Chân khí vận hành một chu kỳ qua đi, Tống Thanh Thư đột nhiên biến sắc, Chu Cửu cảm nhận được hắn biến hóa, vẻ mặt thân thiết hỏi han:
– Làm sao vậy?
Tống Thanh Thư cười khổ:
– Hoan Hỉ Thiện Pháp chính yếu là luyện hóa âm dương nhị khí, công chúa trong cơ thể thuần âm chi khí vẫn đầy đủ vô cùng, bất quá…
– Bất quá cái gì?
Hai người lúc này hai bộ phận sinh dục thân mật khăng khít, Chu Cửu tiến nhập vào một loại cảnh giới kỳ diệu, có thể cảm nhận được tình huống trong cơ thể Tống Thanh Thư, chân khí hắn rõ ràng vận hành theo một chu kỳ, nội thương lại rõ ràng không có dấu hiệu chuyển biến tích cực, vội vàng lo lắng hỏi tới.
Tống Thanh Thư ngập ngừng nói:
– Ta đã quên mới mấy canh giờ trước, chúng ta mới vừa giao hoan qua, trong cơ thể công chúa thuần âm chi khí còn chưa có khôi phục lại kịp…
– Hả?
Chu Cửu ngẩn ngơ.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thư còn chưa có trả lời, Chu Cửu sắc mặt đỏ lên:
– Ta có biện pháp rồi…
– Biện pháp gì?
Tống Thanh Thư sửng sốt.
– Cách vách bên ngoài còn có hai nữ nhân…
Chu Cửu ý vị thâm trường mỉm cười, cao giọng hô lên:
– Chu tỷ tỷ, Hạ phu nhân, các ngươi mau tới đây hỗ trợ a…
– Ta phải hôn mê nếu không thì…
Tống Thanh Thư thật sự không biết làm sao cùng lúc đối mặt với tam nữ, vội vàng lại giả bộ hôn mê.
Chu Cửu thấy hắn lại nằm im thì sửng sốt, bất quá lúc này Chu Chỉ Nhược cùng Hạ Thanh đã chạy tới rồi. Nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng kéo một mảnh tơ lụa bên giường, quấn qua loa trên thân thể trần truồng của mình.
Chu Chỉ Nhược vẻ mặt lo lắng chạy vào, nhìn thấy Tống Thanh Thư không một mảnh vải che thân, xấu hổ vội vàng xoay người sang chỗ khác.
Hạ Thanh không rõ được hai người trong tình cảm có gì gút mắc, có chút thấy lạ nên liếc mắt nhìn Chu Chỉ Nhược một cái, nhưng tình cảnh này nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng hỏi Chu Cửu:
– A Cửu, xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Cửu mặt càng đỏ hơn, khó mà mở lời giải thích nguyên lý của Hoan Hỉ Thiện Pháp, đó là do nàng trước đó mấy canh giờ đã giao hoan qua, làm cho trong cơ thể bây giờ thuần chi khí không đủ. Bất quá hiện giờ tính mạng quan trọng, Chu Cửu đành phải đứt quãng đem sự tình đại khái giải thích qua một lần.
– A?
Hiểu được tình trạng trước mắt, Chu Chỉ Nhược cùng Hạ Thanh đều trợn tròn mắt, kỳ thật, nếu hai nàng ai cũng chỉ có một mình cùng với Tống Thanh Thư một chỗ, chẳng những tận hiến cứu giúp mà còn điên cuồng hơn nữa. Nhưng làm cái trò giao hoan này trước mặt mấy phụ nhân khác, làm cho các nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Chu Cửu u oán trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư nằm ở trên giường, khẽ cắn răng, trong lòng oán hận không thôi: “Khó trách hắn phải giả bộ hôn mê, nếu tỉnh giấc thì làm cho chúng ta mặt mũi nào giúp được…”
Nghĩ đến đây, Chu Cửu đành phải áp chế ý tưởng vạch trần hắn đã tỉnh lại, đứng lên nói:
– Việc còn lại nơi đây ta giao lại cho các ngươi a.
Nói xong cũng không quay đầu liền chạy trốn ra ngoài.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
– Ai… A Cửu… ngươi bỏ đi thì chúng ta làm sao bây giờ?
Hạ Thanh Thanh nhanh tay, liền nắm Chu Cửu kéo lại, trong tam nữ chỉ có A Cửu mới biết phương pháp song tu, nếu là chỉ còn lại có Hạ Thanh Thanh và Chu Chỉ Nhược, tuyệt đối chỉ có thể là nhìn nhau mà thôi.
Bị Hạ Thanh Thanh kéo lại, Chu Cửu gương mặt đỏ bừng, xấu hổ lẩm bẩm nói:
– Các ngươi cứ… giao hoan cùng hắn bình thường… chân khí trong cơ thể hắn sẽ tự động vận chuyển nhận lấy thuần âm chi khí của các ngươi.
Lúc này Chu Cửu trong lòng mau mắng Tống Thanh Thư, nghĩ thầm ngươi giả bộ hôn mê thì hay rồi, chỉ có ta lưu lại ở chỗ này mất mặt, phải nói rõ mọi chuyện chuyện giường chiếu khó khăn kia…
– Như vậy à.
Hạ Thanh Thanh cũng xấu hổ.
– A Cửu ngươi cứ ở lại chỗ này, vạn nhất xảy ra tình huống gì, có ngươi ở đây cũng đỡ hơn một chút.
Một bên Chu Chỉ Nhược sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng và Tống Thanh Thư trước mấy lần trước cùng giao hoan với Tống Thanh Thư đều là do cơ duyên xảo hợp, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, hiện tại bây giờ khiến cho nàng tự tiến cử giường chiếu, nàng ngượng ngùng không biết phải làm sao…
– Chu chưởng môn, ngươi đến với hắn đi.
Hạ Thanh Thanh trong giọng nói mang theo một chút xấu hổ, dù sao nàng trên danh nghĩa thân phận vẫn là Viên phu nhân, có hai nữ nhân chính thức của Tống Thanh Thư ở đây, nàng không biết tiện nhúng tay vào chuyện này.
Chu Chỉ Nhược lúng túng ngẩn người, liền vội vàng nói:
– Ngươi tới đi, ta hộ pháp cho ngươi.
Hạ Thanh Thanh bực mình nhưng không nói ra, cái loại chuyện như thế này mà cần hộ pháp sao!
– Chu tỷ tỷ, ngươi dù sao cũng là thê tử của Tống… công tử…
Thấy Hạ Thanh Thanh tiến thối lưỡng nan, Chu Cửu liền thay nàng giải vây nói.
Thấy hai nàng tha thiết nhìn mình, Chu Chỉ Nhược quả thực khóc không ra nước mắt, lại không có ý tứ nói nàng và Tống Thanh Thư kỳ thực chỉ là trên danh nghĩa phu thê…
Nghĩ đến lúc trước những nữ nhân khác mà mình tự tiến cử đưa gối, Chu Chỉ Nhược đâu có thể nào hạ quyết tâm được, nhưng nhìn thấy Tống Thanh Thư nằm ở trên giường sắc mặt ảm đạm, hơi thở mong manh nên cũng không thể tàn nhẫn không quan tâm đến.
Chu Chỉ Nhược yếu ớt thở dài:
– Chúng ta giờ cũng đùn đẩy cho nhau nữa, hắn thương thế quá nặng, ta một mình khó mà đủ sức, hay là chúng ta cùng nhau giúp hắn chữa thương đi ah.
Chu Chỉ Nhược trong lòng nghĩ đến rõ ràng, cùng với Tống Thanh Thư làm trò phu thê trước mặt hai nàng kia, chi bằng kéo mọi người cùng nhau xuống vũng lầy này, như vậy đối tất cả mọi người đều công bình, không ai còn tồn tại khó xử nữa…
Nghe Chu Chỉ Nhược nói, Chu Cửu cùng Hạ Thanh Thanh hai mặt nhìn nhau, Tống Thanh Thư đang giả vờ hôn mê trong lòng càng thêm rung động.
– Các ngươi cứu hắn thì tốt rồi, ta… ta dù sao cũng là… Viên phu nhân.
Hạ Thanh Thanh tuy rằng cả gan làm loạn, nhưng loại tràng cảnh này, thực sự thì thấy vô cùng kinh thế hãi tục, liền lui về phía sau.
– Hạ phu nhân, ngươi cũng chớ giả bộ, chuyện của ngươi và hắn, Tống lang đều kề cho ta biết hết rồi.
Nghĩ đến nếu là để cho Hạ Thanh Thanh đi, cũng chỉ còn lại có mình đối mặt với Chu Chỉ Nhược thâm trầm, Chu Cửu cũng có chút sợ hãi, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền đem Hạ Thanh Thanh kéo xuống nước, dù sao nàng và Hạ Thanh Thanh đã có liên can với nhau từ sâu xa, tại trong tiềm thức nàng, Hạ Thanh Thanh cùng mình là chung một chiến tuyến, có Hạ Thanh Thanh tương trợ, thì mình mới nắm chắc khi đối mặt với Chu Chỉ Nhược.
Lời Chu Cửu vừa ra khỏi miệng, Chu Chỉ Nhược thấy hai nàng một bộ xấu hổ dáng dấp, liền tỏ ra phong phạm đại tỷ, bắt đầu an bài nhiệm vụ:
– Cửu công chúa, ngươi đem chân khí từ huyệt Đại Chuy của hắn đưa vào, phụ trợ chúng ta chữa thương cho hắn, Hạ phu nhân, ngươi… ngươi phụ trách đem cái kia… cái kia… làm cho nó… đứng dậy.
– Hắn đang hôn mê bất tỉnh, cái này thì phải làm… như thế nào?
Hạ Thanh Thanh thoáng cái trợn tròn mắt.
Chu Cửu khẽ cắn môi, lặng lẽ tiến đến bên tai nàng nói thầm thì, Hạ Thanh Thanh hai má thoáng cái đỏ:
– A Cửu, ngươi cùng hắn học chuyện xấu…
Ngoài miệng tuy rằng trách móc, nhưng do dự một chút, nàng cũng quỳ ngồi xuống bên hông hắn, đem cái đầu cúi thấp xuống đến giữa hai chân Tống Thanh Thư.
Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua, liền không dám nhìn nữa, trong lòng hồi hộp…
Hạ Thanh Thanh dùng đôi môi mềm mại ngậm lấy quy đầu, chậm rãi nuốt vào, Tống Thanh Thư cảm giác được cây côn thịt của mình tiến nhập vào một chỗ ẩm ướt mềm mại…
Hạ Thanh Thanh thân thể đầy đặn quỳ trên mặt đất, bắt đầu phun ra nuốt vào cây côn thịt thô to rất nhanh chóng đã sưng trướng lên, chẳng mấy chốc hơn một nửa thân cây côn thịt tại trong cái miệng nhỏ nhắn Hạ Thanh Thanh tiến tiến xuất xuất, phát ra tiếng vang “Chậc chậc”, trong chốn võ lâm Viên phu nhân nổi danh Kim Xà Doanh đang vì Tống Thanh Thư mà bú liếm, hắn hưởng thụ cái tư vị mất hồn này.
Tiếp theo Hạ Thanh Thanh dùng toàn lực đem cái miệng nhỏ nhắn mở ra đến cực hạn nuốt cây côn thịt sâu vào phun ra nuốt vào, tần suất càng lúc càng nhanh, mái tóc cũng theo đó đong đưa, tốc độ không ngừng gia tốc khuấy động, Tống Thanh Thư liên tục khoái cảm từng trận đánh úp lại, Hạ Thanh Thanh đã quên hình tượng trước mặt hai nàng kia, vẫn không ngừng mút vào cây côn thịt, Tống Thanh Thư không thể giả vờ nằm im nữa mà phải điều chỉnh hô hấp, hai bàn tay bạch ngọc cũng nắm lấy gốc cây côn thịt không ngừng vỗ về chơi đùa.
Cái loại mùi tanh tanh từ cây côn thịt của giống đực kích thích trong cái miệng nhỏ phun ra nuốt vào cũng tạo nên khoái cảm làm cho nàng mê muội, bên dưới cửa miệng nhục huyệt đã chảy ra dịch nhờn thấm ướt lấy cái tiểu nội khố, nàng có mấy lần xúc động muốn phóng người lên thân hắn, đưa cây côn thịt to dài này nhét sâu vào trong nhục huyệt của mình, chỉ là còn thừa lại một tia lý trí khống chế lại, loại ý nghĩ này làm cho thân thể nàng càng nóng bừng lên, cũng may mà Chu Cửu và Chu Chỉ Nhược chỉ lo chuyên tâm việc trị thương cho Tống Thanh Thư, nên không lưu ý biểu tình biến hóa của Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh khuấy động phun ra nuốt vào ngậm cây côn thịt một hồi lâu, khớp hàm cũng đã mỏi…
– Đã được rồi đấy, tới phiên ngươi…
Chu Chỉ Nhược còn đang suy nghĩ miên man, thì Hạ Thanh Thanh đã nhả cây côn thịt ra ngẩng đầu lên nói, một tay kéo qua Chu Chỉ Nhược, đẩy nàng ngã lên người của Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược lảo đảo, khuôn mặt đụng vào bụng dưới Tống Thanh Thư, khuôn mặt trắng noãn chạm vào cây côn thịt cứng ngắc, một mùi vị tanh tanh xông vào mũi, nhìn vào mắt cây côn thịt dữ tợn kia, nàng phát hiện trong lòng lại không hề có một vẻ gì chán ghét.
Cảm nhận được Hạ Thanh Thanh cùng Chu Cửu đang chờ đợi mình hành động, Chu Chỉ Nhược cắn răng, nghĩ thầm mình đã là thê tử của Tống Thanh Thư, không có đạo lý gì mà để cho nữ nhân khác nhìn mình chế giễu.
Trong phòng bỗng nhiên lưu chuyển một mùi thơm lạ lùng tựa như là thuốc mê tình kích dục, đương nhiên là chân khí Hoan Hỉ Thiện Pháp của Tống Thanh Thư vận lên, khiến cho Chu Chỉ Nhược chợt to gan hơn so thường ngày, nàng đứng lên ưu nhã cởi ra y phục, lộ ra thân thể mềm mại trong suốt như ngọc, ôn nhu hướng đến lại gần bên Tống Thanh Thư chầm chậm tách hai chân của mình qua hai bên hông của hắn…
Tay Chu Chỉ Nhược nắm chặt côn thịt, chậm rãi đem quy đầu dẫn vào miệng âm đạo, lập tức cái kia quy đầu cực đại chống đỡ mở ra hai mép nhỏ âm hộ kiều diễm, cái cảm giác nóng hổi tê dại làm khiến cho cửa miệng âm đạo của nàng nhíu lại xiết thật chặt quy đầu của hắn, Chu Chỉ Nhược mày ngài cau lại…
Chu Chỉ Nhược cắn răng, âm đạo chậm rãi khuấy động lấy côn thịt Tống Thanh Thư, bộ kia làm lúc chỗ mang đến tê dại cảm giác, đôi môi hé mở, phát ra một hồi kiều hừ, cuối cùng côn thịt cũng đã đội lên đến hoa tâm nàng.
Tống Thanh Thư hé mắt nhìn xem côn thịt tráng kiện của mình chống đỡ miệng âm đạo đỏ ửng, hai bên mép nhỏ âm hộ đứng thẳng hiển lộ lấy viên ngọc trai âm hạch, lúc này Tống Thanh Thư không chịu nỗi nữa, hơi đỉnh động dưới thân, làm Chu Chỉ Nhược lài “um… um…” hai tiếng, nàng cúi người úp sấp trên ngực Tống Thanh Thư, nũng nịu nói y như là Chu Cửu lúc đầu:
– Ngươi… ngươi… đã tỉnh rồi sao?
Tống Thanh Thư lại hơi đỉnh động, hôn lên đôi môi Chu Chỉ Nhược rồi nói:
– Muội… ngậm mút tốt như vậy thì làm sao ta không tỉnh chứ…
Chu Chỉ Nhược ngượng ngùng không nói thêm gì, chỉ hơi nhô cái mông mình cao lên, để cho cây côn thịt có biên độ hẩy lên cắm sâu vào, bẩn trong âm đạo chật hẹp ma sát lấy côn thịt, để cho hai người sinh ra mãnh liệt sung sướng khoái cảm, Tống Thanh Thư đỉnh động từ dưới bụng lên phối hợp với cái mông Chu Chỉ Nhược phập phồng nghênh đón, hắn duỗi ra hai tay nắm chặt hai bầu vú của nàng đại lực xoa nắn lấy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129