Khi đám người Đoạn Vũ cùng Nghệ Phong gia nhập, toàn bộ võ giả trong không gian tiếp tục giảm xuống còn phân nửa. Những người còn sót lại chỉ có hai mươi người.
Hai mươi người này đều là cường giả, mỗi người đều có thực lực rất mạnh. Nghệ Phong quét mắt một chút, hai mươi người còn lại đại bộ phận đều có thực lực cửu giai. Thấp nhất cũng là thất giai đỉnh phong!
Phát hiện như vậy khiến công kích của Nghệ Phong chậm lại. Mà đám người Đoạn Vũ vẫn sắc bén như cũ, từng hạt châu dưới khống chế của bọn họ đánh ra không ngừng, dưới công kích của đám người Đoạn vũ, số ít võ giả thất giai kia cũng bị loại bỏ.
Toàn bộ không gian ngoài hơn mười vị võ giả cửu giai ra chỉ còn bảy tám võ giả bát giai. Chỉ có Nghệ Phong là ngoại lệ duy nhất, Nghệ Phong còn mang theo cả Băng Ngưng. Hai mươi người còn lại ai nấy đều giữ vững một vị trí, không ai bắt đầu công kích trước, mọi người kiên trì tới thời khắc này đều có con bài chưa lật. Cho dù là đám người Đoạn Vũ, muốn loại bỏ bọn họ cũng phải tính toán kỹ càng.
Hơn nữa, còn phải đều phòng người khác bọ người bắt ve sầu chim sẻ đứng sau. Cuối cùng cả đám đều vô cùng dè dặt.
Chẳng qua rất nhanh ánh mắt của cả đám đều đánh chủ ý tới Băng Ngưng ở bên người Nghệ Phong. Cả đám nhìn Băng Ngưng bên người Nghệ Phong, sau đó ánh mắt bọn họ chuyển dời sang người Hà Như, Hà Như phải đứng ra nói rằng:
– Tiếp theo là chiến đấu của chúng ta, lẽ nào ngươi vẫn muốn che chở cho nàng sao?
Thảo nào những người này nhìn Nghệ Phong như vậy, mặc dù Băng Ngưng có vài phần thực lực thế nhưng còn kém bọn họ rất xa. Hai mươi người còn lại đều có thực lực bát, cửu giai. Nếu không phải Nghệ Phong đánh một trận với Hà Như biểu lộ ra thực lực cường đại thì thậm chí bọn họ sẽ loại bỏ Nghệ Phong ra khỏi đội ngũ này.
Đối với câu hỏi của Hà Như, Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng nhìn nàng chăm chú nói:
– Nếu như ta vẫn muốn che chở nàng thì sao?
– Ngươi…
Hà Như thật không ngờ đề nghị của chính mình bị Nghệ Phong cự tuyệt nhanh gọn như vậy. Trong cuộc chiến tiếp theo tuyệt đối không thể có người ngũ giai như Băng Ngưng tham dự, Nghệ Phong nói không cho Băng Ngưng bị tổn thương là bên ngoài, quan trọng nhất chính là công bằng, nàng muốn chiến thắng Nghệ Phong trong khi hắn không bị trói buộc.
– Ngươi bảo vệ được sao?
Hà Như nhìn Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng.
– Có bảo hộ được hay không, phải thử xem mới biết được.
Nghệ Phong quay sang Hà Như nói rằng, trong ngữ khí mang theo vẻ cương quyết bất tuân.
– Được! Được! Nghe đồn mỗi đời Tà Đế đều rất kinh khủng, bây giờ ta muốn kiến thức một phen.
Một nam tử vỗ tay nhìn Nghệ Phong, khóe miệng nhếch lên chút tiếu ý.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua, nam tử vừa xuất khẩu chính là một người trẻ tuổi chói mắt nhất, Tây Môn Nam Thiên.
– Ngươi có gì chỉ giáo?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Tây Môn Nam Thiên, đối với người này Nghệ Phong vô cùng thận trọng, hắn cảm giác nam tử trước mặt có thực lực không dưới Hà Như.
– Chỉ giáo thì không dám nhận. Chỉ là lúc trước Tà Đế mang theo một nữ tử cũng không sao. Thế nhưng đã tới giai đoạn cuối cùng của cửa thứ nhất, nếu Tà Đế còn mang theo nàng thì sợ rằng sẽ không công bằng đối với người khác đi?
Tây Môn Nam Thiên cười hề hề nói.
– Công bằng?
Nghệ Phong bật cười.
– Cái gì gọi là công bằng! Ở trên phiến đại lục này, thực lực chính là công bằng. Nếu ta có thực lực, đừng nói bảo vệ một nữ nhân, cho dù bảo vệ mười người tám người thì có sao?
Giọng điệu Nghệ Phong không thấp, mọi người thấy Nghệ Phong cự tuyệt Hà Như và Tây Môn Nam Thiên, sắc mặt cả đám đều trầm xuống. Đáy lòng vô cùng kính nể trước dũng khí của Nghệ Phong, bây giờ là thời khắc cuối cùng, nếu như chỉ một mình Hà Như thì Nghệ Phong còn có thể kiên trì. Thế nhưng nếu như Hà Như và Tây Môn Nam Thiên liên thủ thì Nghệ Phong có thể chống lại sao?
– Ha ha, nói không sai. Có thực lực tự nhiên sẽ có công bằng. Lời nói của Tà Đế chính là ước mơ của ta, nếu như bên người ta có một người xinh đẹp như thế, vậy ta cũng bảo vệ nàng.
Tiêu Thiên vẫn không mở miệng lúc này cũng đứng ra. Chỉ là thanh âm Tiêu Thiên vừa nói lại chuyển đổi:
– Chẳng qua bên người ta không có giai nhân như vậy, Tà Đế làm như thế sẽ khiến ta bị đau mắt.
– Đau mắt sao?
Nghệ Phong bật cười, đối với lời nói trực tiếp của Tiêu Thiên, Nghệ Phong cảm giác có chút hào cảm hơn:
– Chỉ cần bản thiếu gia không có bệnh đau mắt là được, ta quan tâm tới các ngươi làm gì?
Lời nói bá đạo tới cực điểm khiến mọi người ngừng thở, lúc này Nghệ Phong đã đắc tội với toàn bộ mọi người.
– Lời nói của Tà Đế rất hay, chính mình sảng khoái là được, quan tâm người khác làm gì. Thật đa tạ Tà Đế đã chỉ giáo, nếu ta muốn không bị đau mắt nữa thì phải đuổi vị hồng nhan tri kỷ của ngươi ra khỏi đây. Tà Đế không có ý kiến gì chứ?
Tiêu Thiên nhìn Nghệ Phong, vẻ mặt lộ ra tiếu ý.
– Chỉ cần ngươi có thực lực, tự nhiên bản thiếu không có ý kiến.
Nghệ Phong nhìn Tiêu Thiên không phủ nhận, cười cười nói.
– Ha ha… Được! Được! Ta chưa từng gặp ai kiêu ngạo hơn ngươi, ta muốn nhìn xem một chút ngươi sẽ bảo vệ nàng ta như thế nào?
Tiêu Thiên cười ha hả, tiếng cười sáng khoái vô cùng.
– Nếu hắn muốn hộ giá, chúng ta sẽ xuất thủ loại bỏ nàng ra ngoài là được. Tuy rằng đối đãi một người như vậy sẽ mất đi phong độ thân sĩ. Chẳng qua nếu không phải tuyệt đại mỹ nữ của chính mình thì cũng không cần phải có phong độ thân sĩ.
Đoạn Vũ vẫn không xuất khẩu, lúc này cũng mở miệng nói.
Những lời này nhất thời khiến mọi người đều hít sâu vào một hơi, bốn người mạnh nhất đều chuẩn bị xuất thủ với Nghệ Phong. Mà hết thảy những điều này đều từ một nữ nhân.
Ánh mắt mọi người chuyển hướng sang Băng Ngưng, nhìn vẻ tức giận của nàng và thân thể cùng khuôn mặt xinh đẹp. Cả đám đều hiểu ra vì sao Nghệ Phong che chở nàng như vậy.
– Nữ nhân quả thật là hồng nhan họa thủy. Chỉ là nếu bên người ta có một nữ nhân như vậy, ta cũng nguyện ý chịu tai họa cùng nàng.
Rất nhiều võ giả cảm thán một câu trong lòng.
Băng Ngưng thấy ánh mắt mọi người tập trung lên người nàng, hơn nữa khí thế của đám người Hà Như đều tập trung trên người Nghệ Phong. Băng Ngưng hơi nhíu mày, nàng vừa định nói cái gì với Nghệ Phong liền bị Nghệ Phong nắm lấy tay:
– Theo ta, ta muốn thử một chút, xem những thiếu niên tuấn kiệt đời này rốt cuộc có bản lính gì.
Băng Ngưng nghe hắn nói vậy, nguyên bản muốn mở miệng cũng tạm ngừng, gật đầu đứng phía sau Nghệ Phong.
Nghệ Phong tiến lên một bước để Băng Ngưng lại phía sau. Mọi người thấy một màn này không khỏi chấn động, thật không ngờ Nghệ Phong thực sự nghĩ rằng bằng vào thực lực bản thân có thể ngăn cản công kích của tất cả những người trẻ tuổi đời này. Lẽ nào hắn khinh những thiếu niên tuấn kiệt đều là phế vật? Một mình hắn có thể chống lại hết sao?
– Được! Được! Mặc kệ trận chiến này thế nào? Tiêu Thiên ta muốn làm bằng hữu với ngươi. Chỉ là nếu ngươi muốn bảo vệ nàng, có lẽ cái danh ngạch kia của ngươi cũng sẽ mất.
Tiêu Thiên cười ha ha, cũng không nói lời vô ích, tiện tay tóm lấy mấy hạt châu xung quanh, vận chuyển đấu khí bám bên ngoài, hung hăng đánh về phía Nghệ Phong.
Thấy Tiêu Thiên xuất thủ, đám người Đoạn Vũ suy nghĩ một chút. Cuối cùng cũng không đồng loạt ra tay cùng Tiêu Thiên, nếu như bốn người bọn họ đồng thời đối phó Nghệ Phong thì thật khi dễ người thái quá. Huống chi bọn họ nghĩ chỉ cần hai người Hà Như và Tiêu Thiên liên thủ đủ để thu thập Nghệ Phong.
Bọn họ không tin lấy thực lực hai người Tiêu Thiên và Hà Như còn không thể thu thập được Nghệ Phong đang mang theo môt trói buộc bên mình.
Tự nhiên Nghệ Phong không rõ bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là thấy Tiêu Thiên xuất thủ, vẻ mặt hắn liền ngưng trọng, đấu khí phóng ra ngoài cuốn lấy một hàng hạt châu đánh về phía công kích của Tiêu Thiên.
– Bình…
Hai đám hạt châu của hai bên va chạm vào nhau, năng lượng ẩn chứa trong hạt châu dâng trào, trong nháy mắt đám hạt châu hóa thành bột phấn, rơi lả tả trong không gian.
Tiêu Thiên nhìn đám bột phấn đang rơi xuống, hắn cũng hơi nhíu mày. Không thể trực tiếp vận dụng đấu khí, quả thật giao thủ vô cùng phiền phức, muốn đối phó Nghệ Phong cũng khó hơn vài phần.
Nếu như có thể trực tiếp giao thủ, hắn hoàn toàn có thể cuốn lấy Nghệ Phong, còn Hà Như thu thập Băng Ngưng sẽ vô cùng dễ dàng.
Thế nhưng nếu muốn dùng hạt châu đều loại bỏ võ giả. Độ khó tăng lên rất nhiều, muốn bức lui Nghệ Phong và loại bỏ Băng Ngưng hầu như là chuyện tính rất khó thực hiện.
– Hà Như, đồng loạt ra tay thôi!
Tiêu Thiên quay sang Hà Như nói, một mình hắn muốn thắng Nghệ Phong cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Nói không chừng trong lúc tranh đấu đã tuyển ra mười người, nếu quả thật như vậy thì Nghệ Phong đã bảo vệ được Băng Ngưng tiến vào trong top mười.
Hà Như thấy thế liền gật đầu, từng đóa hoa sen bay nhanh ra ngoài bao trùm lấy hạt châu bay nhanh về phía Nghệ Phong. Cùng Tiêu Thiên một trái một phải tấn công Nghệ Phong.
– Hừ!
Nghệ Phong thấy Hà Như xuất thủ liền hừ lạnh một tiếng, nhiếp hồn thuật cũng bay ra ngoài, từng đóa lam liên hoa bay nhanh, nghênh đón hạt châu của Hà Như. Động tác của Nghệ Phong không chậm chút nào, hắn lại vận chuyển đấu khí để ngăn cản Tiêu Thiên.
Một bên nhiếp hồn thuật, một bên đấu khí ngăn cản toàn bộ hạt châu của hai người.
Lâm quản gia và Lâm Thiên Uy ở bên ngoài thấy một màn này, trong mắt cũng toát lên vẻ tán thưởng:
– Nghệ Phong phối hợp đấu khí và nhiếp hồn thuật vô cùng thành thạo, hắn phân tâm ra đối phó công kích của Hà Như và Tiêu Thiên rất hoàn mỹ.
– Ha ha, thật không ngờ tiểu tử này lại là loại người phong lưu bại hoại. Dưới tình hính như vậy còn muốn bảo vệ nha đầu Băng gia.
– Tiểu tử này không hoàn toàn muốn bảo vệ Băng nha đầu. Ta cảm giác hắn có ý định chống lại công kích liên hợp của đám trẻ. Không biết hắn lấy đâu ra lòng tin. Lấy thực lực của hắn đối phó một mình Tiêu Thiên đã cảm thấy đau đầu, nếu như đồng thời ngăn cản cơ hồ tất bại.
Lâm quản gia nói.
– Các đời Tà Đế đều là hạng người tâm khí cao ngạo. Sợ rằng tiểu tử này muốn sáng tạo chiến tích siêu việt Liễu Nhiên. Chằng qua muốn siêu việt chiến tích của lão gia hỏa đó dễ vậy sao?
Lâm Thiên Uy dò ra một ít tâm tư của Nghệ Phong, nhịn không được lắc đầu nói rằng.
– Nếu như mấy năm nữa thì quả thật có thể, chẳng qua hiện giờ muốn vượt qua Liễu Nhiên thì không có khả năng.
Lâm quản gia cấp ra đáp án, nhìn Nghệ Phong lắc đầu.
Lâm Thiên Uy cười cười, ánh mắt chuyển dời về Băng Ngưng ở phía sau Nghệ Phong:
– Băng nha đầu là một mầm tốt, nhưng thật đáng tiếc. Nếu như cấm địa của Đông Hải cung còn hoạt động thì sợ rằng nàng cũng sẽ không kém Hà Như, thế nhưng hiện giờ nàng kém quá xa.
– A! Đoạn Vũ cùng Tây Môn Nam Thiên và Lâm Long đang làm gì vậy? Vì sao bọn họ liên thủ xuất thủ với những võ giả khác? Thật là phá phách, ba người bọn họ liên thủ, trong không gian này có ai có thể chống lại được?
Lâm quản gia có chút bất mãn, ngữ khí trách móc mấy người kia thậm tệ, mặc dù trong đó có thiếu gia của Lâm Lang thế gia.
– Ha ha! Bọn họ hẳn là muốn đi loại bỏ một ít người, dù sao chỉ có mười danh ngạch mà thôi. Bây giờ tốt nhất là xem Nghệ Phong tranh đấu cùng Hà Như và Tiêu Thiên, dù sao ba người này bại lộ càng nhiều thì lúc đám người Đoạn Vũ đối phó Tiêu Thiên sẽ càng thêm phần nắm chắc. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Lâm Thiên Uy nói một câu khám phá ra dự định của ba người.
– Chẳng qua bọn họ liên thủ xuất thủ với những võ giả khác, ngoại trừ việc cá nhân ra thì thật ra muốn bảo vệ Băng Ngưng.
Lâm quản gia nói.
– Cũng không đến mức đó, ta đoán mấy người này sẽ loại bỏ chín người rồi dừng lại. Dù sao trong lòng bọn họ đã để cái danh ngạch cuối cùng cho Băng Ngưng. Chỉ là đám người Hà Như chiến đấu càng lâu thì bọn họ nhận được chỗ tốt càng lớn.
Lâm Thiên Uy thấy rõ tất cả nói.
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/nghe-phong-quyen-3/
Chính như dự đoán Lâm Thiên Uy, ba người Đoạn Vũ, Tây Môn Nam Thiên, Lâm Long liên thủ không một ai có thể ngăn cản. Ba người bọn họ đối phó ai thì người đó nhất định phải bước ra ngoài.
Mà những người bon họ lưu lại đều là người trong top mười lấy hồn thể. Mặc dù những võ giả khác cũng có thực lực cửu giai, còn mấy người lấy hồn thể trong top mười có thực lực kém hơn, thế nhưng vẫn như cũ bị ba người loại bỏ ra ngoài.
Đến khi bọn họ loại bỏ tới người thứ chín liền dừng lại. Lúc này ở giữa sân tính cả Nghệ Phong và Băng Ngưng thì có mười một danh ngạch. Những người lưu lại cũng biết dự định của đám người Đoạn Vũ cho nên cả đám đều ngừng tranh đấu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tranh đấu của Nghệ Phong và hai người Tiêu Thiên Hà Như.
– Tiêu Thiên! Tốc chiến tốc thắng!
Đoạn Vũ thấy hai người còn không bắt được Nghệ Phong, nhìn không nổi mở miệng hô.
– Hừ!
Tiêu Thiên nghe lời nói của Đoạn Vũ không khỏi hừ lạnh một tiếng, tuy rằng bất mãn trong lòng thế nhưng hắn vẫn liếc mắt nhìn Hà Như, đấu khí trong cơ thể bạo phát mạnh mẽ. Từng đạo đấu khí bay nhanh ra, chỉ trong chốc lát đã cuốn lấy hơn mười hạt châu.
Đồng thời Hà Như cũng cuốn lấy hơn mười hạt châu, những hạt châu này đều có trọng lượng không dưới mười vạn cân, cả đám hạt châu mang theo tiếng xé gió bay thẳng tới chỗ Nghệ Phong.
Trên trăm hạt châu đồng thời bay nhanh về phía Nghệ Phong, tiếng xé gió ầm ầm nói cho Nghệ Phong biết hung hiểm ở bên trong.
Nghệ Phong lộ vẻ mặt ngưng trọng, bàn tay nắm chặt Băng Ngưng, khẽ nói với nàng:
– Có nắm chắc bảo vệ được chính mình hay không?
Băng Ngưng cũng không nói lời thừa liền gật đầu. Hơn phân nửa công kích đều do Nghệ Phong đón đỡ, điều nàng cần làm chỉ là phòng ngự bản thân, lấy thực lực bản thân nàng không chính diện giao phong với đám người Hà Như được. Thế nhưng muốn chống lại chút công kích thì cũng không quá khó.
Thấy Băng Ngưng gật đầu, trong lòng Nghệ Phong cũng thở dài một hơi, cánh tay huy vũ, từng đạo đấu khí và nhiếp hồn thuật đồng thời tuôn ra bao vây lấy đám hạt châu nghênh đón công kích của hai người. Mà cùng lúc đó, Nghệ Phong cũng thi triển thân pháp Mị Ảnh tới mức cực hạn.
– Ngày hôm nay bản thiếu gia cho các ngươi nhìn xem ta đưa nàng tiến vào top mười như thế nào. Việc bản thiếu muốn làm, ta xem ai có thể ngăn cản?
Theo thân ảnh Nghệ Phong hạ xuống, nguyên bản địa phương hắn đứng lưu lại một đạo tàn ảnh. Một màn này khiến đám người Đoạn Vũ sửng sốt, lập tức vẻ mặt giống nhau la lớn:
– Ngăn cản hắn!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220