Lạc Nam được ba vị mỹ nhân lần lượt dâng hiến rượu ngon qua làn môi đỏ, bầu rượu Mộng Lưu Ly đã cạn hết tự bao giờ…
Bởi vì biết Lạc Nam muốn say, Hồn Nguyệt Ánh cũng ngăn cản Hồn Đỉnh tuôn ra Hồn Lực hóa giải cơn say của hắn, vì thế lần này thật sự mơ mơ màng màng.
Ba nữ Tử Yên, Mộng Chi Tiên, Hoàng Y Thiền cũng chẳng khá hơn…
Mộng Lưu Ly không làm người say đến bất tỉnh nhân sự, ngược lại nửa tỉnh nửa mê, chìm đắng trong giấc mộng nửa thật nửa giả.
Một lễ đường lộng lẫy xa hoa, trước sự chứng kiến của vô số thế lực lớn, Lạc Nam mang theo ba nữ tiến vào lễ đường thành thân.
Trong giấc mộng, Lạc Nam và tam nữ đều mặc lễ phục truyền thống, nam anh tuấn phong độ, nữ tư dung tuyệt sắc khuynh thành, quả thật khiến vô số người trong thiên hạ phải ngưỡng mộ.
Lạc Nam vừa tự hào vừa kiêu ngạo vì cưới được ba nương tử xinh đẹp tuyệt trần, mà ba nữ cũng là mặt đầy rạng rỡ hạnh phúc, môi đào tươi thắm nở nụ cười, ngay cả Tử Yên tính tình lạnh nhạt cũng là vành môi hơi cong lên vui vẻ.
Các nàng cảm thấy đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình…
Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, trong lễ đường đầy hạnh phúc và vui vẻ, Lạc Nam lại mơ hồ cảm giác được một ánh mắt phức tạp và đầy cô tịch, lạnh giá như băng liên ngàn năm, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí.
Hắn đưa mắt nhìn đến, phát hiện ánh mắt đó thuộc về một vị nữ nhân, diện mạo của nàng mơ hồ nhìn không rõ nét, như có một tầng khói sương mông lung che đậy.
Mặc dù như thế, Lạc Nam vẫn cảm nhận được sự cô đơn của nàng như ngăn cách cùng thế gian, bờ vai yêu kiều hơi run rẩy khiến hắn phải đau lòng…
Hơn nữa ánh mắt của nàng khi nhìn về hắn khiến Lạc Nam cực kỳ khó chịu, Lạc Nam dường như lòng sinh áy náy, cảm thấy mình đã từng làm chuyện gì đó gây tổn thương sâu sắc đến nàng.
Hắn vắt óc suy nghĩ, lại nhớ đến mình mặc dù phong lưu đa tình nhưng tuyệt đối không hề vô tình, nào nỡ làm đau lòng nữ nhân?
“Nàng là ai…” Lạc Nam lẩm bẩm.
Tam nữ ở bên cạnh chú ý đến biểu hiện của hắn cũng dõi mắt nhìn theo, Tử Yên ôn nhu lên tiếng:
“Nàng là sư phụ của thiếp nha…”
Lạc Nam trong lòng giật mình, rất nhanh cảm thấy thoải mái.
Nghe nói sư phụ của Tử Yên cũng là Cung Chủ của Phiêu Miểu Tiên Cung, tu luyện Vong Tình Chi Đạo đến tầng thứ cao thâm, cả đời vô tình vô cảm, có biểu hiện không hợp như vậy cũng là bình thường.
Không tiếp tục để ý đến, hắn và ba nữ bái đường thành thân, chính thức kết làm phu thê, răng long đầu bạc vĩnh thế cũng không xa rời.
Giờ phút Lạc Nam mong chờ nhất cũng tới, trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, hắn ôm ba vị mỹ kiều thê tiến vào động phòng…
“Tử Yên, Chi Tiên, Y Thiền… có được các nàng là phúc phần của ta…” Ôn nhu nói một lời thâm tình, Lạc Nam đặt môi lên vầng trán non mịn của từng người, sau đó lại lướt xuống, tinh tế nhấm nháp từng tấc da thịt trơn nhãn của các nàng…
“Ưm…” Ba vị thê tử đều là nữ nhân trinh nguyên, lần đầu được nam nhân âu yếm, vừa thẹn thùn vừa ngọt ngào, ởm ờ tựa vào trong người hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Chuyện gì đến cũng đến…
“Phu quân… bọn thiếp yêu chàng…”
Theo từng tiếng rên rỉ yêu kiều, Lạc Nam chính thức tiến vào nơi tư mật chật chội của từng người, khiến từng giọt máu đào chảy dài trên nệm…
Hưởng hết thế gian phong lưu.
Mãi đến khi toàn thân rã rời, Lạc Nam ôm chầm ba vị thê tử định đánh một giấc ngon lành, đột nhiên có một tia nắng chói mắt rọi vào mặt hắn.
“Cái quỷ gì? Đang ở trong phòng tân hôn, ánh nắng ở đâu ra?”
Lạc Nam lầm bầm mắng một tiếng, mở hai mắt đang nhắm chặt ra, bất chợt giật mình thức tỉnh.
Thuyền nhỏ lênh đênh trôi nổi trên Hồ Ba Bể, hắn nằm ngửa lên bầu trời, bình minh ló dạng mang theo tia nắng ấm áp chiếu thẳng lên mặt hắn.
Mà ba nữ Tử Yên, Hoàng Y Thiền và Mộng Chi Tiên lúc này đang nằm đè lên cơ thể hắn, trên người vẫn còn mặc y phục, chỉ là hơi lộn xộn, có những nơi rách rưới, đầu tóc rối loạn.
Lạc Nam còn phát hiện không ít dấu răng của mình ở vài chỗ trắng nõn trên thân thể các nàng.
Mà hắn cũng đã cởi trần nửa thân trên, da thịt đầy dấu son môi của tam nữ…
Hiển nhiên tác dụng nửa thật nửa giả của Mộng Lưu Ly đã ảnh hưởng đến cả bốn người, bị cảnh tượng trong mơ ảnh hưởng, dù mọi thứ không khớp hoàn toàn với giấc mơ, bốn người chưa đi đến bước cuối cùng hòa hợp cả thể xác, nhưng vẫn trải qua một phen triền miên trong lúc mơ màng.
Lạc Nam quan sát ba khuôn mặt tuyệt mỹ, phát hiện da mặt các nàng đỏ bừng như mật đào chín mọng, hai mắt khép chặt, lông mi run rẩy.
Hắn nở nụ cười xấu xa, hiển nhiên ba nàng đã tỉnh, nhưng bị tình cảnh xấu hổ lúc này làm cho ngượng ngùng, không dám mở mắt đối diện với hắn.
Lạc Nam cũng không lên tiếng, ngược lại vòng một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mịn của Mộng Chi Tiên, bắt đầu sờ loạn trên da thịt mát lạnh dễ chịu của nàng.
Thân thể Mộng Chi Tiên run rẩy, bất quá vẫn cắn răng không để mình lên tiếng, vẫn giả vờ còn ngủ say đến cùng.
Lạc Nam trong bụng cười thầm, kéo Hoàng Y Thiền nằm đối diện với mình, bất chợt nhắm ngay đôi môi đỏ hồng oanh nhuận của nàng hôn đến.
“Ưm…” Hoàng Y Thiền trong họng rên rỉ một tiếng, xém chút nữa đã không nhịn được mở mắt.
Lạc Nam được đà lấn tới, vươn ra đầu lưỡi liếm láp xung quanh viền môi mê người, sau đó tiến vào khoang miệng ngọt ngào của nàng bắt lấy đầu lưỡi ướt đẫm.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn luồn lách một tay khác đến bầu sữa của Tử Yên, nhẹ nhàng nắm lấy, chỉ cảm thấy đầy đặn căng tròn, mặc dù không to đến mức sánh ngang mấy thục phụ chín muồi, nhưng một tay của Lạc Nam cũng chẳng thể nào nắm hết.
Tử Yên thân mình giật giật, một lớp phấn hồng nổi lên trên da thịt, nhũ hoa đã săn cứng nổi cộm lên sau lớp áo yếm.
Tam nữ thầm mắng một tiếng lưu manh, cái tên này biết các nàng xấu hổ vì chuyện đêm qua, chẳng những không tìm cách giải vây bầu không khí lúng túng, ngược lại còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, quá mức đáng ghét.
Lại nhớ đến đêm tân hôn mặn nồng trong giấc mơ, chỉ cảm thấy hạ thân của mình nóng lên, nơi thầm kín riêng tư giữa hai chân bắt đầu rỉ nước.
Hoàng Y Thiền vốn là nữ nhân quyến rũ nóng bỏng, tính cách lớn mật, bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, môi lưỡi triền miên quấn quýt.
Nàng bạo dạng vươn tay tuồn vào trong quần của nam nhân, bắt lấy tiểu huynh đệ cứng ngắc như sắt nung của hắn.
“Hừ…” Lạc Nam thoải mái ưm một tiếng trong cổ họng.
Đang giữa thanh thiên bạch nhật, lại trôi nổi giữa hồ, chẳng may bị ai nhìn đến thì thiệt thòi cho mấy nữ.
Không tiếp tục lộn xộn, hắn tách khỏi đôi môi ngon ngọt của Hoàng Y Thiền, vòng tay ôm lấy ba mỹ nhân nhi trêu chọc nói:
“Ba vị kiều thê, động phòng trong mơ vi phu vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, chúng ta động phòng thực tế nhé?”
“Hừ, nghĩ đẹp lắm!” Mộng Chi Tiên lấy can đảm đẩy tay hắn ra khỏi eo mình, nhìn sang Tử Yên yêu kiều gắt giọng:
“Mộng Lưu Ly của tỷ báo hại chúng ta, xém chút nữa để hắn chiếm hết rồi!”
Tử Yên gò má đỏ thẳm vô cùng mê người, yếu ớt nói:
“Tỷ cũng không biết nha, bình thường một người say đâu xảy ra chuyện như thế này?”
“Huống hồ Mộng Lưu Ly còn có tác dụng thần kỳ, cho chúng ta thấy trước một phần của nhân quả, rất là diệu dụng đấy!”
“Thấy trước một phần nhân quả?” Hoàng Y Thiền bĩu môi lên tiếng: “Vậy chẳng phải nói ba người chúng ta thật sự đều gả cho hắn?”
“Hahaha, chứ còn gì nữa?” Lạc Nam cất tiếng cười to: “Mộng Lưu Ly này cực kỳ hiệu nghiệm đó, quả nhiên là hảo tửu!”
Nhưng mà ngay lúc này, ánh mắt vô cảm và loại khí chất cô tịch của thân ảnh trong mơ kia bất chợt hiện về trong tâm trí hắn, khiến tim của Lạc Nam bỗng nhiên đau thắt, một cảm giác nói không nên lời lan tràn khắp cả linh hồn, ngay cả dục niệm đang phát sinh cũng bị dập tắt, rùng mình.
“Chàng sao thế?”
Cảm giác được Lạc Nam khác thường, tam nữ đưa đến ánh mắt nghi hoặc, không hiểu vì sao cảm xúc của hắn đột nhiên tuột dốc như vậy.
“Không… không có gì…” Lạc Nam lắc đầu cười khan: “Chỉ là nghĩ đến chút chuyện cũ không vui!”
Tam nữ gật đầu, cho rằng các nàng khiến hắn nhớ đến chúng nữ Hậu Cung nên sinh lòng nhung nhớ.
“Được rồi, hôm nay là ngày chàng vào Thư Viện Cổ Việt đó!” Mộng Chi Tiên nhu hòa nhắc nhở nói.
Lạc Nam hít sâu một hơi, cố gắng quên đi cảm giác kỳ quái, bình tĩnh lại, không nhịn được hỏi thăm: “Tử Yên, nghe nói Phiêu Miểu Tiên Cung lánh đời đã lâu, sư phụ của nàng là một người như thế nào? Có ý kiến gì về chuyện của chúng ta hay không?”
Tử Yên hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn, bất quá vẫn dịu giọng trả lời:
“Sư phụ là Thiên Đế Cấp cường giả, nhân vật cùng thời với Tuế Nguyệt Nữ Đế, Thiên Đế, Nghịch Long Đế, Tiêu Dao Tiên Đế…”
“Trong quá khứ khi còn là một Đế Nữ, sư phụ cũng từng rời khỏi Phiêu Miểu Tiên Cung đi đối mặt với tình kiếp, sau khi trở về đã trở nên vô cảm vô tình, tu vi tăng mạnh, lập tức bế quan luyện đến tầng cao nhất của Vong Tình Đạo!”
“Còn ta thì khác với sư phụ, tiếp xúc với chàng… ta sợ rằng mình chẳng những không thể vô tình, ngược lại ngày càng hữu tình, cách Vô Tình Đạo xa lắm rồi…”
“Phiêu Miểu Tiên Cung cho phép mọi Đế Nữ tự do đối mặt với Tình Kiếp, dù kết quả cuối cùng như thế nào cũng sẽ không bao giờ hối hận hay oán trách!”
Lạc Nam hơi trầm tư, theo lời của Tử Yên… dù hắn và Tử Yên có thật sự kết hôn như trong giấc mộng, Phiêu Miểu Tiên Cung cũng sẽ không phản đối, vậy ánh mắt và khí chất khiến người đau lòng đó là sao?
Không thể nào hiểu nổi…
Lạc Nam lắc đầu, xua đuổi đi tạp niệm trong đầu…
Chắc là rượu Mộng Lưu Ly sinh ra sai lầm, một giấc mộng mà thôi, không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mình quá lớn được…
“Có để bọn thiếp thay y phục hay không? Bị chàng xé rách gần hết rồi!”
Nhìn thấy trời ngày càng sáng, bình minh đã qua, Hoàng Y Thiền u oán trách cứ.
“Các nàng vào Linh Giới Châu cho riêng tư, ta vào Thư Viện Cổ Việt luôn…” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa.
“Ừm…” Tam nữ đỏ mặt tán thành.
Hắn phất tay, thu các nàng vào trong Linh Giới Châu, lấy ra một kiện y phục bó sát mặc lên người, lại ngưng tụ ra Bá Y như áo choàng bao vây bên ngoài.
Phong thần tuấn lãng…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-7/
Rất nhanh, Lạc Nam đã tìm thấy Bụt…
“Đây là Lệnh Bài có thể đổi lấy một vật phẩm bên trong Thư Viện Cổ Việt!” Bụt giao cho hắn một tấm Lệnh Bài giống với của Mặc Căng tiền bối, vuốt râu dặn dò:
“Tuyển chọn cho cẩn thận, cơ hội không có nhiều, cảm thấy thứ nào thích hợp nhất, giúp mình phát triển tốt nhất thì hãy đổi!”
“Đa tạ tiền bối!” Lạc Nam kính cẩn chắp tay.
Bụt gật đầu, phi thân bay trước dẫn đường.
Lạc Nam thi triển thân pháp đuổi theo phía sau.
Hắn phát hiện, phương hướng mình đến lại là chỗ của Tre Cổ Việt.
Như nhận ra thắc mắc của Lạc Nam, Bụt ung dung giải thích: “Cửa vào Thư Viện Cổ Việt nằm trong trung tâm Tre Cổ Việt…”
“Thì ra là thế…” Lạc Nam giật mình, quả thật là nơi ẩn giấu rất bí mật a, lần trước hắn vào trong chỗ khảo nghiệm của Tre Cổ Việt vẫn chẳng phát hiện chút manh mối nào.
Hai người vừa đến chỗ của Tre Cổ Việt…
PHỐC!
Có tiếng máu tươi cuồng phún, một thân ảnh bay ngược ra ngoài, chật vật rơi xuống trước mặt Lạc Nam.
Lạc Nam trừng mắt nhìn, đây không phải là tên tiểu tử Ngọc Tiên 15 tuổi sao?
“Hắc hắc hắc, ta thấy Lạc Nam ca ca đại triển thần uy đạt được tre biến dị 99 đường Vân, nhất thời nhiệt huyết sôi trào tiến hành khảo nghiệm!” Thằng nhóc chật vật ngồi dậy nói.
Lạc Nam tròn xoe mắt, tiểu tử ngươi mặc dù là tuyệt thế yêu nghiệt, 15 tuổi Ngọc Tiên vô cùng lợi hại, nhưng muốn thông qua khảo nghiệm hà khắc như vậy còn kém xa lắm.
“Haha, ở Cổ Việt Tộc chỉ cần cảm thấy đủ thực lực là có quyền tìm Tre tiền bối khảo nghiệm, tùy thời có thể giành phần thưởng…” Bụt cười to giải thích:
“Đây cũng xem là một phương pháp động viên đệ tử rèn luyện, gia tăng chiến lực!”
Lạc Nam chép miệng… xem ra rèn luyện chiến lực cho đệ tử cũng là một trong các công dụng của Tre Cổ Việt, không đơn thuần chỉ là cung cấp Nguyên Liệu luyện chế Pháp Bảo hay Vũ Khí.
Hắn có chút ngưỡng mộ những đệ tử của Cổ Việt Tộc đúng là con ông cháu cha chính hiệu, có được Thần Thụ đứng top 3 làm nơi rèn luyện chiến đấu, không như hắn phải đạt thành tích cao mới được ban thưởng cơ hội khảo nghiệm một lần.
Đệ tử của thế lực khác nếu biết chuyện này, không ghen ghét phát cuồng mới là chuyện lạ.
“Tre tiền bối, nhờ ngài mở ra Thư Viện Cổ Việt!” Bụt hướng về Tre Cổ Việt kính cẩn chắp tay.
Lạc Nam trong lòng nghiêm nghị, ngay cả già như Bụt còn gọi Tre Cổ Việt là tiền bối, có thể thấy tuổi đời của Lũy Tre này sâu xa như thế nào, sợ rằng Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng chỉ là hậu bối nếu đứng trước mặt Tre Cổ Việt.
“Lại là tiểu tử quái thai này?” Tre Cổ Việt cười haha nhìn Lạc Nam.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Vô tận rừng Tre bỗng nhiên tách ra tạo thành một con đường mòn vô tận…
“Vào đi thôi…” Bụt vuốt râu.
“Đa tạ tiền bối dẫn đường!” Lạc Nam cảm tạ một câu, chậm rãi tiến vào.
Trên đường đi, hắn đem chuyện của nhánh Tre Biến Dị hỏi ý kiến của Tre Cổ Việt.
Đạt được câu trả lời y hệt Mặc Căng khiến Lạc Nam ngậm ngùi không thôi.
“Tiểu tử ngươi có lòng giữ lại linh tính của nó khiến lão phu rất mừng!” Tre Cổ Việt thở dài một tiếng:
“Bất quá trở thành Pháp Bảo hoặc hòa vào Pháp Bảo vốn là số phận đã định trước của nó…”
“Nếu có thể dung hợp với Hoàng Tộc trong Binh Nhân Tộc như Lạc Hồng Kiếm, dù mất đi linh tính cũng là kết cục không tệ…”
“Lão phu có một linh cảm… ngươi sẽ tìm ra phương thức hoàn mỹ để sử dụng nó!”
“Hy vọng là thế đi…” Lạc Nam trầm tư…
Rốt cuộc, vượt qua con đường dài thăm thẳm với rừng trên bao phủ hai bên, đập vào mắt Lạc Nam là một vòng xoáy hư không thần bí, dường như phía sau vòng xoáy là một thế giới hoàn toàn khác.
Bước đến thật gần, hắn không cảm giác được khí tức nguy hiểm nào…
Đặt chân bước vào.
“Thư Viện Cổ Việt, ta đến!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258