Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 182

“Khí tức của Tố Mai thật mạnh…” Yên Nhược Tuyết ngưng giọng hé môi, mặc dù Bạch Tố Mai không tỏa ra bất kỳ khí thế nào, nhưng vẫn gây cho nàng một áp lực nhàn nhạt…

“Có thể không mạnh sao? Nàng đã thành công đột phá Thất giai…” Đan Mộng Cơ trầm giọng nói ra, vì Bạch Tố Mai cũng luyện hóa Huyết Mạch, nên lần này nàng không cảm thấy quá mức đả kích…

Bất quá nàng không đả kích không có nghĩa là chúng nữ sẽ không khiếp sợ, nghe đến Thất giai, cả bọn trợn tròn mắt, nuốt nước bọt cái ực…

Mấy người các nàng được Lạc Nam cho Công Pháp thích hợp và mạnh mẽ, lại tu luyện trong hoàn cảnh bất phàm kèm theo tiếng hát thần kỳ phụ trợ của Nhân Ngư Tộc, cứ tưởng đã tiến bộ dữ lắm rồi…

Nào ngờ so với việc Luyện Hóa Huyết Mạch, còn kém đến quá nhiều…

Bạch Tố Mai không quan tâm tất cả, thân thể thánh khiết tràn ngập hương thơm đã vùi vào ngực Lạc Nam, tham lam hít thở…

“Vất vả cho nàng…” Lạc Nam ôm thật chật bảo bối, nàng là một trong những nữ nhân theo hắn sớm nhất, chưa từng có sự tách rời, tình cảm không cần nói cũng biết.

Bạch Tố Mai nhẹ lắc đầu, nàng đang ôm cả thế giới của mình, không muốn đánh vỡ giây phút hạnh phúc đó.

Chúng nữ mỉm cười nhìn hai người, mặc dù có chút bị đả kích khi thấy Bạch Tố Mai vượt xa mình như vậy, nhưng không thể không nói, đây là một thông tin cực kỳ tốt đối với Hậu Cung.

“Mặc dù đã lột xác hoàn mỹ, trở thành một thần thú Thái Bạch Thôn Tinh Xà chân chính, nhưng năng lượng trong Huyết Mạch vẫn còn quá lớn, Bạch Tố Mai chỉ mới hấp thụ một phần rất nhỏ như Yên Nhược Tuyết mà thôi…” Kim Nhi đánh giá thân thể Bạch Tố Mai một vòng, nhẹ giọng nói ra.

Lạc Nam gật gù, khó hiểu hỏi: “Tố Mai không cần cùng ta Song Tu vẫn tự áp chế được lực lượng của Huyết Mạch sao?”

Huyết Mạch Thủy Hoang cần dùng đến khí tức Cấm Kỵ để phong ấn, hắn khó hiểu khi Huyết Mạch thần thú như Thái Bạch Thôn Tinh Xà lại dịu ngoan đến như vậy…

“Bởi vì bản thân Bạch Tố Mai vốn là hậu duệ của Thái Bạch Thôn Tinh Xà, nên huyết mạch tổ tiên của nàng đương nhiên sẽ không làm khó dễ, ngược lại còn chủ động điều hòa lực lượng ở mức thích hợp để không gây hại đến căn cơ của nàng, ngày sau chỉ cần dần dần hấp thu một cách hợp lý, tu vi của Bạch Tố Mai sẽ không ngừng tăng trưởng…” Kim Nhi vừa cảm thán vừa giải thích nói.

Lạc Nam nghe vậy mừng rỡ gật đầu, Tố Mai của hắn đúng là có phúc a…

Còn mấy nữ nhân khác, lúc luyện hóa Huyết Mạch chỉ sợ sẽ không dễ chịu, dù sao các nàng là nhân loại mà không phải hậu nhân của Thần Thú…

“Chủ nhân, từ nay về sau Tố Mai sẽ bảo vệ chàng!” Bạch Tố Mai ngẩng đầu, đặt đôi môi hồng nhuận mọng nước của mình lên bờ môi hắn…

Lạc Nam trong lòng ôn nhu, cho nàng một nụ hôn thật sâu, thật tình cảm…

Lúc này, tiếng đàn hát bên trong Linh Giới Châu rốt cuộc dừng lại, một thân ảnh thành thục mỹ miều rời khỏi Thủy Tinh Cầu, như tinh linh rời khỏi biển, uyển chuyển bước lên bờ cát trắng…

Nàng là một mỹ phu nhân có mái tóc màu tím đầy vẻ phong tình, dáng người ma mị chín mọng, vòng ngực căn đầy vượt qua cả Mộc Tử Âm một chút được che phủ bởi hai mảnh vỏ trai, môi rỏ như lửa, ánh mắt như sao đêm, làn da trắng nõn còn lấm tấm nước biển, tràn đầy hấp dẫn…

“Dì Quỳnh!” Hải Lung Lung mừng rỡ tung tăng, bay đến bờ biển nhào vào lòng mỹ phụ kia…

“U Quỳnh xuất quan rồi, Hồn Tu vừa đạt đến Hóa Thần Viên Mãn…” Lạc Nam rời khỏi cánh môi mềm của Bạch Tố Mai, nhìn mỹ phụ nhân vừa bước khỏi mặt biển…

Thời gian qua U Quỳnh bế quan tu luyện Hải Thần Tố Âm Công, cũng chính là người không ngừng đàn hát phụ trợ cho toàn bộ Hậu Cung tu luyện, có thể nói công lao cực kỳ to lớn, tất cả thành viên của Hậu Cung đều nợ ơn nàng…

“Nàng thật xinh đẹp…” Mộc Tử Âm không nhịn được khen ngợi, phong vận thành thục của Hải U Quỳnh còn trên nàng một bậc…

Chúng nữ gật đầu, ở đây chỉ có Hải U Quỳnh, Hải Linh Lung và Tiểu Sư sở hữu vẻ đẹp phong tình và cuốn hút của mỹ nữ Tây phương, khác với nữ tử phương Đông như các nàng… Đương nhiên theo lời kể của phu quân, vẫn còn Ái Tâm chưa được gặp mặt…

“Hừ, người ta cũng rất đẹp mà…” Côn Minh Nguyệt phồng má, nâng đôi ngực bạo mãn của mình lên lắc lư qua lại trước ánh mắt tức giận của Điệp Tình và Trúc Loan…

Bò sửa này, chọc tức ngực nhỏ như các nàng đúng không?

Hải U Quỳnh cưng chiều vuốt ve mái tóc hoàng kim của Linh Lung, ánh mắt lại nhìn về phía Lạc Nam cùng chúng nữ, nhất thời có chút lúng túng…

Nàng mặc dù biết những nữ nhân kia cũng là của hắn, nhưng bản tính của Nhân Ngư tộc vốn e dè trước nhân loại, cảm thấy có chút không được tự nhiên…

Lạc Nam cùng chúng nữ bước đến bờ biển, Hải Linh Lung thấy thế biết điều rời khỏi lòng dì, tạo cơ hội cho phu quân…

“Bảo bối, vất vả cho nàng…” Lạc Nam bước đến một bước, nhìn Hải U Quỳnh ôn nhu nói ra, sau đó đem thân thể thành thục ấy ôm vào trong ngực.

Toàn thân Hải U Quỳnh rung lẩy bẩy, trước mặt nhiều người như vậy nàng có chút không quen, đem đầu vùi vào ngực hắn lẫn trốn…

“U Quỳnh tỷ đúng chứ? Thời gian qua thật sự cảm ơn tỷ…” Yên Nhược Tuyết mang theo chúng nữ mỉm cười thân thiện.

“Đa tạ U Quỳnh tỷ tỷ…” Chúng nữ ngọt ngào cười, tạo cảm giác gần gũi cho nàng.

Hải U Quỳnh nhất thời có chút không quen, không dám tranh công, ngẩng đầu nhìn các nàng lắc đầu diệu dàng nói:

“Là công pháp phu quân cho quá mức lợi hại, ta nào giúp được gì…”

“Hừ, tên này chỉ được cái lắm tiền, nào có khả năng đàn hát thần kỳ như tỷ.” Diễm Hồng Liên liếc xéo Lạc Nam quyến rũ hừ một tiếng…

“Nói không sai…” Chúng nữ cùng lúc tán thành, che miệng cười khúc khích…

Bầu không khí nhất thời hòa hợp không ít, Hải U Quỳnh cũng thả lỏng toàn thân, bỏ đi rụt rè theo Hải Linh Lung tiến đến cùng chúng nữ làm quen…

Thấy mấy bà vợ hòa hợp, Lạc Nam là người vui sướng nhất, mặc dù hắn thỉnh thoảng bị các nàng đem ra là mục tiêu chung, chỉ biết giả ngu cười cười…

“Thỏa mãn rồi chứ?” Một bàn tay mềm mại nắm lấy Lạc Nam, giọng điệu có chút trêu chọc.

Chính là Tiêu Thanh Tuyền, nàng đến Hải Châu cùng hắn, biết nam nhân này luôn khao khát về Mỹ Nhân Ngư, lúc này Hậu Cung có đến tận hai vị, hắn vui sướng cũng là dễ hiểu.

Lạc Nam một tay vòng qua eo thon của nàng, đem nữ tử quật cường này ôm lấy, hít thở mùi hương đan dược quanh quẩn trên người nàng, ra vẻ ủy khuất lầu bầu nói ra:

“Tuyền nhi vẫn chưa cho phu quân động vào, ta sao có thể thỏa mãn!”

“Phi, không đứng đắn!” Tiêu Thanh Tuyền gắt giọng đánh lên vai hắn, gò má đỏ bừng… lúc này nghiêm túc lấy ra bảy viên Đan Dược nhét vào tay hắn:

“Đây là mớ Thăng Lực Đan thiếp vừa luyện chế, chàng giữ lấy có gì cần thì dùng…”

Lạc Nam trong lòng ấm áp, thật không uổng công hắn bồi dưỡng thê tử này, đưa tay nhận lấy bảy viên đan dược bóng loáng, bên trong ẩn chứa lực lượng hết sức dữ dội.

“Thăng Lực Đan là đan dược Thiên Cấp Trung Phẩm, có thể gia tăng một tiểu cảnh giới bất kỳ cho tu sĩ từ Hợp Thể Viên Mãn trở xuống sau khi phục dụng, thực lực càng cao thời gian duy trì càng ngắn, di chứng để lại cũng càng nặng nề hơn…” Tiêu Thanh Tuyền hé đôi môi giải thích nói.

Lạc Nam nghe xong hai mắt tỏa sáng, nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng đắm đuối nói ra:

“Có vợ biết Luyện Đan thật tốt, thứ này đem bán ở bất kỳ buổi đấu giá nào đều có giá trên trời đấy!”

“Nịnh nọt!” Tiêu Thanh Tuyền trừng măt, trong lòng lại như được nếm mật.

Đan Dược trong Cửa Hàng May Mắn là thứ cực ít xuất hiện, ngoại trừ Dưỡng Nhan Đan hắn rất ít khi mua được Đan Dược khác từ Cửa Hàng, có Tiêu Thanh Tuyền bên cạnh, chuyện đó không còn là vấn đề.

“Đan dược bổ sung linh lực và trị thương lần trước thiếp đưa chàng còn không?” Tiêu Thanh Tuyền lấy ra mấy bình ngọc lớn, bên trong lít nha lít nhi đan dược, đều là nàng luyện ra trong thời gian bế quan này.

“Chỗ ta vẫn còn, nàng đem cho các nàng ấy đi…” Lạc Nam khoác khoác tay.

Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, đem đống lớn Linh Dược đến phân phối cho chúng nữ…

Đợi Đan Mộng Cơ khôi phục, Hậu Cung sẽ có một cặp sư đồ Luyện Đan, thật chờ mông a…

“Chàng còn đứng đó làm gì? Không mau tiến đến!” Nam Cung Uyển Dung thấy hắn đứng xa ngắm nhìn các nàng, nhất thời trừng mắt gọi.

Lạc Nam cười ha ha lao đến, nằm ở giữa trung tâm mấy bà vợ, nhất thời thơm ngát vây quanh, ấm áp không sao tả hết.

“Gọi chàng đến không phải để nằm, nói đi! Bạch Liên Hoa và Hoa Thanh Trúc là chuyện gì, sắp tới Hậu Cung chúng ta có kế hoạch gì? Trước hết diệt đi Lạc gia được không?”

Cơ Nhã trợn trắng mắt, nàng mới bế quan mấy ngày, tên này lại khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Nhã tỷ nói không sai, Hậu Cung đã tập hợp gần đầy đủ, nhìn động tĩnh của Mị Nhi Cung chắc hẳn Mị tỷ vẫn chưa xuất quan, chúng ta cũng cần hành động!” Yên Nhược Tuyết hưng phấn bừng bừng gật đầu.

Chúng nữ gật đầu tán thành, mục đích các nàng bế quan dài hạn lần này chính là giúp phu quân trả thù Lạc gia, bây giờ chỉ chờ hắn hạ lệnh…

Lạc Nam đang định mở miệng giải thích, chợt hai tôn Cung Điện trên Cung Đình Thụ chấn động…

Chúng nữ cũng cảm nhận được liếc mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trước Nam Mộng Cung xuất hiện một thân ảnh tuyệt mỹ, dáng người như ma như quỷ, không phải Tần Mộng Ảnh thì là ai?

Mà tòa cung điện có động tĩnh còn lại thì là ở tầng 3, khiến chúng nữ nhất thời mộng bức…

“Tầng 3 khi nào có người?” Trong đầu cùng lúc xuất hiện suy nghĩ…

“Á”

Mà khi Kỳ Nam Cung mở ra, Hồng Liên cùng Điệp Tình nhất thời như gặp quỷ hét chói tai, đứng bật người dậy xoa xoa đôi mắt…

Chúng nữ còn lại cũng trở nên ngơ ngác, bị phong thái của người vừa đến làm hoa mắt…

Phong hoa tuyệt đại Diễm Nguyệt Kỳ…

Sớm biết chuyện, Nam Cung Uyển Dung cười tủm tỉm liếc sang Lạc Nam, xem chàng làm sao xử lý…

“Mẫu thân… mẫu thân sao lại xuất hiện trên Cung Đình Thụ?” Hai nữ Hồng Liên liếc nhìn nhau, một ý nghĩ hoang đường dâng lên, ánh mắt như điện nhìn sang Lạc Nam.

Lạc Nam lúc này còn biết nói gì? Chỉ có thể hướng các nàng ném một ánh mắt trấn an, tiến lên đón lấy hai vị thê tử trước đã…

“Mẫu thân? Đó là Diễm gia chủ sao?” Chúng nữ một mặt mộng bức, dù với tính cách kiêu ngạo của Hoa Ngọc Phượng cũng sinh ra một chút thua kém khi thấy phong thái của Diễm Nguyệt Kỳ…

Thấy sắc mặt Lạc Nam không được tự nhiên, Tần Mộng Ảnh như tiên tử bay xuống, liếc xéo hắn:

“Thế nào? Không chào đón thiếp?”

“Ta nhớ các nàng còn không kịp mà!” Lạc Nam nhanh nhẹn đem hai vị sư tỷ ôm vào trong ngực trước ánh mắt muốn lòi ra của chúng nữ…

Hắn và Tần Mộng Ảnh các nàng đều biết, nhưng còn Diễm gia chủ… cái này…

Diễm Nguyệt Kỳ không nói lời nào, nhìn về hai cô con gái bằng ánh mắt vui mừng, hiển nhiên rất hài lòng trước tiến bộ vượt bậc của các nàng… chút phiền muộn về chuyện ở Diễm gia cũng quét sạch.

“Hậu Cung không ít đâu, chàng thật giỏi a!” Tần Mộng Ảnh liếc qua thấy chúng nữ oanh oanh yến yến, véo mạnh bờ hông hắn, nghiến răng nghiến lợi nói…

Lạc Nam cười khổ, chưa kịp trả lời, một âm thanh hổn hển đã vang lên:

“Chúng ta cần lời giải thích!”

Diễm Hồng Liên sắc mặt tái nhợt nhìn phu quân và mẫu thân mở miệng, trong mắt của Diễm Điệp Tình rơm rớm… các nàng cảm thấy mình bị hai người thân nhất lừa dối…

Đôi tỷ muội như hoa như ngọc lúc này trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết…

Lạc Nam thấy cảnh này trong lòng mềm nhũn, Tần Mộng Ảnh cũng im lặng không tiếp tục làm rộn…

Chúng nữ nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trong lòng không ngừng mắng phu quân ăn không biết lau miệng… nhìn cử chỉ của hắn và Diễm Nguyệt Kỳ, kẻ ngốc cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Lá gan của tên này cũng quá lớn đi…

“Bình tĩnh, ta tin Tiểu Nam và Diễm gia chủ có nổi khổ riêng…” Liễu Thi Cầm mở miệng an ủi Hồng Liên hai nữ.

“Đều là người một nhà, tiến đến nói chuyện thẳng thắng đi!” Diễm Nguyệt Kỳ rời khỏi lòng Lạc Nam, rất có phong thái nữ cường nhân nói ra.

“Để ta giải thích!” Lạc Nam yêu thương nắm lấy tay nàng…

“Không, để thiếp!” Diễm Nguyệt Kỳ lắc đầu, bước đến đem Diễm Hồng Liên cùng Diễm Điệp Tình ôm vào trong ngực…

Hai nữ cảm giác được sự ấm áp quen thuộc của mẫu thân, nhất thời bình tâm không ít…

Lạc Nam tiến đến, ra hiệu cho chúng nữ ngồi xuống…

Diễm Nguyệt Kỳ quét mắt nhìn quanh chúng nữ một vòng, mặc dù rất rung động trước tiến bộ của Nhược Tuyết và Tố Mai, bất quá vẫn giữ được bình tĩnh, môi thơm hé mở, như tự thuật lại như tâm sự, từng chữ từng chữ một rõ ràng rành mạch nói ra:

“Ta từng vì ngôi vị Gia chủ Diễm gia mà kết hôn chính trị…”

Chúng nữ im lặng không dám thở mạnh, nghe Diễm Nguyệt Kỳ tự thuật tất cả…

Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình rung lên bần bật khi nghe nói các nàng được mẫu thân sinh ra không phải bằng biện pháp thông thường… mà người tưởng chừng là phụ thân lại do chính mẫu thân giết chết.

Cơ Nhã và chúng nữ giật mình khi nghe thấy Diễm Nguyệt Kỳ xâm nhập U Nguyên Đại Lục để cứu Lạc Nam… sau đó cùng hắn phát sinh quan hệ…

Từ đầu đến cuối, Diễm Nguyệt Kỳ không giữ lại chút nào toàn bộ nói ra, cho đến cuối cùng, khi toàn bộ Diễm gia phản bội nàng… và nàng chọn đi theo tiếng gọi của tình yêu gia nhập Hậu Cung…

“Từ hôm nay, Diễm gia chủ đã chết, chỉ có Diễm Nguyệt Kỳ của Hậu Cung, hy vọng tất cả chúng ta sẽ là tỷ muội tốt!” Diễm Nguyệt Kỳ nhìn toàn thể chúng nữ mở miệng tuyên bố…

“Keng, hoàn thành nhiệm vụ Chinh Phục Mẹ Vợ, ban thưởng một lần triệu hoán Vũ Kỹ, một lần triệu hoán Huyết Mạch!” Âm thanh máy móc vang lên bên tai…

Lạc Nam không có thời gian vui mừng vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn đang tức giận đám lão già Diễm gia dám phản bội, câm hận Lạc gia nhúng tay vào…

Mỗi người các nàng nhìn về Diễm Nguyệt Kỳ bằng ánh mắt hết sức phức tạp, có đủ loại cảm xúc…

Có khâm phục, có khó tin, có sùng bái, cũng có một chút thương hại…

Thử hỏi một nữ nhân giữ từng đấy bí mật ở trong lòng vô số năm, có dễ chịu không?

Diễm Hồng Liên cùng Diễm Điệp Tình đã khóc không thành tiếng, chỉ biết liều mạng ôm chặt mẫu thân, như muốn hòa nhập vào lòng nàng…

“Hai cái ngốc nha đầu, lớn rồi còn khóc nhè!” Diễm Nguyệt Kỳ yêu thương hôn lên trán hai nữ, phong thái nữ cường biến mất dạng, chỉ còn tình cảm diệu dàng của một người mẹ…

Hồi lâu sau, Hồng Liên và Điệp Tình mới rời khỏi lòng mẫu thân, hướng Lạc Nam nhoẻn miệng cười rạng rỡ:

“Cảm ơn chàng phu quân, cảm ơn chàng đã đến bên cạnh mẫu thân của bọn thiếp, không để nàng phải một mình gánh chịu tất cả…”

Lúc này đây, hai nữ trong lòng không một chút oán giận, trái lại thật tâm cảm kích Lạc Nam… Nếu không có hắn, mẫu thân chỉ sợ cả đời phải chịu cảnh cô độc, vô số bí mật trong lòng không thể chia sẻ cùng ai… cảm giác khó chịu đó, nhất định rất kinh khủng… không ít nữ nhân mủi lòng sụt sịt, âm thầm lau nước mắt.

“Cảm ơn cái gì chứ? Có các nàng chính là phúc phận của ta!” Lạc Nam cười ha ha, thật sự xém chút không nhịn được chảy nước mắt.

Không ít nữ nhân liếc nhau, các nàng nhìn thấy một phần mình bên trong câu chuyện của Diễm Nguyệt Kỳ… nếu không có phu quân, số phận các nàng cũng không tốt đẹp gì… Nhất là Yên Nhược Tuyết, nếu không gặp hắn, nàng hiện tại đã là thi thể…

Tất cả như là định mệnh vậy, chói chặt họ vào nhau…

Đan Mộng Cơ bên trong nhẫn trầm mặt, nếu Lạc Nam thật sự đem nàng cứu sống, nàng có thể từ chối tình cảm của hắn sao? Cảm giác thật mông lung…

Bầu không khí có phần im lặng, Diễm Nguyệt Kỳ rốt cuộc nhìn Lạc Nam trưng cầu ý kiến:

“Được rồi, Hậu Cung cũng nên xuất thế, Bạch Sa Hoàng Triều diệt hay không?”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200

Thể loại