Lạc Nam lúc này lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc, mỉm cười truyền âm:
“Ta muốn gặp nàng!”
Nói xong liền cắt đứt liên lạc, không để người đối diện kịp thời đáp lại.
Vài phút sau, một âm thanh trong trẻo theo gió truyền đến: “Ngươi lại có âm mưu quỷ kế gì?”
Lạc Nam quay mặt ra phía sau, chẳng biết từ bao giờ nơi đó đúng một vị nữ tử mặc cung trang màu trắng, tóc dài nhẹ bay, ánh mắt trong veo như nước, khăn lụa mỏng che mặt, thần bí và xuất trần.
Theo làn gió, hương thơm mê người của nàng lan tỏa khắp không gian khiến người khác thư thái và dễ chịu.
Chính là Tuế Nguyệt Nữ Đế.
Thấy hắn ngẩn người nhìn mình, Tuế Nguyệt trừng lại hắn, giọng điệu lạnh nhạt:
“Hiện tại thế cục hỗn loạn vô cùng, không có thời gian ở nơi này ngắm cảnh đâu!”
“Ta tìm nàng là có chính sự phải làm!” Lạc Nam đứng lên phủi phủi mông.
“Chính sự gì?” Tuế Nguyệt hỏi.
“Dị Thời Gian và Dị Không Gian bị thất lạc của nàng, chúng ta đi lấy!” Lạc Nam nghiêm túc nói.
Ánh mắt Tuế Nguyệt lập tức ngưng tụ.
Năm đó bị Săn Ma Điện tính kế mưu hại, nàng buộc phải giả vờ tự bạo Luân Hồi Kính và thân thể mình, để hàng vạn tia linh hồn rơi hòa vào hàng vạn mảnh vỡ lưu lạc khắp các móc thời không.
Còn Dị Thời Gian và Dị Không Gian mà nàng sở hữu cũng đã trốn vào luân hồi, đến nay biệt vô âm tính.
Dù rằng đã sở hữu Thời Không Thánh Thể và Luân Hồi Kính, nhưng nàng vẫn chưa tìm trở về được Dị Không Gian và Dị Thời Gian.
Bởi lẽ từ khi vũ trụ thành lập đến nay, có vô số cột móc thời không tồn tại, luân hồi càng là hư vô mờ mịt, ngay cả người sở hữu Thời Không Thánh Thể cũng vô pháp thăm dò toàn thể quá khứ và tương lai.
Tuế Nguyệt không xác định được là Dị Thời Gian và Dị Không Gian của nàng đã lưu lạc đến tương lai hay quá khứ, càng không biết cột móc thời gian cụ thể mà chúng đang tồn tại.
Rất nhiều lần cầu may sử dụng Luân Hồi Kính dò tìm đều không nhận được kết quả.
Nàng có thể dò xét Thiên Cơ, nhưng chắc chắn sẽ bị phản phệ cực độ nghiêm trọng, đang đối địch với những kẻ thù hùng mạnh, trọng thương suy yếu là việc không hề khôn ngoan.
Lại thêm hiện tại chiến lực đã đủ mạnh, Tuế Nguyệt cảm thấy không cần thiết vội vàng tìm về Dị Thời Gian và Dị Không Gian của mình.
Vậy mà hôm nay, Lạc Nam gọi nàng ra đây và tuyên bố sẽ đi tìm chúng, Tuế Nguyệt làm sao không cảm thấy bất ngờ?
“Ta biết Dị Thời Gian và Dị Không Gian đang ở đâu, tuy rằng có chút phiền toái… nhưng chúng vốn thuộc về nàng, phải mang trở về mới được!” Lạc Nam vươn vai cười nói.
“Chúng ở đâu?” Tuế Nguyệt nhịn không được hỏi.
“Bên trong Luân Hồi! Đã trở về quá khứ…” Lạc Nam đáp: “Ta nắm rõ nơi chúng đang tồn tại!”
“Trở về quá khứ trong thời điểm này rất nguy hiểm!” Tuế Nguyệt ngưng giọng nói:
“Nếu sơ suất có thể thay đổi cả tương lai, bị phản phệ là chuyện nhỏ nhưng khiến các sự kiện lịch sử đi lệch quỷ đạo vốn có lại là chuyện lớn!”
“Nàng yên tâm đi! Ta từng có kinh nghiệm một lần rồi, chỉ cần che giấu thân phận của chúng ta là được!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực:
“Chưa kể Luân Hồi Tiền Bối dạo này đang bảo kê ta, nếu như gặp chuyện cứ nhờ đến hắn giải quyết!”
Lạc Kỳ Nam cực kỳ thông minh, trước khi tiếp nhận ngồi dưới gốc Bồ Đề Thụ và Luân Hồi Thụ, nàng đã bí mật truyền tin cho hắn.
Lạc Nam biết được Luân Hồi Thụ đang muốn trợ giúp vũ trụ chống lại cường địch, mà hắn lại được Lạc Nhất Vương giao trọng trách lớn trong chuyện này.
Nếu như không may xảy ra chuyện trong Luân Hồi, tin tưởng Luân Hồi Thụ sẽ ra tay cứu viện.
“Được rồi!”
Thấy hắn tự tin như vậy, Tuế Nguyệt cũng lựa chọn tin tưởng.
Dù sao nàng cũng là nữ cường nhân tài cao gan lớn, tìm về Dị Thời Gian và Dị Không Gian là tâm nguyện của nàng.
Cơ hội tốt như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua.
Quỷ Đỏ và Lâm Tích vừa trở về tọa trấn ở Côn Lôn, nàng cũng có thể yên tâm đi cùng với hắn.
Nghĩ đến đây, Tuế Nguyệt Cung liền được triệu hoán.
Lạc Nam thản nhiên cùng Tuế Nguyệt bước vào.
Không gian vặn vẹo, Tuế Nguyệt ý niệm vừa động, Tuế Nguyệt Cung liền xuyên thấu thời không lao vọt đi.
Lạc Nam vội vàng truyền âm vị trí và cột móc thời gian cần đến.
Ánh mắt Tuế Nguyệt lấp lánh ánh sáng huyền ảo, giọng điệu nghiêm nghị:
“Xuyên Toa Luân Hồi – Quá Khứ!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240