Săn Vô Lệ có lẽ nằm mơ cũng không hay biết rằng trong Loạn Kiếp Luân Hồi hắn đã từng chiến đấu với Lạc Nam trong thân phận Nghịch Long hết sức kịch liệt, hầu hết thủ đoạn chiến đấu của hắn đều bị Lạc Nam nắm trong lòng bàn tay.
Đã sớm tiết lộ với Tuế Nguyệt, lại thêm nàng đang ở trong trạng thái Đại Trí Tuệ, muốn ung dung diệt sát hắn thật sự là quá mức dễ dàng.
“Lão đại đâu rồi? Vì sao hắn chưa trở lại?”
Phó Điện Chủ Săn Ma Điện lo lắng nhíu mày.
Tạm Ly Thực Tại chỉ là Thần Thông lánh nạn trong thời gian ngắn, né tránh bất kỳ công kích cường đại nào ở thực tại, theo lẽ thường Săn Vô Lệ phải trở về rồi mới đúng.
RĂNG RẮC…
Có thanh âm vụn vỡ vang lên, sắc mặt Phó Điện Chủ đại biến.
Bởi vì hắn phát hiện một khối Hồn Bài cất giữ trong lòng ngực của mình vỡ tan.
Chính là Hồn Bài của đại ca hắn – Săn Vô Lệ.
“Không… phốc!”
Quá mức kích động, Săn Ma Phó Điện Chủ phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đỏ ngầu như máu nhìn Tuế Nguyệt cuồng rống:
“Tiện nhân, ngươi đã làm gì đại ca ta?”
Bọn hắn là đệ tử bình thường của Bất Tử Chí Tông, trong quá khứ đã được cử xuống tiểu vũ trụ này thành lập Săn Ma Điện, quấy rối sự hòa bình của vũ trụ.
Đã vô số năm huynh đệ không được trở về quê hương nơi Nguyên Giới, cùng tu luyện qua vô vàn năm tháng, tình cảm huynh đệ cực kỳ thâm hậu.
Hiện tại khi một người chết đi, người còn lại phẫn nộ tột cùng, căm hận đến tận xương tủy.
Bởi vì Săn Vô Lệ chết thảm trong luân hồi, người ở chiến trường không thể nào quan sát được.
Nghe tiếng rống giận ngút trời của Săn Ma Phó Điện Chủ, cả đám mới hoảng sợ kiêng kỵ đến cực điểm nhìn về phía Tuế Nguyệt.
Không hề nghĩ tới nàng đã thần không biết quỷ không hay làm thịt một trong những cường giả nổi danh khắp vũ trụ nhiều thời đại qua.
Bất quá đối với sự điên cuồng của Săn Ma Phó Điện Chủ, Tuế Nguyệt chỉ nhìn sang Tru Vô Dạ đám người điềm nhiên nói:
“Bổn Đế đã giết Săn Ma Điện Chủ, Tru Tiên Điểm thu được bao nhiêu?”
“Khốn kiếp!” Nghe thấy lời của nàng, Săn Ma Phó Điện Chủ càng thêm bị khiêu khích.
“Giết chết ả!” Ngửa đầu gầm lên, Săn Ma Phó Điện Chủ tay xách Đế Binh, Sát Vực, Chiến Vực và Thương Vực Cửu Tầng đều bạo phát.
Thấy đồng bọn đã quyết tâm liều mạng, Tru Vô Tà cùng Tru Vô Dạ cũng chỉ có thể cắn răng lao vọt lên.
Thật ra bọn hắn biết rõ lúc này mình không còn đường lui nữa, muốn chạy cũng chạy không khỏi, ngay cả chủ nhân cũng đang bị Lạc Nam đạp xuống đầu huống hồ gì bọn hắn?
Cả ba thi triển công kích cường đại nhất của mình với hy vọng có thể cùng Tuế Nguyệt lưỡng bại câu thương.
Đáng tiếc đó chỉ là suy nghĩ hảo huyền.
“Luân Hồi Tuế Nguyệt!”
Tuế Nguyệt điềm nhiên thốt ra bốn chữ, óng tay áo trắng muốt tinh khiết nhẹ bay, hai tay hướng về phía trước đẩy ra.
Trong khoảnh khắc, Thời Gian và Không Gian được nàng điều động đến cực hạn, hình thành một vòng xoáy luân hồi với tốc độ thời gian trôi đạt đến không biết bao nhiêu lần.
XÈO… XÈO… XÈO…
Công kích của ba tôn cường giả khi lọt vào Luân Hồi Tuế Nguyệt liền chậm rãi tan biến như hao hết lực lượng theo thời gian, Đế Binh trong tay mục nát thành tro bụi.
Mà cơ thể của bọn hắn lại lấy tốc độ kinh người nhanh chóng già đi.
Từ hình dáng nam tử trung niên vô cùng phong độ cho đến lão nhân gần đất xa trời.
Mãi đến khi thân ảnh của bọn hắn vừa lúc chạm đến trước mặt Tuế Nguyệt, tất cả đã hóa thành ba bộ khô lâu cũ nát.
Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, ba bộ khô lâu thành tro theo gió.
“Hít…”
Không biết bao nhiêu người hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tru Tiên Điện Chủ và Phó Điện Chủ cùng Săn Ma Điện Chủ và Phó Điện Chủ.
Tất cả đều tử vong trong tay Tuế Nguyệt, hơn nữa cục diện và thế trận hoàn toàn là một chiều.
Ở trước mặt người nắm giữ Dị Thời Không, Thời Không Thánh Thể và cả Đại Trí Tổ Phù, bọn hắn chết không oan một chút nào cả.
Chỉ là mãi đến lúc chết, bọn hắn đều chẳng có một chút hối hận nào sau những chuyện đã tạo ra.
Chỉ là không thật sự cam tâm khi chưa chờ được cường giả bề trên kịp thời ứng cứu mà thôi.
Danh xưng đệ nhất cường giả của Tuế Nguyệt Nữ Đế đã lại thể hiện ra cân lượng cần phải có.
Tuế Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt ôn nhu nhìn sang Lạc Nam, phát hiện hắn cũng đang vô cùng tự hào nhìn ngược lại mình, khóe môi của nàng vô thức cong lên.
Có vô số nam tử từng dùng hết những lời hay ý đẹp, từng sẵn sàng quỳ gối dưới chân để ca tụng nàng.
Nhưng Tuế Nguyệt phát hiện ra rằng tất cả đều vô nghĩa, tất cả đều không đủ tư cách để so sánh với một ánh mắt tự hào của nam nhân kia khi nhìn về phía nàng.
Luân Hồi Tuế Nguyệt là môn Tuyệt Thế Thần Thông mà nàng lĩnh ngộ được sau khi đúc thành Thời Không Thánh Thể.
Để thi triển nó tiêu hao không ít lực lượng, nàng đành ngồi xếp bằng khoanh chân giữa tinh không, chậm rãi luyện hóa Nguyên Thạch để hồi phục.
Phá Tắc Thời Gian trở về huyền phù xung quanh nàng, chủ động gia tốc thời gian để đẩy nhanh tốc độ hồi phục cho chủ nhân.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240