Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 216

Chấn Gia…

Bên trong khán phòng, một tên thanh niên bệ vệ ngồi trên giường, không có mặc quần, tận hưởng hai thiếu nữ xinh xắn phục vụ, chăm sóc côn thịt chỉ to bằng ngón tay cái của người trưởng thành của mình.

Điều đáng nói, nếu có người thường đến Song Tu Lâu nhìn vào, chắc chắn sẽ phát hiện y phục trên người hai thiếu nữ giống hệt với y phục trên thân của Kính Hoa và Thủy Nguyệt, thậm chí mái tóc của các nàng cũng cố tình để cho giống.

Hiển nhiên, tên thanh niên này có lòng ái mộ hai vị tuyệt sắc mỹ nhân của Song Tu Lâu nhưng không đạt được, đành phải để nữ nhân của mình ngụy trang thành các nàng để tìm một chút cảm hứng.

Trên danh nghĩa, Thủy Nguyệt là tổng quản của Song Tu Lâu, Kính Hoa là đệ nhất hoa khôi, còn chủ nhân của Song Tu Lâu vẫn luôn cực kỳ bí ẩn, chỉ biết là một cường giả có tu vi Thiên Ma Đế, số lần ra tay đếm được trên đầu ngón tay… nhưng mỗi khi xuất động đều là kinh thiên động địa, thạch phá thiên kinh.

Dù là đại ca Chấn Hào của hắn khi đối mặt với Thiên Ma Đế mạnh mẽ như vậy cũng phải đau đầu, Tam Trưởng Lão của Tru Tiên Điện chưa chắc chịu ra mặt đối địch với nhân vật như vậy chỉ vì một tên bại gia tử như hắn.

Đây cũng chính là lý do mà người thanh niên không dám ỷ vào bối cảnh, mượn nhờ thuộc hạ của đại ca Chấn Hào để dùng sức mạnh cường đoạt Kính Hoa Thủy Nguyệt như thường làm với nữ nhân khác.

Không sai, người thanh niên này chính là Chấn Khương, đệ đệ ruột thịt cùng cha mẹ với Chấn Hào.

Bởi vì mẫu thân mất sớm, huynh đệ hai người được phụ thân nuôi lớn, toàn bộ Chấn Gia… Chấn Hào chỉ có một người đệ đệ, vì thế cực kỳ chiều chuộng, hầu như chỉ cần không đắc tội với một số cường giả hàng đầu, còn lại mọi việc Chấn Hào đều có thể giúp Chấn Khương đạt được mong muốn.

Chơi một ít nữ nhân mà thôi, có gì khó đâu?

“Bẩm Đế Tử, có mật thư truyền đến!” Đúng lúc này, bên ngoài khán phòng vang lên thanh âm cấp báo.

“Mật thư?” Chấn Khương biểu lộ nghi hoặc, bất quá vẫn là lười biếng nói: “Vào đi!”

“Tuân mệnh!”

Cánh cửa bị đẩy ra, một tên nam thuộc hạ trên tay cầm lấy phong thư bí ẩn không có ghi rõ người gửi bước vào.

Ánh mắt của hắn vô thức đảo qua đôi thiếu nữ đang quỳ gối phục vụ Chấn Khương, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.

Chấn Khương thấy thuộc hạ thèm thuồng, lòng thỏa mãn dị dạng được sinh ra, côn thịt với kích cỡ khiêm tốn co giật, bắn ra một chút chất vàng đục, gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển như heo chọc tiết.

Hai thiếu nữ trong lòng xem thường đến cực điểm, ngoài mặc lại không dám có chút biểu hiện, chỉ cung cung kính kính trợ giúp Chấn Khương lau sạch thứ đã teo lại chỉ còn bằng quả ớt.

“Mật thư? Của người nào?” Chấn Khương tiếp nhận phong thư từ tay thuộc hạ, tùy ý mở ra một người xem.

Bỗng nhiên, một mùi hương khiến lòng người mê ly lại cực kỳ quen thuộc truyền vào, làm nhịp tim Chấn Khương đập mạnh, ánh mắt của hắn co rụt lại…

Chỉ thấy nội dung bên trong thư đơn giản với hai dòng:

“Hẹn Chấn công tử cùng tiến Hắc Thị, tiểu nữ da mặt mỏng, hy vọng công tử giữ bí mật!”

“Tái bút: Kính Hoa…”

“HAHAHAHA!” Chấn Khương ngửa đầu lên trời cười dài, sắc mặt đỏ bừng vì kích động, một cảm giác khoái cảm dâng trào làm tiểu côn thịt đáng thương của hắn hơi ngóc đầu trở lại, nhưng sau đó tiếp tục xụi lơ.

“Đế Tử, là ai gửi thư khiến ngươi cao hứng như vậy?” Tên thuộc hạ tò mò hỏi.

Chấn Khương đang muốn khoe khoang cho hả dạ, chợt nhớ người tình trong mộng vì ngại ngùng không muốn tiết lộ, nếu lúc này công khai truyền vào tai nàng, nói không chừng sẽ bị hủy hẹn.

Nghĩ đến đây, Chấn Khương trừng mắt quát: “Cẩu nô tài, chuyện của chủ mà ngươi cũng dám hỏi? Mau cút!”

“Vâng vâng!” Thuộc hạ quá đỗi sợ hãi, vội vàng chạy đi.

“Hai ngươi cũng cút cho bổn Đế Tử!” Chấn Khương vung chân đạp loạn, hai thiếu nữ vừa mới hầu hạ lập tức bị chấn bay, miệng phun máu tươi.

Bị đối xử thô bạo như vậy, trong mắt các nàng xuất hiện một chút nhục nhã và phẫn nộ.

“Hừ, dám biểu lộ bất mãn? Có tin ta lập tức giết người nhà của các ngươi?” Chấn Khương cười lạnh uy hiếp.

“Chủ nhân tha tội, chủ nhân tha tội…” Hai nữ sắc mặt đại biến quỳ gối dập đầu như giã, cái trán phún máu.

Cuộc sống như địa ngục này các nàng nào có chút lưu luyến gì? Nhưng người nhà còn là con tin bị Chấn Khương khống chế, các nàng đâu còn cách nào khác ngoài phục tùng?

“Hôm nay tâm trạng của bổn Đế Tử rất vui, không chấp nhặt với các ngươi, mau cút!” Chấn Khương một mặt chán ghét.

Đã được Kính Hoa phiên bản thật gửi Mật Thư, hắn nào còn quan tâm đến hai con hàng giả trang trước mặt?

Đợi hai nữ nhân ra ngoài, Chấn Khương tham lam cầm lấy phong thư kê lên mũi điên cuồng ngửi lấy, sau đó vươn ra đầu lưỡi liếm láp từng ngõ ngách làm mảnh giấy ướt đẫm.

“Đúng là mùi hương quen thuộc này… mùi hương thuộc về Kính Hoa, mùi hương làm ta say mê quên lối về…”

Chấn Khương vừa biến thái nhấm nháp phong thư, vừa si mê lẩm bẩm.

Sở dĩ hắn không nghi ngờ có người giả mạo, đó chính là do mùi hương đặc biệt từ trên phong thư tỏa ra chính là thuộc về Kính Hoa, độc nhất vô nhị.

Chấn Khương vì có sở thích để nữ thuộc hạ ngụy trang thành Kính Hoa, đương nhiên cũng đã nhiều lần tìm cách mô phỏng hương thơm của nàng.

Đáng tiếc, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể bắt chước, mùi hương của Kính Hoa thuộc về những người có huyết mạch cao quý bên trong Ám Ma Tinh Linh Tộc, lại kết hợp với vị đạo tự nhiên từ cơ thể nàng, nữ nhân khác không thể nào có được.

Phong Thư có được mùi hương này, Chấn Khương trăm phần trăm tin tưởng là do Kính Hoa gửi đến.

“Xem ra không uổng công bổn Đế Tử si mê nàng như thế…” Chấn Khương hưng phấn toàn thân phát run:

“Kiên trì ắt thành công, bổn Đế Tử suốt cả trăm năm theo đuổi nàng, những đêm nàng biểu diễn đều dùng lượng lớn tài nguyên dâng tặng… vừa rồi còn chủ động mời nàng tham dự Đấu Giá ở Hắc Thị!”

“Xem ra Kính Hoa đã bắt đầu mở lòng với ta…”

Chấn Khương càng nghĩ càng sướng, trong đầu tưởng tượng đến dung nhan chim sa cá lặn của Kính Hoa, nghĩ đến cảnh một ngày nào đó nàng nằm gọn trong ngực mình mà uyển chuyển hầu hạ.

Hắn toàn thân run lên, một bãi vàng đục lại được phóng xuất.

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-7/

Hai ngày sau…

Chấn Khương khoan khoái đắc ý ngồi trong một Cổ Kiệu ấm áp, bên ngoài có hai con Tinh Không Thú loại hình chiến mã lôi kéo, một lão già lưng còng làm xa phu.

Lúc này, Cổ Kiệu của Chấn Khương dừng lại ở một ngôi sao hoang vắng như đang chờ đợi một người nào đó.

Không để Chấn Khương đợi lâu, không gian nứt ra, một vị tuyệt sắc giai nhân cao quý vô song, dung nhan thanh thuần kết hợp vẻ đẹp đặc trưng của dị tộc, khiến thời gian xung quanh như đọng lại.

“Đã để Chấn công tử đợi lâu, thật có lỗi…” Thanh âm rung động lòng người vang lên.

Chấn Khương toàn thân chấn động, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi Cổ Kiệu, sắc mặt kích động, giọng điệu hưng phấn đến run rẩy:

“Kính… Kính Hoa tiểu thư… thật hân hạnh…”

Đối với nữ nhân khác hắn có thể cao cao tại thượng, nhưng đứng trước người có dung nhan tuyệt trần, thiên phú và bối cảnh vượt qua cả mình… Chấn Khương khó tránh khỏi tự ti, ngay cả ăn nói cũng không lưu loát.

Xa phu ngồi trên xe đưa ánh mắt đục ngầu nhìn về phía Kính Hoa, trong mắt cũng xuất hiện một tia kinh diễm, trong lòng thầm nghĩ:

“Nữ nhân tuyệt sắc như thế này, Chấn Khương có tài đức gì đạt được? Lão phu phải về bẩm báo với Đế Tử, đợi hắn cưới Lãnh Vận Du về làm chính thê, lại đem nữ nhân này lấy làm tiểu thiếp…”

Hiển nhiên, xa phu này là thuộc hạ của Chấn Hào, được cử ra để đi theo bảo vệ Chấn Khương mà thôi.

Bằng không với nội tình của Chấn Gia còn chưa đủ tầm để điều động một vị Địa Ma Đế làm xa phu cho Đế Tử.

“Mời… mời tiểu thư vào trong kiệu, nơi này không khí dơ bẩn không thích hợp thân phận cao quý của ngươi!” Chấn Khương cố gắng nặn ra nụ cười anh tuấn nhất có thể của mình.

“Công tử không cần khách khí!” Kính Hoa che miệng cười khẽ, giọng điệu như gần như xa:

“Mong công tử đừng hiểu lầm, lần này tiểu nữ chỉ muốn đến Đấu Giá của Hắc Thị mở mang tầm mắt một phen mà thôi…”

“Haha, đúng vậy… haha!” Chấn Khương gật đầu như gà mỏ thóc, trong lòng lại đắc ý như muốn lên mây.

Thầm nghĩ quả nhiên là nàng thẹn thùng không chịu thừa nhận đã thích ta, bằng không muốn đến Hắc Thị có thiếu gì cách? Cần phải chấp nhận đi cùng với ta sao?

Bất quá giai nhân lần đầu tiên khó tránh khỏi ngại ngùng, hành vi có thể hiểu được.

“Ta cũng hy vọng Đấu Giá lần này không để chúng ta phí công đi một chuyến!” Chấn Khương cố bình tĩnh giao tiếp, kéo rèm Cổ Kiệu cho nàng.

Kính Hoa nhẹ gật đầu, bước vào trong Kiệu, âm thầm cười nhạt.

Những năm này ngoài sáng thì lăn lộn ở Song Tu Lâu, trong tối thì do thám các tình báo gửi về cho chủ nhân, thủ đoạn của Kính Hoa dùng đối phó với mao đầu tiểu tử như Chấn Khương có thể nói là đại tài tiểu dụng.

Nhìn thấy Chấn Khương bước vào, nàng nhẹ than một tiếng đầy u buồn:

“Số phận nữ tử chúng tôi đôi khi không thể do mình nắm bắt a… thỉnh thoảng muốn đi cùng với nam nhân ái mộ cũng không dám công khai!”

Chấn Khương nghe thấy câu này hạnh phúc xém chút ngất đi, hắn cố gắng đè ép trái tim đập dữ dội của mình, lắp ba lắp bắp:

“Kính Hoa tiểu thư nói quá lời, Song Tu Lâu vang danh thiên hạ, có lâu chủ là một vị Thiên Ma Đế mạnh mẽ tọa trấn, còn sợ cái gì nữa chứ?”

“Haizz…” Kính Hoa ánh mắt bâng quơ liếc hắn, sắc mặt lộ vẻ do dự, như muốn nói lại thôi.

“Tiểu thư cứ nói đừng ngại…” Chấn Khương kiên định, ta chắc chắn sẽ không tiết lộ nửa lời.

“Tiểu nữ liễu yếu đào tơ, cùng lắm là chết mà thôi, nào có gì đáng lo ngại?” Kính Hoa ánh mắt như nước trong veo, nói ra lời chí mạng:

“Tiểu nữ là lo cho nam nhân đi cùng với mình, bởi vì hắn có thể sẽ trở thành công địch của rất nhiều người…”

Quả nhiên, Chấn Khương bị lời này làm cho toàn thân chấn động, cảm động đến cực điểm bao trùm toàn bộ tâm trí.

Lúc này hắn mới nhớ ra, nàng là đệ nhất Hoa Khôi của Song Tu Lâu, nam nhân ái mộ nàng có thể chất đầy một cái Đại Tiên Giới, trong đó có rất nhiều nhân vật có thân phận bất phàm, đáng tiếc ngay cả cơ hội nói chuyện với Kính Hoa một câu cũng không có.

Vậy mà lúc này hắn được ngồi cùng một Kiệu với nàng, truyền ra ngoài chẳng phải bị vô số nam nhân ghi hận, tìm cách hãm hại cho hả giận sao?

Thì ra… thì ra nàng là lo lắng cho hắn nên mới giữ bí mật chuyện lần này, buồn cười mình còn cho rằng là nàng ngại ngùng nên mới như vậy.

“Kính Hoa…” Chấn Khương một mặt si mê.

Theo bản năng, hắn muốn tiến lại gần nàng, lại bị Kính Hoa uyển chuyển lắc mình né tránh.

Sắc mặt nàng lạnh xuống, trầm giọng nói: “Chấn công tử xin tự trọng, ta còn chưa bước vào nhà họ Chấn đấy…”

Chấn Khương nghe vậy chẳng những không giận, ngược lại còn mừng rỡ như điên dại.

Chưa bước vào nhà họ Chấn nên không cho hắn đến gần, vậy nếu bước vào nhà họ Chấn rồi thì được đúng không?

Hành vi của Kính Hoa càng khiến Chấn Khương hài lòng, nữ nhân biết giữ mình trước nam nhân mình thích thật sự đáng trân trọng, hắn sẽ tôn trọng nàng.

Thế là, Chấn Khương ôn nhu cười nói: “Kính Hoa nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ giữ lễ độ trước khi cho nàng danh phận!”

“Hy vọng công tử không để tiểu nữ phải thất vọng…” Kính Hoa lại ném thêm một miếng mồi.

“Ta xin thề với thiên đạo!” Chấn Khương vỗ vỗ lòng ngực.

Đáng thương cho hoàn khố nhà họ Chấn, bị vài câu nói của Kính Hoa đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nàng đối phó với kẻ này thật sự quá mức dễ dàng, chỉ vài câu nói, vài ánh mắt là có thể khiến đối phương dâng cả mạng cho nàng.

Nếu không phải nhiệm vụ lần này quan trọng nhắm đến hai thế lực lớn dính liếu phía sau, đối phó với loại như Chấn Khương còn chưa cần đến Kính Hoa tự mình xuất mã, bất kỳ ai trong sáu vị Hoa Khôi còn lại cũng dư sài.

Nhìn lấy bộ dạng hèn mọn của Chấn Khương, trong đầu Kính Hoa vô thức nhớ đến nam nhân mới nhận biết gần đây.

Hắn chỉ là một nam tử có diện mạo bình thường, nhưng khí chất, lời nói và cách hành xử lại có một loại điềm tĩnh, thong dong vô cùng đặc biệt.

Khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng và dì Thủy Nguyệt, trong mắt của hắn chỉ có sự bất ngờ về thân phận Ám Ma Tinh Linh của các nàng và sự tán thưởng đối với cái đẹp, tuyệt đối không có chút dục niệm hay tà dâm nào.

Thậm chí, dường như dung mạo của các nàng không quá mức hấp dẫn đối với hắn, thứ hắn xem trọng càng là thiên phú và thực lực của các nàng.

Kính Hoa và Thủy Nguyệt mặc dù tự tin về dung mạo, nhưng thứ càng khiến các nàng tự hào chính là thiên phú… nam nhân kia rất có ánh mắt.

Khi nàng và dì muốn quỳ xuống hành lễ, hắn lại nhanh chóng ngăn cản, kiên quyết không chịu nhận.

Phải biết rằng, cái quỳ của nàng dưới chân một người nam nhân tuyệt đối có sức hấp dẫn khủng bố, khó có nam nhân nào nhịn nổi sự dụ hoặc như thế.

Từ đó đến giờ, vô số nam nhân muốn được quỳ dưới chân nàng, nào có chuyện nàng muốn quỳ nhưng bị nam nhân từ chối?

Quan trọng nhất, hắn vậy mà là đồ đệ của chủ nhân.

Nàng đi theo chủ nhân 7000 năm, biết rõ thực lực của chủ nhân kinh khủng, biết rõ tầm mắt của chủ nhân cực kỳ cao, người bình thường làm sao có thể được thu làm đệ tử?

Nhìn cách thể hiện, rõ ràng chủ nhân rất tin cậy mà sủng ái hắn, thậm chí vì hắn mà không tiếc có nguy cơ đắc tội cả Ma Đình cùng Tru Tiên Điện.

Chưa kể hai vị thê tử đi cùng với hắn cũng không phải dạng thường.

Dì Thủy Nguyệt đã truyền âm nói, vị Thiếu Phu Nhân họ Võ kia khiến ngay cả nàng ấy cũng cảm nhận được sự nguy hiểm khó lường.

Điều này cực kỳ kinh khủng, phải biết Thủy Nguyệt là Địa Đế cấp cường giả đấy, chẳng lẽ Thiếu Phu Nhân còn mạnh hơn sao?

Đủ loại sắc thái bao trùm, xung quanh người nam nhân kia như có một tầng mê vụ bí ẩn, khiến ngươi không nhịn được muốn vạch ra tìm hiểu.

Cổ Kiệu một đường lao nhanh, cách nó phía xa… vài thân ảnh như u linh không nhanh không chậm bước theo.

Vô thanh vô tức…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258

Thể loại