– Vậy Lương Thần thì sao?
Lý Bân và cha vinh nhục cùng hưởng, vui buồn cùng chia, nghe cha nói xong, trong lòng cũng rất sốt ruột, tuy nhiên sự trợ giúp của hắn cũng chỉ có giới hạn.
– Nói với hắn, huyện sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, sẽ cho hắn một kết quả vừa lòng. Hứa Quốc Thụy chung quy là sẽ đi đời, vậy nể tình nghĩa chúng ta sẽ đưa hắn đi. Còn nữa, nếu làm tốt thì có thể nâng cao quan hệ với Lương Thần, qua chuyện này có thể thấy được, Lương Thần cũng quan tâm đến việc của con, nếu không lúc đó đã bắt hai tên đó rồi!
Giọng nói Lý Tung Kiệt mạnh mẽ, nên giữ thì phải giữ, nên bỏ thì phải bỏ, đó gọi là không nghiêm ắt sẽ loạn, Hứa Quốc Thụy tuy là cùng phe với ông ta, nhưng khi đến thời điểm tất yếu, ông ta cũng sẽ không nương tay.
Đúng như cha nói, Lý Bân rất ủng hộ. Trong khoảng thời gian ở chung hắn có thể thấy được, Lương Thần là người dễ bị kích động. Có thể vì Vương Văn Diệc mà Lương Thần đã đánh con trai của Bí thư Huyện ủy là hắn, có thể vì bạn bè không tiếc bản thân, trở mặt với Lang Bạch Vũ. Sau khi tỏ một chút thiện ý, đối phương cũng đã để lại mặt mũi cho Hứa Quốc Thụy, nhưng Hứa Quốc Thụy không biết tốt xấu, ông ta đáng phải nhận kết cục này.
Lúc này, cha con Lý Tung Kiệt đã hoàn toàn hiểu lầm. Bọn họ đều nghĩ sau lưng Lương Thần có một thế lực hùng mạnh, nhưng không nghĩ rằng Lương Thần căn bản không có hoặc là không biết tới thế lực sau lưng mình. Lúc ấy không đem Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng báo cảnh sát, hoàn toàn là do tâm lý e dè theo bản năng. Trong suy nghĩ của Lương Thần, hiện giờ hắn còn không đủ năng lực đối phó với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.
Ở phòng Công an Huyện, đại đội hình sự nhận được chỉ thị của Phó phòng Tiếu Lập Quân, lập tức mời những người có liên quan đến vụ án về phòng Công an Huyện. Bao gồm Lan Nguyệt, bạn cùng học của Lan Nguyệt – Triệu Linh Linh, cùng người tự xưng là nhân chứng Phó hiệu trưởng Tạ và vài giáo sư khác. Dựa vào lời trình bày của Lan Nguyệt và Triệu Linh Linh cùng với hai đoạn video làm bằng chứng hùng hồn, đầu tiên là vài vị giáo sư không chịu nổi áp lực, sau khi bị nhân viên hình sự nghiêm khắc vạch tội ‘Giả mạo chứng cứ phải chịu trách nhiệm với pháp luật, nếu như bây giờ thành thật khai báo có thể sẽ không truy cứu chuyện trước đây’, đều phản cung, thừa nhận đã bị Phó hiệu trưởng Tạ Xuân Minh đe dọa dụ dỗ. Đối mặt với vài vị giáo sư giở quẻ, Phó hiệu trưởng trường trung học Tây Phong Tạ Xuân Minh một cây chẳng chống nổi nhà, thừa nhận chuyện đã cùng vài vị giáo sư giả mạo lời chứng, nhưng một mực khẳng định, sở dĩ gọi Lan Nguyệt vào văn phòng là để giải tỏa mâu thuẫn giữa hai bên, đối với chuyện Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng có hành vi hung ác, hắn hoàn toàn không có chút cảm tình nào.
Nhân viên hình sự lấy bằng chứng vô cùng thuận lợi, sự việc đến đây, đã có thể hoàn toàn rửa sạch tội danh vô cớ xâm nhập khu dạy học, ngang nhiên hành hung người của Đại đội trưởng Trị an Lương Thần. Nhưng sau đó, việc có hành động gì đối với Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng hay không, Trưởng phòng Công an huyện và vài vị lãnh đạo khác có vài ý kiến khác nhau.
Chính ủy Tề cho rằng việc chuyển biến tốt hãy thôi, dừng lại ở đây. Bởi vụ án này dù sao cũng liên quan tới lãnh đạo Huyện ủy, hơn nữa đoạn video không đủ làm bằng chứng lập án. Không bằng hai bên đều lùi một bước, việc to hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có.
Mà Phó phòng Tiếu Lập Quân, Vương Văn Diệc lại khăng khăng chủ trương đem vụ án điều tra rõ ràng, không thể vì hai người Hứa, Chu là con của lãnh đạo huyện mà đối xử đặc biệt.
Trưởng phòng Đinh Trác, Phó chính ủy Khâu Vĩnh Lợi thì không tỏ thái độ. Người quan trọng số một đã không tỏ thái độ, những người còn lại căn bản không thể quyết định, vì thế phải tạm gác chuyện này lại.
Trên thực tế, Trưởng phòng Đinh Trác quả thật có khuynh hướng ủng hộ ý của Chính ủy Tề, đem chuyện như vậy biến thành một dấu chấm tròn, như vậy có thể tránh đắc tội với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hứa Quốc Thụy. Nhưng về phương diện khác, hắn lại không thể không nghĩ đến chuyện Lương Thần có chịu chấp nhận ấm ức hay không. Càng nghĩ, Đinh Trác cầm điện thoại gọi cho Cục trưởng Công an thành phố Trương Học Binh.
– Tốt, anh Đinh giải quyết tốt lắm. Tiểu Lương là cá nhân tiên tiến gương mẫu của phòng chúng ta, vinh dự lập được công lao lớn, tuyệt đối không thể để cậu ấy bị oan ức. Chúng ta làm công an bị thương đổ máu không có gì oán hận, nhưng chịu oan ức rơi nước mắt thì tuyệt đối không được. Chuyện này tôi sẽ nói với Bí thư Thành ủy Lương và Bí thư Hàn xin chỉ thị, cá nhân tôi đề nghị điều tra rõ vụ việc!
Nhận được điện thoại của Đinh Trác, Trương Học Binh đầu tiên ngạc nhiên, sau đó vui vẻ, hắn đang lo làm thế nào để lọt được vào mắt Bí thư Lương, đây dường như chính là một cơ hội tốt.
Vì thế sau khi nói cho Đinh Trác biết thái độ của mình, hắn lập tức gọi điện thoại cho Thư ký Cao:
– Thư ký Cao, xin hỏi Bí thư có thời gian không, tôi muốn báo cáo với ông ấy một chút công việc, là về Tiểu Lương ở trong phòng của chúng tôi, phải phải!
– Bí thư, điện thoại của Cục trưởng Công an Thành phố Trương Học Binh, ông ấy muốn báo cáo với ngài một chút công việc, nội dung cụ thể liên quan đến Đại đội trưởng Trị an Lương Thần!
Thư ký Cao vóc dáng trung bình, khuôn mặt tròn và dài đầy hấp dẫn, y năm nay tròn ba mươi tuổi, làm thư ký riêng của Lương Khải Minh đã bốn năm. Lúc này y đang cầm di động thấp giọng báo cáo cho Lương Khải Minh.
Lương Khải Minh ngẫm nghĩ một chút, định xua tay đi, nhưng lập tức ông lại thay đổi chủ ý nói:
– Gọi ông ta đến ngay đi, tôi cho ông ta mười phút.
Bên này Trương Học Binh cũng chờ đợi một cách thấp thỏm không yên, sau một lúc, trong di động vang lên tiếng nói máy móc của thư ký Cao:
– Cục trưởng Trương, Bí thư cho gọi ngài qua đây ngay lập tức!
Lập tức, lòng Trương Học Binh ngập tràn vui sướng, cái tin đồn kia quả thực không phải là giả, nếu không theo lẽ thường, việc nhỏ ấy nhiều nhất cũng chỉ là điện thoại báo cáo cho xong.
Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh ngồi trong phòng nhìn bốn chữ lớn trên tường ‘Trữ tình trí viễn’, trong lòng nhớ ra trước kia đã từng có lần gặp một chàng trai trẻ. Từ chuyên án bắt tội phạm số 226 tới chuyên án giết cảnh sát ăn cắp súng số 424, chàng trai này luôn luôn thể hiện vượt ra ngoài dự đoán của ông. Chỉ sau khoảng hai tháng, liên tục hai lần lập được công lớn. Ban đầu ông chỉ muốn thăm dò tâm tính mà đề bạt, hơn nữa hiện giờ ông cũng đang thật lòng coi trọng tiềm năng của chàng trai trẻ tên Lương Thần này. Chỉ sau một thời gian rèn luyện nữa, hơn nữa lại được ông để ý, người thanh niên này nhất định sẽ trở thành một ngôi sao mới rực rỡ khiến người ta phải chói mắt. Chỉ cần đối phương có năng lực, ông cũng không ngại lợi dụng quyền lực trong tay mở rộng cửa cho chàng trai này.
Ở thành phố có rất nhiều tin đồn đã được lan truyền rằng Lương Thần là người thân của ông, ông cũng không làm gì để sáng tỏ hay giải thích. Giống như ông già Lý nói, nói về thân phận, Lương Thần gọi ông một tiếng ‘Chú’ cũng không đủ. Ông cũng biết, Trương Học Binh nhất định cũng tin một trong số những tin đồn loại này, nếu không hắn sẽ không báo cáo với ông chuyện của Lương Thần, dù sao một cán bộ Huyện cấp Phó phòng, còn không cần phiền đến Bí thư Thành ủy là ông hỏi đến.
Trương Học Binh rất khôn ngoan, cũng rất giỏi nắm lấy cơ hội, vì thế người luôn thích người thông minh như ông, muốn cho hắn cơ hội lần này.
Mười lăm phút sau, Cục trưởng Công an thành phố Trương Học Binh bước vào văn phòng của Bí thư Thành ủy. Đối mặt với khuôn mặt bình thản của Bí thư, tim hắn đập loạn xạ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức đến nay hắn được gặp mặt ông ấy.
Không dám nói nhiều lời vô ích, dưới ánh mắt chăm chú mà lãnh đạm của đối phương, Trương Học Binh lời ít ý nhiều báo cáo về vụ án của Đại đội trưởng Trị an Lương Thần ở dưới huyện đã bị vu cáo hãm hại hành hung đánh người, sau đó dùng giọng điệu kính cẩn hướng về phía đối phương xin chỉ thị xử lý.
– Ý của Cục trưởng Trương như thế nào?
Lương Khải Minh không tỏ thái độ, mà chỉ thản nhiên hỏi một câu.
– Ý của tôi là điều tra đến cùng!
Trương Học Binh đem câu nói đã nói với Đinh Trác ‘Đổ máu chứ không rơi nước mắt’ nhắc lại một lần, sau đó cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bí thư.
– Cứ làm như vậy đi! Sau này có chuyện gì, có thể thông qua Tiểu Cao trực tiếp báo cáo cho tôi.
Lương Khải Minh không hề tỏ thái độ mà chỉ nói một câu, sau đó cầm chén trà trên bàn lên.
– Vâng, xin Bí thư yên tâm, tôi sẽ xử lý thỏa đáng!
Trương Học Binh trong lòng mừng như điên, tuy nhìn Bí thư Lương như chưa nói gì, nhưng thái độ lại thể hiện tất cả, lần này hắn đã thành công!
Sau khi nghe điện thoại của Cục trưởng Công an thành phố Trương Học Binh, Đinh Trác rơi vào trạng thái phấn khích khác thường. Hắn ta nhận thấy trong giọng nói của Trương Học Binh có biểu lộ thái độ ủng hộ cũng không ngoài dự tính, dù sao Lương Thần cũng hai lần liên tiếp lập được công lớn, đã trở thành tấm gương danh dự của Cục Công an thành phố Long Nguyên, ngay cả lãnh đạo ở Sở Công an tỉnh cũng phải chú ý. Đây là thể diện, không thể cho phép kẻ nào bôi nhọ, bôi nhọ Lương Thần, chẳng khác nào bôi nhọ toàn bộ cơ quan Công an thành phố Long Nguyên.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232