Người phán xử lại là chị Đại:
– Tôi hỏi có ai ứng cử không? Không hỏi đề cử người khác.
Nghe chị Đại nói xong, Huỳnh địt lại bám tay vào thành ghế run run ngồi xuống. Tí nữa thì ngã. Vừa ngồi xuống nó vừa nghĩ trong đầu: “Đề cử và ứng cử khác nhau à? ”
Lần này thì không có ai thật.
Chị Đại lại nói:
– Vậy có ai đề cử người nào không?
Nhìn 1 lúc xuống dưới thì thấy có một người giơ tay giống kiểu học sinh xin phát biểu bài. Cô Hằng đứng dậy:
– Tôi là Hằng, trưởng ngành dọc tài chính. Tôi đề cử Dũng lì.
Phát súng mở màn báo hiệu vài cánh tay nữa giơ lên. Chị Đại chỉ về một người trông cũng ngang ngang tuổi mình. Là chú Hào:
– Tôi đề cử Dũng lì. À quên, tôi là Hào chợ Sắt, trưởng ngành ngang Hồng Bàng.
Liên hoa hậu giơ tay và được chị Đại đồng ý cho nói:
– Tôi đề cử Dũng lì.
Đến lượt Phấn Hồng kong được phát biểu:
– Tôi đề cử Dũng lì.
Hà Băng thì đã mãn nguyện trong lòng. Cô chủ trì cuộc họp hôm nay với mục đích chính là dựng Dũng lì lên làm Anh Cả Hải Phòng. Đó là mục đích. Chuyện này cô cũng chưa từng nói với Dũng lì mặc dù mấy hôm nay cô và hắn tiếp xúc cũng nhiều. Chuyện nói thì chẳng có gì nhiều đâu, nhưng không hiểu sao cô muốn gặp hắn chỉ vì muốn nhìn thấy X, có cái gì đó như thôi thúc cô phải làm vậy.
Theo thông tin mà Hà Băng có được từ Hoàng Bê đê thì uy tín của Dũng lì ở Hải Phòng giờ đang rất cao sau những chuyện vừa rồi, lại không có xích mích với các trưởng ngành dọc, ngành ngang nào. Cô tổ chức cuộc họp để tiếng là dân chủ công bằng, thuận lợi cho Dũng lì lãnh đạo xã đoàn sau này. Trường hợp bần cùng là mọi người ở đây không đồng thuận thì cô sẽ lấy uy của mình, thậm chí là dùng vũ lực mà ép mọi người phải đồng ý cho bằng được. Nhưng tình hình hiện nay thì có lẽ chẳng cần dùng đến cái uy, cái lực ấy nữa rồi.
Thấy mọi người xuôi xuôi theo ý mình, chị Đại giơ tay báo hiệu mọi người không cần đề cử nữa làm gì cho mất thời gian. Cô nói:
– Thôi không cần đề cử nữa cho Dũng lì nữa. Có ai đề cử người khác không?
Nhìn một lúc không thấy ai có phản ứng gì, chị Đại định nói tiếp thì lại có một cánh tay giơ lên. Lại là Huỳnh địt. Hắn vẫn run run đứng dậy mà nói nhát ngừng:
– Tôi… tôi… đề cử… Dũng… Dũng… lì.
Cả hội nghị “Oạch”. Đây là cái thằng mà người ta gọi là chuyên “ném đá hội nghị”. Lần này mọi người cười ra miệng làm hội nghị bớt phần căng thẳng, cũng sợ chẳng dám cười đâu nhưng mà nhịn không được.
Chị Đại nghĩ trong lòng: “Ai dựng thằng lên không biết”. Nhưng chị Đại không nói ra câu đó mà nói kiểu khác:
– Tôi hỏi là có ai đề cử người khác không?
Lúc này Huỳnh địt mới hiểu ra. Hắn lại run run ngồi xuống.
Chị Đại thực hiện cái người ta gọi là: Dân chủ, minh bạch, công khai:
– Vậy ai đồng ý Dũng lì là Anh Cả Hải Phòng giơ tay lên.
Tất cả mọi người giơ tay, trừ 2 người. Con lậy bố. Thằng thứ nhất lại là Huỳnh địt không giơ tay, hắn cứ ngơ ngơ nhìn mọi người và mọi người lại nhìn hắn. Thằng thứ 2 lại chính là Dũng lì. Có ai lại tự bỏ phiếu cho mình chứ.
Chú Hào ngồi cạnh Huỳnh địt thấy hắn không giơ tay thì huých cùi chỏ vào mạng sườn nó rồi nghiêng người nói thầm:
– Mày không đồng ý Dũng lì à?
Lúc này Huỳnh địt mới tá hỏa lên hiểu mọi người đang giơ tay vì cái gì. Hắn phắt một cái giơ tay cao nhất như sợ mình sau đây mình bị trù dập cá nhân.
Mọi người lại được 1 phen cười nắc nẻ.
Vậy là 100% mọi người muốn Dũng lên làm Anh Cả. Nhưng có 1 người thì không. Chị Đại đập bàn:
– Không được!
Lần này thực sự mọi người cực kỳ ngạc nhiên, tiếng cười im bặt để lại không khí nặng nề:
– Mọi người phải nói cho tôi lý do tại sao đồng ý Dũng lì lên làm Anh Cả? Có phải hắn uy hiếp mọi người không? Nếu vậy thì tôi sẽ xử chết ngay tại chỗ. Dũng lì còn rất trẻ, lại mới bước chân vào giang hồ chưa lâu.
Miệng quan có đồng có chì, lời chị Đại vừa nói ra làm mọi người động não tìm lý do bầu cho Dũng lì, và không khó để mọi người có được điều đó.
Người đầu tiên giơ tay xin nói không ai khác. Lại chính là Huỳnh địt. Hắn không biết vừa rồi có uống thuốc kích dục làm to gan không mà lần này đứng phắt dậy, không còn run run giống 3 lần trước nữa:
– Thú thật với mọi người ở đây, đúng là trước tôi có nghe lời xui dại của lão già Sang cụt định chiến Dũng lì. Nhưng hắn không chấp nhặt chuyện đó mà đã tha cho tôi 1 mạng mặc dù tôi định cho quân xử hắn ngay. Đây mọi người xem, sẹo vẫn còn đây. Dũng lì biết trước biết sau, hiểu rõ nhân tình thế thái. Tôi tin Dũng lì sẽ lãnh đạo anh em tốt hơn lão già kia. Bà Trùm có đồng ý hay không thì tôi vẫn ủng hộ Dũng lì. Tôi xin hết.
Nói xong Huỳnh địt ngồi xuống, lúc này hắn mới bắt đầu run. Nói tốt cho Dũng lì không phải vì hắn sợ Dũng lì sẽ công khai cái tờ giấy A4 kể tiểu sử ba đời nhà hắn ra đâu. Nói tốt vì bản thân hắn thấy tốt thật, mặc dù sau cái ngày Dũng lì đến trụ sở của hắn làm hắn tốn không ít tiền vì phải bán tống bán tháo mấy cái xe tải mới mua đi, rồi còn tiền cọc thuê kho cũng bị mất.
Rồi đến lượt Phấn Hồng Kong lên trình bầy hoàn cảnh.
Liên hoa hậu cũng kể lể sự đời.
Rất nhiều cánh tay giơ lên muốn nói ý kiến của mình, kể cả những người chưa từng va chạm gì với Dũng như Huy tây, như mấy ngành ngang chẳng hạn.
Thấy việc đến đây là đủ, một lần nữa chị Đại là đập bàn:
– Thôi, đủ rồi. Vậy là mọi người đồng lòng bầu Dũng lì lên Anh Cả mặc dù Dũng lì tuổi còn non và mới vào giang hồ.
Tất cả gật gù:
– Nếu vậy, tôi tuyên bố. Dũng lì là Anh Cả Hải Phòng.
Tiếng vỗ tay đồng loạt rền vang như muốn nổ tung căn phòng. Những lần họp trước mà phải biểu quyết thì cũng còn ý này ý kia. Nhưng riêng lần này thì mọi người đều cảm thấy mãn nguyện.
Dứt tiếng vỗ tay, chị Đại đứng dậy:
– Việc chọn người lãnh đạo là do mọi người chọn, không phải tôi. Nhưng tôi là người chứng kiến và đồng thuận việc này. Tôi nói rõ cho mọi người biết. Chọn rồi thì tôn trọng lựa chọn của chính mình. Ai trong số các người ở đây có ý làm phản xã đoàn, làm phản Dũng lì. Tổ chức giết không tha.
Nói xong chị Đại ngồi xuống. Giờ mọi người bắt đầu thấy lạnh sống lưng, mồ hôi đít túa ra man mát. Người nào thông minh và từng trải đều hiểu rằng, cái đập bàn “không đồng ý” kia chỉ là giả mạo. Thực chất chị Đại là muốn Dũng lì lên làm Anh Cả, ai trái lệnh thì tự biết hậu quả. Và mọi người biết mình đã bị lừa vào thế: Há miệng mắc quai. Nhưng cú lừa này không ai là thấy nhục cả.
Từ đầu tới giờ, Dũng lì, X và Quân ma như là kẻ ngoại đạo ngồi dự khán. Có ai cho mình nói đâu cơ chứ.
X thì dửng dưng như không chẳng vui cũng chẳng buồn. Dũng có làm Đại ca đại cốc hay chỉ là một anh lao công đối với X cũng chẳng có gì khác nhau.
Hà Băng nói nốt câu cuối phần việc của mình ngày hôm nay, câu này nói với Dũng, giọng cũng khác hoàn toàn từ đầu cuộc họp đến giờ, cái giọng ngọt ngọt ngào ngào làm mọi người như mê đi, kể cả đàn bà con gái:
– Dũng, đứng dậy nói gì đi cháu.
Dũng đứng dậy, cởi bỏ nốt cái cúc áo vest đen của mình, cậu nhìn mọi người ở đây 1 lượt rồi nói với cái giọng trầm ấm mà hào sảng:
– Tôi cảm ơn các anh chị ở đây đã tin tưởng mà giao cho tôi trọng trách này. Chắc nhiều người ở đây biết rằng Dũng lì tôi không phải là người muốn ngồi vào cái vị trí Anh Cả này. Tôi chiến đấu cũng chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng bản thân, tính mạng của những người anh em của mình, bảo vệ cái nghiệp đoàn mà bố nuôi tôi cả đời vất vả gây dựng. Chứ không phải vì cái gì khác.
Ngừng một lúc, nuốt một ngụm nước bọt, Dũng nói tiếp:
– Nhưng đến nước này rồi, tôi cũng sẽ vui vẻ mà tiếp nhận cái ghế Anh Cả. Điều tôi mong muốn nhất đấy chính là sự bình an, cho tôi và cho tất cả anh em. Những thứ khác, có hay không, không quan trọng. Và để có được điều đó, tôi mong tất cả anh em chúng ta phải đoàn kết lại, nếu có điều gì không hài lòng về nhau hãy trực tiếp nói chuyện với nhau trước đã, nói chuyện không xong hãy tính đến chuyện khác. Tranh đấu cũng là một cách để chúng ta tiến bộ, nhưng hãy nghĩ kỹ rằng: Tranh đấu vì cái gì? Có đáng hay không?
Lời nói có tính triết học nên Dũng dừng lại một lúc khá lâu mới nói tiếp:
– Sau đây, tôi sẽ tiếp tục giữ nguyên những nguyên tắc cũ của tổ chức đã đề ra hàng bao nhiêu năm nay, kế thừa những điều tốt của xã đoàn. Nhưng cũng sẽ sửa đổi một số quy định trong cách thức hoạt động của chúng ta. Cụ thể tôi sẽ bàn với từng trưởng ngành ngang, ngành dọc. Bên cạnh cái chúng ta đang làm cũng cần tìm ra một hướng đi mới phù hợp với xu thế và thời đại. Đó chính là làm doanh nghiệp chân chính. Chúng ta cần tạo nhiều công ăn việc làm cho con em, đóng góp vào ngân sách thành phố, góp phần nào đó vào việc phát triển quê hương. Có như vậy chúng ta mới phát triển bền vững được. Tôi sẽ làm gương trước chuyện đó, rồi từ từ hướng dẫn mọi người làm theo. Tôi đang chờ một người còn đang học tập bên nước ngoài về, chính người đó sẽ là chìa khóa để chúng ta thành công. Cuối cùng, tôi chỉ mong mọi người 1 điều thôi: Hãy tin ở tôi.
Nuốt từng lời nói của Dũng là tất cả các anh em ở đây, trong đó có cả chị Đại. Những điều Dũng nói quả thực vượt ra khỏi suy nghĩ bấy lâu nay của mọi người. Giang hồ làm ăn chân chính? Nghe mà ngược, nhưng nghĩ mà thấy xuôi.
Lại một tràng pháo tay nữa vang lên.
Vậy là Hoàng Tuấn Dũng, tức Dũng lì đã chính thức làm Anh Cả của thành phố hoa phượng đỏ, thành phố cảng Hải Phòng trong sự tâm phục, khẩu phục của toàn bộ giang hồ Hải Phòng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199