Cuối cùng Vương Văn Diệc không đi khỏi nhà nhưng gã đã đem gối ngủ ở một phòng khác. Đứa con trai Hạo Hạo buổi chiều sẽ được mẹ vợ đưa về. Cho nên gã tạm thời không suy nghĩ gì cả để không ảnh hưởng đến con.
Thế nhưng tâm trạng của gã lúc này rất phẫn uất nên kéo Lương Thần ra ngoài, đến một quán nhậu gần đó uống đến say mèm. Lương Thần không để ý đến lời thầy thuốc dặn, uống vào hai chén rượu trắng lập tức đau đầu trở lại, sau đó miễn cưỡng chở Vương Văn Diệc về nhà.
Ánh mắt của Cảnh Tiểu Lan vừa đỏ hoe vừa sưng, không mở lên nổi. Lương Thần cũng có chút thông cảm. Hắn dìu Vương Văn Diệc đến phòng ngủ, đắp chăn ngay ngắn rồi lập tức bỏ đi.
Ngồi trên xe buýt về đến nhà, Lương Thần mở cửa vào. Hiện nay cha mẹ hắn không có ở nhà. Lúc này hắn mới nhớ là lần trò chuyện trước ba mẹ nói Chủ nhật sẽ đi thăm người cậu ở thành phố. Đi vào phòng mình, hắn cởi bỏ áo khoác và ngã lưng xuống giường.
Theo thói quen, Lương Thần châm một điếu thuốc và phun ra một ngụm khói, hai mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu suy nghĩ lại những gì xảy ra ngày hôm nay liền thở dài cảm thán. Vương ca sống ở xã Hòa Bình cực khổ đã nhiều năm, nay khá hơn một chút thì lại xảy ra sự tình này. Lại nghĩ về bản thân mình, gần như đã dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy cơ hội quay về thị trấn. Nhưng vấn đề công việc đã được giải quyết thì bạn gái lại bỏ đi. Thế này thì không giống như truyền thuyết đã nói Vui quá hóa buồn sao?
Lương Thần lại nghĩ tới tên Lý Nha Nội. Nhược điểm của gã bị hắn nắm trong tay, như vậy chắc không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Cái tên đó cho hắn có cảm giác rất kỳ lạ. Xem ra bề ngoài thì là hạng người bại hoại, nhưng theo cách nói năng của gã công thêm thái độ cao ngạo thì chắc không có lối suy nghĩ nông cạn đâu.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, cái đầu dường như lại càng đau thêm. Lương Thần dụi điếu thuốc lá vào cái gạt tàn ở đầu giường rồi trở mình nhắm mắt ngủ. Ngủ được thì mọi cảm giác, mọi sự phiền não đều qua đi.
Lương Thần bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức dậy. Hắn mơ màng tiếp chuyện điện thoại, chợt nghe một giọng nói nhẹ nhàng:
– Này, đang làm gì thế?
– Vừa mới thức dậy!
Lương Thần lập tức nhận ra giọng nói của Diệp Thanh Oánh. Hắn day day đôi mắt của mình rồi ngồi dậy ngáp một cái.
– Anh đã về nhà chưa? Hôm nay là ngày anh xuất viện nhưng em lại không đến chúc mừng anh được.
Cô gái nhỏ giọng nói.
– Anh đang ở nhà. Buổi chiều có uống một chút…
Lương Thần nói đến đó thì dừng lại, từ rượu lập tức nuốt vào trong bụng, hắn hỏi sang chuyện khác:
– Em ăn cơm chiều chưa?
– Anh đi uống rượu?
Tiếng nói trong điện thoại trở nên nghiêm túc:
– Bác sĩ dặn là anh không được uống rượu sao? Trách chi lại ngủ vào ban ngày.
– Anh chỉ uống với đồng nghiệp một chút thôi mà.
Lương Thần cười nói:
– Không có vấn đề gì đâu.
– Tuyệt đối không được!
Giọng điệu cô gái rất nghiêm chỉnh:
– Xem ra mỗi ngày em phải kiểm tra anh mới được. Anh thật khiến cho người khác phải lo lắng mà.
– Lần tới anh sẽ chú ý!
Cho dù cô gái đang ở bên kia điện thoại không nhìn thấy hắn nhưng Lương Thần vẫn gật đầu lia lịa.
Hàn huyên vài câu với cô gái, hắn cúp điện thoại. Lương Thần lắc đầu bật cười. Hắn không nghĩ cô gái sẽ kiên trì mỗi ngày gọi điện cho hắn. Mỗi khi trò chuyện, tuy rằng thời gian không dài nhưng với giọng nói thân thiết đó, hắn cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Không thể phủ nhận, cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sụp tối, nhìn đồng hồ thì đã tám giờ. Cảm thấy đói bụng, Lương Thần xuống bếp nấu một tô mì thịt băm. Vừa ăn tô mì thì người cậu gọi điện thoại cho biết ba mẹ hắn ngày mai mới về. Lương Thần lúc này mới an tâm. Thật sự hắn cũng không muốn ba mẹ về khi trời tối thế này.
Ở nhà một đêm, sáng sớm hôm sau, Lương Thần ăn điểm tâm tại một quán gần nhà rồi đi tới trạm xe buýt. Chỉ chốc lát, hắn đã ngồi trên xe buýt cũ kỹ đến xã Hòa Bình. Ở trên xe, hắn gọi điện thoại cho Vương Văn Diệc nhưng không có ai bắt máy.
Gần đến buổi chiều, Lương Thần về đến đồn công an xã Hòa Bình.
Nhìn thấy hắn trở về, toàn bộ đồn công an mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bình thường mối quan hệ giữa Lương Thần và những người khác cũng không tồi. Viên cảnh sát miệng rộng họ Lý đến vỗ vai hắn cười nói:
– Thật nguy hiểm! Một mình đánh gục ba tên! Vết thương sao rồi? Mấy hôm trước mọi người tính đi thăm cậu nhưng anh Vương bảo là để anh đại diện được rồi.
Phụ trách công việc văn phòng Trương tỷ cũng đi tới, nhìn Lương Thần từ trên xuống dưới, rồi thân thiết nói:
– Tiểu Thần, cậu không cần phải gấp gáp đi làm. Cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe. Cậu bị tai nạn khi làm nhiệm vụ nên sếp đã phê chuẩn cho cậu nghỉ ngơi. Cậu còn đi làm chi nữa?
– Không phải là vết thương nghiêm trọng mà. Nằm ở bệnh viện riết cũng bị rỉ sét mà thôi.
Lương Thần cười đáp. Ngoại trừ ánh mắt của cảnh sát Triệu Cường nhìn hắn thì tất cả các đồng nghiêp khác đều rất nhiệt tình với hắn. Kể cả lão cảnh sát keo kiệt họ Hồ cũng cho hắn một bao thuốc lá Trường Bạch Sơn.
Đồn công an Hòa Bình có tổng cộng sáu nhân viên cảnh sát, bảy nhân viên dân phòng. Khu trực thuộc bao gồm hai mươi ba thôn phố, hộ khẩu thường trú khoảng năm nghìn, ước chừng hai mươi ba ngàn nhân khẩu. Nếu so với thị trấn thì đây chỉ là một xã nhỏ mà thôi.
Vương Văn Diệc là một trong những người đầu tiên làm việc cho đồn công an xã Hòa Bình. Gã đã từng trong lòng đầy nhiệt huyết, phải đạt được những thành tích. Bắt bọn trộm cướp, phá hoại, đẩy mạnh an toàn phòng bị. Tóm lại là khí thế mãnh liệt làm thay đổi tình hình trật tự trị an của cả xã. Có thể nói, ngày nay xã Hòa Bình có cuộc sống yên ổn cũng không thể không kể đến công lao của Vương Văn Diệc.
– Anh Vương đã đến rồi à?
Lương Thần lấy một điếu thuốc Trung Hoa đưa cho lão Hồ. Toàn bộ đồn công an, ngoại trừ hắn và Vương Văn Diệc thì chỉ có lão Hồ là hút thuốc. Triệu Cường cũng hút thuốc nhưng Lương Thần luôn luôn không phản ứng với gã đó.
– Buổi sáng bảy giờ thì đã đến rồi.
Lão cảnh sát họ Hồ lộ ra vẻ mặt cổ quái:
– Trưởng đồn Vương không biết làm sao ấy. Sắc mặt khó coi lắm. Đến cơ quan dạo một vòng rồi đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về.
– Anh Vương không nói đi đâu sao?
Lương Thần hỏi vậy nhưng thật ra là đã biết chuyện gì. Nhưng hắn không nhiều chuyện. Hôm qua về đến nhà đã bảy giờ, ngủ chưa được năm tiếng thì đã lái xe từ Tây Phong ra đây làm. Trạng thái của Vương ca khiến làm cho người ta lo lắng.
– Không!
Lão Hồ, Trương tỷ và mọi người đều lắc đầu.
– Em đi tìm anh Vương. Vậy em ra ngoài một chút nha.
Lương Thần ký tên của mình vào bàn đăng ký, sau đó nói với mọi người:
– Sau khi tan sở, em mời mọi người đến nhà lão Hồ ăn cái gì đó. Cho phép mang theo người thân.
– Không được, muốn nói mời khách thì phải là tôi mời chứ.
Lão Hồ lắc đầu. Nhà của gã mở tiệm cơm. Bình thường trong đồn có tiệc gì thì cũng đều đãi ở nhà của gã. Coi như là nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài.
– Đừng cãi cọ nữa, lão Hồ. Nếu anh muốn mời thì để lần sau nhé.
Lương Thần khoát tay áo nói:
– Tốt lắm. Vậy em xin rút lui trước. Tối gặp lại.
Đội lên chiếc mũ cảnh sát bằng cotton, khoác chiếc áo khoác thật dày, Lương Thần đạp lên trên tuyết đi tìm Vương Văn Diệc. Tìm một vòng không thấy bóng dáng gã họ Vương. Ngẫm nghĩ một chút, Lương Thần đi tới nhà lão Khương.
Nhìn thấy Lương Thần đến, lão Khương mừng rỡ, giữ chặt Lương Thần xem xét từ trên xuống dưới. Hai vợ chồng đều nghe chuyện bị thương của Lương Thần, thím Khương thậm chí còn phàn nàn chồng của mình:
– Ngày trước tiếp đãi khách không được tốt. Thế nào hôm nay cũng phải bù lại. Cảm ơn trời đất! Cũng may là thằng nhỏ không xảy ra chuyện gì cả.
Từ nhà Khương thúc đi ra, Lương Thần đi theo sườn núi tới nhà của Lý gia gia. Từ hồi đầu năm đến giờ, hắn chưa đến thăm Lý gia gia lần nào. Nhân cơ hội lần này ghé qua thăm hỏi một chút.
Ở ngoài sân, Phong thúc đang giơ búa bổ xuống miếng gỗ. Lương Thần bước vào thì thình lình một tấm gỗ bay về phía hắn. Sớm có sự chuẩn bị, Lương Thần né người qua, nhanh chóng bước lên hai bước đá một cước về phía Phong thúc.
Hây a! Cánh tay Phong thúc hiện ra một dấu tuyết. Lãnh lấy cú đá của Lương Thần nhưng thân hình của ông ấy vẫn không cử động. Lương Thần tiếp tục vọt tới trước, quyền đấm cước đá, liên tiếp tấn công về phía Phong thúc. Nhưng Phong thúc chỉ né tránh, chống đỡ chứ không có ý trả đòn.
Sau năm phút đồng hồ thi triển quyền cước, Lương Thần dừng lại, ngồi xổm xuống thở hồng hộc. Thế nhưng Phong thúc lại đứng một cách nhàn nhã, giơ tay vuốt cái dấu tuyết, trên gương mặt giản dị lộ ra vẻ tươi cười:
– Vẫn còn tốt, khôi phục lại cũng không tồi.
– Phong thúc, có rảnh dạy cho cháu hai chiêu đi. Đại lực Kim Cương chưởng, Phân cân thác cốt thủ… Cái gì cũng được.
Sau khi hồi phục lại sức khỏe, Lương Thần đứng lên, cười hì hì nói.
– Dạy cái đầu của cháu đó!
Phong thúc cười mắng một câu, giơ nắm tay gõ vào ngực đối phương:
– Kim Cương chưởng và những chiêu khác thì không có. Tuy nhiên có thể chỉ cho cháu hai chiêu khác.
– Phong thúc đúng là uy vũ!
Lương Thần nheo đôi chân mày, vội vàng nịnh bợ đối phương.
– Ông cụ ở trong phòng, vào đi thôi!
Phong thúc vừa bực mình, vừa buồn cười, vỗ đối phương một cái rồi xoay người bổ củi tiếp.
Lương Thần đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng, bếp lửa đang cháy. Một ông cụ tóc hoa râm ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi đang hút dang dở điếu thuốc. Một bà lão mặt mũi hiền lành, ngồi xếp bằng phía đối diện, đổ nước trà vào trong một cái ly rồi chậm rãi mang đến cho ông cụ.
Trong phòng tràn ngập một mùi hương thiên nhiên, hai ông bà già đều không nói gì, chỉ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua nhau, trao đổi với nhau cái tĩnh lặng dịu dàng.
Hình như mình đến không đúng lúc. Đứng sau tấm vách nhìn bà nội Chu, Lương Thần nói thầm trong lòng, sau đó tính quay ra ngoài.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232