Bên trong Linh Giới Châu…
Trên tầng cao nhất của Cung Đình Thụ…
Lạc Nam khoanh chân ngồi xếp bằng, một chiếc nhẫn trữ vật hơi cồng kềnh hiện ra trong tay hắn…
Nhẫn của Độ Kiếp Kỳ cường giả Trọng Vô Danh…
Theo sau đó, một thanh Trọng Kiếm ầm vang nện xuống mặt đất…
Chưa dừng lại ở đó, vội vàng mở ra Cửa Hàng May Mắn, điên cuồng đổi mới…
Rốt cuộc, một tấm da mặt người xuất hiện trên tay hắn…
Nhìn lấy nó, Lạc Nam quỷ dị cười một tiếng, lẩm bẩm trong miệng:
“Người các ngươi muốn săn giết là Lạc Nam… nhưng nếu ta không còn là Lạc Nam thì sao đây?”
Tiếng nói vừa dứt, vài quyển sách cổ xưa xuất hiện trong tay…
Mở ra xem xét, tập trung đến cực điểm, lại có thêm Linh Hồn lực mạnh mẽ hỗ trợ, tốc độ tu luyện và lĩnh ngộ kinh khủng vô cùng, nếu có thiên tài ở đây chứng kiến, nhất định sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm…
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Chín ngày sau…
Mị Nhi Cung thoáng trở nên rung động, hai cánh cửa nhẹ nhàng mở ra…
Một nữ tử yêu mị đến cực hạn xuất hiện, mỗi cử động, mỗi cái chóp mi đều mang theo vẻ đẹp chết người không đền mạng…
Thân mặc bảo y cao quý ôm sát cơ thể, để lộ hai bàn chân trần trắng nõn như ngọc, tinh xảo tuyệt luân…
Trong tay cầm một thanh tử sắc cổ lão Tỳ Bà, càng gia tăng khí chất mị hoặc của nàng…
Tô Mị là người đầu tiên xuất quan trong số chúng nữ… thành công luyện hóa Linh Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo – Mị Âm Tỳ Bà…
Thoáng tỏa ra thần thức quan sát xung quanh, chợt sắc mặt nàng đại biến…
“Ngươi là… là Tiểu Nam sao?” Tô Mị gương mặt ngưng trọng nhìn thân ảnh đang đứng trên Cung Đình Thụ, âm thầm đề phòng…
Một kẻ đứng trên đỉnh Cung Đình Thụ, toàn thân y phục màu trắng, áo choàng cùng mũ trùm phủ đầu lại là màu đen…
Hai loại màu sắc đối lập kích thích thị giác đến cực điểm…
Một mặt nạ quỷ dị nữa khóc nữa cười, chỉ để lộ một tia hẹp nơi con mắt, chẳng thấy rõ toàn diện ánh mắt hắn…
Sau lưng hắn Trọng Kiếm màu đỏ rực được vắt xéo ngang, nhìn qua hết sức ngang tàn… Chưa dừng lại ở đó, đôi cánh khổng lồ đang hừng hực hỏa diễm màu thiên thanh đang nhẹ nhàng vũ động, nhiệt độ bên trong Linh Giới Châu như bị nóng lên…
Nghe âm thanh của nàng, kẻ bí ẩn kia liếc mắt nhìn qua…
Trong khoảnh khắc đó, Tô Mị giật thót cả mình, toàn thân có cảm giác trầm trọng…
XOẸT…
Chỉ trong chớp mắt, khi đôi cánh hỏa diễm khổng lồ kia vũ động, con người đó đã đứng đối diện trước mặt nàng…
Tô Mị hít sâu một hơi, nhìn Trọng Kiếm quen thuộc sau lưng hắn, thứ này nàng đã chứng kiến cùng Lạc Nam trong nhẫn trữ vật của Trọng Vô Danh đấy…
Chỉ là bộ dạng này, khí chất này, lại thêm đôi cánh Dị Hỏa kinh khủng kia là sao?
Hoàn toàn không phải Tiểu Nam của nàng…
Trong lúc nhất thời, Tô Mị không dám xác định…
Rốt cuộc, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Mị, người kia tháo xuống mặt nạ, lộ ra một gương mặt của một nam tử hoàn toàn xa lạ…
“Tưng…”
Mị Âm Tỳ Bà rốt cuộc phát ra tiếng đàn đầu tiên…
“Hừ…” Người thần bí chỉ cảm thấy toàn thân như bị trầm mê trong vô vàn mỹ sắc, liếm láp khóe môi, nhưng nhờ Linh Hồn mạnh mẽ mà rất nhanh hắn lấy lại tinh thần…
Chưa đợi Tô Mị tiếp tục hành động, đã đem nàng ôm gọn vào lòng…
Bàn tay to lớn nhanh chóng đặt lên gương mặt của mình, nhẹ nhàng lột xuống, một lớp da mỏng cầm trên tay…
Theo động tác của hắn, diện mạo quen thuộc anh tuấn phiêu dật mà Tô Mị ngày nhớ đêm mong lần nữa xuất hiện, kèm theo đó là âm thanh chứa vô tận nhu tình khiến trái tim nàng mềm nhũn:
“Ngay cả Mị Nhi bảo bối của ta cũng không nhận ra, thân phận mới này… xem như dùng được…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Tiêu Thanh Tuyền đả tọa trên giường bên trong khách sạn…
Đột ngột, nàng mở to mắt… một thanh trường Đao to lớn sắt lẹm xuất hiện trong tay nàng, kề lên cổ người thần bí vừa xuất hiện…
“Ngươi là ai?” Tiêu Thanh Tuyền trợn mắt quát…
Người đối diện u thanh cười cười, nhẹ nhàng đặt Trọng Kiếm trên tay xuống mặt đất, tạo nên một cơn chấn động không nhẹ…
Nhìn Tiêu Thanh Tuyền, hắn hít một hơi thơm ngát trong hơi thở của nàng, cười nhạt nói:
“Tại hạ Văn Lang… Tuyền muội là Ngũ Cấp Luyện Đan Sư, chắc hiểu Dịch Dung Thuật chứ?”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Mười ngày trôi qua, Luyện Hư Kỳ của Phàm Ẩn Tự vẫn kiên nhẫn chờ đợi trong không gian…
Mười hai tên đầu trọc thương thế đã vơi bớt phần nào…
“Tên này tiếp tục trốn trong Thánh Thành sao?” Một tên không kiên nhẫn hỏi…
“Hừ, ta không tin hắn có thể lẫn trốn cả đời…”
“Đúng vậy, nhìn bộ dạng lần trước, tên này chắc hẳn có chuyện quan trọng cần rời khỏi Học Phủ, chúng ta cứ kiên nhẫn mai phục…”
“Cẩn thận hắn cải trang lọt qua tầm mắt của chúng ta trốn đi…” Một tên ánh mắt lóe lên cơ trí nói…
“Yên tâm, kẻ này có Tử Tâm Phần Không Viêm, sử dụng Cung và Kích một cách thành thạo, vũ kỹ cũng thuộc dạng nổi trội, tất cả tình báo về hắn chúng ta đều đã biết, hắn chắp cánh khó lọt!” Luyện Hư Kỳ cường giả tự tin nói…
“Nói cũng phải…” Đám Hòa Thượng gật đầu nói chuẩn…
Vũ Kỹ và Công Pháp là thứ rất khó thay đổi, thông thường sẽ trở thành biểu tượng đặc trưng riêng biệt của từng cá nhân cũng như thế lực…
Điển hình như chỉ cần thấy người sử dụng Viêm Hỏa Chưởng sẽ liên tưởng ngay đến Diễm gia, hay có người dùng Lạc Nguyệt Băng Chưởng cũng sẽ bại lộ thân phận Lạc gia của hắn…
Lạc Nam này không những chuyên dùng các vũ kỹ đặc biệt, lại còn sở hữu Dị Hỏa xếp hạng thứ 9, cộng thêm chỉ có một con mắt màu trắng tà dị, quá dễ dàng để nhận biết…
“Tuyền a, muội đi chậm một chút nha, thân pháp của ta vốn kém hơn muội”.
Một âm thanh cắt đứt mạch suy nghĩ của bọn hắn…
Cả đám vội vàng nhìn theo hướng đó…
Một đôi nam nữ vừa cười vừa nói, nữ nhân chân đạp thân pháp uyển chuyển như ngự mây đạp gió, chỉ là diện mạo lại tầm thường vô cùng, gương mặt phủ đầy tàn nhan…
Phía sau nàng, một nam tử có diện mạo bình thường, hai mắt đen láy, thân mặc bạch hắc y phục, lưng đeo Trọng Kiếm đỏ như dung nham, nhanh nhạy chạy bộ phía sau…
Mỗi bước chạy của hắn vượt qua chục dặm, lực chân khỏe mạnh vô cùng…
Luyện Hư Kỳ hòa thượng và 12 tên đầu trọc liếc nhau, nhẹ gật đầu…
Trước cổng Thánh Thành luôn có người ra ra vào vào, mỗi khi có nam tử xa lạ vừa đến, bọn hắn đều thăm dò kỹ lưỡng, hầu như xác định không phải mục tiêu vây bắt mới cho đi…
Lần này cũng vậy…
Một trong mười hai tên hòa thượng nhảy người rơi xuống, chặn đứng trước mặt nam tử có đeo Trọng kiếm trên lưng…
“Hòa thượng ngươi tốt, muốn xin cơm chay sao? Ta ở đây không mang cơm, tặng ngươi ít tiền mua bắp nướng!”
Nam tử lưng đeo Trọng Kiếm có vẻ sững sờ nhìn Hòa Thượng vừa nhảy ra, vội vàng cười nói, không quên móc ra mười viên Hạ Phẩm Linh Thạch vứt vào mặt hắn…
Hòa thượng sắc mặt co giật, ta xin cơm xxx con mọe ngươi, bần tăng đường đường là Hóa Thần có được hay không? Lại là người của Bát Cấp Thế Lực, thèm xin tiền mua bắp nướng của ngươi?
“A Di Da Phat, thí chủ hiểu lầm, ta nhìn ngươi giống một người bằng hữu củ, không biết có đúng không? Ngươi tên là gì?” Hòa thượng chắp tay hỏi…
“Lại giống bằng hữu? Ta xin ngươi nha Hòa Thượng này! Chiêu này cũ quá rồi, làm ơn dùng chiêu khác đi! Hơn nữa các tiểu cô nương xinh đẹp nói với ta câu này để kiếm cớ làm quen thì còn được, nhìn lại ngươi đi? Vai u thịt bắp lại muốn làm quen với ta? Lão tử không thích ăn chuối đâu, biến thái tởm lợm!”
Nam tử lưng đeo Trọng Kiếm chỉ thẳng mặt hòa thượng hét ầm lên, một bộ dạng ta không phải người dễ dãi…
“Văn Lang ca ca, có chuyện gì thế?”
Hòa thượng gương mặt lúc đỏ lúc trắng, đè nén cảm giác muốn phun máu, chưa kịp trả lời thì thiếu nữ xấu đi phía trước quay lại tò mò hỏi…
“Ây da, Tuyền muội à… từ ngày ta thành công vào Học Phủ, thanh danh vang dội… vô số thiếu nữ xinh đẹp tìm đủ mọi cách để làm quen với ta, nào là bà con xa, nào là bằng hữu củ, nào là chúng ta có duyên phận… bổn thiếu gia vốn anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc nên chấp nhận làm quen với các nàng, nhưng hôm nay…”
Nam tử nói đến đây, một tay ôm ngực, gương mặt tỏ vẻ đau đớn, một tay chỉ tên Hòa Thượng trước mặt ra kinh tởm nói:
“Tên Hòa Thượng này vậy mà cũng dùng cách đó tiếp cận ta, muốn cho ta ăn chuối của hắn, muốn nhuộm vàng kiếm của ta… aaaaa thật ghê tởm”.
Tiêu Thanh Tuyền và sư phụ nàng vừa nghe, trong lòng âm thầm phỉ nhổ tên này không biết xấu hổ, ngoài mặt lại trợn tròn mắt khinh bỉ nhìn hòa thượng, e dè nói:
“Hòa thượng này, ca ca của ta là chân nam nhân, buông tha cho hắn đi nha…”
Phốc…
Hòa thượng khí huyết công tâm, rốt cuộc phun ra một ngụm máu đỏ, chỉ mặt nam tử tên Văn Lang vô sỉ trước mặt rống giận:
“Ta nhận lầm rồi, ngươi không phải Bằng Hữu củ của ta, ngươi chính là kẻ thù cũ, xem chiêu!”
“La Hán Quyền!”
Hóa Thần Sơ Kỳ tu vi ầm ầm vận chuyển, một quyền đấm mạnh vào mặt nam tử…
“Hòa thượng này điên rồi!” Nam tử có tên Văn Lang hét lên một tiếng, Trọng Kiếm trong tay ầm vang mà xuất, đem ngăn cản trước mặt…
Đùng…
Một quyền bá đạo nện vào Trọng Kiếm, nấm tay của Hòa Thượng máu me be bét, mà nam tử núp sau lưng kiếm không có việc gì…
“Hòa thượng biến thái, không dụ dỗ được bổn thiếu gia nên muốn dùng bạo lực cưỡng đoạt sao? Ngươi tu ở chùa nào? Sao lại có kẻ biến thái như ngươi?”
Nam tử tay cầm Trọng Kiếm hét ầm lên, âm thanh vang dội khiến không ít tu sĩ vội vàng thả ra thần thức quan sát…
“Đó không phải một trong các hộ pháp tại Phàm Ẩn Tự sao?”
“Hắn xuất hiện ở đây làm gì nha? Nghe nói đang chặn đường không ít nam đệ tử…”
“Mấy hôm trước hắn đột nhiên tự nhận là bằng hữu củ của ta!”
“Đúng vậy, cách đây mấy hôm bổn công tử cũng bị hắn ngăn cản, không ngờ muốn nhân cơ hội dụ dỗ bổn công tử, chỉ trách phu mẫu sinh ta ra quá mức đẹp trai, ngay cả nam hòa thượng cũng mê luyến a…”
“Khốn kiếp, đúng rồi, tên này chỉ ngăn cản nam nhân, đối với nữ nhân không thèm ngó đến, rõ ràng là biến thái thích ăn chuối!”
Vô số âm thanh nghị luận xì xào vang lên…
Núp trong hư không Luyện Hư Kỳ và 11 tên còn lại của Phàm Ẩn Tự sắc mặt như ăn phải con ruồi, hết sức khó coi…
“Phàm Nhất, ra tay toàn lực, nếu không phải người kia thì thả chúng đi…” Luyện Hư Kỳ hòa thượng truyền âm…
Tên Hòa Thượng chặn đường Văn Lang có tên Phàm Nhất nghe vậy, nhanh nhẹn gật đầu…
“Đại Lực Kim Cang Chỉ”.
Phàm Nhất điều động kim linh lực, cấp tốc ngưng tụ nơi đầu ngón tay, trở nên không gì không phá, một chỉ điểm mạnh mà ra…
Ngay cả không gian cũng thoáng vặn vẹo trước một chỉ này…
“Hừ, hòa thượng lại muốn chơi ngón tay? Ta cảm giác giữa vùng mông đau rát a!”
Nam tử tên Văn Lang la oai oái, vô sỉ đến cực điểm…
Phàm Nhất hộc thêm một ngụm máu, bất quá vẫn liều lĩnh mà đến…
“Quân Tử Hàng Ma Quyền!” Nam tử Văn Lang không phải dạng vừa, sức mạnh toàn thân vận chuyển, tung mạnh ra một đấm…
Một đấm chỉ thuần lực lượng thân thể, một đấm không dùng bất kỳ linh lực nào, một đấm đường đường chính chính như quân tử, mang theo thế vạn cân, nhắm thẳng vào chỉ lực của Phàm Nhất hòa thượng…
ĐÙNG…
Hai loại lực lượng bá đạo chạm nhau, không khí nổ vang đất trời, hai thân thể liên tục lùi bước…
“Làm sao có thể?” Phàm Nhất hòa thượng nhìn ngón tay của mình đã gãy ngang, hoảng sợ kêu to một tiếng…
Mà đối diện với hắn, nam tử Văn Lang cầm Trọng Kiếm cắm xuống đất để giữ vững cơ thể, so với Phàm Nhất càng chật vật hơn…
“Một lần nữa!” Luyện Hư Kỳ hòa thượng nhíu mày, truyền âm vào tai Phàm Nhất…
“Được! Kim Cương Chưởng!”
Phàm Nhất gầm mạnh một tiếng, vô tận Kim thuộc tính ngưng tụ vào lòng bàn tay, cứng rắn như kim cương, mang theo thế trấn áp sơn hà hướng Văn Lang đè xuống…
“Hừ, hòa thượng biến thái, dám đánh ca ca!” Tiêu Thanh Tuyền yêu kiều quát, Cự Đao xuất hiện trên tay, chém mạnh mà xuống…
Đao mang khiến không gian hơi gợn sóng, trước khí thế của nàng, Phàm Nhất giật mình, không ngờ nữ nhân này cũng là Hóa Thần Kỳ…
“Tránh ra đi!” Luyện Hư Kỳ hòa thượng đang ẩn nấp nhẹ giọng than thở, bàn tay vừa phất, khiến Tiêu Thanh Tuyền liên tục lùi bước…
“Hòa Thượng, dám xem ta là quả hồng mềm? Nộ Hỏa Chưởng!”
Vô tận hỏa diễm màu xanh kinh người xuất hiện trên tay nam tử, hỏa diễm như phẫn nộ rít gào, một chưởng đẩy ra…
“Dị Hỏa?” Đám hòa thượng khiếp sợ, không ngờ nam tử vô sỉ này lại sở hữu Dị Hỏa…
Bất quá nghi ngờ trong lòng bọn hắn rốt cuộc tiêu tan, một người sở hữu Tử Tâm Phần Không Viêm không thể nào có thêm Dị Hỏa màu xanh này được…
Lại thêm công pháp và vũ kỹ của Phàm Ẩn Tự chỉ chú trọng tu luyện Kim Hệ, Dị Hỏa mặc dù quý hiếm nhưng bọn hắn không có nhu cầu…
Nộ Hỏa Chưởng cuồng mãnh giận dữ vô song, dễ dàng đem Kim Cương Chưởng phá nát…
Mắt thấy sắp thiêu trụi thân thể hòa thượng, một lực lượng quỷ dị đem hắn đẩy ra ngoài, thành công né tránh…
“Hừ” Văn Lang trong lòng cười lạnh một tiếng, đám con lừa này quả nhiên không biết xấu hổ, tên Luyện Hư Kỳ ẩn núp vẫn ra tay xen vào…
“Thật xin lỗi huynh đệ, bần tăng thật sự nhận lầm người!” Phàm Nhất thấy mình thoát khỏi nguy hiểm, thở phào một hơi, hướng nam tử Văn Lang chắp tay đáp…
“Tuyền muội muội không sao chứ?” Nam tử Văn Lang chẳng để ý đến hòa thượng, chạy vội lại đỡ muội muội của mình…
Nhân cơ hội này, Phàm Nhất hòa thượng xoay người trốn mất…
Nam tử Văn Lang sau khi thấy muội muội không sao, thở dài một hơi, quay người lại không thấy hòa thượng đâu, mở miệng mắng to:
“Hòa thượng biến thái! Có giỏi quay lại cùng tiểu gia đại chiến ba trăm hiệp, không cắt đứt trái chuối cao của ngươi ta không gọi Văn Lang…”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200