Thập Khánh Huyên dễ dàng thu phục Vĩnh Hằng Bí Cảnh, biến nó thành một tiểu không gian nhỏ xíu thu vào trong óng tay áo, sau đó cũng không vội lột xác Vĩnh Hằng Pháp Tướng, ngược lại hưng phấn bừng bừng đòi đến di tích Âm Sát Huyết Ngục tại phía tây Trung Châu…
Nhóm người rời khỏi vùng không gian hoang tàn nơi Vĩnh Hằng Thần Cung…
Chợt ánh mắt Lạc Nam lóe lên.
Trước đó vì muốn tìm kiếm một chút manh mối còn sót lại, hắn đã thả ra hàng vạn con Xích Nha Hắc Ám thay mình quan sát tường tận từng ngõ ngách không gian, ngay cả những chỗ hư không loạn lưu nguy hiểm xung quanh cũng phải kiểm tra kỹ lưỡng.
Mà rốt cuộc cũng có chút thu hoạch.
“Có chuyện gì thế?”
Nhìn thấy sắc mặt của Lạc Nam, Huyết Yêu Cơ hiếu kỳ hỏi.
“Chờ ta một chút.” Lạc Nam túm lấy Hư Không Cẩu, đem nó ném vào một chỗ không gian lốc xoáy cực kỳ dữ dội.
GÂU!
Hư Không Cẩu bất mãn sủa loạn lên, bất quá bị Lạc Nam uy hiếp nói:
“Nhặt thứ bên trong ra cho ta nếu muốn ăn Cửu Phẩm Thời Không Đan.”
Không gian lốc xoáy sụp đổ cực kỳ nguy hiểm, dù tinh thông Không Gian Lực cũng không dám tùy tiện tiến vào, bởi lẽ bất cẩn một chút là cơ thể bị các mảnh vụn không gian cắt thành cặn bả.
Bất quá Hư Không Cẩu là Thiên Địa Dị Chủng được không gian ưu ái, nó sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Quả nhiên đúng như dự đoán, chỉ thấy Hư Không Cẩu chui vào bên trong tìm tòi một chút, sau đó trong miệng gặm một thứ đồ vật phóng ra.
“Vải vụn?” Chúng nữ biểu lộ ngưng trọng.
Thứ trong tay Lạc Nam là một tấm vải vụn cũ nát, đương nhiên nếu là vải vụn bình thường thì không thể nào tồn tại được ở trong lốc xoáy không gian mà không bị nghiền nát.
Nói là vải, thật ra thứ này được làm từ nguyên liệu cực kỳ đặc biệt… kiên cố đến mức trường tồn theo vô vàn năm tháng.
“Nhìn kìa bên trên có chữ viết.” Tịnh Dạ Tiên Tử chú ý nói.
Lạc Nam gật đầu, căng tấm vải vụn ra hết sức có thể, những chữ viết bên trên cũng đã phai nhạt đi khá nhiều, có nhiều nét bị đứt mất, nhưng vẫn có thể cố gắng đọc được nếu ghép chúng lại với nhau…
“Thuận theo tồn… nghịch theo vong…”
“Thuận theo tồn, nghịch theo vong?” Nam Thiên Tố nhíu mày:
“Ám chỉ điều gì?”
“Đương nhiên là có liên quan đến sự diệt vong của Vĩnh Hằng Thần Cung.” Lạc Nam vuốt cằm ra vẻ nguy hiểm:
“Nhưng thuận theo cái gì… vì sao nghịch lại vong mới là điều quan trọng.”
“Tìm thử xem còn manh mối nào nữa không.” Huyết Yêu Cơ tò mò đến trong lòng ngứa ngáy.
Lạc Nam lắc đầu, hàng vạn con Xích Nha Hắc Ám đã tìm khắp nơi… thứ tồn lưu duy nhất là một tấm vải vụn này.
“Có đại năng cắt đứt dòng sông lịch sử không cho phép ngược dòng quá khứ tìm hiểu hư thực, manh mối làm sao có thể dễ tìm?” Nam Thiên Tố ngưng trọng nói:
“Chắc hẳn mảnh vải này chỉ là thứ duy nhất may mắn còn sót lại mà thôi.”
“Chỉ dựa vào mấy chữ này, thật sự không thể kết luận gì cả.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Trước mắt gia tăng thực lực mới là quan trọng, những thứ khác bỏ qua đi.”
Chúng nữ tán thành gật đầu, không có đủ thực lực… biết càng nhiều chỉ càng dễ chọc nên đại họa mà thôi.
Ngay cả Cấm Kỵ Thế Lực tưởng chừng cao cao tại thượng cũng bị diệt đi như Vĩnh Hằng Thần Cung, thật sự không tưởng tượng nổi kẻ ra tay sẽ là ra sao tồn tại.
NGAO NGAO NGAO NGAO…
Hoang Cổ Thạch Long ngửa đầu gầm thét, kéo lấy Bá Vũ Điện mang Lạc Nam và chúng nữ rời khỏi hiện trường.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-14/
“Chúng ta sắp đến phía tây của Trung Châu, che giấu thân phận là chuyện nên làm.” Lạc Nam nói:
“Tên khốn Cao Kiệt đã dùng Cấm Kỵ Vũ Kỹ làm cái giá thuê người lấy đầu của ta, lại thêm việc ta chủ tu Cấm Kỵ không còn là bí mật, để tránh phiền toái không cần thiết, tốt nhất nên dùng hình dạng khác mà hành tẩu.”
Sức hấp dẫn của Cấm Kỵ là không thể xem thường, đừng thấy hắn đã bại lộ chuyện tu luyện Cấm Kỵ mà không ai tìm đến gây phiền toái, đó là vì phần lớn thời gian hắn đều ở Lạc Gia, lại sở hữu Mạng Lưới Truyền Tống Trận có thể di chuyển liên tục ở các nơi, hành tung bất định khiến những kẻ rình rập chưa có cơ hội ra tay mà thôi.
Nhưng một khi lộ diện ở giữa lòng Trung Châu, kiểu gì cũng sẽ có những kẻ tham lam nhịn không được ra tay.
Lạc Nam không sợ phiền phức, nhưng phiền phức kéo đến không ngừng sẽ làm mất rất nhiều thời gian.
Cấm Kỵ là thứ có thể khiến tất cả điên cuồng, gây nên gió tanh mưa máu.
“Khanh khách, ta thấy ngươi là sợ bị Thánh Linh Thiên Vận và những người hâm mộ của ả tìm đến tính sổ thì tạm được.” Tịnh Dạ trêu tức nói.
“Cũng có khả năng đó.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Hắn cũng không cho rằng Thánh Linh Thiên Vận sẽ bỏ qua cho mình sau những chuyện như vậy, nữ nhân đó nói không chừng cũng đang lặng lẽ chờ đợi thời cơ trả lại cả vốn lẫn lãi.
“Sử dụng Luyện Huyết hóa Thân Thuật, bất quá trước hết cần tìm máu…” Nam Thiên Tố nói.
“Không cần, ta có chuẩn bị sẵn.” Lạc Nam lấy ra mấy giọt máu đưa cho từng người các nàng, hắn cũng ngồi tại chỗ luyện hóa một giọt.
“Ngươi không cho chúng ta biến hóa thành heo nái mẹ chứ?” Huyết Yêu Cơ hoài nghi nhìn hắn.
“Hừ, nàng là heo nái mẹ thì ta là heo giống, yên tâm mà luyện hóa đi.” Lạc Nam bất mãn nói.
Chúng nữ cười khúc khích, rất nhanh đã biến thành bốn nữ nhân xinh đẹp nhưng lạ lẫm, tuy rằng cũng rạng rỡ và thanh tú nhưng so với dung nhan thật sự của các nàng kém xa.
“Ồ, đây là diện mạo của ai đây?” Chúng nữ hiếu kỳ hỏi.
“Diện mạo của các nữ đệ tử Làng Nhất Thế ngày trước.” Lạc Nam mỉm cười nói, sau khi trở về Nhất Thế Vũ Trụ một chuyến, hắn đã xin các nàng mỗi người một ít máu.
Dù sao thì các nữ đệ tử đó sẽ còn ở lại Nhất Thế Vũ Trụ trong thời gian dài, ở Nguyên Giới không có ai nhận thức các nàng, không cần lo lắng vấn đề bại lộ.
Đến lượt Lạc Nam luyện hóa giọt máu, liền biến thành trung niên nhân mập mạp béo tốt, có cái bụng phệ to tròn, diện mục hàm hậu, hai mắt linh động.
“Đây không phải là phụ thân của Thiên Diệp Dao sao?” Bốn nữ trừng mắt nhìn.
“Không sai, chính là nhạc phụ Thiên Vạn Bảo.” Lạc Nam nhếch miệng cười, vòng tay ra cười dâm nói:
“Các tiểu kiều thê, đến lão ca ôm một cái.”
“Tránh ra, đừng chạm vào chúng ta.” Bốn nữ mắng chửi không ngừng, nhìn diện mạo như vậy của hắn cứ có cảm giác là lạ.
“Khà khà, ngay cả chính các nàng cũng phản đối dáng vẻ này, vậy thì càng không lo người ngoài sẽ phát hiện.” Lạc Nam nở nụ cười đắc ý:
“Trở về Trung Châu.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-14/
Mặc dù chỉ là phía Tây của Trung Châu, nơi này vẫn có phạm vi to hơn nhiều một phiến đại lúc hay địa vực khác…
Như đã nói phạm vi của Trung Châu không thua kém bốn đại châu và địa vực khác gộp lại, lãnh thổ nhìn không thấy điểm cuối, cường giả như mây, thiên tài như nấm, đủ loại chủng tộc, đủ loại kỳ lạ xảy ra trên đường, nhất là ở những khu vực trọng điểm có các đại thế lực lớn.
Vậy nên tổ hợp một lão già trung niên béo mập và bốn thiếu nữ xinh đẹp đi lại trên đường cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Lạc Nam nhập vai tốt cực kỳ, ra vẻ nhà giàu mới nổi, ăn mặc cao quý, tướng tá sang trọng, trên tay đeo đủ kiều đồ trang sức.
Mà ở phía sau hắn là bốn tiểu thị nữ ngạo kiều xinh xắn, đi dọc đường thu hút không ít sự chú ý của các nam nhân.
Đương nhiên dung nhan của các nàng lúc này mặc dù cũng khiến người khác phải ngắm nhìn, nhưng còn chưa đến mức mê hoặc chúng sinh gây nên những kẻ điên cuồng mất não nhảy ra gây sự.
“Dựa theo lộ tuyến được cung cấp, toà di tích của Âm Huyết Sát Ngục lại nằm ngay dưới tận cùng lòng đất của Đạo Yêu Thánh Địa.” Lạc Nam chép miệng nói.
“Đạo Yêu Thánh Địa? Đây chính là đệ nhất yêu tộc thế lực ở Trung Châu.” Nam Thiên Tố ngưng trọng nói:
“Chàng và hai tên Long Tộc Thái Tử có thù, mà bọn chúng chính là đệ tử của Đạo Yêu Thánh Địa, sợ rằng không dễ dàng tiến vào.”
“Đừng nói là có thù oán, dù không có thù oán cũng rất khó…” Lạc Nam vuốt cằm.
Chúng nữ nhíu mày, muốn chui xuống lòng đất của một đại thế lực… cũng phải hỏi xem thế lực đó có đồng ý hay không.
Trong khi Lạc Gia không có chút giao tình nào với Đạo Yêu Thánh Địa cả, mà nghe đồn Chân Long Hoàng Tộc cũng đang nương nhờ ở Đạo Yêu Thánh Địa, đôi bên có ân oán khó giải.
“Haha, nhưng ta lại có cách.” Lạc Nam rung đùi đắc ý cười.
“Cách gì?” Huyết Yêu Cơ nhịn không được hỏi, nàng không ngờ tìm di tích có thể giúp mình lột xác Chí Tôn Pháp Tướng lại khó khăn đến như thế.
“Bí mật làm nên sự hấp dẫn của nam nhân.” Lạc Nam hắc hắc nói:
“Đến thời điểm tự nhiên các nàng sẽ biết, trước tiên tìm khách sạn nghỉ lại đã.”
Chúng nữ âm thầm bĩu môi: “Ra vẻ thần bí.”
Lạc Nam dẫn theo các nàng tìm một gian khách sạn ở phụ cận.
Mà khách sạn này cũng là thuộc sản nghiệp của Đạo Yêu Thánh Địa, bà chủ là một vị Thần Thú Khổng Tước.
“Bà chủ, cho một phòng đặc biệt với cái giường lớn.” Lạc Nam tài đại khí thô, vung tiền như rác nói.
“Hoan nghênh khách quý.” Nữ Khổng Tước hân hoan tiếp đón, vừa cười vừa hỏi:
“Các vị tiện đường ghé qua hay là có việc gì quan trọng? Ta là đệ tử của Đạo Yêu Thánh Địa, có thể hỗ trợ một chút nha.”
“Haha, nam nhân đến nơi này… ngoại trừ vì Huyễn Nhi cô nương còn có thể vì chuyện gì khác sao?” Lạc Nam rung đùi đắc ý chỉ về phía đối diện bên ngoài khách sạn.
Mấy nữ đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy ở nơi đó là một mặt hồ rộng lớn, nước hồ trong suốt như nước mùa thua, bên bờ là hàng trăm con thuyền hoa lệ thả neo, lồng đèn trang trí dọc theo khắp cả bờ hồ tấp nập.
Bởi vì còn chưa vào đêm, cảnh vật vẫn còn tương đối thanh bình, thiếu đi một phần náo nhiệt.
“Đó là kỹ viện trên hồ?” Huyết Yêu Cơ cũng là người trong nghề, Tu La Giáo kinh doanh không ít mô hình như thế này, liếc mắt liền nhận ra.
“Sao lại nói là kỹ viện?” Bà chủ Khổng Tước bất mãn, đính chính nói:
“Đó là nơi giao lưu của các nữ đệ tử Yêu Tộc và các vị anh hùng tuấn kiệt mà thôi, chỉ những ai lọt vào mắt xanh của các nàng mới được tiến thêm một bước, đôi bên đều là quan hệ dựa trên tình cảm.”
Huyết Yêu Cơ và Tịnh Dạ âm thầm trề môi khinh bỉ, làm gái còn lập đền thờ trinh tiết, các nàng nhổ vào.
“Khà khà.” Lạc Nam nở nụ cười ý vị thâm trường chỉ có nam nhân mới hiểu, giải thích rằng:
“Hồ này tên gọi là Hồ Hồng Đăng, mỗi khi tối đến sẽ có các nữ đệ tử yêu tộc ưa thích khiêu vũ, giao lưu văn hóa nghệ thuật đủ loại hình, cầm kỳ thi họa ca múa, mỗi một người đều yểu điệu thục nữ, xinh tươi như hoa, chim sa cá lặn…”
“Mà nghe nói ở trong số đó có một vị giai nhân tuyệt sắc xuất trần, dung nhan của nàng được miêu tả là như ở trong mộng, thế gian vốn không nên tồn tại vẻ đẹp như thế.”
“Ngay cả ở tại Trung Châu cũng là phi thường nổi danh, nàng tên gọi Huyễn Nhi…”
“Huyễn Nhi rất hiếm khi xuất hiện ở Hồ Hồng Đăng, nhưng mỗi một lần nàng hiện thân đều khiến vô số nam tử thần hồn điên đảo, sẵn sàng quỳ dưới gấu quần của nàng, sẵn sàng hiến dâng vô số tài bảo chỉ để được lên thuyền hoa của nàng, được nhìn thấy một nụ cười của nàng.”
“Đáng tiếc dù cả ngàn vạn năm qua kể từ khi Huyễn Nhi xuất hiện, không có bất cứ nam nhân nào từng được nàng mời lên thuyền, chỉ có thể ở những con thuyền cạnh bên ngắm nhìn Huyễn Nhi từ khoảng cách như gần như xa.”
“Dù là như thế, tất cả cũng đều cam tâm tình nguyện rồi.”
Chúng nữ sắc mặt lạnh lùng, ngươi kể lể thì cũng thôi, vì sao biểu lộ ca ngợi đến tận mây như vậy?
Lại nghe Lạc Nam nói: “Lần này ta đến Hồ Hồng Đăng này, chính là muốn trở thành nam nhân đầu tiên được Huyễn Nhi cô nương mời lên thuyền.”
“Khanh khách!” Bà chủ Khổng Tước cười đến lắc lư bầu sữa tạo thành từng đợt gợn sóng nói:
“Từ khi ta mở khách sạn này kinh doanh, đã từng nghe có ngàn vạn nam nhân vừa nói câu vừa rồi giống vị đại nhân đây, trong đó có vô số thanh niên tuấn kiệt, thậm chí cả là vài nhân vật xếp hạng rất cao trên Chí Tôn Bảng… nhưng đều thất bại ê chề.”
“Hy vọng đại nhân có thể hoàn thành tâm nguyện của tất cả bọn hắn.”
“Hahaha.” Lạc Nam phá lên cười lớn: “Nói không chừng khẩu vị của Huyễn Nhi cô nương rất mặn, chỉ ưa thích mấy lão già béo tốt, hiền hòa như ta.”
“Thế đại nhân đã biết ngày Huyễn Nhi cô nương trình diễn trên thuyền hoa chưa?” Bà chủ Khổng Tước híp mắt nói:
“Dù sao thì không ai biết khi nào Huyễn Nhi cô nương sẽ xuất hiện, nói không chừng đại nhân phải chờ đến mười năm, thậm chí là hơn…”
“Thế những tên nam nhân khác thì sao?” Lạc Nam híp mắt hỏi:
“Chẳng lẽ bọn hắn cũng kiên nhẫn chờ đợi?”
“Nói không sai, xung quanh đây có đến hàng chục toà khách sạn, tất cả đều chật kín phòng.” Bà chủ Khổng Tước hồi đáp:
“Đại đa số đều là đến chờ đợi Huyễn Nhi cô nương xuất hiện, sau khi nhìn thấy rồi liền cảm thấy mọi sự chờ đợi của mình đều không uổng phí.”
“Chưa kể sau khi không được mời lên thuyền hoa, bọn hắn sẽ tiếp tục chờ đến lần sau… lần sau nữa, hy vọng dùng sự chân thành khiến mỹ nhân động lòng.”
“Có nhân vật thậm chí đã chờ đợi hàng chục vạn năm chỉ để ngắm nhìn Huyễn Nhi mỗi lần xuất hiện.”
“Khoa trương như vậy?” Tịnh Dạ Tiên Tử trợn mắt há hốc mồm.
“Đệ nhất mỹ nhân Đạo Yêu Thánh Địa nha, mị lực của nàng đủ khuất phục bất cứ nam nhân nào.” Bà chủ Khổng Tước thán phục nói:
“Ngay cả thiếp thân có chút tư sắc nhưng nếu đứng cùng một chỗ với Huyễn Nhi cô nương, liền giống như ánh sáng đom đóm so với trăng rằm đêm 30 vậy.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, tiến đến gần bên cạnh bà chủ Khổng Tước, lén lút lấy ra một kiện Nhất Phẩm Chí Bảo đưa cho nàng, cười gian nói:
“Bà chủ cũng là người của Đạo Yêu Thánh Địa, hy vọng giúp ta tra một chút tin tức bao lâu nữa Huyễn Nhi cô nương sẽ hiện thân.”
“Ồ.” Bà chủ Khổng Tước kinh ngạc tròn xoe mắt, vị đại nhân này đúng là tài đại khí thô, vừa mới ra tay liền chính là Nhất Phẩm Chí Bảo.
Nàng không dấu vết thu hồi vật phẩm, liền hé mở đôi môi thì thầm: “Đại nhân đúng là nhân vật trải đời lão luyện, Huyễn Nhi cô nương nói không chừng sẽ thích ngài, khanh khách.”
“Thế chuyện ta nhờ…” Lạc Nam xoa xoa tay.
Bà chủ Khổng Tước đưa cho hắn một mảnh giấy.
Lạc Nam mở ra xem, bên trên giấy viết: “Bảy ngày sau.”
“Đa tạ bà chủ, làm phiền chuẩn bị cho chúng ta một phòng.” Hắn chắp tay tủm tỉm, đỡ mất thời gian ngóng trông, lần này đến vừa lúc.
“Mời quý khách!”
Bà chủ hưng phấn cười rộ lên, phất tay ra hiệu cho một thị nữ xinh xắn đưa nhóm người Lạc Nam vào phòng.
ẦM!
Huyết Yêu Cơ phẫn nộ đóng sập cửa, đem Lạc Nam hung hăng đè xuống giường chất vấn:
“Ngươi định giở trò quỷ gì?”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240