Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 90

Bảy ngày thời gian đối với tu sĩ chỉ như một cái chớp mắt…

Lạc Nam đã chờ đợi sẵn, vừa sáng sớm đã mang theo bốn “tiểu thị nữ” rời khỏi khách sạn, tiến ra bờ hồ Hồng Đăng tìm kiếm thuyền hoa rộng rãi nhất, ở vị trí đắc địa nhất thuê chỗ ngồi.

“Thật xin lỗi, thuyền hoa này đã có người đặt trước.” Một tiểu thị nữ yêu tộc áy náy nói.

“Không sao cả.” Lạc Nam nhún vai, chuyển sang thuyền hoa hơi nhỏ hơn một chút ở ngay bên cạnh.

“Thật xin lỗi, thuyền hoa này đã có người đặt trước.” Lại có thị nữ khác hồi đáp.

Lạc Nam chép miệng, lại đến thuyền hoa cạnh bên.

“Thật xin lỗi, tất cả thuyền hoa ở đây đều đã bị đặt trước cách đây cả năm rồi.” Một lão bản hiện ra nói.

“Cái quỷ gì?” Lạc Nam sắc mặt tối sầm.

“Nè ông chủ, mấy đêm nay chúng ta cũng có theo dõi tình hình… rõ ràng có không ít thuyền hoa bị bỏ trống, tại sao lại nói bị đặt chỗ trước cả năm?” Tịnh Dạ nhíu mày hỏi.

“Các vị có điều không biết, những vị khách thuê thuyền hoa chỉ hiện thân khi Huyễn Nhi cô nương xuất hiện trên Hồ Hồng Đăng mà thôi, bằng không bọn hắn thà rằng bỏ trống chứ không để người khác tranh mất cơ hội.” Lão bản cười híp mắt, chỉ tay vào thuyền hoa lớn nhất ở giữa hồ nói:

“Như các vị đã thấy, thuyền hoa đó chính là do công tử Hoa Vô Mệnh thuê cả vạn năm nay, hắn chỉ hiện thân vào những đêm có Huyễn Nhi cô ương mà thôi, vẫn kiên trì theo đuổi nàng.”

“Điên cuồng như vậy?” Tịnh Dạ nhịn không được khinh bỉ, đám người này vì tán gái quả thật bỏ hết tiền vốn.

“Hoa Vô Mệnh? Đây không phải là nhân vật được mệnh danh là đệ nhất Kiếm Tu trên Chí Tôn Bảng sao?” Lạc Nam hứng thú mỉm cười.

“Chính là y, phó các chủ của Thiên Kiếm Các… danh xưng Chí Tôn Đệ Nhất Kiếm.” Vị lão bản đắc ý nói:

“Ngoài Hoa Vô Mệnh, vẫn có không ít đại nhân vật khác thuê thuyền của chúng ta, chỉ là bọn hắn cũng giống như thế, chỉ hiện thân khi xác định đêm đó có Huyễn Nhi cô nương.”

Lạc Nam và tứ nữ đưa mắt nhìn nhau, hắn mở miệng đề nghị:

“Tại hạ nguyện trả giá cao để các vị đặt thêm một thuyền xuống hồ cho chúng ta.”

“Không thể.” Lão bản híp mắt lắc đầu:

“Quy định của Hồ Hồng Đăng chỉ cho phép 7 đại thuyền, 69 trung thuyền và 210 tiểu thuyền, tuyệt đối không được vượt quá con số đó.”

“Chỉ có một thuyền duy nhất được trống rỗng hiện ra, chính là thuyền của Huyễn Nhi cô nương.”

“Hừ, thế nếu chúng ta ương ngạnh đặt thêm một thuyền vào thì sao?” Huyết Yêu Cơ cường thế nói.

Sắc mặt lão bản liền lạnh xuống, sau lưng hiện ra hư ảnh một tôn Long Quy, khí thế Cửu Cảnh Chí Tôn bùng phát:

“Nơi này là địa bàn của Đạo Yêu Thánh Địa, các vị tiến vào phải tuân thủ quy tắc của Đạo Yêu Thánh Địa, nếu như cố tình phá hư… vậy chỉ có thể mời ra ngoài.”

“Ông chủ hiểu lầm.” Lạc Nam cười làm lành nói:

“Chúng ta chỉ hỏi thăm một chút mà thôi, không có ý định gây sự nha.”

“Tốt nhất là như vậy.” Lão bản thu hồi khí thế quay người bỏ đi.

“Tính sao đây?” Thập Khánh Huyên chau mày hỏi:

“Chẳng lẽ đợi mấy ngày lại công cốc?”

“Ai nói?” Lạc Nam mỉm cười:

“Hồ Hồng Đăng tuy lớn nhưng chỉ cần thần thức của một vị Thánh Hoàng quét qua là có thể thấy rõ toàn cảnh, chúng ta ở trên bờ nhưng được mời xuống thuyền mới chất.”

Ánh mắt Nam Thiên Tố sáng lên: “Ý của phu quân là chỉ cần gây sự chú ý cho Huyễn Nhi cô nương là được?”

“Đương nhiên.” Lạc Nam rung đùi đắc ý:

“Đêm đến sẽ thú vị đấy.”

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-14/

Còn chưa đến đêm, hoàng hôn chỉ vừa kéo đến, chẳng biết ở đâu có vô số nam nhân như ong vỡ tổ từ bốn phương tám hướng kéo đến Hồ Hồng Đăng.

Bọn hắn có đủ loại chủng tộc, đủ loại lứa tuổi, đủ loại tu vi và dáng vẻ khác nhau, mỗi một người đều mang theo tín vật có đánh số ký hiệu ứng với từng con thuyền, thả người bay lên thuyền.

Từ trong khoang thuyền liền có nô tài, thị nữ các loại tiến ra bưng trà rót nước, dâng lên các loại thánh quả hầu hạ.

Cảnh tượng này Lạc Nam và mấy nữ đã sớm quen thuộc, đêm nào Hồ Hồng Đăng cũng náo nhiệt gấp trăm lần so với ban ngày, chỉ bất quá đêm nay là đông nhất.

Hiển nhiên thông qua đủ loại con đường và tình báo, vẫn có những người khác biết được thời điểm Huyễn Nhi cô nương xuất hiện là vào đêm nay nên mới có mặt đông đủ từ sớm như vậy.

“Huyễn Nhi này rốt cuộc có gì lợi hại? Vậy mà ngay cả Chí Tôn cũng bị thu hút đến không ít…” Tịnh Dạ hứng thú hỏi, nàng cảm ứng được có không ít khí tức Chí Tôn trên các con thuyền.

“Haha, chẳng lẽ nàng đứng núi này trông núi nọ? Không còn thích Thanh Thu nữa sao?” Lạc Nam cười trêu.

“Ta cũng không phải như ngươi.” Tịnh Dạ Tiên Tử cười lạnh, đời này nàng chỉ chung tình với một người chính là đồ đệ của nàng.

Lạc Nam nhún nhún vai, cùng với bốn nữ đi dạo dọc quanh bờ hồ, chờ đợi thời gian trôi.

Không lâu sau đó, từ xa liền có một đoàn người hùng hùng hổ hổ, khí thế ngất trời kéo đến.

Bọn hắn có cả một đội Ma Quân tinh nhuệ với một trăm người, tất cả đều là Chí Tôn, trong tay cầm chiến kỳ đen kịch… không ngừng gào thét:

“Vô Lượng Chi Ma, Ma Uy cái thế, thống nhất giang hồ.”

“Vô Lượng Chi Ma, Ma Uy cái thế, bình định càn khôn.”

“Vô Lượng Chi Ma, Ma Uy cái thế, độc tôn vô ngã.”

Đi đến đâu gào thét đến đó, Ma Khí ngập trời khiến tu sĩ bên đường nhao nhao tránh lui như sợ đắc tội.

Ở giữa đội Ma Quân là một chiếc kiệu âm trầm do vô số đầu lâu đúc thành, màn che đen kịch rách nát lay động, tạo cảm giác áp bách quỷ dị đến cực điểm.

“Cái quỷ gì thế?” Huyết Yêu Cơ nhịn không được cười nhạt:

“Thời buổi này cũng có những kẻ bệnh như vậy? Rêu rao quá mức.”

“Suỵt.” Một người bên đường nghe vậy biến sắc ra hiệu im lặng, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Vị cô nương này ăn nói cẩn thận, đó là đoàn người của Ma Vô Lượng, thiếu chủ của Ma Trụ Tông, là đối thủ cạnh tranh tình cảm của Huyễn Nhi cô nương với Hoa Vô Mệnh, đừng đắc tội với họ không thì phiền toái lớn.”

“Hừ.” Huyết Yêu Cơ lạnh lùng trừng mắt, dọa cho người thiện ý nhắc nhở vội vàng bỏ chạy.

“Lại là một nhân vật.” Lạc Nam vuốt cằm cười nói:

“Ma Vô Lượng này được xưng là Ma Tu có tiềm năng đột phá Cấm Kỵ nhất thế hệ này, xếp hạng thứ sáu trên Chí Tôn Bảng, cao hơn Hoa Vô Mệnh một bậc.”

“Ta đã từng đụng độ với hắn bên trong Đoạt Cấm Chiến, quả thật không thể xem thường.” Thập Khánh Huyên nói rằng:

“Ma Trụ Tông có một loại công pháp cực kỳ lợi hại, bọn hắn hình thành Ma Trụ bên trong cơ thể, thanh Ma Trụ này liên tục cung cấp Ma Lực không ngừng nghỉ để tăng tiến sức mạnh, đồng thời còn làm lành các vết thương với tốc độ cực nhanh.”

“Có ý tứ.” Lạc Nam ánh mắt lóe lên.

Chí Tôn ở Trung Châu đúng là không phải hiếm lạ, chỉ riêng đội tùy tùng của Ma Vô Lượng đã có trăm vị Chí Tôn, so với những thế lực chỉ có vài chục Chí Tôn như Liệt Gia, Kinh Đao Thành cường đại hơn quá nhiều.

Nước ở Trung Châu quả thật quá sâu…

Phần phật…

Đoàn người Ma Trụ Tông đằng không mà lên, phá tan sự yên tĩnh của Hồ Hồng Đăng, rơi xuống thuyền hoa lớn thứ hai ngay giữa hồ.

Từ bên trong kiệu, một thanh âm trầm đục vang vọng mà ra:

“Hoa Vô Mệnh vẫn còn chưa đến à?”

Chẳng biết hắn hỏi ai, nhưng giọng nói lại khiến mặt hồ dậy sóng, truyền thẳng vào tiềm thức của từng người.

“Bẩm thiếu chủ, vẫn chưa thấy Hoa công tử hiện thân.” Một vị Chí Tôn thuộc hạ bẩm báo.

“Hừ, ra vẻ bí ẩn.” Thanh âm lại vọng ra, lần này là một lời tuyên bố bá đạo:

“Ở đây chỉ có Hoa Vô Mệnh đủ tư cách cạnh tranh với ta, tất cả những người khác tốn công vô ích, cút đi!”

Âm giọng ma mị mang theo từng luồng ma lực tác động vào linh hồn khiến không ít người thực lực hơi yếu sắc mặt trắng bệch.

Bất quá cũng chẳng ai thèm để ý đến lời nói của đối phương.

Ma Trụ Tông mặc dù rất mạnh nhưng ở Trung Châu này cũng không phải tồn tại vô địch, rất nhiều người ở đây đều có thế lực phía sau chống lưng, có thể không mạnh bằng Ma Trụ Tông… nhưng một khi liên hợp lại liền chưa biết ai mới là bên phải ăn quả đắng.

Vậy nên lời nói của Ma Vô Lượng chỉ làm bọn hắn hơi bất mãn mà thôi, cũng không thật sự sợ hãi.

Huống hồ một khi truy cầu được Huyễn Nhi cô nương, có được Đạo Yêu Thánh Địa che chở… còn sợ Ma Trụ Tông cái rắm à?

Mặc dù Ma Trụ Tông rất mạnh nhưng còn yếu hơn một bậc nếu so với Đạo Yêu Thánh Địa.

Tên khốn Ma Vô Lượng này làm người âm trầm, lòng dạ nham hiểm độc ác nổi danh, nói không chừng hắn truy cầu Huyễn Nhi cô nương chỉ là muốn kết thông gia với Đạo Yêu Thánh Địa, chưa chắc sẽ là tình cảm thật lòng, người ở đây đại đa số đều không tin kẻ như Ma Vô Lượng sẽ biết yêu một nữ tử dù nàng có đẹp đến đâu đi chăng nữa.

“Kẻ này sở hữu Ma Âm a…” Lạc Nam nhận định nói.

Vừa rồi mặc dù Ma Vô Lượng chưa điều động đến Ma Âm nhưng Lạc Nam đã sớm nghe quen Ma Âm của Lãnh Vận Du, chỉ cần nghe thoáng qua là có thể khẳng định.

Không hổ danh là người của Ma Tu Thế Lực cường đại tại Trung Châu, Ma Âm của Ma Vô Lượng cường đại hơn của Lãnh Vận Du một bậc.

“Phu quân, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng ở nơi này?” Nam Thiên Tố nhẹ giọng hỏi hắn.

“Không đứng thì ngồi a.” Lạc Nam mỉm cười, chẳng biết ở đâu lấy ra năm cái ghế cóc lùn và một cái bàn gỗ đặt cạnh bờ hồ, ung dung đặt mông ngồi xuống một ghế.

Bốn nữ biểu lộ quỷ dị xem lấy hắn, Thập Khánh Huyên hiếu kỳ hỏi:

“Đây là bàn ghế gì? Nhìn lạ lạ nhưng cũng có vẻ thuận tiện.”

Hết cách rồi, ở thế giới này tu sĩ đều ngồi bảo tọa, đạt đến cấp độ Chí Tôn như mấy nữ thì càng là ngồi trên bả vai của vô vàn chúng sinh, làm sao nhận biết được sự diệu dụng của bộ bàn ghế mà Lạc Nam vừa lấy ra?

“Ngồi xuống đi! Phu quân sẽ kể cho các nàng nghe về một huyền thoại.” Lạc Nam rung đùi đắc ý, đã lâu lắm rồi mới trải qua cảm giác này a.

Hắn lấy ra một bình trà bắt đầu pha, sau đó dùng Vĩnh Hằng Băng ngưng tụ thành vài cốc đá, đem trà rót vào.

“Thưởng thức trà kiểu gì đây?” Đến lượt Nam Thiên Tố hồ đồ rồi, trà đạo một đường… chẳng phải nên uống ấm cho chuẩn vị sao? Dùng băng lạnh như vậy sẽ làm phai nhạt đi vị ngon của trà.

“Ngồi xuống rồi tính tiếp.” Lạc Nam vỗ vỗ ghế cốc bên cạnh.

“Ngồi thì ngồi, sợ ngươi sao?” Huyết Yêu Cơ cảm thấy có ý tứ, liền nhấc một bên váy sang ngồi xuống, nhấc một cốc trà đá khẽ nhấp môi.

“Uống trà đá không phải là như thế.” Lạc Nam cười nói:

“Xem ta!”

Nói xong liền nhấc cả cốc tu vào miệng cạn sạch, lại “à” một hơi sảng khoái.

“Có ý tứ.” Huyết Yêu Cơ ngửa đầu tu cạn ly trà, chỉ cảm thấy mùi thơm của trà và hơi lạnh của băng đi qua cổ họng, sau đó lan tràn mát cả ruột gan, nhất thời ánh mắt sáng lên.

“Không tệ…” Nàng nhếch môi đỏ.

Có thể khiến nữ nhân ngạo kiều như Huyết Yêu Cơ khen ngợi, mấy nữ nhân cũng vội vàng nhấc váy ngồi xuống, cũng không thèm để ý hình tượng thục nữ ngửa đầu tu sạch cốc trà.

“Ồ… thật là một loại ý cảnh vậy.” Thập Khánh Huyên như phát hiện điều mới lạ.

“Vui đấy.” Tịnh Dạ Tiên Tử cười tủm tỉm:

“Trở về phải rủ Thanh Thu hưởng thụ kiểu này một phen.”

Nam Thiên Tố ánh mắt sáng ngời nhìn Lạc Nam, thầm nghĩ phu quân của mình rốt cuộc biết bao nhiêu thứ ly kỳ cổ quái?

Lạc Nam lúc này lại quên cả uống trà, ngược lại nuốt nước miếng không ngừng.

Mặc dù sử dụng bộ dạng của người khác, nhưng thân thể của các nàng vẫn quá đỗi mê hoặc, nhất là khi dáng cao, chân dài mặc váy ôm sát cơ thể lại ngồi ghế cóc càng triển lộ những đường cong hoàn mỹ, bờ mông đè ép đến phình to thêm một vòng.

Nếu như khôi phục dung mạo thật, chẹp chẹp…

Ngược lại là dáng vẻ của Lạc Nam lúc này, mập và bụng to, ngồi ghế cóc lại khiến mỡ gấp thành từng ngắn y như đòn bánh, chọc cho chúng nữ khanh khách cười không ngừng.

Nghe tiếng cười oanh oanh yến yến của các nàng, ngồi ghế cóc uống trà đá bên bờ hồ ngắm nhìn khung cảnh huyên náo, tận hưởng từng làn gió nhẹ thổi qua… trong mắt Lạc Nam hiện lên vẻ hoài niệm không thể tả hết.

“Cũng lâu lắm rồi…” Hắn thì thào, những ký ức tưởng chừng đã sớm không còn tồn tại một lần nữa lại ùa về.

Thì ra hắn chưa từng quên đi con người thật của mình, chẳng qua mọi thứ đã được phủ bụi, chôn vào một góc trong tim mà thôi.

“Công tử đừng sầu não, chỉ cần cố gắng… nói không chừng ngày nào đó có thể trở về nhìn xem một lần.” Kim Nhi nhẹ giọng an ủi.

“Hy vọng vậy đi.” Lạc Nam nở nụ cười:

“Nhưng đó phải là thời điểm ta có đủ thực lực để không còn ai đủ khả năng uy hiếp hành tinh màu xanh đó.”

Kim Nhi nhẹ than một tiếng, đây chính là một trong các lý do Hệ Thống lựa chọn người nam nhân này.

Ở tiểu tinh cầu đó, hắn cũng là đứa trẻ mồ côi, phần lớn thời gian đều nỗ lực và cố gắng, dù kết quả cuối cùng chẳng mấy tốt đẹp gì… hắn vẫn luôn nhớ về với sự hoài niệm lưu luyến mà chưa từng có chút bất mãn hay căm hận.

Chúng nữ phát hiện Lạc Nam có chút trầm lặng trong hồi ức, đưa mắt nhìn nhau… cũng không lên tiếng làm phiền hắn.

Lại thật không ngờ trong lòng nam nhân còn chất chứa tâm sự sâu kín như vậy…

ĐINH.

Đúng lúc này, một tiếng đàn du dương bỗng nhiên vang lên.

Từng cánh hoa đào chẳng biết từ nơi nào trên bầu trời rơi xuống mang theo từng làn hương thơm ngát.

Một cánh hoa rơi vào mặt Lạc Nam…

Hắn đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy hai hàng thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu từ trong không gian bước ra, mỗi một người đều có một loại khí chất khác nhau, như bách hoa đua nở.

Đi đầu là hai thiếu nữ tay cầm giỏ hoa đào, các nàng liên tục vẩy ra từng cánh hoa, động tác nhàn nhã.

Phía sau đó là các thiếu nữ vừa đi vừa đánh đàn, vừa đi vừa thổi sáo, tạo thành một khúc cầm tiêu hợp tấu mông lung huyền ảo.

Cho đến cuối cùng, một chiếc thuyền hoa tinh xảo như thuỷ tinh, lấp lánh như tinh tú chậm rãi xuyên qua hư không, bay lượn không nhanh không chậm, ung dung tiến đến…

Cảnh tượng này liền khiến tất cả nam nhân có mặt ở hiện trường đứng lên, ánh mắt từng người trở nên nóng bỏng đến cực điểm.

Cũng không biết là kẻ nào nhẫn nhịn không nổi, ngửa đầu thét dài đầy cuồng nhiệt:

“Huyễn Nhi cô nương đến!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240

Thể loại