Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 206

Tầm một giờ đồng hồ sau, khi tôi bước vào phòng đọc sách chung của thư viện đã thấy Dạ Minh Châu tập vở chỉnh tề ngồi tại bàn. Tiểu Mai đoán không sai, tôi chỉ vừa gọi điện nói Minh Châu sáng nay đến học với lí do dạy bù cho ngày hôm qua, chưa cần suy nghĩ thì cô nàng đã đồng ý ngay lập tức.

Minh Châu đón tôi bằng một nụ cười tươi như hoa, xinh hơn nụ cười của Khả Vy gấp bội:

– Vậy, bữa nay học gì?

Tôi lần tay mở cặp lôi mớ đề thi ra đặt xuống bàn:

– Giải đề thôi, muốn học thêm gì nữa thì đợi vô năm học mình học trước đã, sát kiến thức rồi còn đâu!
– Hì, ừ nhỉ! – Cô nàng cười lỏn lẻn, mở hộp bút ra như mọi khi.
– Đây, thời gian chín mươi phút nhé, tính cả đại số và hình học, cũng không khó lắm! – Tôi chìa một đề thi đã lựa sẵn.
– Ừ, vậy bắt đầu ha! – Minh Châu vui vẻ nói.

– Rồi, tính giờ!

Ngồi xuống ghế, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ mới hơn chín giờ rưỡi, đợi Minh Châu giải đề xong là tầm mười một giờ trưa. Chấm điểm rồi thông báo bữa học cuối cùng xong, tôi chắc chắn sẽ về nhà trước mười hai giờ, vừa kịp bữa cơm. Nghĩ đến những món ngon mà Tiểu Mai đang làm, tôi không khỏi háo hức. Gì chứ tài nấu ăn của nàng thì tôi xem như là đệ nhất thiên hạ.

Nhưng nghĩ đến lúc phải thông báo cho Minh Châu biết đây là buổi học cuối cùng, tôi cũng không khỏi đau đầu. Trên đường đến đây tôi đã lẩm nhẩm ra có hơn mười cách nói sao cho tránh phũ phàng nhất có thể. Vậy mà tới khi đối diện với nụ cười xinh như hoa ban nãy, tôi chợt nhận ra rằng những cách thông báo kia hoàn toàn không chấp nhận được. Như thế là bất kính với phái nữ, đáng tội treo cổ theo lời Tiểu Mai thường nói. Cũng không hiểu tại sao tôi lại đâm ra khó xử đến thế. Chết mồ, không lẽ trong lòng tôi đã có chút gì đó tình ý với Minh Châu?

Bậy, trăm lần bậy, ngàn lần bậy. Tiểu Mai chỉ vừa mới về cạnh bên tôi hôm qua thôi, không thể để những ý nghĩ phàm tục này lợn cợn trong lòng được.

Nghĩ đến Tiểu Mai, tôi lại càng có thêm động lực quyết tâm nói lời tạm biệt mối quan hệ thầy trò với Dạ Minh Châu. Tự nhủ trong lòng lát nữa khi đã chấm bài xong, tôi chắc chắn phải nói cho Minh Châu biết rằng lớp học thêm đến hôm nay là đóng cửa, lí do thầy giáo đi chơi. Hết!

Mà quên nữa, để cho chắc ăn thì tôi phải hỏi lí do tại sao hôm qua Minh Châu lại đi cùng với Uyển Nhi, rồi mới nói lời tạm biệt. Ừ mà tại sao nhỉ? Làm cách nào hai nhỏ này lại có thể liên lạc với nhau mà cùng đến nhà tôi, báo hại tôi một phen chết đứng. Hơn nữa Khả Vy sau bấy lâu im ắng giờ lại chủ động gọi điện sang, không lẽ em ấy lại có xích mích gì với tên Vũ?

Quay cuồng với hàng đống câu hỏi để rồi tự an ủi mình rằng đến Tiểu Mai còn không biết thì tôi làm sao có thể trả lời được, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ. Đợi thêm mười lăm phút nữa mới cất giọng tằng hắng:

– E hèm… hết giờ!

Nghe gọi, Minh Châu giật thót người, cô nàng cuống cuồng ghi thêm vài dòng nữa rồi mới yên tâm nộp bài. Phải nói là hành động này hơi khiến tôi thất vọng vì cứ nghĩ với trình độ cô nàng hiện giờ, ít ra phải làm đề thi này dư đến nửa tiếng. Công bằng mà xét, thời gian qua Minh Châu học hành rất tiến bộ, tuy không đến nỗi thần tốc nhưng lại là chậm mà chắc. Kiến thức căn bản rất vững vàng, có lẽ là bản tính cần cù siêng năng, cộng thêm ông thầy giỏi giang là tôi đây nên Minh Châu lúc này hoàn toàn có thể tự hào và hi vọng vào một khả năng trở thành học sinh khá giỏi trong môn toán.

Ấy vậy mà lúc này chưa biết đáp án đúng sai nhưng cái bộ vội vã ghi thêm vài dòng khi hết giờ làm bài thì tôi quá quen rồi, làm toán theo tác phong “chạy giặc” đây mà!

Nhưng ngược với thái độ hơi thờ ơ của tôi khi nhận bài làm, Minh Châu lại cười, cười tươi rất tươi nữa là khác. Và điều này đã khiến tôi than thầm rằng trời ơi đừng cười nữa, cô mà cười nữa là tôi không chấm bài được đâu. Làm gì có thầy giáo nào vừa xem hoa hậu đi thi lại vừa chấm bài giải toán.

Buộc mình phải hướng mắt vào trong giấy bài làm, tôi nghĩ bụng có lẽ phải nạt cô nàng một trận vì giải đề chậm mới mong khiến Minh Châu tắt cười.

Đời lắm bất ngờ, người phải tắt đài bây giờ lại chính là tôi. Có một lí do khiến Minh Châu nộp bài chậm, đó là vì ở mỗi đề bài, thay vì chỉ giải một cách thì cô nàng lại nổi hứng bất tử giải đến hai cách. Mỗi đề hai cách, có những cách làm rất căn bản lề lối, nhưng có vài cách lại khá sáng tạo. Và với tư cách một cán sự toán, tôi thích điều này. Hóa ra chính vì thế mới khiến Minh Châu không kịp thời gian làm bài. Gì chứ nếu là tôi thì có lẽ tôi cũng sẽ như vậy mà thôi.

– Giỏi, không ngờ đó, giỏi thiệt! – Tôi không kềm được những lời khen hào phóng.

Minh Châu không nói gì, nhưng vẻ rạng rỡ trên gương mặt cộng thêm nét cười xinh xắn đã nói thay nỗi tự hào đang trào dâng. Cả tôi cũng tự hào không kém, phải mất vài mươi giây trấn tĩnh mới thôi khen mà tập trung chấm bài.

– Nếu có hai mươi điểm thì mình cũng cho, nhưng mà thôi vậy, cho hai con mười. Xuất sắc! – Tôi búng tay cái chóc, Minh Châu đã làm đúng toàn phần.

Và cô nàng lại cười, hai bên má ửng hồng lên trong duyên phết. Hôm nay Minh Châu cười hơi nhiều thì phải.

– Rồi… thôi, vậy là xong đó! – Tôi gật gù.
– Thế ngày mốt học gì nữa, Nam? – Minh Châu hấp háy mắt đầy hi vọng.
– À… mốt nghỉ, không học! – Tôi lúng búng đáp.
– Nam bận à? Vậy qua tuần sau học lại cũng được! – Cô nàng mỉm cười.

Đến đây thì tôi đành quay mặt đi chỗ khác, gượng gạo nói:

– Tuần sau cũng nghỉ!
– Là… sao?
– Là nghỉ luôn, bữa nay là bữa cuối cùng. Học khá lắm rồi, sau này cứ tự ôn ở nhà, có gì không hiểu thì hỏi, vậy… nghen!
– …!

Bầu không khí vui vẻ tự nãy giờ đã trở nên im lặng một cách đáng sợ. Và tôi nghe lòng mình chùng xuống đầy nặng nề. Chẳng thà hôm nay Minh Châu nổi hứng “cù lần” đột xuất, giải bài sai be bét thì tôi còn ra sức quát tháo rồi đuổi về, tuyên bố nghỉ dạy. Chứ vừa phút trước khen ngợi hết lời, phút sau đã tuyên bố giải tán cả lớp, độ hụt hẫng này xem ra không cần bàn cãi.

Nhưng thôi, tôi buộc phải vậy. Với lại đồ rằng tôi mà còn dây dưa thêm nữa với Minh Châu thì e rằng sẽ lắm rắc rối về sau.

– Vậy nhé… giờ về thôi, trưa rồi! – Tôi lục tục đứng dậy.

Mãi một hồi sau, Minh Châu mới khẽ đáp:

– Ừm…!

Rồi cô nàng lẳng lặng thu xếp tập vở, gương mặt xịu xuống như nhà mất sổ gạo. Đúng vào lúc tôi đang bối rối chưa biết làm sao thì Minh Châu chợt hỏi:

– Trúc Mai… đã khỏe rồi chứ?
– À… ừ… khỏe lại rồi, Mai nhờ mình gửi lời cảm ơn đó, cảm ơn nghen! – Tôi quýnh quíu nói.

– Không có gì, vậy thôi… chào Nam!

Nói đoạn Minh Châu quay lưng dợm bỏ đi, nhưng nửa chừng lại trở lại nhìn tôi, đôi mắt đen láy có đôi phần ngượng ngập thoặt nhìn lên rồi lại ngó sang hướng khác.

– Vừa qua… rất cảm ơn Nam, mình… mình cảm ơn nhiều!
– À… đâu có gì, xem như đền bù cho hồi…!

Lời tôi nói đền bù cho vụ hứa dẫn đi chơi hồi nhỏ còn chưa kịp thốt ra thì Minh Châu đã ngắt đi:

– Không, chuyện nào ra chuyện đó, Nam phải dẫn mình đi chơi ở Phan Thiết. Đâu cũng được, hôm nào cũng được, miễn là…!
– Miễn là sao? – Tôi ngơ ngác.
– Miễn là Nam không quên là được rồi, vậy nhé, mình về đây!

Rồi cô nàng vội tất tả bỏ đi, dắt xe thật nhanh ra khỏi bãi gửi như tránh đi cùng tôi. Nhưng giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, tôi trông dáng Minh Châu chạy xe một mình bất chợt lại thấy như rất cô đơn. Lạ lùng thế nhỉ, người xinh như cô nàng thì con trai theo còn không hết, vậy mà sao lúc nào nhìn thấy Minh Châu tôi cứ có cảm giác như cô nàng này luôn buồn rầu sao đó.

Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, dù sao tôi cũng đã “giải tán” lớp học một cách yên bình, nhẹ nhõm cả người. Đang thong thả dắt xe ra thì tôi chợt giật mình:

– Chết mệ, quên hỏi vụ kia rồi!

Vâng, vụ kia chính là vụ Minh Châu làm sao lại đi cùng với Uyển Nhi tới nhà tôi hôm qua, và Khả Vy thật sự có liên quan gì không. Nhưng…

– Trời ơi, lỡ mất cơ hội rồi, giờ đuổi theo thì nhục quá! – Tôi ôm mặt tru tréo, bất lực nhìn bóng Minh Châu dần khuất nơi cuối đường.

Biết không thể làm gì được nữa, tôi đành tiu nghỉu đạp xe về, ủ rũ như mèo bị cắt tai. Nhắc mèo mới nhớ, sáng nay con Leo cứ nhất quyết ở nhà không chịu đi theo tôi. Chứ có nó theo, sức mấy Minh Châu buồn như hồi nãy. Thiệt đúng là đồ đần, chỉ biết ăn rồi ngủ, riết mập như heo.

Trưa hôm đó, tôi ngồi ăn mà chốc chốc cứ len lén nhìn Tiểu Mai. Nhưng suốt từ bữa ăn đến khi dọn dẹp, nàng vẫn không hề hỏi gì tới mấy chuyện đã phân công lúc sáng. Mà chỉ mỉm cười khiêm tốn, dạ vâng liên tục mỗi khi ba mẹ tôi khen nàng.

Điều làm tôi mát lòng mát dạ nhất chính là lúc chiều, khi tôi xuống nhà rửa mặt, đang bước tới hành lang chợt nghe tiếng mẹ tôi và Tiểu Mai… nhỏ to tâm sự. Tôi dù không có ý nghe lén nhưng lại cũng nghe lén, dỏng tai lên hồi hộp.

– Vậy là giờ để vô tủ lạnh thôi à? – Tiếng mẹ tôi.
– Dạ, món này bác để tủ lạnh, sau này ăn lúc nào thì cứ lấy ra. Trời hè nóng, dùng món này mát lắm, dễ thanh nhiệt! – Giọng của Tiểu Mai.

– Thiệt tình, bác mà có con gái như con thì tốt quá. Đẻ ra hai thằng con trai chẳng nhờ được tích sự gì!
– Dạ, hì, con trai thì đâu quản chuyện bếp núc được!
– Thôi hay con về làm dâu nhà bác đi, sau này già cả bác được nhờ!
– Con… con…!

Nghe giọng Tiểu Mai đột nhiên ngập ngừng, tôi đoán rằng nàng đang ngượng ghê lắm, và chắc hẳn đôi gò má cao kiêu hãnh kia lúc này đang hồng lên.

– Hay là con không chịu thằng Nam? Cái thằng, nó quậy quá phải không? – Mẹ tôi nheo mắt làm bộ nghiêm túc.
– A… không… không đúng… không phải con có ý đó, con…!
– Chứ sao, con có chịu không? Hết đại học, bác với bác trai… qua nhà con hỏi cưới luôn!

Lâu thật lâu mà không nghe Tiểu Mai nói gì, tôi tò mò không chịu nổi mới thu hết dũng khí lén thò đầu ra, ghé mắt dòm sang.

Ở bên kia, Tiểu Mai đang nhất thời ngây người ra, sắc mặt nàng không phân biệt được là đang lúng túng hay ngượng nghịu, đôi gò má cứ đỏ hồng lên, nét thanh lệ kiều mị vì vậy càng thêm mấy phần quyến rũ. Một hồi sau mới khe khẽ gật đầu, nàng cắn nhẹ môi cúi xuống, thốt lên nho nhỏ không thành tiếng.

Nhưng ác nỗi mẹ tôi hình như lại không thấy cảnh đó, bà lại hỏi:

– Sao, hay là con vẫn không chịu?

Sắc hồng trên gò má Tiểu Mai càng đậm hơn, nàng mấp máy môi.

– “Chịu đi, nói chịu đi chứ!” – Tôi lầm bầm, đã muốn nhảy xổ ra lắm rồi.

Tiểu Mai chầm chậm chuẩn bị thốt nên lời, mẹ tôi ở kế bên còn kiên nhẫn hơn, bà chăm chú lắng nghe từng từ một, trống ngực tôi lúc này cũng đang đập binh binh.

– Mày làm cái gì mà thập thò ở đây thế hử?

Nghe giọng ba tôi ngạc nhiên sau lưng mà tôi nghe như sét đánh ngang tai, tim nổ ra đì đoàng muốn vỡ lồng ngực. Ở đằng bếp, mẹ tôi và Tiểu Mai nghe động cũng liền nhìn ra hành lang, và dĩ nhiên là tất cả đều biết chuyện gì đang xảy ra.

– Trời, nó rình ở đây nãy giờ hả? Cái thằng này! – Mẹ tôi nửa mắng, nửa buồn cười.

– Đâu… đâu có, con mới ngủ dậy… con xuống rửa mặt!

Tôi bối rối nói rồi đi thẳng vô nhà tắm, từ đầu tới cuối không dám nhìn Tiểu Mai lấy một lần.

Lát sau, tức là khi tôi dắt xe ra khỏi nhà chuẩn bị đi gặp Uyển Nhi để hỏi nốt chuyện hôm qua cho rõ thì Tiểu Mai mới ngập ngừng bước lại gần. Nàng bĩu môi:

– Có người xấu, lén rình mò!
– Anh… nói rồi, không có! – Tôi mắc cỡ nói.

– Vậy là anh chưa nghe gì hết, đúng chứ…?

Lẽ ra tôi định chối tiếp, nhưng nhìn vào ánh mắt trong sáng không lẫn chút tạp chất của nàng, tôi lại đâm ra thành thật:

– Uầy… có nghe chút chút, nhưng không nhiều!

Và Tiểu Mai thoáng lặng người, đôi gò má nàng lại hồng lên khe khẽ trông rất mực yêu kiều. Nhưng tôi thì không dám nhìn lâu, đành tặc lưỡi nói:

– Thôi, anh đi gặp nhỏ kia hỏi vụ hôm qua. Còn… chuyện bữa nay thì lúc khác nói sau, vậy nhé!
– Ừ… đi sớm về sớm, hôm nay…!
– Hôm nay có nhiều món ngon chứ gì, anh biết rồi!

Tôi bật cười ngắt lời nàng, chợt nhìn Tiểu Mai lúc này sao đáng yêu quá thể.

Trên đường đến chỗ gặp Uyển Nhi, tôi cứ tủm tỉm cười mãi. Nghĩ đến việc trở về nhà có Tiểu Mai đợi sẵn với bao đồ ăn ngon trên bàn, y như là tôi và nàng đã kết hôn rồi vậy. Viễn cảnh tươi sáng này thật tốt đẹp biết bao, nghĩ đến đâu tôi lại cười đến đấy, có khi người đi đường nhìn vô tưởng tôi là thằng khùng cũng nên.

– Ở nhà đợi anh nghen bé Mai, anh đi sớm về sớm, he he! – Tôi bật cười thành tiếng, nhấn mạnh pê- đan tăng tốc.

Quả thật là lát sau Tiểu Mai vẫn đợi tôi ở nhà thật, nhưng là đợi cùng với mảnh giấy “Ăn khô bò cho đỏ mắt đi, rồi biến thành Hell Boy luôn nghen”.

Đó sẽ là lần đầu tiên trong đời tôi đâm ra ghét khô bò và hận luôn những ai đã tặng khô bò lại còn chơi trò giấu mặt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209

Thể loại