Nghịch Nam Long lúng túng hỏi:
– Phu nhân muốn tiến hành việc này ra sao?
Thập Vĩ Hồ nghe câu ấy, biết ngay rằng Nghịch Nam Long đã thuận, liền vui mừng nói rằng:
– Ta bị xích sắt khóa cứng tay chân không thể cử động. Chàng chịu khó lại gần đây. Bộ quần áo này dễ cởi lắm, chàng cởi hộ ta.
Nghịch Nam Long ngượng ngùng bước ngang qua ba cô con gái của Thập Vĩ Hồ, tiến sát đến trước mặt nàng, hai tay chầm chậm đưa lên tháo dải lụa buộc quần, chiếc quần vải lập tức tuột xuống bàn chân, để lộ một cặp chân dài miên man, thon thả đến cực điểm, trắng hồng như trẻ sơ sinh. Cặp đùi này thật là cực phẩm của tạo hóa, đẹp hơn cả đùi của Hạm Chi tiên cô, quyến rũ hơn cả đùi Bạch Cốt Tinh, phải cỡ Kim Linh thánh mẫu mới tạm gọi là so sánh được, nhưng vẫn chưa là gì so với phần tam giác huyền bí ở phía trên. Thập Vĩ Hồ đã tu luyện đến đẳng cấp Đại Tiên, không cần chăm sóc cơ thể, không cần cạo lông, không cần bôi kem dưỡng da mà phần bẹn vẫn trắng tinh tươm, mịn màng mềm mại, Nghịch Nam Long vừa nhìn đã thở dốc, máu nóng dồn lên mặt không sao chịu được.
Thập Vĩ Hồ cảnh tỉnh chàng:
– Ta mang trong mình hơi thở yêu hồ. Chắc chàng đã từng ngây ngất với hơi thở của mấy đứa con gái ta trước đây, nhưng hơi thở của ta còn mạnh hơn chúng nhiều lần, người định lực kém tất không chịu được. Chàng cần phải tập trung ý chí, không được phân tâm kẻo làm hỏng việc.
Nghịch Nam Long ráng sức nói:
– Phu nhân dạy phải lắm. Tại hạ quả thật hồ đồ.
Thập Vĩ Hồ tủm tỉm cười:
– Đến bây giờ chàng vẫn chưa quỳ xuống liếm mút chân ta đã cho thấy bản lĩnh của chàng không phải tầm thường, cấp Đại Tiên thông thường không sao so sánh được. Bây giờ chàng hãy cởi áo của ta đi.
Nghịch Nam Long hít một hơi thở sâu, củng cố định lực cho thật vững rồi mới cởi áo của Thập Vĩ Hồ, tức thì sau làn áo bung ra một bộ ngực thật lớn, tròn căng như quả bóng, trắng như tuyết, đầu ti hồng hồng cực kỳ gợi dục. Nói ngắn gọn một câu là thập toàn kỳ mỹ, thế gian chưa từng thấy. Chàng không cầm lòng đặng, vục mặt xuống ngực nàng mà hôn hít, liếm láp, bàn tay thô bạo chà sát lên làn da nõn nà, thẳng tiến xuống phần bẹn thâm sâu bên dưới.
Thập Vĩ Hồ hổn hển bảo:
– Thế này không được. Nếu ý chí của chàng không vững thì không truyền thụ được Thập Vĩ Hồ Thiên Nhãn.
Nghịch Nam Long lúc này còn quan tâm gì đến Thiên Nhãn với Hồ Nhãn? Thứ duy nhất chàng nghĩ đến là làm thế nào hợp thể được với bậc tuyệt sắc giai nhân đang phơi bày thân thể trần truồng trước mặt. Tai chàng ù đi, mắt chàng mở to hau háu, hơi thở nóng bừng như người lên cơn sốt cao. Chàng nhấc bổng Thập Vĩ Hồ lên, để chân nàng quặp vào hông chàng, phần giao hợp liền thành một mối, rồi cứ hiên ngang đứng thẳng như thế mà thúc những cú dữ dội vào người nàng.
Cơn sóng tình ập đến cuốn trôi cả hai người đến bến tiên, chẳng còn ai nhớ gì đến thực tại, chỉ biết đến cơ thể nóng bỏng, rừng rực của nhau. Môi dán môi, lưỡi cuộn lưỡi, ngực áp ngực, hai người quay cuồng trong cơn hoan lạc mãnh liệt chẳng khác gì núi lửa phun trào, sóng thần tràn bờ.
Thập Vĩ Hồ đã một trăm năm nay sống cô độc, chẳng biết đến hơi trai, khi Nghịch Nam Long đến nhu cầu tích tụ sâu dày năm tháng mới được giải tỏa, cho dù định lực cao cường đến mấy cũng nhất thời trở nên mê loạn.
Sau chừng hai canh giờ quan hệ điên cuồng, Thập Vĩ Hồ dần dần tỉnh lại, nhận ra rằng nếu cứ thế này thì Nghịch Nam Long sẽ bị hơi thở yêu hồ của mình đầu độc, để lại hệ lụy tâm lý lâu dài, sau này cho dù có tiến hành hợp thể lần nữa hiệu quả cũng sẽ vô cùng hạn chế, liền nhìn về phía ba cô con gái, cầu cứu:
– Các con, mau đến đây, cùng nhau làm phân tâm lòng khao khát nhục dục của chàng với ta, như thế thì chàng mới có thể tiếp nhận Thập Vĩ Hồ Thiên Nhãn.
Ba chị em Bạch Hồ, Nguyệt Hồ, Lam Hồ vội vã bước tới, cởi bỏ xiêm y, phô bày thân thể rực rỡ của mình, hòng phân tán sự tập trung của Nghịch Nam Long vào cơ thể Thập Vĩ Hồ. Nhưng Thập Vĩ Hồ chẳng những quá sức hấp dẫn lại còn hết sức mới mẻ, hơi thở của nàng quá đỗi mê hoặc, Nghịch Nam Long không đoái hoài gì đến ba yêu hồ trẻ trung xinh tươi kia mà chỉ nhất nhất dán lấy bà mẹ.
Thêm hai canh giờ nữa trôi qua, Thập Vĩ Hồ bị dập cho đến mềm cả người, không chịu được nữa, liền hét lớn:
– Làm gì đó mau. Cơ hội sắp trôi qua mất rồi.
Lam Hồ thông minh cơ trí, liền nhè hòn dái của Nghịch Nam Long dồn sức cắn một cái rõ mạnh làm chàng đau điếng, tâm trí lập tức trở nên thanh tỉnh trở lại.
Chàng gục đầu lên bộ ngực căng tròn, thấm đẫm mồ hôi của Thập Vĩ Hồ, thở dốc.
…
Còn tiếp…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76