Trong hư không, hai đạo nhân ảnh không ngừng chớp động. Nghệ Phong hoàn toàn bị Đế Vân đánh ép. Chẳng qua thân pháp của Nghệ Phong quá mức kỳ lạ. Cho dù là Đế Vân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được Nghệ Phong.
Mà điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ chính là, Nghệ Phong ngoài vận dụng thân pháp ra. Chỉ vận dụng một chiêu thứ Sí Diễm Trảm, những cái còn lại hoàn toàn không vận dụng. Điều này khiến một đám võ giả quay sang nhìn nhau. Bọn họ đều từng chứng kiến Nghệ Phong có vô số kỹ năng. Cho dù Sí Diễm Trảm mạnh, cũng không đến mức chỉ vận dụng Sí Diễm Trảm.
Loại tình huống này, khiến mọi người cau mày.
– Rốt cuộc Nghệ Phong đang làm gì? Cho dù thân pháp của hắn kỳ lạ, nhưng thân pháp Đế Vân cũng không kém. Tuy rằng trong thời gian ngắn Đế Vân không làm gì được Nghệ Phong. Nhưng thời gian lâu, sợ là Nghệ Phong mượn thân pháp cũng không tránh khỏi hắn. Chỉ vận dụng một chiêu như vậy, hiển nhiên không phải là đối thủ của Đế Vân.
– Rốt cuộc tiểu tử này đang làm cái gì? Hắn có kỹ năng cường hãn, cùng với phối hợp kỹ xảo của hắn có thể nói là hoàn mỹ. Kỹ năng không ngừng phối hợp, so với này lực sát thương cũng gấp bội phần.
– Thực lực Đế Vân quá mức khủng khiếp. Bốn người chúng ta gộp lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Tuy rằng Sí Diễm Trảm của Nghệ Phong mạnh, nhưng vẫn có khoảng cách quá lớn với Đế Vân. Đế Vân tùy ý đánh một chiêu vũ kỹ Nhật Giai, đều có thể thoải mái đỡ Sí Diễm Trảm của Nghệ Phong.
Ngay khi đám người Tiêu Thiên nhíu mày, Hà Như đứng bên cạnh lại chậm rãi nói:
– Các ngươi sai! Nghệ Phong căn bản không phải đang đánh với Đế Vân. Hắn đang dùng Đế Vân để luyện tập?
– Cái gì? Luyện tập?
Tiêu Thiên kinh ngạc.
Hà Như nhìn Nghệ Phong không ngừng nhảy nhót trên hư không, trong mắt trở nên thâm thúy. Thiếu niên này càng ngày càng khiến nàng nhìn không thấu. Không ngờ hắn dùng một Á Quân để hắn luyện tập. Một Á Quân, chỉ cần một chút sai lầm đã đủ để dễ dàng thu thập hắn. Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn dùng Á Quân để luyện tập. Hành vi của Nghệ Phong, căn bản không thể dùng lẽ thường đối đãi.
– Nghệ Phong vừa dung hợp Phệ Châu thuộc tính hỏa. Đối với Phệ Châu thuộc tính hỏa, hắn nắm trong tay không được thuần thục. Cho nên hắn chỉ dùng chiêu Sí Diễm Trảm phối hợp Phệ Châu thuộc tính hỏa này là muốn tăng thêm khả năng khống chế đối Phệ Châu thuộc tính hỏa. Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, uy lực Sí Diễm Trảm của hắn càng lúc càng lớn sao?
Hà Như giải thích, cũng có chút khâm phục đối với Nghệ Phong. Mặc dù có cơ sở là Phệ Châu âm dương, nhưng phát triển nhanh như vậy, thực sự khiến người ta kinh ngạc. Sợ là không bao lâu nữa, có thể nắm được khả năng khống chế Phệ Châu âm dương trong tay.
– Ha ha… Ta đã nói, Tiểu tử này không phải kẻ ngốc. Sao có thể làm như vậy. Tuy nhiên tiểu tử này quá hăng hái, khiến Đế Vân giúp hắn luyện tập. Nếu Đế Vân biết điều này, sợ là sẽ tức giận đến hộc máu.
Đoạn Vũ cười to.
– Có Đế Vân luyện tập, thật ra Nghệ Phong sẽ bớt tốn một thời gian.
Hà Như nhìn lên hư không.
Lúc này Đế Vân đã dần dần thăm dò đường lối thân pháp của Nghệ Phong, thường có thể ngăn cản được Nghệ Phong. Trong mắt mọi người, Nghệ Phong sắp bị thua.
Nhưng cường giả chân chính lại biết, đây mới thực sự là bắt đầu.
– Nghệ Phong, còn có thể trốn nữa sao?
Đế Vân nhìn Nghệ Phong, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
– Ha ha! Cảm ơn!
Nghệ Phong không trả lời hắn, mà thi triển thuấn di tránh thoát Đế Vân, đứng ở một hướng, chẳng hiểu tại sao lại hành lễ đối với Đế Vân nói.
Cảnh tượng này, khiến phần đông võ giả quay sang nhìn nhau. Không rõ Nghệ Phong làm vậy để làm gì. Sao đột nhiên lại cảm ơn Đế Vân?
– Nếu không nhờ có ngươi, bản thiếu gia không thuần thục Phệ Châu thuộc tính hỏa nhanh như vậy.
Nghệ Phong giải thích, lúc này mới khiến mọi người giật mình. Ngay lập tức một đám nhìn về phía Đế Vân, trong mắt đầy vẻ thông cảm.
Sắc mặt Đế Vân biến đổi hết sức khó coi. Đây đã là bị lần thứ hai hắn bị Nghệ Phong đùa giỡn. Hơn nữa mỗi lần hắn đều giúp Nghệ Phong một đại ân. Đối với một kẻ tâm cao khí ngạo như Đế Vân làm sao có thể nhận.
– Ngươi đáng chết!
Đế Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghệ Phong thoáng mỉm cười:
– Ta có nên chết ta không biết hay không. Tuy nhiên ta đã chơi đủ. Chuyện giữa chúng ta cũng nên giải quyết.
Nói đến đây, Nghệ Phong thoáng dừng một chút, nhìn Đế Vân nói:
– Ta chỉ ra một chiêu. Một chiêu định thắng bại? Ngươi thấy thế nào?
Xôn xao!
Toàn bộ không gian ồ lên một mảnh. Một đám trừng mắt nhìn Nghệ Phong, đầy vẻ không dám tin. Một chiêu? Nghệ Phong lại muốn một chiêu liền đánh bại Đế Vân? Có phải đầu hắn bị teo nhỏ rồi hay không? Đó là một Á Quân!
Nếu Đế Vân nói ra những lời này thật ra bọn họ không bất ngờ. Nhưng Nghệ Phong nói ra một chiêu như vậy, bọn họ liền cảm thấy thế giới này rất điên cuồng.
Là Nghệ Phong quá tự cao tự đại? Vẫn Nghệ Phong thực sự có bản lĩnh như vậy?
Sau khi mọi người suy nghĩ thật lâu, nhớ tới Nghệ Phong từng sáng tạo kỳ tích, nói không chừng Nghệ Phong thật sự có thể lại sáng tạo ra một kỳ tích nữa.
– Một chiêu?
Đế Vân kinh ngạc, ngay lập tức cười lạnh nói.
– Nếu ngươi tự tìm cái chết, ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi.
Trong lòng Đế Vân cười lạnh không thôi. Là đệ tử của Đế Thích Thiên, hắn chưa bao giờ thiếu vũ kỹ cao giai. Một chiêu mạnh nhất của Nghệ Phong là Tịch Diệt Luân Hồi hắn đã từng chứng kiến, cho dù Nghệ Phong thi triển ra một chiêu kia, hắn cũng không sợ.
Ngay cả Tịch Diệt Luân Hồi còn không sợ? Vậy Nghệ Phong còn có thể có chiêu thức gì khiến hắn phải quan tâm. Đế Vân tuyệt đối tin vào chính mình. Dù đối mặt với Quân cấp, hắn đều có lực liều mạng. Đệ tử kiệt xuất nhất Tiên Phủ bồi dưỡng ra, mạnh hơn so với người thường không chỉ là một hai điểm.
Lâm Thiên Uy cảm thấy cổ quái nhìn Nghệ Phong. Không rõ Nghệ Phong lại làm sao vậy? Một chiêu đánh bại đệ tử của Đế Thích Thiên? Đầu hắn không phải hỏng rồi chứ?
Tuy rằng Nghệ Phong mạnh, nhưng đệ tử của Đế Thích Thiên cũng không yếu. Bằng không Tà Tông và đối phương đâu cần đấu tới mấy ngàn năm.
Mà trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Nghệ Phong đã điên cuồng lấy năng lượng trong cơ thể ra. Đối với Đế Vân, Nghệ Phong không dám có chút coi thường. Bối cảnh của đối phương không kém hơn so với hắn là mấy. Tuyệt chiêu tuyệt đối không thể ít.
Muốn một chiêu thu thập đối phương, vẫn có khó khăn nhất định. Nhưng chỉ có như vậy mới có thể đả kích đối phương lớn nhất.
Đệ tử thứ ba của Đế Thích Thiên, một Á Quân bị đệ tử Liễu Nhiên vẫn chỉ là một Tôn cấp cửu giai đánh bại, điều này tạo thành mặt mũi Tà Tông tới mức nào?
Ba viên năng lượng Phệ Châu, toàn bộ vọt vào kỳ phong trong lòng bàn tay. Từng đạo Nhiếp Hồn Thuật dưới sự khống chế của Nghệ Phong, hội tụ trong lòng bàn tay Nghệ Phong.
Mặc dù một chiêu đánh bại đối phương có tính phiêu lưu nhất định, nhưng không phải không có khả năng.
Lúc này hắn có ba viên Phệ Châu, Nhiếp Hồn Thuật và thực lực võ giả đều tăng lên tới trình độ khủng khiếp. Lúc này uy lực thi triển Phệ Linh Nộ Bạo so với trước kia đã bay lên không phải là một hai điểm. Tuy rằng Nghệ Phong chưa thử, nhưng so đấu một chiêu đối phương hẳn không phải là vấn đề.
Nhưng vì để bảo hiểm, Nghệ Phong vẫn vận dụng năng lượng tử khí. Từng đạo tử khí nghìn năm truyền đến trong lòng bàn tay Nghệ Phong. Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong giống như bơm nước, điên cuồng vọt vào trong lòng bàn tay.
Loại tốc độ khủng khiếp này, so với thi triển Tịch Diệt Luân Hồi còn khủng khiếp hơn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220