– Hừ!
Sau khi Trữ Huyên nhìn thấy đối phương thi triển Bí pháp, đấu khí tăng vọt đến mức độ như thế, tuy rằng trong lòng cảnh giác, nhưng thấy đối phương lại nghĩ dựa vào một chiêu này có thể giải quyết bọn họ, trong lòng lại cực kỳ khinh thường.
Dấu khí trong cơ thể nàng vận chuyển dọc theo một đường lối kỳ lạ, đấu khí cuồn cuộn khiến toàn bộ hư không đều trở thành một màu xanh thẳm, sau đó đấu khí bạo phát đánh về phía đối phương.
Ầm…
Hai người thi triển vũ kỹ cao giai va chạm vào nhau, toàn bộ mặt đất và không trung đều có chút chấn động. Dưới sự va chạm này, một đạo nhân ảnh lưu lại một đường máu đỏ tươi trên không trung, chạy về phía xa.
Cùng lúc đó, thân ảnh Trữ Huyên cũng rút lui về phía sau, dưới chân khởi động, tự nhiên xuất hiện một cái hố lớn rộng tới mấy thước.
Mà Nghệ Phong vốn đang đứng một chỗ khác đột nhiên biến mất. Hắn không ngừng thi triển Thuấn Di, sau khi lưu lại một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh đạo nhân ảnh kia. Long Kiếm mạnh mẽ đâm về phía đạo nhân ảnh kia.
– A…
Cùng với một tiếng hét thảm, đạo nhân ảnh này hung hăng đập lên phía trên mặt đất. Cùng lúc đó, trên người đạo nhân ảnh này có một hồn thể mơ hồ mạnh mẽ bắn ra, chạy trốn về phía xa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Hồn Thuật xuyên qua cơ thể ra ngoài, tập trung vào đối phương, sau đó mạnh mẽ lôi kéo quay trở về. Hồn thể đang hoảng sợ, liền nhập vào trong bình ngọc.
Chỉ là, hồn thể của đối phương chạy trốn, khiến Nghệ Phong cực kỳ kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được sau khi đạt được bát giai, hồn thể còn có thể chạy trốn. Vậy chẳng phải là nói, về sau đối phó với đám người Tôn cấp trên bát giai, đều phải cẩn thận kẻo hồn thể đối phương chạy trốn.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong thưởng thức bình ngọc, liền nói:
– Sau khi đạt được bát giai, mơ hồ có thể tự động tu luyện nguyên hồn. Cho nên hồn thể khác với Tôn cấp bình thường. Hồn thể trên bát giai có khả năng công kích nhất định, có thể xuyên qua cơ thể chạy trốn.
Nghệ Phong gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói:
– Vậy đột phá Quân cấp, có phải có quan hệ với nguyên hồn hay không?
Trữ Huyên gật đầu:
– Quân cấp và Tôn cấp là đường ranh giới. Tuy rằng bát giai bắt đầu mơ hồ có thể tu luyện nguyên hồn, nhưng muốn đột phá đến Quân cấp, phải hoàn toàn dung hợp được đấu khí và hồn lực, không thể tu luyện một phía. Sau đó mới có thể chạy nước rút tới Quân cấp. Nguyên hồn là nhân tố lớn nhất! Hiện tại tuy rằng ta bước vào cửu giai, nhưng còn chưa biết khi nào mới có thể chạy nước rút tiến vào Quân cấp.
Nghệ Phong mỉm cười, cầm tay Trữ Huyên nói:
– Ta tin tưởng, nàng sẽ rất nhanh làm được điều đó.
Nghe Nghệ Phong nói, khóe miệng Trữ Huyên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, khẽ ừ một câu, nhưng không nói gì thêm.
Thấy Trữ Huyên như thế, ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng nhìn về phía Lưu Vĩ. Trong lòng Nghệ Phong hiểu rất rõ, muốn đột phá Quân cấp nhất định có gì đó đặc biệt. Tuy nhiên thực lực của hắn còn chưa tới trình độ này, bây giờ còn không cần phải sốt ruột.
Về phần Trữ Huyên, đã cảm ngộ từ hồn độ của lão đầu tử, hiểu biết đã gần đủ.
Bên Lưu Vĩ không thoải mái lắm. Tuy rằng một bát giai và một thất giai chiếm thượng phong rõ rệt, nhưng muốn giết chết đối phương lại rất khó.
– Có cần giúp đỡ hay không?
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong dò hỏi.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu:
– Tốc chiến tốc thắng đi!
Trữ Huyên nhoẻn miệng cười, thân hình uyển chuyển chớp động, bay ra như tên bắn về phía trung tâm tranh đấu, Nghệ Phong không cam lòng yếu thế, cũng bay như tên bắn.
Sau khi Nghệ Phong và Trữ Huyên gia nhập, áp lực của người mặc hắc bào kia lại tăng thêm. Bị bốn người tầng tầng lớp lớp vây quanh, hắn biết sợ là không có khả năng chạy thoát. Thoáng nhìn về phía chỗ thi thể người mặc hắc bào kia, hắn cắn răng một cái, toàn bộ thân thể phồng lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trữ Huyên biến sắc, nhìn mấy người hô lớn:
– Lui! Hắn muốn tự bạo!
Một câu này, khiến đám người Nghệ Phong và Trữ Huyên cấp tốc lui ra ngoài, năng lượng Phệ Châu trong cơ thể Nghệ Phong bạo phát, tầng tầng lớp lớp vây quanh Trữ Huyên và hắn. Ngay lập tức thân ảnh hai người hóa thành từng đạo tàn ảnh, bay như tên bắn rời đi.
Ầm…
Theo tiếng nổ giống như sấm sét, lấy tự bạo làm trung tâm, một cỗ năng lượng lan rộng về bốn phía. Những nơi năng lượng lan tới, không gian vỡ vụn từng mảng. Năng lượng cường đại đả kích, cho dù với tốc độ Nghệ Phong và Trữ Huyên vội vàng né tránh vẫn không kịp.
Một dư ba năng lượng ập vào năng lượng phòng vệ dao Phệ Châu của Nghệ Phong tạo thành. Tuy rằng bị cắn nuốt hơn phân nửa, nhưng năng lượng còn sót lại vẫn đánh lên người Nghệ Phong. Lực lượng khổng lồ, khiến miệng Nghệ Phong phun ra một ngụm máu.
Mà đồng thời, hai tùy tùng của Lưu Vĩ, đều phun máu, hai người bị hất văng ngược lại. Chỉ có duy nhất Trữ Huyên không bị trọng thương. Phệ Châu của Nghệ Phong đã giúp nàng ngăn cản hơn phân nửa công kích. Với thực lực của nàng có thể tiếp được dư ba dễ như trở bàn tay.
– Nghệ Phong! Ngươi thế nào?
Trữ Huyên lau máu trên khóe miệng giúp Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong sốt ruột hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Không sao!
Nghệ Phong thật sự không ngờ được, đối phương tự bạo lại mạnh như thế. Sau khi bọn họ chạy một khoảng cách tương đối xa còn có uy lực lớn như thế. Uy lực tự bạo này, sợ là còn khủng khiếp hơn vài phần so với một đòn toàn lực của Tôn cấp đỉnh phong.
Thấy Trữ Huyên lấy đan dược ra cho hắn, Nghệ Phong lắc đầu. Tuy rằng tình trạng vết thương không nhẹ, tuy nhiên với một y sư bát giai như hắn mà nói, thật ra không cần để ý tới, không mất bao nhiêu thời gian là có thể khôi phục lại hoàn toàn.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía hai người thất giai và bát giai. Tuy rằng hai người bị thương, nhưng không quá nặng. Mà một người trong số đó lui tới bên cạnh thị vệ ngũ giai của Lưu Tinh, thuận tiện một kiếm giải quyết bọn họ.
– Phong thiếu! Không sao chứ!
Lưu Vĩ bị vừa uy lực tự bạo dọa, trong lòng hoảng sợ. Vừa thấy Nghệ Phong nhìn về phía hắn, rốt cục đã kịp phản ứng.
– Ha ha, thừa sức giải quyết. Hiện tại có thể bàn luận về vấn đề của chúng ta.
Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ nói.
Lưu Vĩ chấn động đến mức líu lưỡi không nói nên lời. Trong lòng thêm kính nể Nghệ Phong. Nghệ Phong có khả năng dưới tự bạo như vậy mà không có việc gì, nếu là hắn, sợ là cặn bã cũng không còn.
– Với sự thông mình của Phong thiếu, hẳn là có thể đoán được?
Lưu Vĩ cười nói.
– Nếu ta đoán không sai, sợ là vị trí Tông chủ Tinh Nguyệt Tông.
Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ nói.
– Phong thiếu quả nhiên thông minh! Không sai, chính là vị trí Tông chủ Tinh Nguyệt Tông. Tông chủ Tinh Nguyệt Tông đời trước chính là phụ thân ta. Chẳng qua phụ thân ta bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, lúc này mới truyền vào trong tay đại bá. Nhưng, ta không cam lòng.
Lưu Vĩ nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong.
– Ha ha, ngươi không cam lòng hẳn là nên nói với đại bá ngươi, nói với ta có ích lợi gì?
– Ta muốn hợp tác với Phong thiếu? Phong thiếu thấy thế nào?
Lưu Vĩ nhìn chăm chú vào Nghệ Phong.
– Không có hứng thú!
– Ha ha! Phong thiếu đừng trả lời sớm như vậy. Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ có hứng thú.
Lưu Vĩ nói.
– Ví dụ như, ta cho Phong thiếu thù lao có thể khiến thực lực của Phong thiếu tăng mạnh.
– Thực lực tăng mạnh?
Nghệ Phong cười to.
– Nhờ ngươi?
Lưu Vĩ không hề để ý tới tiếng cười của Nghệ Phong, hắn chỉ là thản nhiên phun ra hai chữ. Nhưng hai chữ này, lại khiến con mắt Nghệ Phong co lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Vĩ.
– Phệ Châu!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220