Một ngày sau, trước đôi mắt đỏ bừng ướt đẫm cùng vẻ mặt như đưa đám của Dì Hoa, Lạc Nam và Thủy Nương Khanh bước xuống thuyền…
“Tiểu Nam, Dì Hoa tin tưởng ngươi cùng Nương Khanh sẽ tạo nên kỳ tích!”
Chỉ là không ai biết rằng, ngoài vẻ mặt đưa đám đó, Dì Hoa truyền âm vào tai hắn một câu như vậy…
Lạc Nam chỉ ném lại cho nàng một nụ cười ân tâm…
Thủy Nương Khanh hiện tại chỉ là Luyện Khí Kỳ tu sĩ, Phong Ấn Phù đang làm rất tốt vai trò của nó, bất quá gương mặt nàng vẫn lạnh lùng như sương, không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì…
Thuyền hai người sử dụng là một kiện Huyền Cấp Cực Phẩm của Hải Hồng Phái, diện tích không quá lớn nhưng chẳng cần người cầm lái, có thể di chuyển theo ý muốn của Thủy Nương Khanh… đương nhiên tiêu hao Linh Thạch…
Đám người Đông Minh Triết đã sớm mang theo tù binh của Băng Cá Mập Đen rời đi cùng hai Chiến Thuyền Cá Mập lần trước Lạc Nam cướp được… chắc hẳn sẽ trở về Minh Đảo rồi lập tức báo cáo tình hình với Hắc Sát thông qua thủ đoạn truyền tin của bọn chúng…
Dù sao thì khoảng cách từ Minh Đảo đến Hồng Đảo gần hơn khoảng cách từ Hồng Đảo đến hang ổ của đám Cá Mập…
Vì thế mà Hắc Sát mới cho Thủy Nương Khanh thời gian đến tận 7 ngày để tìm đến hắn…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Thuyền mà Thủy Nương Khanh và Lạc Nam dùng có hình dạng giống một Sao Biển năm cánh, kích cỡ không quá to, chỉ có hai căn phòng và một khoang thuyền… bất quá với hoàn cảnh hiện tại đã đầy đủ…
Thủy Nương Khanh đứng ở trước mũi thuyền, tựa người vào lan can, mái tóc dài màu xám khói thoải mái tung bay trong gió biển, một làn váy đen ôm sát cơ thể lung linh, đôi môi màu tím nổi bậc khép hờ, ánh mắt nhìn xa xăm…
Thuyền vẫn chầm chậm rời bến…
Lạc Nam im lặng ngắm nhìn tình cảnh giai nhân và biển cả mà thoáng thất thần…
Chợt hắn lấy ra giấy trắng và bút họa, ngắm nhìn Thủy Nương Khanh, ngay cả hồn lực đều dùng đến, tập trung đến cực điểm…
Từ lần trước ở Bình An Thành phát hiện chúng nữ thích tranh vẽ, Lạc Nam đã bắt đầu tập tành đôi chút…
Với một cường giả Nguyên Anh Kỳ sử hữu ngộ tính nghịch thiên như hắn, thì việc tập trung tư tưởng để làm một việc nào đó không hề khó khăn, ngay cả các Vũ Kỹ và Công Pháp cao thâm cũng dễ dàng lĩnh hội, nói gì đến việc vẽ tranh đây?
Nhưng hắn lại không hài lòng với tranh vẽ cổ điển ở thế giới này, dựa theo ký ức và một chút kiến thức kiếp trước… hắn bắt đầu vẽ tranh theo dạng 3D…
Thủy Nương Khanh dường như đã lâu chưa rời đảo, vẫn say mê ngắm nhìn biển cả mênh mông, thỉnh thoảng vươn đôi tay thon dài tinh xảo ra hít thở…
Lạc Nam vẫn mải mê công cuộc vẽ tranh của hắn, cả hai người giường như chẳng lo lắng chút nào đối với cơn bão giông sắp tới…
Rốt cuộc, tranh vẽ hoàn tất…
“Đẹp không? Nàng là người đầu tiên ta vẽ!” Lạc Nam bước đến, cầm tranh đưa đến trước mặt nàng…
Thủy Nương Khanh vô thức nhìn qua, thân thể sững lại… đôi mắt to tròn không tự chủ được mở to…
Chỉ thấy trong tranh, một vị giai nhân ngắm nhìn biển cả, chỉ nhìn thấy phần lưng mỹ miều thanh thoát và một góc nghiêng của gương mặt tuyệt trần, sống động đến cực điểm…
Từng góc độ, từng đường nét tạo nên một tuyệt tác như người và vật trong tranh có thể rời khỏi không gian chật hẹp của mặt giấy vậy…
Quá mức chân thật…
Giai nhân thoải mái hòa mình vào thiên nhiên, ánh mắt xa xăm có hồn nhìn về biển lớn… không phải Thủy Nương Khanh nàng thì là ai?
Chỉ là khác với dáng vẻ lạnh lùng, khóe môi màu tím trong tranh của nàng đang mỉm cười, khiến nàng hơi hoảng hốt trước vẻ đẹp ấy…
“Là một trường phái mới của hội họa sao?” Thủy Nương Khanh không nhịn được mở miệng hỏi…
Lạc Nam lắc đầu, mở miệng cười nói: “Đi trước ta có vô số bậc tiền bối, ta chỉ học họa theo họ mà thôi!”
Thủy Nương Khanh nhíu mày tò mò, hình thái vẽ tranh trông giống như thật thế này lần đầu nàng được nhìn thấy? Chẳng lẽ mình lạc hậu đến thế sao?
Nàng không biết rằng chính Lạc Nam lần đầu mang hình thức hội họa này đến Tu Chân giới…
Trong vô thức, Thủy Nương Khanh cẩn thận xếp lại bức tranh, vừa định thu hồi…
“Khoan, ai cho nàng mà thu?”
Một âm thanh hấp tấp vang lên, Lạc Nam đưa tay chộp lấy, vội vàng nhét vào lòng ngực trước hàm răng một lần nữa nghiến đến ken két của Thủy Nương Khanh…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Thủy Nương Khanh thở phì phò vì tức giận, tên này rốt cuộc muốn chọc chết nàng sao? Vẽ tranh nàng, đưa cho nàng xem, cuối cùng lại không tặng cho nàng…
“Hừ!”
Hừ lạnh một tiếng, Thủy Nương Khanh xoay đầu nhìn ra biển, không tiếp tục để ý đến hắn…
Lạc Nam thú vị ngắm bộ dạng xinh đẹp của nàng, đôi môi màu tím trơn bóng kia như trái nho chín khiến hắn nhịn không được muốn cắn một ngụm…
“Hề hề, không phải vì nàng quá xinh đẹp sao? Ta phải thu lấy tranh vẽ này làm kỷ niệm, mỗi khi tơ tưởng lại đem ra ngắm…”
Hắn thản nhiên nói, tiếp tục bổ sung thêm một câu:
“Đương nhiên nếu mỗi ngày được ngắm nhìn nàng, ta sẽ tự khắc không cần tranh nữa, đem tặng cho nàng cũng được…”
“Mơ tưởng!”
Thủy Nương Khanh phi một tiếng, tên này quá mức vô lại, thủ đoạn tán gái cũng rất cao minh, không biết bao nhiêu nữ nhân phải khốn đốn vì hắn, cũng may nàng tính cách trong trẻo, không thèm quan tâm…
“Không tiếp tục gọi ta Thủy tiểu thư sao? Ai là nàng của ngươi, nam nhân miệng nói lời ngon ngọt không phải loại tốt lành gì…” Nàng xoay người nhìn hắn chế giễu, ngay cả cảm giác lo lắng cho Thủy Mặc cũng tạm thời nhạt xuống…
“Nàng nếm miệng ta bao giờ? Sao lại biết ngon và ngọt?” Lạc Nam con mắt màu trắng chớp chớp ra vẻ ngây thơ hỏi…
“Ngươi…” Thủy Nương Khanh tức đến nghẹn họng, gương mặt trắng như phấn hồng hào, đáng yêu vô cùng…
Biết không thể tiếp tục tranh đấu miệng lưỡi với tên này, tâm tình ngắm biển cũng chẳng còn, tiến vào chính sự:
“Hiện tại ngươi chạy trốn vẫn còn kịp, mục tiêu chính của Cá Mập Đen là nhằm vào ta, hay nói đúng hơn là nhằm vào toàn bộ Hải Hồng Phái, ngươi chỉ là kẻ bị liên can mà thôi…”
“Sao lại phải trốn? Có thể chết cùng nàng cũng là một loại hạnh phúc… cầu còn không được sao lại phải trốn!” Lạc Nam không sao cả mở miệng đáp…
Thủy Nương Khanh thân hình rung lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn:
“Nếu ngươi không nghiêm túc thì chúng ta chẳng còn gì để nói!”
Nói xong tiếp tục xoay người hướng ra biển…
Lạc Nam chợt vươn tay kéo lấy Thủy Nương Khanh xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt nàng chân thành nói:
“Ai bảo với nàng ta không nghiêm túc? Lạc Nam ta đang rất nghiêm túc đấy!”
Thủy Nương Khanh cắn cắn môi, nhìn vào mắt nam nhân này, bắt gặp một vầng trăng khuyết treo cao hết sức tà dị, nhưng lại ẩn chứa vẻ chân thành…
Bất quá thời điểm hiện tại không phải thời điểm thích hợp cho tư tình, nàng vung tay hắn ra, lạnh lùng nói:
“Ngươi cứ đi chết một mình! Thủy Nương Khanh ta hiện tại chưa thể chết, ta còn mẫu thân, còn đệ đệ, còn Hải Hồng Phái…”
Lạc Nam thấy mắt nàng bắt đầu ngấn nước, cười nói:
“Ta cũng không nói chúng ta phải chết trong lần này a…”
Tròng mắt Thủy Nương Khanh lóe sáng, môi thơm mê người hỏi:
“Ngươi có biện pháp?”
“Có thể thử một chút… bất quá phải chờ đến tối…” Lạc Nam cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, gật đầu cười nói…
Hức hức…
Thủy Nương Khanh rốt cuộc đặt xuống tảng đá trong lòng ngực, trong vô thức nhoẻn miệng cười xinh đẹp… xem ra nàng đánh cược lần này đúng rồi…
Nụ cười như trăm hoa đua nở, lại ẩn chứa hương thơm của u lan, khiến Lạc Nam say mê ngắm nhìn cùng hít thở…
Lúc này Thủy Nương Khanh không tiếp tục đối chọi với hắn, tâm tình nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thản nhiên đối mặt với hắn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu xám khói mê ly…
“Sở hữu Thủy và Lôi linh lực, trách không được tóc nàng có màu đặc trưng thế này, rất đẹp…” Hắn cười khen ngợi…
Thủy Nương Khanh kiêu ngạo nhếch miệng, việc sở hữu hai loại thuộc tính và mái tóc có màu đặc biệt này là một trong những điểm kiêu ngạo của nàng, nam nhân này ánh mắt không tệ…
Lạc Nam cũng không tiếp tục nói, nam nhân mà… đôi khi nói nhiều quá cũng không tốt…
Cả hai im lặng nhìn mặt biển hồi lâu, ánh chiều tà dần buông xuống…
Con thuyền cũng đã di chuyển khá xa Hồng Đảo rồi…
Rốt cuộc… thở nhẹ một hơi, Lạc Nam lơ đãng hỏi:
“Dường như quan hệ giữa nàng và phụ thân không được tốt?”
“Không!” Thủy Nương Khanh lắc đầu, hai mắt nhìn về xa xăm nơi có chứa đầy ký ức, nàng lẩm bẩm nói:
“Quan hệ giữa ta và phụ thân luôn rất tốt… chỉ là hắn không phải…”
Nói xong câu đó, nàng bỏ đi…
Lạc Nam xoay người, nhìn bóng lưng của nàng dần xa, cuối cùng tiến vào căn phòng cho đến khi khuất khỏi tầm mắt hắn…
Chợt…
Một thân ảnh phong hoa tuyệt đại xuất hiện bên cạnh hắn…
Xé rách hư không đi mất…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Đêm tối buông xuống…
Bên trong căn phòng giữa biển khơi bao la, thỉnh thoảng từng cơn sóng đánh vào mạn thuyền, âm thanh du dương đến lạ…
Lạc Nam và Thủy Nương Khanh đối diện nhìn nhau, hai người đồng thời ngồi xếp bằng trên đất…
Trong ánh mắt tò mò và mong đợi của Thủy Nương Khanh, âm thanh sột soạt vang lên…
Lạc Nam bắt đầu cởi từng kiện y phục trên thân…
“Bốp”.
Thủy Nương Khanh nâng lên bàn tay trắng như phấn, muốn tát vào mặt hắn, bất quá bị tên này dùng tay chụp lại…
“Nàng làm gì? Tự nhiên sao đánh ta?” Lạc Nam ngơ ngác hỏi…
“Ngươi… cởi y phục làm gì? Đừng tưởng hiện tại ta không thể phản kháng!” Thủy Nương Khanh làm ra tư thế phòng thủ…
Lạc Nam nghe đến đây lườm nàng, thản nhiên nói:
“Tu luyện đến Luyện Hư Kỳ sao tâm cảnh non nớt quá vậy? Ta còn quen biết một nữ cường giả chỉ xem thân thể là túi da nữa đấy!”
“Mặc kệ ngươi!” Thủy Nương Khanh nghiến răng, hừ một tiếng:
“Không cho lý do hợp lý để cởi y phục, ta không bỏ qua cho ngươi…”
Lạc Nam dở khóc dở cười, xem ra suy nghĩ của Luyện Hư mỗi người mỗi khác nha, cũng không phải ai cũng cực phẩm trong tư duy như Nguyệt Kỳ của hắn…
“Không cởi làm sao hủy phong ấn? Một lát nữa y phục bị hủy mất cũng vậy thôi, chi bằng hiện tại cởi luôn!”
Thủy Nương Khanh hít sâu một hơi, nàng muốn nhìn xem tên này làm sao giải được Địa Cấp Viên Mãn phong ấn…
Kiên nhẫn tiếp tục ngồi, nhìn y phục trên thân hắn bị thu vào nhẫn trữ vật, da thịt chắc khỏe đến cực điểm dần dần hiện ra…
Từng múi thịt săn chắc nhưng gọn gàng linh động, loáng thoáng ẩn hiện gân xanh, làn da trắng không kém gì nữ tử, lại thêm thân hình cao ráo, cơ thể cân đối khiến hắn không khác gì tạc tượng…
Đừng tưởng chỉ nam nhân mới có hứng thú với cơ thể nữ nhân…
Nữ nhân cũng rất quan tâm hình thể nam nhân đấy, mấy bà vợ của Lạc Nam mỗi khi thân mật đều thích thú vuốt ve từng khối cơ bắp trên người hắn…
Lạc Nam mặc dù chắc khỏe nhưng không phải to lớn như kiểu ôn thần, trái lại rất dẻo dai linh hoạt, vì thế nếu hắn có mặc y phục rộng rãi bên ngoài, nhìn trông khá thư sinh và phiêu dật…
Thủy Nương Khanh cũng phải âm thầm thừa nhận thân thể người này rất dễ nhìn…
Lạc Nam nếu biết suy nghĩ của nàng sẽ trợn mắt, nói đùa sao? Thân thể của Thể Tu như hắn còn không dễ nhìn thì tu làm gì?
Rốt cuộc, chỉ còn một nội khố nhỏ che chắn hạ thân, một khối thịt độn lên, khiến gò má Thủy Nương Khanh đỏ bừng, không tự chủ được thỉnh thoảng quan sát…
Trên tấm lưng hắn, vô số cổ tự kết thành một chữ “Phong” đen tuyền, hiển nhiên chính là nơi tập trung nhiều lực lượng nhất của Phong Ấn Phù…
“Nàng cách ta ra xa một chút, lát nữa sẽ hơi nóng nảy” Lạc Nam mở miệng căn dặn…
Thủy Nương Khanh âm thầm bĩu môi, ta đường đường sở hữu Dị Thủy lại sợ nóng sao?
Trong trận chiến với Hắc Ngao, Lạc Nam cũng không dùng đến Dị Hỏa… nên nàng không cho rằng hỏa diễm của hắn có bao nhiêu lợi hại…
Lạc Nam thấy nàng như vậy cũng không tiếp tục nói gì, chỉ cười cười thần bí:
“Ta đã căn dặn, nếu lát nữa xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta…”
“Giải Phong Ấn của ngươi nhanh đi, nói nhiều quá!” Thủy Nương Khanh trừng mắt nhìn…
Lạc Nam gật đầu, hít sâu một hơi…
Bên trong đan điền, Diễm Tâm Đỉnh đột ngột chuyển động, cấp tốc xoay tròn…
Theo sau đó, Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí cấp tốc nóng lên đến mức lợi hại…
“Ra!”
Theo tiếng quát khẽ từ miệng nàng, một làn nước có màu Xanh Lục đột ngột tiến ra, mang theo lực lượng sinh lực dồi dào, đem thân thể che phủ…
Bất quá với tu vi Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi hiện tại, điều đó giường như vô ít…
Trong ánh mắt khiếp sợ của mỹ nhân, Lạc Nam cười nhạt một tiếng…
Từ tận sâu trong cơ thể hắn, ba loại Dị Hỏa cấp tốc mà ra, chúng nó ngang nhiên và bá đạo đến cực điểm tập trung ở phần lưng, đem cổ lực lượng Phong Ấn kia điên cuồng thiêu đốt…
Tím, Hoàng Kim và Thiên Thanh…
Ba loại màu sắc soi sáng rực một góc căn phòng…
XOẸT…
Trước hơi nóng khủng bố, y phục trên thân Thủy Nương Khanh cấp tốc hóa thành hư vô, lộ ra da thịt hồng hào đến cực điểm đang lấm tấm mồ hôi của nàng…
Chỉ là giờ phút này, Thủy Nương Khanh đã như bị định trụ, đôi môi như nho chín mở ra như có thể nhét vào quả trứng gà, sững sờ cả người nhìn cảnh tượng trước mặt…
Ngay cả việc y phục biến mất dạng cũng không còn đáng chú ý…
“Làm… làm sao có thể… làm sao có chuyện đó? Quá mức hoang đường… ta đang nằm mơ sao?”
Thủy Nương Khanh liên tục lẩm nhẩm chỉ mình nàng nghe được, cặp mắt gắt gao bị định trụ trên tấm lưng hắn, nơi ba ngọn lửa đang không ngừng tiêu hủy, nghiền nát Phong Ấn…
“Một Địa Cấp Cực Phẩm phong ấn rác rưởi mà thôi, cũng muốn cản trở ba loại Dị Hỏa?” Lạc Nam cười gằn một tiếng, khinh thường nhếch miệng…
Nội khố của hắn cũng đã sớm hóa thành tro tàn, để lộ côn thịt dữ tợn đang ngạo nghễ ưỡn cao trước thân hình tuyệt mỹ của Thủy Nương Khanh…
Dáng nàng dong dỏng cao, đôi chân dài miên man, toàn thân ít nhất phải hơn một mét bảy…
Làn da trắng hồng nhưng có nét khỏe khoắn của nữ nhân miền biển…
Bộ ngực đầy đặn vểnh cao cao, trắng tròn co dãn ép sát vào nhau… mặc dù không to như Nguyệt Kỳ hay Tử Âm, nhưng hắn tin tưởng với bàn tay điêu luyện của mình, sớm muộn cũng sẽ khiến chúng to hơn…
Nhũ hoa đỏ hồng kiêu ngạo, to hơn hạt đậu đỏ một chút, lấp lánh mê người…
Bụng dưới trơn nhãn láng bóng, được tô điểm bởi lỗ rún tinh xảo hơi trồi lên…
Xuống chút nữa chính là đồi cỏ thơm miên man thần bí, màu xám khói đặc trưng khiến Lạc Nam như bị hút hồn vào trong đó…
Mông mềm đầy đặn ngồi trên đất, đùi đẹp khoanh tròn, hắn chỉ có thể thấy loáng thoáng bên trong…
Ánh mắt của hắn quá mức nỏng bỏng, khiến đang bị mê man Thủy Ninh Khanh cưỡng ép khiếp sợ và kinh hãi trong lòng, nàng khép chặt đôi chân, dùng tay che đi bộ ngực sửa…
“Đáng tiếc!” Chứng kiến nàng che giấu bộ vị mẫn cảm, Lạc Nam thở dài một hơi, lực lượng của Phong Ấn dần dần bị tiêu hủy…
Tu vi có dấu hiệu khôi phục…
Trúc Cơ… Kim Đan… Nguyên Anh…
Cho đến cuối cùng, khi chữ “Phong” trên lưng hoàn toàn biến mất, ba loại Dị Hỏa thu liễm vào trong cơ thể, Lạc Nam khôi phục như lúc ban đầu, trêu tức nhìn Thủy Nương Khanh…
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Thủy Nương Khanh lần đầu đánh mất đi sự bình tĩnh vốn có, nhìn nam tử trần truồng trước mặt mình, cảm giác như một giấc mộng…
Tại Hải Châu Đại Lục, nơi mà phần đông tu sĩ sở hữu Thủy Linh Căn, Dị Hỏa là một thứ gì đó quá mức quý hiếm, nàng không thể tin được có người sở hữu cùng lúc ba loại, lại thành công chế ngự chúng nó…
Với kiến thức của nàng, đương nhiên nhận ra lai lịch của cùng lúc ba loại…
Một thiếu niên sở hữu ba loại Dị Hỏa nằm trong top 10, chuyện này chẳng khác nào nghịch thiên…
Nhất là Kim Ô Hư Hỏa kia, đó không phải Dị Hỏa nổi danh của Song Nguyệt Tiên Tử sao? Tại sao lại xuất hiện trong tay thanh niên này?
Lần đầu tiên trong đời, Thủy Nương Khanh cảm thấy khó hiểu về một nam nhân như vậy…
Mà một khi khó hiểu sẽ sinh ra tò mò, nữ nhân khi sinh ra tò mò đồng nghĩa với sắp bị cám dỗ…
Lạc Nam cảm thấy côn thịt cứng ngắc rất khó chịu, trong ánh mắt còn ngơ ngác của Thủy Nương Khanh, đem thân hình yêu kiều của nàng ôm vào trong ngực…
Trong khoảnh khắc đó, mát đến tận tim gan, thơm tho lan tận cốt tủy…
Thủy Nương Khanh rốt cuộc lấy lại toàn bộ tinh thần, xúc cảm da thịt mang lại khiến nàng run rẩy, lấy hết can đảm lạnh lùng nhìn hắn:
“Ngươi muốn thì có thể, bất quá cả đời này đừng mong có được trái tim ta!”
Với thực lực chênh lệch hiện tại của hai người, nàng hoàn toàn không có khả năng phản kháng, vì thế chỉ có thể tỉnh táo nhất để xử lý tình huống lúc này…
“Nương Khanh, nàng quá đẹp khiến ta không kiểm soát được…” Lạc Nam nhìn vào mắt nàng lẩm bẩm nói…
Thủy Nương Khanh thay đổi sắc mặt, nam nhân này mặc dù da mặt dày vô cùng, nhưng không phải loại người ngụy quân tử tìm lý do chính đáng cho hành động lúc này của hắn…
“Ngươi muốn thế nào?” Thủy Nương Khanh thở hổn hển, tức giận nhìn hắn…
“Ta muốn nàng… từ lần đầu tiên nhìn thấy ta đã muốn nàng là của ta… nhưng không phải chiếm đoạt, ta muốn nàng tự nguyện trao cho ta tất cả những thứ thuộc về nàng…” Lạc Nam ôm chặt vòng eo thon thả của nàng, hơi thở dần dần gấp gáp…
“Hừ, chúng ta chỉ mới gặp nhau, ta không biết một chút gì về ngươi… muốn điều đó còn quá sớm!” Thủy Nương Khanh kiều hừ nói… nàng cảm giác côn thịt dữ tợn kia đang nhẹ nhàng trượt trên da thịt mình… điều này khiến nàng nổi da gà…
“Ta biết điều đó… bất quá lúc này quá mức khó chịu, cảm giác bức rức sắp điên rồi…” Ánh mắt Lạc Nam quét ngang quét dọc trên thân thể yêu kiều của nàng…
Định lực của hắn luôn luôn kém, lại chưa từng tiết chế trong chuyện chăn gối với nữ tử…
Bình thường hắn có thể nhẫn nhịn đều do chúng nữ mặc y phục đầy đủ, hiện tại không gian chỉ có hai người, Thủy Nương Khanh lại cùng trần truồng với hắn, chưa kể trước đó Lạc Nam đã đè nén một cơn dục hỏa khi tiếp xúc cùng Cơ Nhã…
Lúc này đây, con thú trong người rất khó lấn át…
Dù thiên tài đến cỡ nào, thì Lạc Nam cũng chỉ là một thiếu niên chưa đến 20, ở độ tuổi sung mãnh và khó kiểm soát nhất…
Long Tiên Thánh Điển không góp phần bài trừ dục vọng…
Thủy Nương Khanh nhận ra hắn thật sự khó chịu, cắn răng nói: “Ngươi muốn ta thì có thể đoạt lấy, chỉ là như đã nói… cả đời này ta sẽ hận ngươi…”
Lạc Nam cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của nàng, mở miệng thủ thỉ: “Bảo bối… hay nàng giúp ta! Ta không muốn nàng hận ta, nhưng lúc này quả thật rất khó chịu…”
Thủy Nương Khanh tròng mắt hơi đổi, mở miệng hỏi:
“Giúp như thế nào?”
Lạc Nam kề miệng sát bên tai nàng, lẩm bẩm nói…
“Hoang đường!” Thủy Nương Khanh gắt giọng, sắc mặt đỏ bừng…
“Nàng nhẫn tâm nhìn ta khó chịu như vậy sao? Ta làm tất cả cũng chỉ vì nàng đấy…” Lạc Nam vuốt nhẹ eo nàng, ra vẻ đáng thương…
Côn thịt của hắn cần được giải tỏa…
Thủy Nương Khanh thở dài một tiếng, trong lòng bất giác mềm nhũn, nàng lí nhí nói: “Chỉ duy nhất lần này thôi đó!”
Lạc Nam gật mạnh đầu, vui sướng hôn chụt lên trán nàng…
Thủy Nương Khanh xoay người ngồi dậy, cắn cắn môi, bàn tay rốt cuộc đặt nhẹ lên côn thịt cứng cắn…
Hít…
Lạc Nam sảng khoái hít sâu một hơi, thở gấp nói: “Động đi nàng!”
Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy vừa nóng vừa cứng lại vừa to, nàng không thể nắm trọn, cảm giác rất khó tả, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng bóp bóp, sau đó bắt đầu vuốt ve lên xuống…
Lạc Nam sung sướng vỗ về mái tóc nàng, nhìn ngắm thân thể trần truồng của Thủy Linh Tiên Tử đang vì hắn cúi người phục vụ, cảm giác kích thích hơn tất cả…
Hồi lâu sau, bàn tay của Thủy Nương Khanh có dấu hiệu mỏi mệt, nhưng côn thịt của hắn vẫn đội lấy trời cao…
Rốt cuộc, nhớ lại đề nghị của hắn, nàng cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn…
Bắt gặp ánh mắt khích lệ của Lạc Nam…
“Ta yêu nàng!” Hắn nhẹ nhàng thốt ra ba chữ…
Thủy Nương Khanh toàn thân run rẩy, nơi âm đạo bắt đầu ẩm ướt…
Trước sự mong chờ của nam nhân, nàng hé mở đôi môi màu tím trơn bóng…
Hạ đầu xuống sát vị trí đó…
“AAA, nàng tuyệt quá Nương Khanh ơi…”
Lạc Nam chỉ cảm thấy côn thịt được hai đôi môi mềm mại đến cực điểm ngậm vào, tiến vào nơi nhu nhuyễn tuyệt diệu nhất thế gian, hắn rít lên sảng khoái…
Thủy Nương Khanh như được khích lệ, cái lưỡi trơn mềm xuất động, cuốn chặt lấy thân vật lạ xâm nhập…
Nhẹ nhàng nhấp nhô đầu…
Ộp ẹp…
Âm thanh kỳ lạ vang vọng trong không gian…
Lạc Nam rợn người vuốt ve mái tóc nàng, nhìn nữ nhân vốn lạnh lùng cao quý đang dùng miệng chăm sóc côn thịt mình…
Tâm lý chiếm hữu và chinh phục được thỏa mãn đến cực điểm…
Đến khi miệng nhỏ của Thủy Nương Khanh dần dần tê mỏi, vật cứng ngắc trong miệng đột ngột bành trướng, sau đó co giật dữ dội…
Nàng trợn to mắt chưa kịp nhả ra, một dòng tinh hoa nóng hổi liên miên không dứt bắn mạnh vào…
Ọc…
Thủy Nương Khanh mày liễu cau lại, cảm giác mùi vị không quá tệ, từ từ nuốt xuống…
Lạc Nam thân thể run rẩy, rốt cuộc luyến tuyết rút ra khỏi miệng nàng…
Trên đôi môi màu tím trơn bóng của Thủy Nương Khanh, dòng sữa trắng đục đầy ắp chảy ra nhầy nhụa…
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, gò má đỏ bừng…
Cảnh tượng mỹ lệ đến cực hạn…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200