Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 77: HIỂU LẦM VÀ BỎ QUA

Lương Thần không biết mình đã gây rắc rối với ai, nhưng hắn lại biết: Cũng có khi phụ nữ đơn giản hơn cả động vật. Lý Hinh Đình và Đinh Lan chỉ đơn giản là do hôm qua hắn tới Liêu Dương mà không liên lạc với các cô ấy, mà lại đến nhà Diệp Thanh Oánh. Nhưng lý do này, đáng để giận dữ như vậy sao? Còn Diệp Tử Thanh kia chính là tiểu yêu tinh, rõ ràng là cố ý đổ dầu vào lửa, cái gì mà chị vợ, lại còn cái gì mà để quên cặp da ở nhà cô ta, còn dùng đôi mắt quyến rũ nháy mắt với hắn một cách rõ ràng, đó hoàn toàn là động cơ không trong sạch, mưu đồ không tốt.

Lương Thần thở dài, mở hộp bữa sáng đặt ở đầu giường ra, một bát cơm, hai cái bánh bao, một đĩa khoai tây nhỏ. Cái này khiến Lương Thần bỗng nhiên nhớ tới cuộc sống hồi đại học, tình cờ trốn học nằm bệt trên giường, khi mở mắt ra, sẽ nhìn thấy bữa sáng nóng hổi đặt ở đầu giường, sau đó là vài đôi mắt vô cùng ghen tị trong phòng ngủ nhìn hắn, chua chát nói:

– Hôm nay là Chu Tiểu Mạn, hôm qua là Đinh Lan, còn mấy lần khác là Lý Hinh Đình. Nhiều mỹ nữ như vậy thay nhau đem bữa sáng cho cậu, tiểu tử cậu cũng thật là hoành tráng đó! Bọn tôi nói, một người mà chiếm nhiều mỹ nữ như vậy, cậu không thấy hổ thẹn với lương tâm hay sao!

Trong chốc lát sau là một trận hò hét lên! Lương Thần nghĩ tới Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn đều là người tốt với mình thì không khỏi mềm lòng, ăn hết bữa sáng, sau đó cầm di động bấm số của Lý Hinh Đình. “Số điện thoại vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau!”

Lương Thần nôn nao, tiếp đó bấm số Đinh Lan, cuối cùng bấm số của Chu Tiểu Mạn. Tiếng truyền lại trong di động đều là tiếng máy móc: “Số điện thoại vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Lương Thần không biết làm sao đành lắc đầu, cho dù là chị Đình, Lan Lan hay Tiểu Mạn, đều vô cùng hiểu hắn. Chắc chắn đoán được hắn sẽ gọi điện thoại, cho nên rõ ràng đã tắt điện thoại toàn bộ. Xem tình hình này xem ra vẫn còn đang giận.

Xuống giường, ra toilet rửa mặt. Lương Thần thậm chí còn tắm rửa. Phòng săn sóc đặc biệt thật là tốt, được trang hoàng như một căn phòng xa hoa. Điều hòa, toilet riêng, phòng tắm, TV, máy tính, mọi thứ đều có đủ.

Lương Thần cởi áo bệnh nhân, thay áo khoác và quần bò. Thân thể hắn một chút khuyết điểm cũng không có, ngoại trừ đầu có đau một chút, còn những thứ khác đã khôi phục bình thường. Nhớ lại tối hôm qua đau như bị tra tấn, Lương Thần vẫn còn sợ hãi. Vì muốn chắc chắn rằng không có sai sót nhầm lẫn gì, hắn đã cố gắng thực hiện năng lực đặc biệt thêm một lần. Chuyện phải chết đau đớn thế này, hắn tuyệt đối không muốn lại phải nếm lần thứ hai!

Ngẫm nghĩ một lúc, Lương Thần lại bấm số điện thoại của Phó cục trưởng. Trong điện thoại, tiếng Phó cục trưởng Phó sang sảng:

– Tiểu Lương à, tôi và Phó Cục trưởng Tiếu, Chính ủy Hà chiều nay về Long Nguyên. Cậu cứ yên tâm ở Liêu Dương tĩnh dưỡng vài ngày, tôi đã nhờ Phó Cục trưởng Đinh để ý cậu rồi!
– Cảm ơn Phó cục trưởng Phó.

Lương Thần cười nói. Dù gì thì, ngày nghỉ mùng một tháng năm là kỳ nghỉ hiếm hoi. Hắn nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt.

Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn ba người rời khỏi bệnh viện, đến nhà Đinh Lan. Chu Tiểu Mạn không hiểu sự giận dữ của chị Đình và Lan Lan từ đâu ra, thậm chí sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, đã lược bỏ khá nhiều, cô chỉ khẽ cười nói:

– Chị Đình, Lan Lan, tại sao hai người giận dữ như vậy chứ? Em và anh ta đã kết thúc rồi, anh ta tất nhiên là có quyền bắt đầu cuộc sống tình cảm mới. Thậm chí, hai người còn phải vui mừng cho anh ta mới đúng!
– Vui mừng cái gì? Lý Hinh Đình ngây người ngơ ngác. Sau đó là vẻ mặt không cam lòng:
– Tiểu Thần chính là hội viên vinh dự duy nhất của chúng ta, sao có thể để người ngoài cướp mất chứ! Hơn nữa cô gái tên Diệp Tử Thanh kia, rõ ràng chính là một tiểu yêu tinh, loại con gái này căn bản không hề thích hợp với Tiểu Thần.
– Không phải là Diệp Tử Thanh, là cô em gái Diệp Thanh Oánh!

Đinh Lan nhỏ giọng nhắc nhở.

– Chị em đều giống nhau!

Lý Hinh Đình cáu kỉnh khoát tay nói:

– Tóm lại, đều là do Tiểu Thần không đúng, đã để sắc đẹp cám dỗ, căn bản trong lòng không hề có chúng ta!
– Sao chị Đình lại nói thế?

Chu Tiểu Mạn nhìn Lý Hinh Đình và Đinh Lan bằng ánh mắt khác thường. Cô cảm thấy chị Đình và Đinh Lan đều có ý tưởng nước phù sa không để lọt sang ruộng nhà người khác. Cô biết hồi học đại học, Lan Lan đối với Lương Thần đúng là có chút ý tứ. Lại nói tiếp, cô gái mà Lương Thần có cảm tình đầu tiên cũng không phải là cô, mà là Đinh Lan. Lý do chính là khi hai người cùng hát một bài hát ở bữa tiệc tối hôm khai giảng.

Còn chị Đình, tuy là đối với Lương Thần cũng rất tốt, nhưng cũng chỉ giống như chị gái quan tâm đến em trai mà thôi.

Tuy nhiên cho dù là ai, cô đều cảm thấy đều không có khả năng kết hợp với Lương Thần. Suy cho cùng, điều kiện gia đình ở đây, cha của chị Đình là Phó bí thư Tỉnh ủy, cha của Lan Lan là một tỉ phú, hôn nhân của hai người về cơ bản là không thể tự do quyết định. Hơn nữa thực sự thì ngày đó, cô còn không biết nên đặt mình ở vị trí nào.

Chu Tiểu Mạn bỗng cảm thấy rất kỳ lạ, khi nghe Lương Thần và Diệp Tử Thanh có quan hệ thân mật, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua xót, nhưng khi nghĩ tới chị Đình, Lan Lan có khả năng với Lương Thần, thì cô lại không hề cảm thấy không thoải mái. Điều này chứng minh, có khả năng trong lòng cô, cũng tồn tại một tư tưởng mình không dùng được thì cũng phải để người thân mình dùng như thế này, nếu như Lương Thần có thể cùng chị Đình hoặc Lan Lan ở bên nhau, còn hơn bị một người con gái xa lạ cướp đi!

– Làm gì bây giờ? Chị còn chưa nghĩ ra!

Lý Hinh Đình khoanh tay đi tới đi lui trong phòng khách, khiến Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn đều nhìn một cách lo lắng. Cuối cùng, tức giận thốt lên một câu:

– Dù sao đi nữa, chắc chắn lần này không thể tha thứ cho hắn!
– Tán thành!

Đinh Lan cũng vỗ tay tỏ vẻ đồng ý, mà hai so với một, Chu Tiểu Mạn căn bản không có quyền phản đối.

– Bây giờ tất cả cùng bật điện thoại lên!

Lý Hinh Đình vung tay lên, thống nhất chỉ huy Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn bật máy di động. Sau đó ba người an nhàn ngồi ở salon, cùng nhau đợi điện thoại của Lương Thần. Mười phút, nửa giờ, rồi một giờ trôi qua. Di động của ba người không có một chút động tĩnh nào. Khi thấy kim đồng hồ báo thức trên tường đã điểm mười giờ, di động của Lý Hinh Đình cuối cùng cũng vang lên.

Lý Hinh Đình nhanh như chớp chộp lấy điện thoại cầm lên, nhưng trong một giây, khi cô vừa mở đôi mi thanh tú thì liền cụp xuống: “Mẹ đây, trưa nhớ về ăn cơm nhé, cả Tiểu Mạn, Lan Lan nữa, mẹ sẽ làm nhiều món ngon!”

Bỏ điện thoại xuống, nhìn vẻ mặt thất vọng của Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn, Lý Hinh Đình nổi giận liền lập tức bấm số điện thoại của Lương Thần:

– Lẽ ra còn muốn gọi hắn cùng về ăn cơm, nhưng hắn, không ngờ điện thoại cũng không thèm gọi một tiếng, xem ta xử lý hắn thế nào!

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau!”, Nghe giọng nữ máy móc trong điện thoại, Lý Hinh Đình giật mình. Mà bên kia Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn đang dí lỗ tai vào nghe cũng giật mình.

– Hắn còn dám giận, đừng để ý tới hắn, chúng ta về nhà thôi!

Đôi mắt Lý Hinh Đình đỏ lên, mang theo nỗi tức giận, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Lương Thần ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó tình cờ gặp hai y tá xinh đẹp. Hai người nở một nụ cười hỏi:

– Đội trưởng Lương, anh phải ra ngoài sao?
– Đúng vậy, ở trong phòng hơi buồn, ra ngoài đi dạo một chút!

Lương Thần thuận miệng đáp, sau đó dường như chợt nhớ ra cái gì, liền hỏi một câu:

– Diệp Tử Thanh là trợ lý y tá trưởng của các cô à?
– Vâng!

Nữ y tá đứng trước gật đầu, một chút ghen tị lướt qua trên khuôn mặt. Người y tá còn lại cười nói:

– Diệp Tử Thanh là trợ lý y tá trưởng của khoa nhi, Đội trưởng Lương và cô ấy có quen nhau sao?
– Đúng vậy, chỉ có điều không biết cô ấy công tác ở đây!

Lương Thần cười cười. Hắn quả thật không nghĩ ra, Diệp Tử Thanh khí chất xinh đẹp, phong tình vô hạn lại chính là một y tá ở bệnh viện trung tâm. Nghề nghiệp này, cùng với tính tình của cô ta, quả thực không hề hợp nhau, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu mặc bộ đồng phục hấp dẫn kia, cô ta thực sự trở thành một người vô cùng nổi bật, muốn lấy mạng người khác. Chỉ sợ Liễu Hạ Huệ có sống lại cũng không thể kháng cự lại cái nháy mắt của Diệp Tử Thanh mặc đồng phục y tá.

– Bất cứ ai quen biết cô ấy đều có suy nghĩ này!

Y tá lúc nãy nói bằng giọng điệu không biết là ghen tị hay hâm mộ:

– Làm y tá mà có thể kiếm được xe tiền triệu để đi, không chỉ nói ở bệnh viện trung tâm chúng tôi, chỉ sợ trong cả nước cũng không thể tìm được vài người!

Lương Thần không tỏ ý kiến gì mà chỉ cười. Tài sản của Vương Phi Hạm có vẻ còn hơn trăm triệu, vì vậy có thể suy đoán, cha của Diệp Thanh Oánh khi còn sống cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, Diệp Tử Thanh có thể có được chiếc xe tiền triệu để lái, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Lúc này, Lương Thần chợt thấy mặt hai nữ y tá biến sắc, nhìn hắn chào tạm biệt, rồi vội vàng bỏ đi. Đang cảm thấy kỳ quái, phía sau chợt nghe một giọng nói đặc biệt:

– Sếp Lương và mấy em y tá nói chuyện thật vui vẻ!

Quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Tử Thanh hai tay đút túi đồng phục, đôi mắt đẹp hớp hồn nhìn hắn không hề nháy mắt, đôi môi kiều diễm giống như bông hoa hồng gần như nở nụ cười châm biếm.

– Đâu có, chẳng qua chỉ muốn hỏi về cô một chút!

Lương Thần không hề cảm thấy ngượng ngùng, thoải mái nói:

– Cô mà lại làm việc ở đây, tôi thực sự không ngờ tới!
– Muốn biết điều gì, trực tiếp đi hỏi tôi không phải nhanh hơn sao!

Vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Tử Thanh khẽ lay động, theo một nhịp điệu độc đáo đi về phía Lương Thần, cuối cùng đến trước mặt Lương Thần, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn. Vóc dáng của cô rất cao, khi đi giày cao gót, trán có thể cao ngang mắt Lương Thần.

– Tôi muốn gọi điện thoại cho Thanh Oánh, nhưng điện thoại của tôi hết pin rồi!

Lương Thần chuyển đề tài. Cục xạc điện thoại của hắn lại để tại nhà khách ở Liêu Dương, lúc nãy gọi điện thoại cho Lý Hinh Đình, Đinh Lan vài lần không được nên cuối cùng điện thoại của hắn đã hết pin.

– Tôi bấm số cho, anh nói đi!

Diệp Tử Thanh rút di động của mình ra, bấm số của em, rồi đưa cho Lương Thần.

Cầm điện thoại di động đặt bên tai, phảng phất một mùi thơm trong mũi, Lương Thần biết đó là mùi hương trên người Diệp Tử Thanh. Lấy lại bình tĩnh, chờ điện thoại kết nối, hắn mới ổn định giọng nói nói:

– Hôm nay có việc gì không? Nếu không có, chúng ta ra ngoài chơi đi!
– A, sao anh lại dùng điện thoại của chị Tử Thanh? Anh đang ở cùng chị Tử Thanh à?

Giọng nói của Diệp Thanh Oánh có vẻ rất ngờ vực.

– Anh đến bệnh viện trung tâm có chút việc, đúng lúc gặp chị của em, di động lại đang hết pin, cho nên mới dùng điện thoại của Tử Thanh!

Lương Thần nói dối có ý tốt, Diệp Tử Thanh ở bên cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.

– Em cũng đang định gọi điện thoại cho anh đây! Em muốn hỏi anh nếu không có việc gì, chúng ta đến công viên Long Đầu Sơn chơi đi!

Nghe giọng nói vui vẻ của cô gái, Lương Thần dường như có thể nhìn xuyên qua di động, nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười yếu ớt của Diệp Thanh Oánh.

Đến giữa trưa, Lý Thư Hãn về nhà, nhìn thấy Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn ngồi trong phòng khách, trên mặt không nén nổi nụ cười:

– Lan Lan và Tiểu Mạn đến chơi! À phải, sao Tiểu Lương không tới?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232

Thể loại