Việc không thành, Triệu Dĩnh chỉ biết ngậm ngùi đến chào Hàn Yến Hoa một tiếng rồi kéo hai con trai ra về. Trương Sâm cho dù trong lòng có chút không phục nhưng vừa rồi mất mặt như vậy, cũng không còn mặt mũi mà ở lại. Nhưng vừa mới ra đến cửa, ánh mắt liền bắt gặp hai cô gái đứng bên kia, trong đầu hai anh em họ không khỏi ầm ầm rung động, liền đần người ra đứng tại chỗ. Đôi mắt cứ dán vào hai cô gái đằng sau Lương Thần.
Trương Sâm đầu tiên nhìn thấy Diệp Tử Thanh với vẻ đẹp gợi tình, sau đó liền bị thu hút bởi vẻ đẹp thanh lịch tao nhã của Diệp Thanh Oánh. Hai anh em họ đã thường phiêu bạt ở những thành phố lớn, những mỹ nữ đã từng gặp nhiều vô kể. Tiểu mỹ nữ vừa rồi ra mở cửa đã đủ làm họ kinh ngạc rồi, vậy mà hai cô gái đột nhiên xuất hiện kia dường như làm họ hồn xiêu phách lạc.
– Nhìn gì vậy? Còn không mau đi?
Triệu Dĩnh đẩy hai đứa con, nhưng khi ánh mắt gặp phải hai cô gái, không khỏi kinh ngạc há hốc mồm. Đây là con gái nhà ai vậy? Sao… Sao… Sao… Triệu Dĩnh ngẫm đi ngẫm lại nửa giờ cũng không nghĩ được từ nào miêu tả thích hợp. Cuối cùng mới miễn cưỡng liên tưởng tới một từ, tiên nữ, giống như tiên nữ trên trời vậy.
Gặp phải hai ánh mắt kinh ngạc của hai gã thanh niên, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh đều làm như không thấy gì. Ánh mặt của họ đều tập trung trên người thanh niên bị cả cha và mẹ phê bình. Nhìn hắn cố ý giả bộ hết sức lo sợ, hai cô không khỏi mỉm cười.
– Oánh Oánh tỷ!
Cô bé Hàn Toa Toa từ trong bếp ra, vừa nhìn thấy Diệp Thanh Oánh với chiếc áo trắng, váy kiểu cách liền ngẩn người ra, sau đó vô cùng vui mừng chạy đến. Cô không thể ngờ rằng Oánh Oánh lại đến, hơn nữa còn cùng về với anh họ.
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cũng thấy được tình trạng, con trai không chỉ về một mình, đằng sau còn có hai cô gái nữa! Vừa nhìn thấy dung mạo của hai cô, Hàn Yến Hoa không khỏi có chút choáng váng. Con trai gần đây vào vận đào hoa hay sao? Sao dạo này những cô gái dẫn về cứ người sau lại xinh đẹp hơn người trước. Lan Nguyệt dẫn về thì không cần nói rồi. Hai cô bạn học hôm trước dẫn về vừa xinh đẹp vừa có khí chất. Còn bây giờ hai cô gái này thật sự đến những minh tinh trên tivi cũng không sánh bằng.
Nhận thấy bộ dạng ngơ ngẩn của hai anh em nhà họ Trương, lại chú ý đến ánh mắt hừng hực của Triệu Dĩnh, Hàn Yến Hoa không khỏi nhíu mày tự nhủ, hai cô gái này đều là con trai mình dẫn về, nói không chừng trong đó có bạn gái của con tôi. Nhà họ Trương các người mơ tưởng hão huyền gì chứ!
Vì thế, bà lập tức bước lên, chắn ngang tầm mắt hai anh em nhà họ Trương, vẻ mặt không biến sắc nói:
– Trong nhà nhiều khách quá! Triệu Dĩnh à, hôm khác mời cả nhà các em tới chơi nhé!
Thấy Hàn Yến Hoa đuổi khéo, Triệu Dĩnh cũng không dám ở lại, chỉ biết kéo theo hai đứa con trai vẫn chưa hoàn hồn, cùng với chồng ra khỏi nhà họ Lương.
– Cháu chào cô! Cháu là bạn của tiểu Thần, tên Diệp Tử Thanh…
Yêu nữ màu tím trên mặt càng nhẹ nhàng, vẻ đẹp mềm mại gợi tình, cô bây giờ chính là điển hình cho mẫu cô gái cười không hở răng hiền lành thục nữ.
– Cháu chào cô! Cháu tên Diệp Thanh Oánh!
Thấy tỷ tỷ nhanh hơn một bước, Diệp Thanh Oánh trong lòng lập tức trào dâng một mối nguy hiểm. Chị em mười mấy năm rồi không thể không hiểu. Vừa nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Diệp Tử Thanh, cô liền hiểu đối phương định làm gì.
– Được rồi, được rồi!
Hàn Yến Hoa cười híp mắt, không thấy mặt trời đâu, đưa tay nắm chặt tay hai cô, nhiệt tình nói:
– Hoan nghênh hai cháu đến nhà cô chơi! Tử Thanh, Thanh Oánh, hai cháu có phải chị em không?
– Vâng ạ, cháu là chị, cô ấy là em…
Diệp Tử Thanh e thẹn đáp, gật gật đầu.
– Ngồi đi!
Thấy hai chị em như hoa như ngọc, Hàn Yến Hoa cười toe toét, tự nhủ nếu như là thời trước kia thì tốt quá! Con trai có thể để hai chị em này và tiểu Nguyệt cùng sống chung một nhà. Tất cả đều tốt, nếu bỏ đi ai thì thật không nỡ.
Hàn Yến Hoa tuy xuất thân là giáo viên nhưng tương đối thích truyền thống phong kiến. Bà chỉ thấy nhiều cô gái tốt như vậy, nếu đều gả cho con trai mình, lại sinh thêm một bầy cháu trai, cháu gái thì thật là quá tốt!
Đương nhiên, suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, thực tế vẫn là thực tế. Hàn Yến Hoa trong lòng rất rõ điều đó là không thể. Bà nghĩ như vậy cũng chỉ để thể hiện tâm lý khó lấy khó bỏ mà thôi.
– Tiểu Thần, đó là bạn của cậu à?
Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đều để ý thấy Lương Thần không phải về một mình. Sau khi nhìn thấy hai cô gái đằng sau Lương Thần, không khỏi ngẩn người, tự nhủ, hai cô gái mà Lương Thần dẫn về thật sự là đẹp tuyệt trần!
– Vâng ạ!
Bí thư đại nhân đã mở lời, Lương Thần đương nhiên phải giới thiệu một lần, quay lại nhìn hai cô gái nói:
– Đây là Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, đều là bạn của tôi. Còn đây là bí thư huyện ủy Lý và chủ tịch huyện Lục của huyện chúng tôi.
– Bí thư Lý, chủ tịch Lục, chào hai anh!
Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh lễ phép chào. Hai cô gái liếc mắt có chút ẩn ý qua Lương Thần, câu đó là của tôi, sự dừng lại rõ ràng rất dễ làm người khác hiểu nhầm.
Ánh mắt Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh dừng lại ở hai cô gái, chỉ nhìn hai cô gái dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh tự nhiên toát ra phong thái trầm tĩnh, hai người họ liền có thể đoán ra hai cô gái này không phải những cô con gái rượu của gia đình bình thường.
Sau khi giới thiệu xong, Hàn Yến Hoa dẫn Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh đi chỗ khác, nhường lại phòng khách cho Lương Thần và hai vị lãnh đạo huyện. Lương Hướng Đông cũng rời khỏi, mang theo tâm trạng vừa phức tạp vừa vui mừng xuống nhà bếp làm đồ ăn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh, cô bé Lan Nguyệt không kìm nổi lòng mà che hai mắt lại. Động tác này của cô khiến chị em nhà họ Diệp thấy rất tò mò. Chẳng lẽ trong mắt một cô bé dễ thương như búp bê bằng sứ tinh xảo, chị em cô rất xấu sao?
– Xong đời rồi! Hai chị xinh đẹp hơn tôi gấp trăm lần. Tiểu Thần ca nhất định quyến luyến không rời!
Lan Nguyệt lấy dụi dụi mắt, dường như có vẻ rơi lệ, sau đó buồn rầu nói với Hàn Toa Toa:
– Toa Toa, tôi không làm chị dâu cô được rồi, cũng không thể gọi cô là em chồng nữa!
Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh trong nháy mặt bị màn biểu diễn của cô làm cho tức cười. Yêu nữ màu tím bước lên hai bước, ôm lấy cô bé làm người khác vừa nhìn đã thích vào lòng, cười hì hì nói:
– Em là Nguyệt Nguyệt hả? Em cũng rất xinh đẹp. Vài năm nữa nhất định là vượt chị đó. Chị rất tin tưởng ở em.
Hàn Toa Toa đứng một bên nháy nháy mắt. Cô không ngờ Oánh Oánh tỷ còn có một người chị vừa xinh đẹp vừa kiều diễm như vậy, đến con gái nhìn cũng không khỏi động lòng. Chẳng nhẽ Oánh Oánh tỷ định mua một tặng một, hai chị em chung một chồng sao? Nếu như vậy, anh họ chẳng phải là sướng quá à, nói không chừng mỗi đêm nằm mơ đều cười ra tiếng!
Vào lúc giữa trưa, Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh quả nhiên ở lại ăn cơm trưa. Cả nhà Lương Hướng Đông, Hàn Yến Hoa, Lương Thần, cộng thêm Hàn Toa Toa, Lan Nguyệt, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, cùng với hai vị lãnh đạo đại nhân, cả thể chín người ngồi xung quanh bàn ăn, không gian có chút chật chội. Hàn Yến Hoa ra ý mình và Toa Toa, Lan Nguyệt sẽ ăn sau nhưng bị hai lãnh đạo đại nhân ngăn lại.
– Đều không phải người ngoài, càng nhiều người càng đông vui!
Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh không có vẻ gì là huyện thái gia, còn chủ động hỏi han chuyện học hành của Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa. Biết Hàn Toa Toa học tại trường sư phạm Liêu Dương, còn sắp tới London trước mùa hè này để tham gia hoạt động giao lưu sinh viên, còn Lan Nguyệt đang theo học trường trung học Tây Phong, lần nào cũng đứng thứ ba trở lên, Lục Nhất Minh rất xúc động nói:
– Toa Toa và Lan Nguyệt đều rất giỏi, con gái nhà tôi đang học lớp 11, thành tích học tập không đâu vào đâu, làm tôi và vợ sầu não!
– Con trai tôi cũng vậy, lớn bằng tiểu Thần rồi, giờ vẫn lông bông, không công ăn việc làm, làm gì cũng không giỏi, cả ngày chẳng ra đâu vào đâu!
Lý Tung Kiệt cũng đứng một bên nửa giả nửa thật phụ họa nói:
– Tiểu Thần, cậu rảnh thì giúp tôi khuyên nhủ tiểu Bân, lời nói của cậu có trọng lượng hơn lão già như tôi đó!
Lục Nhất Minh trong lòng tâm động, nghe giọng điệu của Lý Tung Kiệt thì có vẻ như quan hệ giữa Lương Thần và Lý Bân không tồi! Sau đó y lại liên tưởng đến lần trước Lương Thần bắn chết hai tên thủ phạm làm trọng thương 424 cảnh sát để thoát án, địa điểm chính là khu giải trí Thời Gian Vàng chỗ Lý Bân. Lão cáo già này, e rằng đã sớm biết được chủ ý của Lương Thần.
Lương Thần liên tục cười gật đầu. Dẫu sao cho dù hai vị huyện thái gia nói gì, hắn cũng khúm núm vâng vâng dạ dạ. Từ chỗ Vương Văn Diệc hắn đã biết được giữa hai người họ đang ngầm đấu đá quyết liệt. Còn hắn tuyệt đối không thể dính vào. Lục Nhất Minh là tay dưới của bí thư Lương, còn hắn được đề bạt cũng nhờ sự chiếu cố của bí thư Lương. Theo lý mà nói, hắn nên đứng về phe Lục Nhất Minh. Nhưng bất luận nịnh bợ cũng kệ, lôi kéo cũng kệ, Lý Tung Kiệt và Lý Bân trong vụ của Lan Nguyệt lần trước đã có sự trợ lực quyết định, ân tình này, hắn nhất định ghi nhớ.
Lương Thần rất rõ đứng ở lập trường của hắn là không thể tùy tiện thể hiện thái độ. Một khi biểu hiện thái độ liền có nghĩa là đoạn tuyệt với một bên. Nhưng Vương Văn Diệc đã từng nói với hắn, trên quan trường không có con đường trung lập để đi. Ai cũng không muốn đắc tội thì kết quả cuối cùng là đắc tội với tất cả, đường nào cũng không xong. Cho nên, đứng thành hàng là điều tất yếu.
Nhưng vấn đề là làm sao đứng thành hàng đây? Hắn bây giờ chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ, vốn chẳng có tư cách xen vào cuộc đọ sức giữa những loại cấp cao này. Nếu hắn tham gia vào, vậy chắc chắn sẽ thành vật hy sinh. Dẫu sao hai vị huyện thái gia cũng không buộc hắn tỏ thái độ. Hắn cứ vui vẻ mà giả bộ ngô nghê, đi một bước nhìn một bước.
Khách chủ cùng vui một bữa cơm, hai bình rượu Mao Đài uống hết bình rưỡi. Bất luận là hai vị lãnh đạo đại nhân hay hai cha con Lương Thần, chút rượu này đều không đáng gì. Sau bữa cơm trưa, Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh không ở lại lâu, cùng nhau xin phép rời khỏi nhà họ Lương.
Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh giúp mẹ Lương Thần thu dọn bát đũa, Toa Toa và Lan Nguyệt phụ giúp rửa bát dọn sàn. Nhìn những cô gái tay chân tháo vác, Hàn Yến Hoa trong lòng vui mừng khác thường. Đồng thời cũng cảm thấy hơi tiếc. Thanh Oánh, Tử Thanh, tiểu Nguyệt, ai cũng là lựa chọn tốt cho con dâu, nhưng đáng tiếc là chỉ có thể chọn một. Nếu nói về độ thân cận thì đương nhiên là thân cận với tiểu Nguyệt, dù sao cũng ở chung hơn nửa tháng. Nhưng dung mạo và khí chất của Thanh Oánh và Tử Thanh thì thật sự ngàn dặm mới tìm được một. Nếu bị người khác cướp mất, bà nhất định sẽ hối hận chết mất! Làm sao bây giờ? Con trai dẫn về nhiều cô gái như vậy làm người làm mẹ như bà chọn đến hoa cả mắt.
Nếu Lương Thần lúc đó biết được suy nghĩ của mẹ chắc chắn sẽ lại trợn mắt lên: “Mẹ à, mẹ lại muốn có con dâu đến phát điên rồi!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232