Gần như ngay lập tức, con mèo quên cả sợ người lạ mà vừa thấy bóng đen kia vụt ra thì nó đã chồm người phóng bay qua Tiểu Mai rồi chạy dí theo bóng đen đó.
– Ahh…. ! – Tiểu Mai thoáng giật mình, nàng nấc lên rồi lùi người lại.
– Không sao.. ! – Tôi vội lao đến choàng tay qua vai nàng kéo lại rồi quay ngoắt sang hướng đang diễn ra màn truy đuổi của… Tom và Jerry.
Trước mắt hai đứa tôi lúc này là con mèo Tom lông xám đang dí con chuột nhắt đen thui Jerry chạy trối chết. Cứ mỗi lần hai đứa nó đảo chiều chạy qua là tôi với Tiểu Mai lại mấy phen bất ngờ mà nhảy lò cò cả hai.
– Chí… chí… chít… !
– Ngáo… méo….. !
Cứ thế, hai đứa nó đuổi nhau chạy vòng quanh nhà bếp đâu tầm khoảng ba vòng rồi con chuột khôn lanh đã phát hiện ra đường thoát, nó nhanh chóng lẩn người trườn qua khe hở nhỏ xíu chỗ nền nhà ở cánh cửa sau vườnmà chạy biến ra ngoài.
Chỉ khốn mỗi ông mãnh mèo con lúc này đang hớn hở chạy như bay rượt theo, chợt phát hiện ra kẻ thù truyền kiếp của mình đã tẩu thoát ngoạn mục thì đâm ra hụt hẫng mà quên cả đạp phanh, nó lao luôn đánh uỳnh vào cánh cửa sắt dẫn ra vườn nhà:
– Binh…. !
– Méo….. !
Rồi cuộn người bật ra, lăn qua lăn lại như một cục bông gòn mà khóc ré lên đau điếng:
– Ngao… mi ao… áo….. !
Tôi thấy cảnh này thì quẳng luôn cả chổi trong tay mà phá ra cười sằng sặc vì sự hài trước mắt, chỉ có mỗi Tiểu Mai là rời tay tôi xuýt xoa chạy đến gần:
– Ôi… ngốc quá đi… !
Con mèo lúc này đang đau thấy mấy ông trời vì bị đập đầu vô cửa, nó cứ mặc nhiên để Tiểu Mai nhẹ nhàng bế lên, hãy còn kêu la thảm thiết nhưng đã yếu ớt dần:
– Ngéo… méo….. !
– Đau lắm không… thương ghê… chị xoa đầu nè ! – Tiểu Mai nhoẻn miệng cười, nàng âu yếm xoa nhẹ đầu con mèo như chữa thương.
Dường như bàn tay Tiểu Mai được trời phú cho khả năng giảm đau hay sao mà nàng chỉ vuốt ve con mèo một tí là nó đã hết đau, tuy thôi kêu la nhưng tỉnh táo trở lại thì phát hiện ra mình đang được một cô gái ẵm trên tay, nó hết ngoảnh đầu sang bên này lại ngoảnh sang bên khác mà nhìn quanh quất. Nhìn qua lại một hồi thì nhận ra mình đang lơ lửng giữa không trung, nó hoảng hốt nhận ra tình cảnh chí nguy của mình mà vội ngoe nguẩy chiếc đuôi rồi lúc lắc cái đầu tròn, trông buồn cười vô kể:
– Méo… méo…. !
– Hi, mèo mẹ, mèo ba của cưng đâu ? – Tiểu Mai cười khúc khích, nàng dịu dàng hỏi.
Dĩ nhiên là con mèo không trả lời được, nó lại quay nhìn quanh quất, Tiểu Mai phì cười và khẽ véo vào má nó rồi nàng thả xuống đất:
– Để cưng xuống nè, đói bụng đúng hôn ?
Chân vừa chạm đất, con mèo đã xoay mòng mòng định tìm chỗ trốn nhưng xung quanh rộng rãi mà lại có người khiến nó không thoát đi đâu được, đành lùi về và rúc lại ở phía góc tường, mở to mắt nhìn hai con người trước mặt đầy cảnh giác.
– Hả ? Sao em biết nó đói ? – Tôi há hốc mồm vì chả hiểu mô tê gì sất.
Không để ý đến tôi, Tiểu Mai chỉ nhún vai ý bảo đây là chuyện bình thường, nàng đứng dậy đi về phía nhà bếp, mặc tôi đang đần mặtr a ngơ ngác, hết nhìn con mèo đang co rúm lại quay sang nhìn nàng.
Nhưng tìm kiếm một hồi thì Tiểu Mai lại nhíu mày thở dài:
– Thôi rồi, ở nhà không có gì ăn hết !
– Sao không ? Cả đống trong bếp kia kìa ! – Tôi chưng hửng.
– Nhưng không có gì để mèo con ăn được cả…. ! – Nàng lắc đầu.
– Là sao ? Mèo thì ăn thịt chuột, không thì cho nó khúc cá kìa ! – Tôi nói.
Dè đâu tôi vừa chốt câu thì Tiểu Mai đã quay sang nhìn tôi rồi nàng cười… nũng nịu trông yêu kiều không chịu được, nhưng thường thì hoa hồng có gai, mỗi khi nàng đẹp hơn nét đẹp cố hữu bình thường là sẽ có chuyện chẳng lành:
– Anh… !!! – Nàng phụng phịu.
– Sao đây ? – Tôi bắt đầu thấy có điềm, hạ giọng lạnh tanh.
– Ra ngoài mua sữa bột em bé giùm em nha ! – Tiểu Mai vừa thỏ thẻ vừa gõ những ngón tay chạm nhau, bằng một kiểu cách không thể nào từ chối được.
– Trời đất… giỡn hả em, giờ này hơn 3 giờ rồi đó ai mà bán nữa, với lại mua sữa bột làm gì ?? ! – Tôi thiếu điều muốn ngã lăn ra đất vì sốc.
Tiểu Mai không vội giải thích, nàng chỉ cười giả lả:
– Đi mà, mua giúp em đi, anh không chịu hở ?
– Anh… chịu thì chịu, nhưng giờ này ai mà bán ? – Tôi cực chẳng đã cũng phải đồng ý.
– Chỗ tạp hóa hai đứa mình mua kem hồi Noel năm trước ấy, anh bảo chỗ đó bán đến sáng luôn mà ! – Nàng hấp háy mắt.
-….. !
Tôi ngây người ra bất động vì hổng dè Tiểu Mai vẫn còn nhớ cái tiệm tạp hóa mà tối Noel năm trước tôi chở nàng đến. Đúng thật là nhà đó bán đến sáng, nhưng… nàng nỡ lòng nào ép tôi ra ngoài giữa trời đêm lạnh giá thế này hay sao ?
– Uầy… ngoài đường giờ này lạnh bỏ xừ ra… ! – Tôi nhăn nhó, gãi đầu gãi tai bàn lùi.
– Giúp em đi mà, anh yêu ? – Tiểu Mai lại giở chiêu mật ngọt chết ruồi.
Và ruồi cũng chết vì mật ngọt:
– Ừm… thế anh đi đây… ! – Tôi thở hắt ra gật đầu miễn cưỡng đồng ý, dù rằng vẫn còn lèm bèm nhỏ xíu. – Giờ này đi mua sữa làm gì không biết ?
– Anh mặc áo khoác vào giữ ấm nhé ! – Tiểu Mai cười vui vẻ rồi nàng lại nhón chân bước đủng đỉnh về phía con mèo đang ngơ ngác. – Hi… chá… chá… cưng đợi chút hen !
Nhìn con mèo qua khóe mắt, tôi bước ra phòng khách, loay hoay mở cửa rồi sực nhớ ra, vội quay vào trong nói lớn một cách mừng rỡ với hi vọng Tiểu Mai sẽ vì thế mà đổi ý:
– Lúc chiều anh qua nhà em đâu có đem áo khoác !
– Vậy… anh đợi em chút ! – Ngờ đâu Tiểu Mai chẳng bảo tôi thôi thế thì ở nhà đi, không có áo khoác mà ra ngoài giờ này sẽ đổ bệnh mất, nàng đi lại gần góc đàn Piano.
– Này… anh không mặc áo khoác của con gái đâu nhé! – Tôi đâm hoảng.
– Ai bảo anh ? – Nàng hứ một tiếng.
Thế rồi từ trong những chiếc móc treo gần cửa sổ, Tiểu Mai đem ra một… tấm khăn choàng cổ màu lông chuột trông khá đẹp.
– Em thêu đấy, anh choàng thử xem vừa không ?
– Hả ? Em cũng biết thêu á ? – Tôi há hốc mồm ngạc nhiên.
– Người ta tiểu thư danh gia vọng tộc mà anh cứ xem thường, hứ ! – Tiểu Mai nguýt dài rồi nhón chân choàng luôn chiếc khăn lên cổ tôi.
Chiếc khăn màu nâu nhạt vừa được đặt lên cổ mình thì tôi đã thấy một cảm giác ấm áp ngay tức thì lan tỏa, êm dịu và dễ chịu vô cùng.
– Vừa y, hợp đó ! – Tiểu Mai cười.
– Thế… tặng anh hả ? – Tôi ham hố.
– Không, anh thích màu đen mà, em sẽ đan tặng anh cái khác ! – Nàng lắc đầu ngay.
– Uầy…. ! – Tôi hụt hẫng xụ mặt xuống.
Và Tiểu Mai đẩy vai tôi, nàng đi cùng ra đến ngoài sân:
– Nào, đi nhanh về sớm, cẩn thận nha, sữa bột em bé đó !
– Ừm… ! – Tôi đáp bằng điệu bộ không mấy hăng hái.
Cửa ngoài được mở ra, một luồng gió lạnh của ban đêm ngay lập tức thổi đến khiến tôi dù đang có khăn choàng cổ cũng phải rùng mình ớn lạnh. Dắt xe ra ngoài, tôi quay lại dặn dò:
– Em vào trong đóng cửa kĩ càng đấy, dù là nhà không có ma trộm gì… !
– Hiểu rồi, do mèo cưng bắt chuột giúp em ! – Tiểu Mai nhún vai đáp.
Quên mất là cô bạn gái xinh đẹp này còn tài trí thông tuệ hơn cả mình, tôi có vẻ hơi thừa thãi khi định giải thích mọi sự cho nàng nghe vì hiển nhiên là Tiểu Mai đã hiểu hết tất cả mọi sự từ nãy giờ. Nhận ra mình đã cả nghĩ, tôi bèn đợi Tiểu Mai đóng cửa lại rồi mới phóng xe ra đường, thẳng hướng cầu Trần Hưng Đạo để đi… mua sữa bột em bé.
Dù có đoán bậy bạ cũng phải trúng tùm lum, tôi đồ rằng cái món sữa bột em bé này là mua để cho con mèo đần kia uống rồi, vì mèo thì thích sữa mà. Chứ… tôi với Tiểu Mai đã kết hôn lập gia đình đâu mà em với chả bé, sữa với chả bột chứ.
Nửa đêm nửa hôm, tôi đạp xe rời khỏi nhà Tiểu Mai mà lạnh run cầm cập dù đã có chiếc khăn choàng. Gió thổi mạnh mẽ như táp vào mặt, sương đêm thấm đẫm vào tận xương tủy. Có nằm mơ tôi cũng chẳng thể nào ngờ được là Tiểu Mai đành đoạn bảo tôi ra khỏi nhà vào thời điểm này.
– Có cần tuyệt tình vậy không em ? – Tôi thở dài đánh thượt, tay nắm chặt tay lái.
Ngoài đường vắng hoe không một bóng người qua lại, hầu như toàn bộ nhà cửa đều đã tắt đèn say giấc nồng. Chỉ còn mỗi một thằng con trai đang cần mẫn đạp xe dưới ánh đèn vàng vọt của những trụ điện bên đường. Qua đến một ngã tư, tôi rẽ vào tiệm tạp hóa quen thuộc và gào đến khản giọng thì ông chủ hay ngủ gật mới lò dò bước ra. Sau một hồi chịu đựng bị lèm bèm và bực bội của ông chủ vì tối giờ không mua lại nhè ngay lúc này mua, tôi cuối cùng cũng đã hốt về được một lon sữa bột đúng hiệu baby dành cho em bé.
– “Hừ, thế ông bác mở suốt đêm làm gì mà tới mua lúc này lại chửi cơ chứ ? “- Tôi làu bàu trong bụng rồi quay xe về, không quên nhìn đồng hồ đã gần 3 giờ 30 phút.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209