Nghệ Phong kinh ngạc nhìn cảnh này, trong lòng kinh hãi không thôi, nghĩ thầm: Chẳng lẽ tổ tiên Băng Ngưng còn sống trong đó, nếu như thực sự sống, làm sao lý giải chuyện niêm phong cấm địa này.
Trong khi Băng Ngưng dập đầu, Nghệ Phong cảm giác được cổ khí tức khổng lồ tập trung tại thân thể Băng Ngưng, một lúc lâu cổ khí tức kia biến mất không còn một mảnh:
– Quả nhiên chính là thân thể băng hàn, Bản Thánh thực sự đã có truyền nhân.
Câu nói thản nhiên, khiến Nghệ Phong chấn động không thôi, băng nhân nguyên bản vây công Nghệ Phong cũng dừng lại, vô cùng cung kính quay về phía cửa chính đại điện.
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị hỏi Băng Ngưng… Lại nhận thấy cổ khí tức này tập trung trên thân thể hắn, tuy rằng trong lòng Nghệ Phong kinh ngạc, nhưng có nén kinh ngạc trong lòng, quay về phía đại điện thi lễ nói:
– Vãn bối Nghệ Phong ra mắt tiền bối.
Ngay cả khi Nghệ Phong nói lời này cổ khí tức kia cũng không hề suy giảm. Bất quá, điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính làm, khí tức của đối phương tuy kinh khủng, thế nhưng không để Nghệ Phong có loại cảm giác không thể chống đối. So với khí tức của lão đầu tử và tiền bối Tà Tông, chênh lệch quá lớn. Nhưng thực ra kém vị Á Thánh Mặc gia kia không nhiều.
– Hắn là gì của ngươi?
Khi Nghệ Phong âm thầm phỏng đoán thân phận của đối phương, thanh âm khoan thai kia đột nhiên hỏi Băng Ngưng.
Băng Ngưng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, đột nhiên sắc mặt phiến hồng:
– Hắn là vị hôn phu của Băng Ngưng.
Những lời này, khiến Nghệ Phong kinh ngạc. Thế nhưng mơ hồ minh bạch, nguyên nhân chính là Băng Ngưng muốn bảo vệ hắn. Dù sao, ngoại nhân không thể tiến nhập cấm địa, Băng Ngưng nói những lời này cho thấy Nghệ Phong là người một nhà.
Quả nhiên nghe vậy, cổ khí tức tập trung trên thân thể Nghệ Phong biến mất không còn một mảnh.
– Thảo nào với thực lực của ngươi chưa đạt tới Quân Cấp có thể đến nơi này. Có hắn trợ giúp thực ra không kỳ quái.
Lão tổ Băng gia ung dung nói:
– Bất quá, tại sao trên thân thể ngươi có một chút khí tức của hắn?
Nghệ Phong biết “hắn” chính là người nào, sợ là vị chí tôn kia trong các đời Tà Đế.
– Vãn bối chính là Tà Đế đương đại.
Nghệ Phong hồi đáp.
– Thảo nào, thảo nào.
Lão tổ Băng gia nói. Trầm ngưng một lúc lâu, hắn lại đột nhiên nói:
– Băng Ngưng, ngươi đứng lên đi.
Lúc này Băng Ngưng mới cung kính đứng lên, mà khi thời gian Băng Ngưng đứng lên, năm băng nhân kia hoàn toàn do năng lượng hội tụ tạo thành thẳng tắp hướng về phía Băng Ngưng. Mặc dù Nghệ Phong biết, đối phương không thể gây thương tổn đến Băng Ngưng, nhưng không kiềm chế nổi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tràng cảnh xuất hiện khiến Nghệ Phong trừng mắt, nhìn năm băng nhân kia bằng ánh mắt khó tin. Băng nhân đi tới trước mặt Băng Ngưng không hề dừng lại, trực tiếp đụng vào thân thể Băng Ngưng. Trong khi băng nhân đụng tới thân thể Băng Ngưng, băng nhân hoàn toàn dung nhập vào thân thể Băng Ngưng.
Năm băng nhân năm lần đụng tới, dung nhập vào thân thể Băng Ngưng. Nghệ Phong trông thấy hình ảnh như vậy kinh hãi không thôi, năm băng nhân kia, thực lực mỗi người đều đạt tới ngũ giai, hiện tại hoàn toàn dung nhập cơ thể Băng Ngưng, Băng Ngưng còn không bị bạo thể mà chết.
Sau khi Băng Ngưng dung hợp năm băng nhân kia, lại quay về phía cung điện cung kính thi lễ:
– Đa tạ lão tổ tông.
Nghệ Phong khẽ nhíu nhíu mày, khẽ dò xét thực lực của Băng Ngưng, phát hiện thực lực của Băng Ngưng không đề thăng là bao. Cũng chỉ đạt tới trình tự bát giai đỉnh phong, bất quá mới tăng một giai mà thôi.
Lực lượng của năm băng nhân vừa rồi, cho dù để Băng Ngưng đề thăng tới Quân Cấp ngũ giai đều dư thừa. Tại sao chỉ có thể tăng một giai?
– Năm băng nhân này là do năng lượng thuộc tính băng tinh thuần hội tụ mà thành. Thể chất của ngươi thực sự rất thích hợp dung hợp bọn họ, không cần lo lắng không chịu đựng nổi. Năng lượng thuộc tính băng dưới Thánh Cấp, mặc kệ bao nhiêu đều không đủ với ngươi. Bất quá, muốn hoàn toàn hấp thụ năng lượng của bọn họ, người còn phải tự mình gắng sức tu luyện.
Lão tổ Băng gia nói.
Những lời này mới khiến Nghệ Phong bừng tỉnh, trong lòng bội phục vận khí tốt của Băng Ngưng. Năng lượng khổng lồ như vậy dung nhập cơ thể nàng, hẳn là thực lực của nàng sẽ đề cao rất nhanh.
– Vào đi!
Thanh âm khoan thai vang lên, cửa chính cung địa lập tức được mở.
Băng Ngưng gật đầu, chủ động kéo Nghệ Phong vào bên trong. Nghệ Phong lúc này nhân cơ hội hỏi:
– Có chuyện gì?
Băng Ngưng nói:
– Cổ thư ghi lại, một vị lão tổ Băng gia để lại một đạo thần niệm tại trung tâm cung điện. Ta không ngờ có thực, nhìn thấy năm băng nhân kia mới tin tưởng.
– Hắn chỉ là một đạo thần niệm?
Tuy rằng Nghệ Phong kinh ngạc, thế nhưng ngẫm lại cũng bình thường, nếu như Băng gia sở hữu Thánh Cấp, khẳng định là thế lực siêu cấp. Hơn nữa khí thế của đối phương kinh khủng không hề thua kém Thánh Cấp thực sự.
– Uhm! Đây chính là cánh cửa cuối cùng tiến nhập hạch tâm. Không được sự cho phép của lão tông chủ, không ai có thể tiến nhập hạch tâm, cho dù Thánh Cấp cũng vậy.
Băng Ngưng giải thích nói:
– Tây Hải cung vẫn nghĩ rằng bắt được ta là có thể dựa vào ta tiến nhập hạch tâm, đồng thời nắm cấm địa trong tay. Bọn họ chỉ mộng tưởng mà thôi! Cho dù bọn họ bắt được ta, nhiều nhất chỉ tiến sâu vào cấm địa, không có khả năng tiến nhập hạch tâm.
Nghệ Phong gật đầu, quay về phía Băng Ngưng nói:
– Tiến nhập trong đó hẳn là không gặp nguy hiểm?
Khó trách Nghệ Phong lo lắng, thực lực mấy băng nhân ngoài cửa đều đạt tới ngũ giai, vậy tiến nhập cung địa quỷ quái kia không biết còn gặp nguy hiểm gì đó.
Băng Ngưng lắc đầu nói:
– Không biết. Dù sao chỉ là một đạo thần niệm của lão tổ, trong đó như thế nào ta cũng không biết. Bất quá, có lão tổ tông, thực sự không cần lo lắng quá nhiều.
Nghệ Phong cười khổ, từng bước tiến nhập cung điện. Khi Băng Ngưng và Nghệ Phong bước vào cung điện, cửa cung nguyên bản liền mạnh mẽ khép lại.
– Các ngươi đã tới!
Nghệ Phong và Băng Ngưng nhìn về phía vị trí thanh âm kia nói, chỉ thấy một đạo thân ảnh hư huyễn đứng tại đó. Tuy rằng rất mơ hồ, thế nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ anh tuấn tiêu sái năm đó.
Băng Ngưng khom mình hành lễ nói:
– Bái kiến lão tổ tông.
Thân ảnh mờ ảo thoáng nhìn Băng Ngưng, quay về phía Băng Ngưng gật đầu nói:
– Ngươi đi theo ta, Nghệ Phong đứng chờ ở đây.
Nghe câu này, Nghệ Phong khẽ nhíu mày, dù sao hắn chỉ có thời gian ba tháng, không nhiều gian chờ đợi.
– Không cần vội vàng, nhiều nhất chỉ phải chờ ba ngày.
Đối phương tựa hồ biết suy nghĩ của Nghệ Phong, nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong khẽ thở dài một hơi, lúc này mới gật đầu. Dù sao tại địa bàn của người ta, tuy rằng Nghệ Phong không muốn chờ đợi, thế nhưng cũng không thể tránh được.
Băng Ngưng quay về phía Nghệ Phong phóng nhãn thần yên tâm, cùng hình bóng mờ ảo rời khỏi Nghệ Phong.
Khi Nghệ Phong chuẩn bị ngồi xếp bằng, Nghệ Phong lại phát hiện cánh tay phải của chính mình ngứa ngáy. Nghệ Phong phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Tru Tiên Kiếm hóa thành hình xăm trên tay hắn, lúc này quang mang không ngừng lưu chuyển trên cánh tay hắn.
Loại biến hóa này khiến Nghệ Phong sửng sốt, ngay sau đó trong lòng Nghệ Phong vui mừng khôn xiết:
– Trong cung điện này tồn tại linh kiện khác của Tru Tiên Kiếm?
Nghĩ tới loại khả năng này, Nghệ Phong vô cùng hưng phân. Bất chấp đối phương vừa mới nhắc nhở, Nghệ Phong bắt đầu cảm thụ Tru Tiên Kiếm biến hóa trên cánh tay.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260