“Tất cả dừng tay, bằng không lão tử cho nổ tung!”
Nghe lời uy hiếp của Bất Khương, mấy nữ Tiểu Thiên Ý, Lạc Kỳ Nam, Hi Vũ và Hỗn Thế Tứ Hầu cùng lúc đưa mắt nhìn về phía Bá Đỉnh.
Lạc Nam từ bên trong Bá Đỉnh nhảy ra, hướng về chúng nữ phất phất tay nói:
“Cho bọn hắn đi đi!”
Chúng nữ nghe vậy gật đầu, đối với Lạc Nam các nàng tin tưởng tuyệt đối, vì vậy lập tức làm theo lời hắn.
Bốn con khỉ tuy vẫn còn chút không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn thả ra địch nhân.
Thoáng chốc bốn tên Bất Tử Tộc đã trở về phía sau Bất Khương, ánh mắt bọn chúng vô cùng oán hận nhưng lại không dám phát tác.
Tuy Bất Tử Tộc thật sự có thể dễ dàng sống lại nhưng cảm giác mỗi một lần bị giết chết cũng là chẳng phải dễ chịu gì, đặc biệt là cái tên bị Hi Vũ cùng chúng nữ liên thủ nghiền nát liên tục đã sinh ra bóng ma tâm lý, ám ảnh vô cùng.
“Lần này xem như ngươi gặp may, chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp!” Bất Khương lạnh lùng nhìn Lạc Nam uy hiếp.
“Tin tưởng ta, ngươi sẽ không mong ngày đó…” Lạc Nam miệng nở nụ cười.
“Hừ!” Bất Khương hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại có chút chột dạ, hiển nhiên đã không còn cho rằng mình có thể dễ dàng bóp chết Lạc Nam như lúc đầu.
Cái tên này nội tình quá khủng khiếp, Ngũ Tinh Thánh Bảo tự bạo liên tục, có trời mới biết hắn sẽ còn thủ đoạn gì.
Bất Tử Thiếu Chủ đưa mắt nhìn quanh, phát hiện cục diện đã hoàn toàn bị phe cánh của Lạc Nam khống chế, ngay cả ba phương thế lực là Săn Ma Điện, Tru Tiên Điện, Thủy Tổ Ma Tộc với số lượng đông đảo cũng đã máu chảy thành sông, sắc mặt hắn trở nên cực độ khó coi.
“Ngươi có kế hoạch gì không? Nếu cứ như vậy chạy trốn thì lần sau gặp lại cũng vô nghĩa mà thôi!” Bất Tử Thiếu Chủ nghiêm túc nhìn lấy Bất Khương hỏi.
“Vì sao vô nghĩa?” Bất Khương nhướn mày.
“Cái tên quái thai đó…” Bất Tử Thiếu Chủ nhìn Lạc Nam híp mắt nói:
“Mỗi lần gặp hắn thì thực lực của hắn đều tiến bộ hơn một mảng lớn, dường như hắn của ngày mai luôn mạnh hơn hắn của hiện tại, vô cùng quỷ dị!”
“Thế nên hiện tại nếu chúng ta không thể làm gì hắn, nếu chẳng có kế hoạch rõ ràng thì tốt nhất đừng nên gặp lại!”
“Bởi vì lần sau đó hắn sẽ lại mạnh hơn!”
Bất Khương trong lòng ngưng trọng: “Ngươi chưa từng đánh giá một người trẻ tuổi cao như vậy a!”
Bất Tử Thiếu Chủ gật đầu, hắn tuy cuồng ngạo nhưng không phải ngu xuẩn và mất nhận thức, hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra điểm đáng sợ của Lạc Nam.
“Yên tâm đi, rất nhanh Lạc Nam sẽ khóc lóc cầu chúng ta xin tha!” Bất Khương cười lạnh.
Bất Tử Thiếu Chủ nghe vậy mới hài lòng thở ra một hơi:
“Đi thôi!”
Thoáng chốc, bảy người bọn hắn đã tan biến vào không gian.
Nhìn theo bóng lưng bọn chúng biến mất, Lạc Nam vuốt cằm:
“Bất Tử Tộc này cũng giống nhân tộc, mỗi thành viên đều có thiên phú và năng lực đa dạng mà không hề trùng lặp!”
Giống như Bất Tử Thiếu Chủ tinh thông Thời Gian và Không Gian thì Bất Khương lại nắm giữ Tinh Thần Lực.
Bọn hắn không giống như những tộc Thần Thú, Ma Thú trong cùng loại sử dụng giống một loại thuộc tính và năng lực.
Chính điều này khiến Bất Tử Tộc khó chơi hơn nhiều, chưa kể trong tay bọn hắn còn nắm giữ Bất Tử Chí Tông hùng mạnh.
Bất quá Lạc Nam cũng không sợ…
Hiện tại hắn đang ôm đại lượng Điểm Danh Vọng, sợ tiếp tục dây dưa lại phải đốt hết vào Pháp Bảo để ngăn cản Bất Khương thì uổng phí hết công sức.
Vì vậy trong tình cảnh mà không ai làm gì được ai, Lạc Nam quyết định tạm thời dừng chiến.
Lần này thu hoạch đã vượt xa dự kiến của hắn.
Vốn chỉ muốn lực lượng dưới trướng cầm chân vây cánh Tru Nghịch Liên Minh để mình thu gặt Điểm Danh Vọng.
Nhưng sự tiến bộ quá nhanh của quân đội, chiến tướng cũng như các thê tử đã giúp Lạc Nam bình định gần như hầu hết thế lực hàng đầu vũ trụ chỉ sau trận đánh này.
Chỉ cần chờ thêm một thời gian thu xếp hậu chiến tranh, thu phục những thế lực cấp thấp không đủ tư cách tham gia đại chiến, bình định phản loạn là xem như tạm ổn.
Khâu quan trọng nhất là phải làm sao để quản lý một vũ trụ rộng lớn như vậy trật tự ngay ngắn mới đáng để lưu tâm.
Dù sao thì vũ trụ mênh mông không giống như Việt Long Tinh Cầu.
Bất quá chuyện này hiện tại Lạc Nam chưa có thời gian để cân nhắc.
Chín phần mười vũ trụ đã nằm trong lòng bàn tay.
“Chúng ta trở về thôi! Còn rất nhiều việc phải làm…” Lạc Nam xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Thiên Ý mỉm cười.
“Baba, để đám người xấu kia bỏ chạy như vậy sao?” Tiểu Thiên Ý hai tay chống nạnh nói.
Chúng nữ Tuế Nguyệt cũng đưa mắt nhìn hắn.
Mặc dù không nghi ngờ gì về quyết định của Lạc Nam, nhưng các nàng cảm thấy đây là cơ hội tốt để vây công, dù không thể giết nhưng cũng có thể giam cầm bọn chúng.
Lạc Nam lắc đầu: “Ta không biết trong tay bọn chúng còn bao nhiêu lần Thánh Vương công kích, dù sao thì đó là thủ đoạn do tự hắn ngưng tụ ra, tiếp tục dùng Thánh Bảo tự bạo quá mức phá của!”
Hắn lo lắng đến khi cạn kiệt Điểm Danh Vọng mà Bất Khương vẫn còn chưa dùng hết Thánh Vương công kích thì chỉ có con đường chết.
Vậy nên thay vì mạo hiểm dây dưa, dùng Điểm Danh Vọng để tăng mạnh thực lực thì bảo đảm hơn.
Huống hồ hắn cũng cần thời gian để chúng nữ bên trong Phản Tỉnh Huyết Hồ thức tỉnh.
NGAO! NGAO! NGAO…
Cửu đại Kim Cương Thiên Lao lôi kéo Bá Vũ Điện lao đến trước mặt Lạc Nam và chúng nữ.
“Làm không tệ…”
Lạc Nam xoa xoa chín cái đầu rồng mở miệng tán thưởng, trong trận này đám Kim Cương Thiên Long cũng biểu hiện một phen chiến lực, toàn thân được khắc họa Trận Pháp khiến chúng nó mỗi con đều có chiến lực không thua gì Thiên Yêu Đế.
RỐNG.
Được chủ nhân khích lệ, Kim Cương Thiên Long cả bọn ngửa đầu rống lên đầy kích động.
Theo thời gian dài trung thành với Lạc Nam, chúng nó cũng dần dần sinh ra linh trí.
Lạc Nam cũng chẳng biết nên xem chín con rồng này là Pháp Bảo hay Khôi Lỗi nữa.
Nhưng bất kể là Pháp Bảo hay Khôi Lỗi chỉ cần đẳng cấp đủ cao cũng có thể sản sinh linh trí của riêng mình, không còn là đồ vật vô tri vô giác.
Cùng chúng nữ bước lên Bá Vũ Điện, xung quanh có Hỗn Thế Tứ Hầu và vài chục vạn quân hộ tống, Lạc Nam đã như một vị Đế Hoàng chân chính.
Băng qua tinh không, khải hoàn trở về!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240