– Reeng !!!
Chuông vang lên, báo hiệu giờ thi đã đến, các dũng sĩ tụi tôi chính thức bước vào trận đại chiến long trời lở đất với đại ma vương Thi- Học- Kì trong vòng 4 ngày liên tiếp.
Ngày đầu tiên của kì thi, tôi bị đại ma vương đánh tan tác, giã nát như chày giã cối bằng mớ chưởng lực kì dị mà phải vất vả lắm tôi mới có thể chống đỡ được, hoàn toàn phòng ngự không hề có cơ hội phản công.
– Đề y chang phần ôn, anh làm đúng thì có gì mà phải sợ? – Tiểu Mai nhận xét khi tôi hãi hùng thuật lại trận chiến của mình.
Ngày tiếp theo, tôi vẫn bị lao đao với dàn phép thuật kinh hoàng kia, nhưng lần này đã có khá khẩm hơn khi tôi đã nhặt được Tuyệt Thế Hảo Kiếm, trực tiếp thi triển bộ kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm mà chém bay hết các tên hộ pháp của ma vương thi cử.
– Đề Hóa dễ ợt, tao chỉ lo môn Văn thôi ! – Tuấn rách hớn hở khoe.
Ngày thứ ba, tôi khiếp đảm vận Càn Khôn Đại Nã Di để phòng thủ trước đòn phép Địa Lí Nhất Dương Chỉ, Công Dân Lôi Xuyên Vân. Ầm một cái to tướng, tôi bị đánh bật ra, mếu máo không ngờ mình vừa mấp mé bờ vực của cái chết, tên ma vương này thật là âm hiểm quá đi.
– Địa Lí khó quá, tao căm thù nó !!!!! – Khang mập nghiến răng ken két, và tôi vẫn không dám gật đầu đồng tình bởi Tiểu Mai đang đứng cạnh bên.
Ngày thi cuối cùng có Toán và Lí, tôi bằng chính sức mình đã có thể cầm chắc Nhất Ngự Hổ Triệt Thái Đao trong tay mà sử ra đại tuyệt chiêu Thiên Tường Long Thiểm, bi tráng chém vào tử huyệt của tên đại ma vương sừng sỏ, chấm dứt kì thi học kì II, chính thức mở ra kỉ nguyên sáng láng mới mẻ cho nhân loại, kỉ nguyên được mang tên…
Hè tới rồi !!!!!!!!!!!!!
Kì thi học kì cuối cùng trong năm vừa chấm dứt, đám học sinh không cần biết kết quả ra sao mà chạy ùa ra như ong vỡ tổ, hơn bảy chục phần trăm là những gương mặt tươi cười hớn hở, số còn lại buồn có, xụ mặt có, tự kỉ có, và… khóc cũng có luôn.
Tôi mặc kệ chứ, tôi dù sao đã hoàn thành chỉ tiêu của mình rồi, trừ Toán Lí Hóa không 10 thì 9 ra, tất cả các môn còn lại tôi đều tự tin mình trên điểm trung bình, rất có thể sẽ bạo kích mà nhảy luôn điểm 7 điểm 8 cũng không chừng, thế là quá đủ !
– Giỏi ghê, người yêu của em phải vậy chứ ! – Tiểu Mai chớp mắt nhìn tôi cười hài lòng, nàng thay đổi 180 độ mà từ trạng trái lạnh lùng lúc luyện thi đã trở thành rất đỗi nồng nàn tình cảm sau kì thi.
Sau khi đến chia buồn cùng bạn bè thân hữu, nhất là Dũng xoắn lúc này đang tru tréo bên tai cái điệp khúc “trời ơi biết vậy”, tôi đến vỗ vai Khang mập bảo nó tối đi game xả stress, rầu rĩ nhận được cái lắc đầu âu sầu của nó, vậy là dư biết kết quả như nào.
Luân khùng, Tuấn rách, thằng Chiến, Khả Vy, nhỏ Huyền cười vui vẻ, suy ra thi tốt.
Khang mập, thằng Quý, thằng Phát, chị đại Yên ù, Dũng xoắn, nhỏ Phương mặt như đưa đám, suy ra tạch mất tiêu rồi !
Về phần Tiểu Mai ư? Không cần hỏi cũng đoán được câu trả lời, nhưng có cái này thì tôi nghĩ bạn đọc sẽ muốn biết, đó là kì thi học kì II năm đó, Tiểu Mai được thầy hiệu trưởng nêu tên trước toàn trường với thành tích siêu việt giữ điểm 10 tuyệt đối trong toàn bộ các môn thi, chỉ trừ Văn Học 8 điểm, và Thể Dục thì nàng được miễn học. Cũng có một bà chị lớp 12A2 được tuyên dương y như vậy, khác là Văn bả đến 9 điểm lận, và bả… không được xinh cho lắm. So cả hai người con gái lên nhận phần thưởng danh dự thì rõ là cả trường đều thấy sự khác biệt về vẻ ngoài một trời một vực. Cũng có thằng con trai bên 11A2 nói rằng bà chị 12A2 kia được thêm điểm 7 môn Thể Dục, cộng lại sẽ hơn được Tiểu Mai. Thề là tôi chỉ muốn hốt xác thằng đó ngay tắp lự, so sánh nhảm thiệt !
Có một cô bạn gái với sức học kinh hoàng như thế, tôi bất giác đâm ra tự ti và thấy mình nhỏ bé đi trước nàng. Lén giấu bảng điểm có con sáu to đùng của môn Anh Văn và con bảy của môn Lịch Sử, tôi thở dài ngẫm nghĩ:
– ” Anh ngày càng ngưỡng mộ em, thì làm gì có chuyện anh hết yêu em chứ ?”
Nhắc đến cái triết lí này, tôi lại nhớ đến cô nàng Uyển Nhi, và biết rằng đã đến lúc mình phải gặp Tiểu Mai để hỏi những gì cần hỏi.
Hôm đó, những tiết học cuối cùng diễn ra trong không khí tưng bừng như lễ hội của cả lớp. Nhóm thì bàn tán hè này sẽ làm gì, nhóm thì nhắc lại bài thi cũ, nhóm thì bày trò chơi tại bàn, tán chuyện hệt như một cái chợ. Các thầy cô biết ý, chỉ giới hạn đám học trò được giải lao trong một mức độ âm thanh nhất định, còn lại để cho tụi nhỏ muốn làm gì thì làm. Phải thôi, dù sao cũng thi xong hết rồi cơ mà, giờ đợi ngày tổng kết nữa là sẽ có ba tháng hè tuyệt vời rồi.
Và tôi đang hả hê với chức danh vô địch cờ ca- rô tự phong, cười thống khoái trước nét mặt nhăn như bị của Tuấn rách thì chợt nhìn sang Tiểu Mai, tôi thấy nàng cũng nhẹ mỉm cười nhìn tôi.
Bỏ vị trí quán quân nhường chỗ cho thí sinh khác, tôi bước đến bàn Tiểu Mai, chen qua nhỏ Huyền mà ngồi xuống cạnh nàng hỏi thì thầm:
– Làm gì vậy? Ra giỡn chơi cho vui!
– Em thế này được rồi, anh ! – Nàng cười giả lả.
– Được rồi là sao? – Tôi ngẩn ngơ.
– Là đủ nhẹ nhàng để anh biết em đang nhìn anh, và anh sẽ qua đây ngồi! – Tiểu Mai lơ đễnh vuốt tóc, nói thật khẽ chỉ đủ để tôi nghe.
Không biết các bạn sao chứ lúc mà tôi nghe được câu nói này thì lại càng thêm phần bị Tiểu Mai quyến rũ, quả là nàng luôn khiến tôi phải đi từ cung bậc cảm xúc này đến thanh âm tình yêu khác. Cộng thêm hương hoa bạch mai đưa từ chiếc kẹp tóc bằng dây buộc thanh mảnh màu trắng, tôi lại một lần nữa có cảm giác như mình đang… yêu lại từ đầu.
– À quên… anh hỏi em chuyện này được không?
– Gì vậy ? – Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên trước vẻ dè dặt của tôi.
– Em… có chị em họ nào tên là Diệp Hoàng Uyển Nhi không ? – Tôi đi thẳng vấn đề luôn.
Cũng là về vấn đề chị em, nhưng lần này Tiểu Mai trả lời ngay sau tôi, bằng vẻ nghi hoặc:
– Không hề, sao lại thế được?
– Ừ… vậy hả ? – Tôi ngẩn tò te, trong đầu ngổn ngang trăm mối, và cô nàng mắt xanh lại hiện lên trong tâm trí.
– Bộ có người tên như vậy thật à ? – Tiểu Mai thắc mắc.
– Ừm, nhưng chắc là trùng họ thôi, anh biết cách đây mấy hôm… ! – Tôi ấp úng, đã bắt đầu giở mửng nói láo quen thuộc.
Lần này đến lượt Tiểu Mai nhíu mày, nàng lắc đầu phủ định ngay:
– Không thể, chắc chắn không có chuyện trùng họ được!
– Sao lại không, đời nhiều cái ngẫu nhiên mà ! – Tôi nhướn mắt phản bác.
– Vì họ Diệp là của ba em, ở Việt Nam em nghĩ họ Diệp đã hiếm rồi, và Hoàng là họ của mẹ em khi được phiên âm ra, nên mới có Diệp Hoàng. Anh nghĩ có sự trùng hợp như vậy ư?
Trước sự quả quyết của Tiểu Mai, cái giả thiết trùng họ của tôi đã bị đánh tan nát. Hóa ra họ Diệp Hoàng được sinh ra là vì thế, ghép từ họ cha và mẹ của Tiểu Mai mà có.
– Thế thì… có thể là chị em họ xa nào đó mà em không biết thì sao? – Tôi ngờ vực.
– Trùng họ nội mà anh bảo xa sao được? Hơn nữa mang họ Diệp Hoàng là chắc chắn có gia đình em thôi, làm gì có chuyện em không biết người đó ? – Tiểu Mai kiên nhẫn nói.
Đúng ha, mang họ Diệp Hoàng thì chắc chắn phải là người nhà Tiểu Mai rồi, hay là…
– Có khi nào ba em giống như… Đoàn Chính Thuần không? Có một người con gái riêng… !
Và tôi chỉ nói được đến đó rồi im miệng vì bị Tiểu Mai nhéo một phát thật lực vào hông, đau điếng đến mức tôi không tài nào thở được chứ đừng nói là phát ra tiếng la.
– Vớ vẩn ! – Nàng giận dỗi.
Như vậy là xong, cuộc điều tra của tôi về Uyển Nhi đã kết thúc bằng bài phỏng vấn đầy thảm hại với Tiểu Mai, tôi chẳng khai thác được thêm gì khác, vì Tiểu Mai cũng chẳng biết gì hơn tôi.
– Anh gặp người ta khi nào?
Chỉ với một câu hỏi như thế, tôi buộc phải khai ra tất tần tật mọi thứ cho Tiểu Mai biết vì không muốn giấu diếm thêm nữa. Kết thúc câu chuyện, Tiểu Mai nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp bùng lên lửa giận:
– Hay ha, bị tôi giận vài ngày đã đi quen cô khác rồi! – Không thể ngờ được là tưởng tượng về tương lai của tôi hồi tuần trước lại giống y chang câu nói này của Tiểu Mai vừa thốt ra.
– Không… tình cờ thôi mà, nếu anh có ý gì thì đã chẳng kể ra hết cho em nghe! – Tôi giải thích bằng điệu bộ vừa thành khẩn vừa bi thảm.
Im lặng một vài giây nhìn thẳng vào tôi, Tiểu Mai cuối cùng đã chấp nhận là nàng tin những gì tôi vừa nói, dù rằng tôi biết nếu đứng trên lập trường của nàng thì hẳn tôi cũng sẽ khó chịu ghê gớm lắm nếu một ngày nào đó tôi cũng biết nàng đang có rất nhiều tên con trai theo đuổi.
Thở hắt ra, Tiểu Mai nói:
– Em sẽ hỏi lại ba chuyện này vậy… Diệp Hoàng Uyển Nhi ư ?
Cuộc nói chuyện của chúng tôi chấm dứt bằng việc tôi năn nỉ Tiểu Mai cho giữ hộp khô bò, nhưng vẻ như con gái đều ghét tất cả những cô nào bén mảng đến gần người yêu của mình, thế nên hôm sau khi trở về nhà, tôi bất lực nhận hung tin là con bé Trân nội gián đã đem “gia tài quý báu” của tôi sang nhà Tiểu Mai. Với lí do không để tôi bị đỏ mắt, với sự ủng hộ của mẹ tôi, Tiểu Mai đã lạnh lùng đưa ra chính sách khi nào tôi muốn ăn khô bò thì qua nhà nàng, tất nhiên là ăn trong sự giám sát, sống và làm việc theo pháp luật.
Chiều hôm đó, tôi nằm vật ra trên ghế nhà Tiểu Mai, bất lực gác tay lên trán sau khi thất bại trong việc thương thuyết rằng tôi sẽ đem nửa số khô bò về nhà mình. Quá chán ngán khi ăn mà cũng bị cấm vận, tôi ỉu xìu bước xuống nhà dưới định bụng lấy chai trà đào uống thì bất chợt nghe bên tai mình là giọng nói của Tiểu Mai ở ngoài vườn sau.
Ngoài vườn có ai đâu mà nàng nói chuyện vậy kìa? À à… bộ này là đang nói chuyện điện thoại đây mà!
Như để khẳng định cho phán đoán của mình, tôi ngửa mặt tu một hơi trà mát lạnh rồi bước ra cửa sau dẫn tới hành lang vườn hoa nhỏ hẹp, tựa vào thành cửa âu yếm nhìn Tiểu Mai đang áp tai vào điện thoại, kế bên là chậu trúc Hawai vừa mua lúc sáng đang bị xới đất dở dang.
– Là Uyển Nhi, đúng không ?
– …… !
– Ừa, chị đoán ngay từ đầu rồi mà !
– ………….. !
HẢ ?
Tôi có đang nghe lầm không vậy ????
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209