Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 69

– Két….. ! – Tôi rón rén đẩy cửa ra rồi chầm chậm dắt xe vào.
-………….. ! – Tiểu Mai lắc đầu nhìn tôi thở dài ngao ngán.

Vào đến nhà là tôi đã thấy ông anh tôi ngồi ngay phòng khách:

– Vô lẹ, cái thằng đần này ! – Ổng bước tới cốc vào đầu tôi.
– Huynh… mới về hả ? – Tôi nói quơ quào.
– Mày điên à, tao vvề sáng giờ rồi ! – Ổng quắc mắt.

– Dạ… ba đâu huynh ? – Tôi hồi hộp hỏi.
– Trên sân thượng, mày dắt xe vào đi ! – Ông anh tôi hất đầu ra sau.

– Em chào anh ! – Tiểu Mai cúi đầu.
– Ừ, em cũng ra sau bếp đi, mẹ anh đợi đấy ! – Ông anh tôi cười hoà nhã rồi quay sang nhìn tôi nạt. – Cái thằng này, dắt xe vô !

Thế là tôi lù lù dắt xe đạp ra nhà sau, mẹ tôi đang tất bật ở đằng bếp cạnh bên:

– Hai đứa về rồi à ? – Mẹ tôi nhìn ra ngoài.
-…….. ! – Tôi làm mặt thảm não để cầu mong sự giúp đỡ từ mẫu hậu.
– Dạ, con chào bác ! – Tiểu Mai đáp thay tôi.
– Ừa, bé Mai con phụ bác chỗ rau này nhé ! – Đáp lại cái nhìn trông đợi của tôi là mẹ tôi chỉ trả lời mỗi Tiểu Mai.

– Dạ…. ! – Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi gật đầu, nàng tần ngần một chút rồi bước vào bếp.
– Ba mày đợi trên lầu kìa, lên đó đi ! – Mẹ tôi nói tiếp.
– Có… sao không mẹ ? – Tôi giật bắn người.

Thế nhưng mẹ tôi chỉ lắc đầu không nói rồi lại quay vào bếp tất bật với mớ thịt cá trên thớt, còn lại Tiểu Mai đang rửa rau thì nhìn tôi mà không dám nói gì:

-……. ! – Nàng gật đầu trấn an tôi, mấp máy môi như chúc may mắn rồi lại quay đi.

Vậy là xong, hoá ra chiêu bài nhờ Tiểu Mai năn nỉ ỉ ôi đã tan thành mây khói, trái lại chiêu bài này còn hại tôi thêm nữa là rất có thể tí nữa tiếng la hét vì bị đòn của tôi sẽ đến tai nàng, và Tiểu Mai chắc sẽ vì thấy tôi ràn rụa nước mắt ôm mông khóc rống lên mà cho rằng tôi là thằng nhát gan, nàng chia tay tôi luôn cũng không chừng.

– Lên đi mày ! – Ông anh tôi hối khi thấy tôi đi ngang qua.
– Đại ca….. ! – Tôi đã mếu máo đến nơi.
– Ca ca con khỉ… không có ăn đòn đâu mà sợ, lớn rồi ! – Ổng nhăn mặt cú đầu tôi.
– Ba… trong một tiếp hở đại ca ? – Tôi rùn vai.
– Ơ cái thằng này… tao không có bày mày nhé, tao là sinh viên đại học rồi ! – Ông anh tôi chưng hửng rồi đá đầu tôi lên cầu thang. – Đi lẹ lên !

Thế là hết, từ giờ chỉ còn mỗi mình tôi bước dần lên đoạn đầu đài, cứ mỗi từng bước đi lên cầu thang thì tôi cảm thấy mình như đang tiến đến giá tử hình thêm bước nữa. Chỉ vài bước nữa thôi, tôi sẽ lại được thấy hình ảnh ba tôi tay cầm roi mây oai phong như một vị tướng đang cầm bảo kiếm trong tay, và vị tướng ấy dõng dạc ra lệnh:

– Mày nằm sấp xuống đây !

Chắc chắn là vậy rồi, tôi sẽ lại bị đòn nữa thôi, chỉ hi vọng là tí nữa khi roi chưa kịp chạm mông thì tôi sẽ vờ quơ quào cái tay mà dụng Nhất thốn kình đấm gãy luôn cây roi là xong. Sợ một nỗi là roi không gãy mà tay tôi gãy luôn thì tèo. Nên chỉ còn một hi vọng duy nhất, đó là đành phải cắn răng chịu đau mà mong là Tiểu Mai sẽ không nghe thấy chuyện gì mà thôi.

Thế nhưng trái ngược với sự hồi hộp lo lắng của tôi là khi bước lên sân thượng, tôi chỉ thấy ba tôi đang ngồi hút thuốc trên đó, mắt ông nheo lại săm soi cây mộc nhân mà tôi vẫn hay tập võ.

– Dạ….. ! – Tôi bước tới rồi dừng lại, cúi đầu lí nhí báo danh.
– Chở bạn tới chưa ? – Ba tôi hỏi không cần nhìn.
– Dạ rồi…. ! – Tôi thót tim trả lời.
– Ừm, mày ngồi xuống đây cho tao ! – Ba tôi gật đầu chỉ tay vào bậc thềm.

Thế là tôi y lệnh mà run lẩy bẩy ngồi xuống thềm đá, cố gắng nhìn quanh quất để tìm roi mây huyền thoại mà vẫn không thấy đâu. Lúc này chỉ có ba tôi đang ngồi xuống cạnh bên, hai người một bình thản hút thuốc, một run rẩy xanh mặt đang ở khoảnh vườn nhỏ trên sân thượng, nhìn xuống dưới là mái nhà của các căn hộ xung quanh.

– Học hành ra làm sao ? – Lát sau ba tôi mới hỏi.
– Dạ… bình thường…. ! – Tôi lắp bắp nói.

– Đã giỏi chưa ?
– Dạ… chưa…. !
– Chưa sao mày trốn nhà đi đánh lộn ?
-……………. !
– Ba hỏi sao mày không nói ?
– Dạ….. !
– Mày không nói thì ba cho mày lựa chọn, bị đánh ngày nào và bao nhiêu roi ? Hay muốn bị đòn trước mặt bạn mày ?
– Dạ… con… không muốn…. !
– Tại sao ?
– Con… không sai….. !
– Mày học xong không về nhà lại đi đánh lộn thì là đúng à ?
– Dạ… con trốn nhà là sai… nhưng con… đánh nhau là… không sai…. !

Tôi không dám nói chuyện mình đánh nhau là đúng, nhưng cũng không gọi là sai… bởi lí do tôi đánh nhau là xuất phát từ những gì chính đáng và đường hoàng nhất.

– Thế nào là không sai ? – Ba tôi sửng sốt quay sang.
– Dạ…. là… không sai….. ! – Tôi lại lí nhí nói.
– Là sao ? – Ba tôi gằn giọng hỏi.
– Dạ…. ! – Tôi lại càng lí nhí hơn nữa.

– Mày dạ một lần nữa mà không nói là tao đá lọt lầu !
– Dạ… ơ… không, .. con kể… !

Vậy là tôi đành mặt nhăn mày nhó mà kể đại khái chuyện giữa tôi với thằng Minh Huy cho ba biết, tất nhiên là sơ qua cực nhanh những kế hoạch tôi bày ra, bởi tôi biết ba tôi chả thể nào nghe lọt được tai những ” trò mèo ” này của tôi.

Một hồi sau, ba tôi trầm ngâm mất cả lúc mới thở dài nói:
– Mày lớn rồi, làm gì cũng phải biết suy nghĩ, chuyện này mẹ mày mà biết thì sao đây ?
-…………. ! – Tôi cúi gằm mặt không đáp.

– Nói gì thì nói, dù mày đúng nhưng đánh bạn thì vẫn là sai !
– Con… không xem thằng đó là bạn !
– Thế lỡ lần này mày bị kỉ luật, vẫn bị mời phụ huynh, chuyện học hành gián đoạn thì sao ?
– Dạ… không có chuyện đó đâu ba !

Tôi nói chắc ăn như bắp, bởi hoàn toàn tự tin rằng tôi đang giữ cuộn băng ghi âm và nắm thóp được thằng Minh Huy, chắc chắn gia đình nó sẽ không dám làm ầm lên chuyện này.

– Vậy… rồi đứa nào thắng ? – Ba tôi hỏi.
– Dạ… con… ! – Tôi lúng búng đáp.

– Vịnh Xuân giỏi nhỉ ?
– Dạ….. !
– Hồi xưa còn đi học ba mày cũng đánh nhau, nhưng quan trọng là lí do phải đúng đắn, và ba không để phiền đến ông bà nội !
– Dạ ? Có à ba ?
– Ừm… ba có hẹn một người ra bờ sông, đánh một trận thắng thua là dứt điểm, mà ngày đó ba mày không có học võ gì cả !
– Rồi… sao… ?
– Ba mày thắng, nhưng cũng bầm dập, ha ha !
– Dạ… hì…. !

Rồi ba tôi đứng dậy, xoa đầu tôi:

– Mày lớn rồi, ba không nói gì nhiều, nhưng chơi với bạn thì phải thật lòng !
– Dạ….. !
– Quan trọng là, hạn chế đánh nhau, giải quyết bằng hoà bình thì vẫn tốt hơn, còn bất khả kháng thì mới phải vậy, biết không ?
– Dạ…

Tôi run run đứng dậy theo, vẫn còn chưa tin được đây là sự thật trước mắt, tôi đã được tha bổng khi cùng một lúc phạm luôn hai trọng tội.

– À, còn một chuyện nữa ! – Ba tôi quay sang hỏi tiếp.
– Dạ ? – Tôi ngẩn người ra thắc mắc.
– Hôm nay, mày có mặc 3 cái quần không ? – Ông nheo mắt nhìn tôi nói giọng châm chọc.
– Dạ… không… không có.. ! – Tôi lắc đầu nói ngay.

– Ha ha, khi nãy mày mà nói đánh nhau với bạn là tao quất một trận giống hồi nhỏ rồi đấy ! – Ba tôi phá ra cười.
– Dạ… con không xem thằng đó là bạn ! – Tôi cúi đầu.
– Thôi xuống ăn cơm, Tết về đông đủ cả nhà ! – Ông đập vai tôi.
– Dạ…. ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.

– À… còn một chuyện nữa, ba hỏi mày !
– Dạ… gì nữa ba ?
– Thế nhỏ bạn mày dưới nhà, tên là Mai đúng không ?
– Dạ… dạ….. !
– Đánh nhau vì con gái, mày giỏi, học hành không lo, yêu đương nhăng nhít đi tao !
-…….. !
– Con bé băng bó cho mày đấy à ?
– Dạ… chứ con đâu biết gì, nhờ Mai hết đấy ba !
– Còn đau không ?
– Dạ… hơi ê ẩm !
– Thôi xuống !
-……… !

Thế là tôi lẽo đẽo bám theo sau, ba tôi đi xuống cầu thang thì đi thẳng ra nhà sau, còn tôi thì quệt mồ hôi trán mà vẫn chưa hoàn hồn, ngồi phịch xuống ghế salon:

– Hên vậy mày, không bị đòn nha con ! – Ông anh tôi bỏ cuốn truyện xuống mà trờ tới ngay.
-…….. ! – Tôi đần mặt ra, vừa rồi quả đúng là hên thật, cứ tưởng bị một trận quắn mông chứ.
– Chắc là nhờ có bé Mai ở nhà nên ba giữ thể diện cho mày, hê hê, thằng này mày hên đấy ! – Ổng vỗ vai tôi cười đê tiện.

Thế là sau tất cả mọi vinh quang chiến thắng, cứ tưởng kế đó sẽ bị ăn đòn oằn mông, ấy thế mà lại được tha bổng, tôi khoái chí cười hể hả với ông anh:

– Thật ra tính cả rồi huynh ơi, chết thế quái nào được, é hé hé !

Để rồi ngay sau đó tôi điếng hồn giật bắn người lên vì ba tôi đang tay cầm tờ báo lù lù đằng sau lưng mà tằng hắng một tiếng rõ to, rồi ông ngồi xuống ghế bên cạnh:

– Ờ, mày ngon, nằm sấp xuống !

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209

Thể loại