Phía sau lớp áo choàng, sắc mặt Lạc Nam nghiêm nghị hơn bao giờ hết, áp lực như núi đè lên cơ thể hắn…
Bất quá thân là người đã từng đối kháng Thiên Đạo Chi Nhãn, dù bị trời nhắm vào cũng thành công chống chọi, hắn đủ biết rằng bản thân mình cần đủ bình tĩnh để giải quyết sự việc lần này…
“Mau khai báo thân phận thật sự, cho ngươi cái chết thống khoái…” Bạch Liệt nhìn hắc y nhân đối diện, gằn giọng từng chữ.
Bọn hắn đang ở Cảnh Địa, tình cảnh của Lạc Nam như chim trong lòng không lối thoát, chưa kể còn có hai vị Hợp Thể Kỳ cường giả nhìn chằm chằm, số phận đã định…
“Nếu ta không nói thì sao?” Lạc Nam dùng âm giọng khàn khàn đáp trả, đang muốn kéo dài thời gian để hệ thống Triệu Hoán hoàn tất…
“Thì ngươi sẽ sống không bằng chết!” Bạch Liệt cười lạnh, hắn có vô số thủ đoạn để tra tấn người khác, không ngại áp dụng lên người tên này một lần.
“Keng, Triệu Hoán Thành Công, ký chủ nhận được…”
Đúng lúc này, âm thanh Hệ Thống vang lên bên tai khiến sắc mặt Lạc Nam lấp lóe một tia hy vọng…
Trong đầu đã hình dung ra kế hoạch chạy trốn, hắn không do dự nữa, bàn tay dần dần cố tình kéo xuống lớp áo choàng…
Ánh mắt Bạch Liệt cùng hai người Tam – Tứ lão chăm chú nhìn kỹ, muốn biết kẻ tài cao gan lớn này là ai…
Có được thủ đoạn qua mặt bọn hắn để tiến vào tận nơi này, thân phận của người này không đơn giản…
“Ta cho các ngươi biết cái rắm! Hỏa Pháp Vạn Lý…” Lạc Nam bất chợt cười lên ha hả.
“Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ, lần sau ta quay lại… chính là ngày ngươi được tự do!”
Điên cuồng hét lớn một tiếng vang vọng không gian, toàn thân Lạc Nam thiêu cháy dữ dội, hóa thành ngọn lửa xoẹt ngang chân trời.
Chỉ thoáng chốc đã biến mất, rời khỏi không gian Phong Ấn Dị Thổ, tiến đến bên trên Cảnh Địa, cách xa chỗ cũ ngàn dặm…
Tốc độ này quả thật có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Mà Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ vốn đang cuồng bạo tấn công Thái Thượng Hoàng nghe được câu nói của Lạc Nam, thân thể khổng lồ khựng lại một chút, cái đầu to lớn hơi liếc ngang, ánh mắt lấp lóe.
Bất quá chỉ rất nhanh thôi, nó lại tiếp tục trận chiến của mình…
Biến cố đột ngột khiến sắc mặt ba người Bạch Liệt cứng lại, hiển nhiên không ngờ Lạc Nam vậy mà có can đảm chạy trốn.
“Thân Pháp này thật kinh khủng…” Tam Lão cùng Tứ Lão ngưng trọng nhìn nhau, với kiến thức phong phú lập tức nhận ra chỗ bất phàm của Hỏa Pháp Vạn Lý, nếu người thi triển nó là một vị Hợp Thể Kỳ, chỉ sợ bọn hắn ngay cả hít khói cũng đuổi không kịp.
“Ngu xuẩn mất khôn, tốc độ cao thì sao? Có thể chạy thoát Hợp Thể Kỳ truy sát sao?” Bạch Liệt dùng ánh mắt ngu ngốc dõi theo tên nam tử toàn thân bao phủ bởi ánh lửa xanh kia.
“Nhờ nhị lão thay ta bắt con chuột này!” Bạch Liệt nhìn sang hai lão Thái giám mỉm cười nói, hoàn toàn không có chút lo lắng nào.
“Không thành vấn đề!” Tam Lão cùng Tứ Lão vuốt râu, Thổ Linh Khí dưới chân lưu động, thân hình lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại từng cơn sóng lớn đang chập chùng trong không gian.
“Thổ Ảnh Bộ – Thiên Cấp Cực Phẩm Thân Pháp của Bạch Sa Hoàng Triều”
Lạc Nam vận chuyển Hỏa Pháp Vạn Lý đến cực hạn, điên cuồng hướng đến chỗ cửa ra tìm kiếm cơ hội…
Chợt sắc mặt hắn đại biến.
Hai thân ảnh bỗng nhiên hiện ra trong mắt, Tam Lão cùng Tứ Lão đã tủm tỉm mỉm cười hài hước, ngăn cản trước đường chạy của hắn.
“Tốc độ của Hợp Thể cường giả đây sao? Thật khủng bố!” Mồ hôi lạnh trên trán Lạc Nam chảy dài.
Hợp Thể Kỳ dùng Thiên Cấp Thân Pháp, vượt qua Hóa Thần Kỳ như hắn dùng tận Linh Cấp. Chênh lệch tu vi quá xa…
Hắn còn cách lối ra Cảnh Địa một nửa chặn đường…
“Con chuột nhỏ, ngoan ngoãn bị bắt sống đi!” Tam Lão không nói không rằng, bàn tay khô gầy duỗi ra…
Thổ Hệ Linh Khí trong thiên địa điên cuồng run rẩy, như đang nịnh bợ Tam Lão, gia trì vào công kích của hắn.
Cánh tay Tam Lão cấp tốc được Thổ Linh Lực bao trùm, tạo thành một bàn tay lớn muốn đem Lạc Nam chụp lấy.
Tứ Lão thản nhiên nhìn xem cảnh này, theo suy nghĩ của hắn… bắt Lạc Nam chỉ cần Tam Lão ra tay là được.
Dù sao người trước mặt bộc lộ tu vi chỉ ở mức Hóa Thần Hậu Kỳ… mà thực lực như vậy trong mắt Hợp Thể như hắn chẳng khác nào con kiến.
Bắt con kiến cần hai người ra tay sao?
Chỉ đáng tiếc, con kiến này linh hoạt hơn bọn hắn nghĩ một chút.
“Bát Hoang Hoành Thiên Viêm… ra cho ta!”
Sau lưng Lạc Nam, một đôi cánh dài vài chục trượng bất chợt xuất hiện, ánh lửa màu thiên thanh chói lòa bao phủ Cảnh Địa, lấp lánh rực rỡ vượt qua cả Dạ Minh Châu…
Đôi cánh này vừa ra, lập tức mang theo hơi nóng ngập trời, như có thể thiêu đốt Bát Hoang, hoành tảo thiên địa…
Trước đại thủ khổng lồ của Tam Lão, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm vũ động dữ dội, tốc độ của Lạc Nam lập tức gia tăng theo cấp số nhân…
“Hỏa Pháp Vạn Lý”
Cơ thể hắn một lần nữa hóa thành ngọn lửa, mang theo đôi cánh lớn che phủ bầu trời, biến mất trước mặt hai Hợp Thể Kỳ cường giả.
ẦM…
Bàn tay của Tam Lão chụp hụt rơi vào không gian trống rỗng, phát ra âm thanh hủy diệt…
“Bài danh top 6 Dị Hỏa Bảng – Bát Hoang Hoành Thiên Viêm?”
Đám người một lần nữa há mồm trước biến cố, dụi mắt để lấy lại tinh thần.
Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, gia tăng tốc độ cho chủ nhân của nó… kết hợp thêm Linh Cấp Cực Phẩm Thân Pháp – Hỏa Pháp Vạn Lý, Lạc Nam một lần nữa thoát khỏi nanh hùm.
RỐNG RỐNG…
Ở nơi xa, Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ cảm giác được có Dị Thuộc Tính đang ngạo nghễ trên trời cao kia, trong mắt xuất hiện một tia mơ ước… càng điên cuồng rống giận.
Vì sao? Vì sao cùng là Dị Thuộc Tính, mà Bát Hoang Hoành Thiên Viêm có thể theo chân chủ nhân của nó ngao du thiên địa… mà bản thân nó lại bị nhốt ở chỗ này để làm công cụ cung cấp năng lượng cho kẻ khác?
Hận ý với Bạch Sa Hoàng Triều tăng dần tăng dần…
Với trạng thái của Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ ngay lúc này, chỉ sợ Thiện Âm của Bạch Liên Hoa cũng mất đi công hiệu… dù sao thì tu vi nàng ấy quá thấp, chưa thành thục sử dụng khả năng của mình.
Thái Thượng Hoàng nhận ra cảm xúc tiêu cực của Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ, sắc mặt nghiêm nghị… càng gia tăng uy lực công kích…
Trong lòng thầm hận Lạc Nam, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh:
“Dùng toàn lực, không cần bắt sống… giết chết con chuột đó cho ta!”
“Tuân lệnh!” Tam Lão và Tứ Lão gật mạnh đầu, hơn ai hết bọn hắn đều muốn giết Lạc Nam.
Kẻ này quá mức đáng giận, lấy tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ, hai lần chạy trốn thành công trước mặt Hợp Thể Kỳ như bọn hắn, nếu chuyện này đồn ra ngoài, danh tiếng của hai người chỉ sợ tổn hao nghiêm trọng.
Không chủ quan nữa, Tam Lão cùng Tứ Lão gia tốc đuổi theo đôi cánh Hỏa Diễm ngập trời kia.
“Dị Hỏa top 6, lần này lời lớn rồi… dù chúng ta không thể sử dụng, nhưng cũng có thể đổi lấy lợi ích to lớn!” Bạch Liệt cố gắng theo sau, ánh mắt tham lam rực cháy, không ngừng liếm láp khóe miệng.
Chỉ cần giết được người kia, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm sẽ có một phần của hắn.
Lạc Nam gặp phải vấn đề nan giải tiếp theo, cánh cửa Cảnh Địa đang khóa chặt, không có huyết mạch Hoàng gia của Bạch Sa Hoàng Triều không thể ra ngoài…
“Nổ cho ta!”
Đôi cánh Thiên Thanh sau lưng kịch liệt vũ động, dùng sức công phá lớn nhất vỗ vào Đại Môn đang đóng chặt kia…
Lạc Nam muốn dùng Bát Hoang Hoành Thiên Viêm tìm ra lối thoát, sức tàn phá từ một kích này có thể sánh ngang đòn toàn lực của Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả.
ẦM ẦM ẦM…
Đáng tiếc, Đại Môn vẫn kiên cố bất phàm, không thể xâm phạm…
“Ngu xuẩn, Đại Môn Cảnh Địa được đúc từ Kim Thổ Vạn Năm, dù là chúng ta cũng không thể phá vỡ!” Theo sát phía sau Tứ Lão cùng Tam Lão cười lạnh nói…
Lạc Nam nghe vậy thầm mắng một tiếng, trong tay hắn xuất hiện một tấm Phù Chú…
Tiểu Na Di Phù, một trong những vật phẩm Lạc Nam mua được từ Cửa Hàng May Mắn trước khi thăm dò Hoàng Cung, đề phòng tình huống bất trắc xảy ra.
“Công tử không được… Cảnh Địa này là không gian riêng biệt, bốn phía có trận pháp gia cố… Na Di Phù hoàn toàn vô hiệu!” Kim Nhi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Ta xxx, không hổ danh là trọng địa của Cửu Cấp Thế Lực!”
Lạc Nam thầm chửi má nó, lúc này hắn mới hiểu tại sao hai người Tam Lão cùng Tứ Lão không xé rách không gian để truy bắt mình, trái lại chỉ dùng thân pháp đuổi theo… thì ra không gian nơi này được gia cố.
“Tiểu Na Di Phù? Người này đồ tốt thật nhiều, thân phận nhất định bất phàm… tuy nhiên tự tiện thâm nhập vào Cảnh Địa, ai cũng không cứu được ngươi!” Tam Lão và Tứ Lão nhận ra phù chú trên tay Lạc Nam, sát ý càng đậm.
“Thổ Vương Ấn!”
Hai người cùng nhau kết ấn, tóc bạc tung bay, các ngón tay bay múa… Thổ Linh Lực cuồn cuộn mà về, kết thành hai đại Ấn màu nâu đất ẩn chứa lực lượng kinh thiên động địa…
Lạc Nam cắn chặt răng đến rướm máu, hai vị Hợp Thể Kỳ cùng nhau nhắm vào, hắn không chết cũng lâm vào cảnh hấp hối a…
“Giết chết hắn, và Dị Hỏa top 6 sẽ là của chúng ta!” Bạch Liệt từ xa xa chứng kiến cảnh tượng này, hưng phấn cười lên ha ha…
“Thổ Vương Ấn, sát!”
Hai Đại Ấn rời tay, xoay tròn mãnh liệt trên không trung, sau đó phô thiên cái địa nện xuống đầu Lạc Nam.
“Thật lãng phí!” Lạc Nam thở dài một tiếng tiếc nuối, một tấm Phù Chú khác xuất hiện trên tay, không chút do dự xé nát…
Trong khoảnh khắc đó, vô số điểm sáng từ tấm phù tỏa ra, hình thành một màn chắn đem cơ thể Lạc Nam bao phủ bên trong.
ẦM ẦM…
Cùng lúc Thổ Vương Ấn nện mạnh mà xuống, đất trời mịt mù…
Nhưng cảnh tượng cơ thể Lạc Nam bị đè nát thành thịt vụn không có, trái lại chỉ thấy hai cái Thổ Vương Ấn như nện vào thiết bảng, ầm ầm vỡ vụn…
“Cờ lờ gờ tờ?” Tam Lão cùng Tứ Lão không nhịn được buột miệng chửi thề…
Lớp sáng bao quanh cơ thể Lạc Nam cũng biến mất, sắc mặt hắn đau lòng đến cực hạn…
Tấm Phù Chú vừa rồi là thứ hắn vừa triệu hoán được, có tên Hộ Kiếp Phù…
Hộ Kiếp Phù là Linh Cấp Phù Chú, có thể đón nhận bất kỳ đòn công kích nào của cường giả Hợp Thể Viên Mãn trở xuống… nói cách khác chỉ có Độ Kiếp Kỳ mới đánh tan được Hộ Kiếp Phù.
Đáng tiếc, Lạc Nam buộc phải sử dụng trước Thổ Vương Ấn của hai tên Hợp Thể Sơ Kỳ, đó là thứ khiến hắn phải tiếc nuối…
“Là Phù Chú cấp cao, tên khốn này còn bao nhiêu đồ tốt? Tất cả phải thuộc về ta!” Bạch Liệt chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm thấy ghen ghét đến cực hạn…
Hắn là Nhị Hoàng Tử của Cửu Cấp Thế Lực, tài sản vô cùng phong phú, nhưng khi đem ra so sánh với Lạc Nam, chẳng khác nào nghèo rớt mồng tơi vậy.
“Phù Chú của hắn chỉ sử dụng được một lần… ta không tin hắn còn có thể giữ mạng!” Tam Lão tức giận đến nghiến răng nghiến lợi quát.
Tứ Lão đồng ý gật đầu, sắc mặt cũng không dễ nhìn…
“Thổ Vương Ấn!”
Hai người đồng thời kết ấn… rất nhanh, lại mang theo thế công hủy diệt nện đến Lạc Nam.
“Con bà nó, liều mạng!” Lạc Nam rơi vào đường cùng, trong mắt xuất hiện một tia hung ác.
Theo sau đó, một viên Đan Dược đỏ rực như lửa được hắn lấy ra nuốt vào trong bụng.
Đôi mắt trở nên đỏ ngầu, bên trong có ánh lửa dữ dội đang bùng phát, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm gào thét chấn động không gian…
Mà khí tức vốn chỉ có Hóa Thần Hậu Kỳ của hắn lập tức gia tăng đến Luyện Hư Sơ Kỳ.
“Hỏa Hư Đan – Linh Cấp Thượng Phẩm Đan Dược… có thể khiến Hỏa Hệ tu sĩ dù đang ở bất kỳ đẳng cấp nào cũng có thể lập tức đề thăng đến Luyện Hư Kỳ trong thời gian nửa canh giờ!”
Hỏa Hư Đan cũng là đan dược hắn vừa triệu hoán được khi nãy, di chứng khi sử dụng Hỏa Hư Đan là cơ thể sẽ trở nên suy yếu trong mười ngày tiếp theo, không thể vận động bất kỳ Linh Lực nào.
Theo lẽ thường, những Đan Dược gia tăng thực lực thường để lại di chứng nặng nề hơn, bất quá Hỏa Hư Đan là hàng của Hệ Thống xuất ra, chất lượng không cần bàn cãi… đã đem di chứng hạ xuống mức thấp nhất có thể.
Lạc Nam cảm nhận được lực lượng cơ thể mình đang bùng phát, Diễm Tâm Đỉnh như ăn phải chất kích thích rung động kịch liệt…
“Đây là lực lượng của Luyện Hư sao? Quả nhiên khác biệt!”
“Dùng Đan Dược kích thích thực lực thì đã sao? Luyện Hư Kỳ cũng chỉ là con kiến!” Tam Lão và Tứ Lão trở nên miễn nhiễm trước đống đồ tốt liên tục xuất hiện của Lạc Nam, trái lại âm thầm chế nhạo.
Luyện Hư Kỳ chỉ là con kiến hơi lớn một chút mà thôi.
Bất quá, đối thủ của bọn hắn không phải người tầm thường, mà là thiên tài khủng bố Lạc Nam…
Đạt đến Luyện Hư, bản thân Lạc Nam đang hưng phấn cực độ, muốn chiến Hợp Thể Kỳ một trận ra trò…
“Minh Hỏa Diệt Giang Sơn!”
Lạc Nam ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay ngưng tụ thành một quả cầu Hỏa Diễm màu Thiên Thanh mang tính hủy diệt, phía sau lưng hắn, đôi cánh khổng lồ cũng cùng lúc khép lại như đôi bàn tay, hình thành thêm một quả cầu Hỏa Diễm khác…
Hai quả cầu màu thiên thanh nóng rực xoay tròn giữa không trung Cảnh Địa…
Theo mỗi vòng xoay của chúng nó, không khí xung quanh toàn bộ bị hút vào, trở thành trạng thái chân không…
Lần trước Hỏa Lực thi triển vũ kỹ này chỉ dùng Đại Lực Địa Viêm đã có uy lực hết sức mạnh mẽ, Lạc Nam càng là sử dụng Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, độ bá đạo không cần nói cũng biết…
“Ngươi là người của Hỏa Minh Giáo?” Sắc mặt mấy người giật mình.
Minh Hỏa Diệt Giang Sơn chính là vũ kỹ nổi danh của Hỏa Minh Giáo, chuyện này toàn bộ Hoàng Sa Đại Lục đều rõ ràng.
Lúc này thấy Lạc Nam thi triển, sao có thể không kinh ngạc?
“Đáng chết, chẳng lẽ người của Hỏa Minh Giáo đã nhằm vào Bạch Sa Hoàng Triều chúng ta?” Bạch Liệt âm thầm mắng chửi.
Sau lưng Hỏa Minh Giáo có Đan gia chống lưng, vì thế nên Bạch Sa Hoàng Triều luôn khiêm nhường một bậc.
Lạc Nam mặc kệ ba người đoán già đoán non… từ khi nhận được Vũ Kỹ này từ tay Đại Trưởng Lão Hỏa Minh Giáo – Hỏa Sơn, vốn hắn không có ý tu luyện… nhưng lần này che giấu thân phận thăm dò Bạch Sa Hoàng Cung khiến Lạc Nam thay đổi ý định…
Lúc này có cơ hội triển khai…
“Bạo cho ta!”
Ném hai quả cầu lửa mang tính hủy diệt về phía hai cái Thổ Vương Ấn đang lao đến…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Như va chạm giữa các vì sao, Cảnh Địa rung rẫy dữ dội, chấn động khắp trời…
Sau cú oanh tạc, chỉ thấy Thổ Vương Ấn cùng Minh Hỏa Diệt Giang Sơn đồng quy vu tận…
Lạc Nam bị lực phản chấn khủng bố đánh bật nện toàn thân vào Đại Môn, máu tươi trong miệng cuồng phún, xương cốt gãy rụng không ít…
Hắn tạm thời trở thành Luyện Hư Kỳ, cùng lắm có thể đối kháng một vị Hợp Thể mà thôi… nhưng trước mặt lại là hai vị a!
Bất quá Tam cùng Tứ lão cũng không dễ chịu, thân thể bị đẩy lùi trên không trung, làn da cháy khét… uy lực của Dị Hỏa top 6 không phải nói chơi.
Bạch Liệt đứng ở xa cũng chịu liên lụy, lỗ tai rỉ máu… hoảng sợ trong lòng, thi triển thân pháp kéo dài khoảng cách.
“Đi chết!” Tam Lão cùng Tứ Lão phẫn nộ đến mức điên cuồng, mặc kệ thương thế trên người… một lần nữa lao đến Lạc Nam.
“Thổ Hình Quyền!”
Hai người cùng lúc bạo tẩu, Thổ Hệ nguyên tố bao phủ nắm tay, hướng Lạc Nam đấm mạnh mà đến…
Tốc độ của hai người quá nhanh, muốn né tránh đã không còn kịp nữa… Lạc Nam cắn chặt răng, ngọn lửa Thiên Thanh một lần nữa bá đạo gào thét, gia trì vào nắm tay cứng cáp…
Nói về quyền pháp, hiện tại hắn chỉ có Quân Tử Hàng Ma Quyền và Bạo Tinh Quyền là đủ khả năng liều mạng.
Nhưng Quân Tử Hàng Ma Quyền đã sử dụng khi đối chiến với Ngọc Trần, rất dễ bị lộ thân phận…
Vậy chỉ có thể dùng thứ còn lại…
“Bạo Tinh Quyền!”
Lạc Nam gầm thét, hai nắm đấm bá đạo tung ra…
ĐÙNG…
Răng rắc…
“AAAA”
Ba tiếng hét thảm vang lên cùng lúc, xương cốt của bốn cánh tay gãy vụn… hai tay Lạc Nam và hai tay phân biệt của Tam Tứ Lão…
Lạc Nam đau đớn cắn chặt răng, lực lượng của hai vị Hợp Thể Kỳ đang tàn phá trong người hắn…
Phốc…
Máu tươi lại phun ra ngoài, miệng mồm ướt đẫm.
Nếu không nhờ Hỏa Hư Đan, Lạc Nam chỉ sợ đã trở thành một cổ thi thể rồi.
“Đi chết đi! Thổ Vương Ấn!” Đau đớn không làm hai vị Hợp Thể Kỳ chùn chân, bọn hắn lại bắt đầu ngưng tụ công kích.
“Xem ra phải dùng toàn lực… dù phải bại lộ thân phận!” Lạc Nam không hề muốn chết, hoàn cảnh hiện tại đã ở mức xấu nhất rồi.
“Thiên Đế Biến – Thiên Hạ Vô S…”
Lạc Nam đang định kích hoạt Bí Thuật…
KẼO KẸT…
Đúng lúc này, Đại Môn Cảnh Địa bất chợt mở ra…
Bạch Dương Hoàng Tử một mặt thản nhiên tiến vào…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200