Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 102

Sau bữa cơm đầm ấm của hai gia đình, mọi người quây quần lại bàn uống nước để họp theo như đúng lịch của Anh Xã đã phổ biến buổi trưa nay.

Ngồi một bên ghế là Anh Xã và vợ, cô Trúc.

Hàng ghế bên kia có X ngồi giữa, hai bên là Loan và Dũng.

Anh Xã mở lời trước, giọng anh chắc nịch, câu nào ra câu đấy thể hiện là chủ gia đình và cũng là một đại ca giang hồ:

– Hai gia đình ta biết nhau đến nay cũng đã được mấy chục năm, có thể nói hai gia đình như 1. Vợ chồng tôi coi cô Loan, coi Dũng, coi X như người nhà của mình. Điều đó không cần bàn cãi, không cần giải thích. Qua biến cố vừa rồi càng chứng tỏ điều ấy. Đầu tiên, hôm nay là một ngày rất vui, rất hạnh phúc với gia đình chúng ta vì sự đoàn tụ này. Tôi rất mừng. Trong thời gian Dũng không ở đây, cô Loan tôi coi như chị gái của vợ tôi, vợ tôi coi cô Loan như chị gái của mình. Tôi tin là cô Loan cũng coi vợ chồng chúng tôi như những người ruột thịt. Nay Dũng và X về, tôi muốn Dũng và X cũng coi đây như gia đình mình. Không biết ý các con thế nào?

Dũng mở lời trước:

– Thưa cô chú, cháu không tể diễn tả hết bằng lời sự biết ơn của cháu đối với cô chú. Gia đình cháu gặp chuyện được cô chú cưu mang giúp đỡ, mẹ cháu thì về nhà cô chú ăn ở, lại được cô chú hết lòng bảo vệ. Cháu ở trong kia thì tháng nào cô chú cũng gửi đồ, gửi tiền. Đồ thì cháu và chị cùng nhau dùng, cháu xin. Tiền thì cháu sử dụng một nửa, một nửa cháu giữ lại mang về làm vốn sinh nhai. Sau này kiếm lại được cháu nhất định trả lại cô chú. Cháu mấy năm ở trong đấy nhưng ông bà nội không một lời hỏi thăm, bà ngoại cũng không đến thăm lấy 1 lần. Chỉ có cô chú mà thôi. Cháu là người trọng tình, trọng nghĩa, có ơn đền ơn. Ơn cô chú như giời biển, cháu không những coi cô chú nhưng cha như mẹ cháu mà sẽ phấn đấu trưởng thành để đền đáp lại một phần nào đó tình cảm của cô chú dành cho cháu.

Lời nói tự đáy lòng Dũng làm cô Trúc rơm rớm nước mắt, mẹ Loan cũng không kém khi liên tục đưa tay lên chặn giọt nước mắt tự tràn qua khóe mi. Còn X thì ngồi im không ngọ nguậy mặc dù đang ngứa ngứa ở mông. Anh Xã bao năm bươn trải giang hồ, đinh sắt với đời nhưng cũng trầm mặc trước những lời nói rất đàn ông, rất người lớn và cũng rất tình người của Dũng. Mình làm điều thiện mà người ta biết và ghi nhận đã là quá tốt rồi, cần chi phải trả công.

Anh Xã quay sang X:

– Thế còn con, X?

X hơi giật mình khi nghe nhắc đến tên mình, cô thủ thỉ:

– Thưa cô chú, thưa mẹ. Cháu từ nhỏ mồ côi, lớn lên trong chùa rồi gặp chuyện mà vướng vòng tù tội. Được về đây, rồi được mẹ Loan nhận làm con nuôi, được cô chú coi như con cháu trong nhà, cháu… cháu… Hix hix… Hu hu hu hu.

X bật khóc thành tiếng không thể nói tiếp. Cô cố nhịn lắm rồi để nói cho có đầu có cuối nhưng vỡ òa cảm xúc mà khóc thành lời, bỏ dở câu chuyện đang thưa trong cuộc họp. Ai ở hoàn cảnh X mới thấu mới hiểu được. Cô như bước từ trong ngục tối ra thiên đường, cô như chết đuối với được phao.

Không ai bảo ai, một phút trầm mặc. Loan đưa tay lên cổ X kéo đầu vào vai mình, cô vỗ về:

– Con gái của mẹ.

Dũng cũng với tay cầm lấy tay chị mà dùng ngón tay cái vê vê lên đôi bàn tay nhỏ bé nhưng mịn màng, hình như là lần thứ 2 Dũng cầm tay, cầm thôi còn chạm tay nhau thì vô kể vì chị em đánh nhau suốt trong lúc tập võ.

– Chị!

Những lời an ủi động viên nhẹ nhàng ấy, cộng với những cử chỉ thân thương của Loan và Dũng dành cho X đã làm cho cô gái nhỏ ấm áp lạ thường, cô chợt nhận ra, đây chính là những người thân thực sự của mình.

Anh Xã tiếp lời phá vỡ khoảnh khắc xúc động của gian phòng:

– Hôm nay là ngày vui mà các con. Các con nói được vậy là ta đây mừng lắm rồi. Giờ ta có 2 chuyện muốn hỏi ý kiến 2 đứa, chuyện này vợ chồng ta và cô Loan đã bàn với nhau rồi. Giờ chỉ chờ 2 đứa đồng ý thôi.

Dũng nói:

– Chú nói đi ạ?

– Chuyện thứ nhất là vợ chồng ta muốn chính thức nhận 2 đứa là con nuôi.

Ngừng một lúc rồi Anh Xã tiếp tục:

– Vợ chồng ta hiếm muộn sống với nhau đến nay cũng ngót nghét 2 chục năm rồi nhưng không có con cái gì. Nhưng đúng là ông trời không lấy hết của ai cái gì, có Dũng và X hai đứa 1 trai 1 gái vừa đẹp, lại coi gia đình ta như người nhà. Vậy cớ gì mà không nhận hai con là con mình đây? Nếu hai con đồng ý, ngay ngày mai cùng ta lên Ủy ban làm thủ tục nhận con nuôi. Để các con danh chính ngôn thuận, đường đường hoàng hoàng là con của chúng ta.

– Việc thứ 2 là về tương lai của hai con. Ta muốn các các con tiếp tục học tiếp, cả hai đứa đều mới chỉ học hết lớp 9, tuổi các con còn trẻ, cùng nhau học tập để mai này xây dựng cuộc sống. Học xong thì về chỗ của ta làm, thay ta quản lý công việc, ta cũng bắt đầu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không bon chen với đời nữa. Ý các con thế nào?

Trong lúc Anh Xã nói thì cũng là đầu Dũng làm việc, phân tích tình hình. Về chuyện thứ nhất thì cũng không có vấn đề gì, về tình, về lý mình đều nên làm như vậy cả, mà Anh Xã nói đã bàn với mẹ, tức là mẹ đã đồng ý. Về chuyện thứ 2 mới làm cho Dũng đắn đo. Cậu là trụ cột cho mẹ cho chị rồi, giờ mẹ đã tay chân như thế, mình và chị cũng đi học thì tiền nong lấy ở đâu ra. Là con nuôi cô chú tự khắc có nghĩa là cô chú bao nuôi ăn học. Như vậy cả nhà 3 người sống hoàn toàn bằng tiền của cô chú, như vậy mình đang có lợi dụng quá mức tình cảm của cô chú không? Rồi còn người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ sao đây? Một loạt phương án, một loạt tình huống tương lai được Dũng mường tượng trong đầu và đưa ra câu trả lời:

– Con cảm ơn cô chú đã có tình cảm đặc biệt dành cho chị em con. Về chuyện thứ nhất, con xin nhận cô chú làm bố mẹ nuôi. Con xin hứa sẽ coi chú như người bố đã mất của mình, coi cô giống như mẹ Loan mà tận hiếu. Còn về chuyện thứ 2 thì con đã dự tính từ trước rồi, con muốn sau khi ra trại thì kiếm công ăn việc làm trước tiên, vào đời không nhất thiết là phải thông qua con đường học vấn. Vì vậy con sẽ làm việc trước, sau này có điều kiện con học lại cũng không có muộn, xin cô chú hiểu cho con.

Dũng giấu nhẹm đi cái suy nghĩ không muốn cả ba người nhà mình được nuôi báo cô.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199

Thể loại