Thân ảnh Lạc Nam chẳng biết từ bao giờ đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mà bởi vì lực chú ý của tất cả đều đang đổ dồn về phía vị lão già Chí Tôn vừa xuất hiện nên cũng chẳng ai để ý.
Bất quá chỉ nháy mắt sau đó, Lạc Nam đã xuất hiện trên đầu vị Chí Tôn kia, thu hút mọi ánh nhìn.
Một thanh ma kích đen kịch tà dị và dữ tợn chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện trong tay, Ma Khí ngập trời, một đóa Bỉ Ngạn Hoa nở rộ dọc theo thân kích, hung hăng cắm thẳng xuống đầu lão già.
“Tiểu tử này điên rồi.”
Phát hiện tu vi của hắn là Thánh Tôn nhưng lại dám tập sát Chí Tôn, toàn trường tê dại cả da đầu.
Thánh Tôn và Chí Tôn tuy khác biệt chỉ một chữ nhưng chênh lệch trong đó còn hơn cả đất và trời, chẳng khác nào con kiến và chân long, Thánh Tôn ở trước mặt Chí Tôn chỉ là loại ruồi bọ.
Không quan tâm đến tất cả nghĩ gì, Lạc Nam hờ hững lên tiếng:
“Tiểu Vũ Kết Giới!”
Một kết giới cuồn cuộn bạo phát mà ra, mang theo lực lượng của thiên địa quy tắc tiểu vũ trụ chi phối, lập tức đem tu vi Chí Tôn của lão già áp xuống chỉ còn Thánh Đế tối đỉnh.
“Chuyện gì xảy ra?” Đồng tử trong mắt lão già co rụt lại, một cảm giác nguy hiểm dâng trào trong lòng.
Đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Xích Tà Kích gào thét dữ dội, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Oanh Thiên Tổ Phù ầm ầm chấn động, 200 hành tinh cũng đang xoay tròn trong đan điền.
Một chiêu Xích Tà Diệt Thế theo Lạc Nam bá đạo trấn xuống, muốn diệt Chí Tôn.
“Đừng hòng!”
Lão già quát to một tiếng, vội vàng thu liễm thế công với đám người Ngũ Độc Kiếm Đế.
Chỉ thấy Không Gian Chi Lực quanh thân ông ta sôi trào, cơ thể lập tức dịch chuyển ra khỏi phạm vi mà Tiểu Vũ Kết Giới tác động, tu vi khôi phục lại là một Chí Tôn cao cao tại thượng.
“Tiểu tử còn non lắm, Hư Độc Chí Quốc mỗi một độc tu đều nắm giữ Không Gian Hệ, kết giới chết tiệt kia của ngươi nằm mơ mà phong tỏa được lão phu!” Lão già nhìn Lạc Nam cười lạnh.
“Vậy sao?” Lạc Nam mỉa mai nở nụ cười.
Không Gian Chi Lực và cả Thời Gian Chi Lực của hắn đồng loạt kích hoạt, đem tốc độ đẩy nhanh gấp hàng trăm lần.
Dịch Chuyển Tức Thời!
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngũi, Lạc Nam lại ở trên đỉnh đầu lão già Chí Tôn, Tiểu Vũ Kết Giới tác động, tu vi của lão già một lần nữa suy yếu.
“Ngươi!?” Lão già biến sắc, không ngờ Lạc Nam cũng sở hữu Không Gian và thậm chí là cả Thời Gian, tốc độ quá mức kinh khủng.
Sắc mặt ông ta thoáng chốc trở nên oán độc: “Thì đã sao? Dù tu vi lão phu chỉ là Thánh Đế tối đỉnh, chẳng lẽ không giết được con kiến hôi chỉ mới Thánh Tôn?”
Nghĩ đến đây, cuồn cuộn Độc Lực thẩm thấu ra lòng bàn tay, kết tụ thành một quả Độc Cầu khổng lồ, nhắm ngay lồng ngực Lạc Nam chưởng đến.
Lạc Nam cũng chỉ chờ có thế, một tay cầm Xích Tà Kích tiếp tục đâm xuống, một tay hiện ra Độc Đỉnh mãnh liệt xoay tròn.
VÙ!
Độc Đỉnh tuôn ra hấp lực dữ dội, nháy mắt liền đem Độc Cầu của lão già hút vào.
“Cái quái!?” Lão già không dám tin vào mắt mình.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Xích Tà Kích đã cắm thẳng xuống đầu.
“Khốn kiếp!” Bản năng sinh tồn của một Chí Tôn, lão già lách mình né tránh một kích chí mạng.
PHỐC!
Xích Tà Kích cắm thẳng xuống bả vai, đâm sâu vào bên trong, máu tươi cuồng phún.
“HÍT…” Lão già hít một ngụm khí lạnh vì đau đớn, sắc mặt đầy dữ tợn gầm rống:
“Tiểu súc sinh, đây là sai lầm của ngươi!”
Nói xong, lão già điều động Độc Lực bá đạo của mình thẩm thấu vào Xích Tà Kích, muốn dùng Xích Tà Kích đang cắm trên cơ thể mình làm vật dẫn để truyền độc vào người Lạc Nam.
XÈO XÈO XÈO XÈO XÈO…
Nhưng kết quả xảy ra khiến lão như hoài nghi nhân sinh.
Xích Tà Kích thể hiện khả năng độc đáo của mình chính là Thôn Phệ, chẳng những đem toàn bộ Độc Lực của lão già hấp thụ, cũng đang cuồn cuộn rút ra máu huyết, sinh mệnh của ông ta.
“AAAAA”
Lão già lưng càng thêm còng, tóc càng thêm bạc, chỉ vài giây ngắn ngũi như già thêm hàng trăm tuổi.
Lạc Nam biểu lộ vô tình, Bí Tự Trận trong mắt mở ra, hình thành một tòa Trận Pháp giam cầm, vây nhốt lão già vào bên trong.
Tử Giới theo đó bắt đầu mở rộng, hắn muốn sử dụng Đoạt Mệnh Tử Vong mượn lấy sinh mạng của một vị Chí Tôn biến thành chất dinh dưỡng cho mình.
“Bí Thuật – Độc Anh Thoát Xác!”
Nào ngờ khi tính mạng lâm vào hấp hối, lão già bỗng nhiên thiêu đốt tinh huyết, thi triển Bí Thuật độc môn.
Bên trong đan điền, một Nguyên Anh có hình thù giống lão già như đúc, toàn thân nhiễm kịch độc và ẩn chứa đến 8 phần mười tu vi của lão già bỗng nhiên phá thể bay ra kịp thời trước khi Tử Giới đóng lại.
BÙM!
Khi Nguyên Anh đào tẩu thành công, cơ thể của lão già liền như một quả bom rỗng, ầm ầm nổ tung.
“HỰ!”
Lạc Nam rên lên một tiếng, cả Trận Pháp và Tử Giới đều bị vụ nổ nghiền nát, ngay cả hắn cũng bị chấn đến bay ngược hàng trăm dặm, toàn thân đau nhứt đầy rẫy các vết thương.
Không ngờ lão già vẫn còn một chiêu này.
“Súc sinh… mặc kệ ngươi là ai, chờ đón lửa giận của Hư Độc Chí Quốc đi!”
Nguyên Anh của lão già viễn độn hàng trăm dặm, nó có khả năng xé rách không gian, mặc kệ Hoàng Tử và Công Chúa của mình quyết định đào tẩu, trước khi chuồn mất còn không quên buông lời uy hiếp.
Lạc Nam híp mắt nở một nụ cười: “Lão cẩu ngươi không có cơ hội để thấy ngày đó!”
Cánh tay nhẹ nâng, toàn bộ Vạn Độc Lâm âm u bỗng nhiên tỏa sáng, bầu trời hiện ra ngân hà mỹ lệ và chói mắt, một thanh Lạc Thần Cung đã hiện ra trên tay Lạc Nam.
Các đường vân trên thân cung toàn bộ lóe sáng, Bá Lực ngưng kết thành Lạc Thần Tiễn, Lạc Nam bắt đầu kéo căng dây cung, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn khóa chặt tiểu nguyên anh của lão già.
Đang tưởng rằng mình sắp chạy trốn thành công, lão già đột ngột tê dại cả da đầu, Nguyên Anh bé nhỏ quay lại nhìn, chứng kiến Lạc Nam đang kéo cung mà xém chút vãi cả linh hồn, hoảng sợ gào thét:
“Đừng!”
Vừa gào thét vừa cố gắng xé rách không gian bỏ trốn.
Đáng tiếc đã muộn, Lạc Nam đã buông dây.
XOẸT!
Lạc Thần Tiễn băng cắt không gian, mũi tên như có được sinh mệnh thật thụ biết truy tung địch nhân, xuyên qua thời gian và không gian khóa chặt đối thủ, nhất tiễn tất sát.
Bất chấp nguyên anh của lão già đã cách xa ngàn dặm, một tiễn bá đạo xuyên qua, Bá Lực bạo tạc.
ĐÙNG!
Nguyên anh ầm ầm nổ tung như pháo hoa giữa bầu trời trước sát khí chí mạng từ Lạc Thần Tiễn, không có bất kỳ một cơ hội nào cho lão già xấu số.
“Trời ơi!”
Cảm giác được khí tức của lão già tan biến khỏi trời đất, một vị Chí Tôn vừa rồi còn cao cao tại thượng không gì sánh bằng lúc này đã triệt để bị xóa sổ, tất cả độc tu đang có mặt ở hiện trường thật sâu lâm vào tĩnh lặng.
Từng đôi mắt gắt gao nhìn lấy vị nam tử đang thu hồi Cung và Kích kia, một cảm giác lạnh buốt cả sống lưng khiến bọn hắn hãi hùng.
Cũng may… cũng may vừa rồi không để cơn thèm ăn lấn mất đi lý trí, bằng không kẻ phải chết sẽ là bọn hắn.
Có ai nghĩ một Thánh Tôn đi cùng với Ngũ Độc Kiếm Đế đám người lại có thể tiêu diệt cả một Chí Tôn sống sờ sờ như vậy.
Tuy nói Độc Hệ Tu Sĩ sở trường là hạ độc âm thầm, đối kháng chính diện sẽ không mạnh bằng các loại tu sĩ khác, nhưng Chí Tôn dù sao cũng là Chí Tôn… chưa kể đó còn là một Chí Tôn nắm giữ Không Gian Chi Lực.
Kết quả đơn giản như thế đã chết rồi?
“Thật khủng bố.” Ngũ Độc Kiếm Đế nhìn thấy cảnh này xém chút từ không trung ngã xuống, hắn đã sớm biết Lạc Nam yêu nghiệt nhưng không ngờ lại yêu nghiệt đến mức này, vậy mà có thể diệt cả Chí Tôn?
Lữ Độc Song Đế âm thầm may mắn vì đã lựa chọn thuần phục, một khi ngoan cố chống lại chủ công khủng bố như vậy, bọn hắn không dám nghĩ đến hậu quả a.
“KHÔNG!”
Hai tiếng hét thê lương thảm thiết, thì ra Hư Độc Công Chúa và Hư Độc Hoàng Tử đã rơi vào tay đám người Ngũ Độc Kiếm Đế.
Bọn hắn mặc dù mãi mê xem Lạc Nam chiến đấu, nhưng muốn trấn áp hai thiên tài hậu bối mới Thánh Đế Sơ Kỳ chẳng phải quá là đơn giản?
Mà lúc này công chúa và hoàng tử trước đó còn ra vẻ cao quý và kiêu ngạo không ai sánh bằng, hiện tại một nam và một nữ này liền như chó chết bị đè ép quỳ gối trước mặt Lạc Nam.
Bọn hắn chỉ là Thánh Đế Sơ Kỳ, kiêu ngạo và hống hách vì ỷ rằng mình có người hộ đạo tu vi Chí Tôn đi theo bảo kê.
Kết quả người hộ đạo bị diệt một cách quyết liệt và nhanh gọn như vậy, trong lúc nhất thời toàn thân run như cầy sấy.
Lạc Nam phất phất tay, ra hiệu Ngũ Độc Kiếm Đế giải quyết.
Hắn làm người luôn ân oán rõ ràng, đang nướng thịt ăn uống vui vẻ đột ngột bị tìm đến gây sự, uy hiếp, xem thường… liền cho các ngươi hiểu sự tàn khốc của Nguyên Giới.
“Ngươi không thể giết chúng ta.”
Cảm nhận được sát cơ của Lạc Nam, Hư Độc Hoàng Tử nghiến chặt hàm răng, sắc mặt vặn vẹo:
“Hư Độc Chí Quốc chính là Chí Tôn Thế Lực hàng đầu, các ngươi dám…”
PHỐC!
Chủy Thủ xuyên tâm, Ngũ Độc Kiếm Đế hừ một tiếng: “Nói nhảm quá nhiều.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hư Độc Công Chúa xém chút ngất đi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch không còn chút máu, thê lương cầu khẩn:
“Xin đừng giết ta trẻ người non dại, các vị làm sao mới chịu tha thứ cho ta?”
“Muộn rồi!” Ngũ Độc Kiếm Đế gằn giọng.
“Thả!” Lạc Nam lại mở miệng.
“Cái này…” Ngũ Độc Kiếm Đế cùng Lữ Độc Song Đế hoài nghi mình nghe lầm.
Chủ công trước đó còn hung thần ác sát, diệt Chí Tôn không chút nhíu mày, kết quả quyết định tha cho nữ nhân này, chẳng lẽ là thương hoa tiếc ngọc?
Bất quá bọn hắn cũng không dám trái lời, đem Hư Độc Công Chúa ném đi để nàng tự sinh tự diệt.
Sau hàng loạt chuyện như vậy, không có bất kỳ vị độc tu nào dám ở gần tiếp tục quan sát mấy người Lạc Nam, nhao nhao phá không rời đi, chỉ là trong lòng vẫn nghĩ mãi không ra Tây Châu từ bao giờ tồn tại yêu nghiệt đến như vậy?
Thánh Tôn giết Chí Tôn, tuy rằng chỉ là Nhất Cảnh Chí Tôn nhưng từ trước đến nay ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua có chuyện như thế a.
“Chủ công, vì sao tha cho nữ nhân đó? Không sợ ươm mầm tai họa?” Độc Âm suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
Qua cách hành sự của nam nhân này, nàng không nghĩ rằng hắn thương hoa tiếc ngọc, dù sao thì ngay cả nàng cũng xém chết dưới tay hắn.
“Tội của bọn chúng chưa đáng chết.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Xin tha rồi thì tha thôi.”
Ba người trợn mắt há hốc mồm, Độc Dương khóe môi giật giật: “Thế sao trước đó ngài giết cả lão già và hoàng tử?”
“Bởi vì bọn chúng đến khi chết vẫn chưa từng xin tha.” Lạc Nam ung dung nói:
“Còn uy hiếp ngược lại ta, như thế thì giết chứ để lại làm gì?”
Ba người giật mình đưa mắt nhìn nhau, xem như phần nào nhận thức thêm về tính cách của vị chủ công này.
Hắn cực kỳ quyết đoán và sát phạt nhưng không phải hiếu sát thành tính.
Nếu ngươi trêu vào hắn nhưng chưa chạm đến điểm mấu chốt của hắn, chỉ cần ngươi thành khẩn cầu xin hắn sẵn sàng tha thứ cho ngươi.
Nhưng nếu ngươi đã trêu vào hắn mà vẫn cố chấp đến cuối cùng, vậy thì kiếp sau học lại cách làm người a.
Cũng giống như trước đó hắn đã từng nói, hắn không keo kiệt một khối thịt, chỉ cần mở miệng hỏi ý thì hắn sẵn sàng chiêu đãi…
Quan trọng là ở thái độ a…
Trong lúc nhất thời, đáy lòng ba người Ngũ Độc Kiếm Đế càng thêm kính nể, thầm nghĩ có thể đi theo một chủ công như vậy nói không chừng chính là vinh hạnh to lớn.
Mà tin tức về một vị yêu nghiệt lấy tu vi Thánh Tôn tiêu diệt Chí Tôn cũng bắt đầu từ trong Vạn Độc Lâm lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Có người khiếp sợ cũng có kẻ hoài nghi, bất quá Lạc Nam đều không quá bận tâm.
Trong nháy mắt, nửa tháng thời gian rốt cuộc đã đến…
Ngày 11 tháng 11…
Trước sự chờ mong của hàng nghìn độc tu, toàn bộ Vạn Độc Lâm đột ngột chấn động.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
“Quả nhiên là ở dưới lòng đất.”
Lạc Nam âm thầm gật đầu, cảm nhận được động tĩnh mãnh liệt bên dưới vô vàn mạch nước ngầm bên dưới chân mình.
Có những dòng chảy mãnh liệt đang ngưng tụ một cách dữ dội.
“Đến rồi… đến rồi… chờ đợi bao nhiêu lâu rốt cuộc cũng đến…” Ngũ Độc Kiếm Đế thân già run rẩy, kích động đến mức siết chặt nắm tay.
Lữ Độc Song Đế tuy tỉnh táo hơn những toàn thân cũng run lên nhè nhẹ.
Đối mặt với sức hấp dẫn của Chí Tôn Độc Tuyền, chỉ cần là Độc Tu đều không muốn từ chối.
Lạc Nam cũng đã cảm giác được Độc Đỉnh của mình đang rung động, rõ ràng Chí Tôn Độc Tuyền là loại tài nguyên có thể hấp dẫn đến Độc Đỉnh, vượt xa các loại tài nguyên độc tu khác ở Vạn Độc Lâm.
Hắn hài lòng nở nụ cười, thật sự không uổng công đi một chuyến a…
Bầu không khí ngày càng nóng lên, tất cả Độc Tu đều cảm nhận được dòng chảy bên dưới lòng đất đang điên cuồng tụ hội về một phương hướng.
Hầu như không hề do dự, tất cả vận khởi thân pháp, hóa thành từng luồng tàn ảnh lao vọt đến một nơi.
“Chúng ta cũng đi!” Lạc Nam nói.
“Tuân lệnh!” Ba người Ngũ Độc Thánh Đế hưng phấn rít gào.
Chỉ vài chục phút sau, tất cả đều tập trung đến một địa phương ở nơi tận cùng bên trong Vạn Độc Lâm.
Toàn bộ Độc Tu trong Vạn Độc Lâm đã có mặt ở nơi này, số lượng lên đến hàng nghìn người, trong đó không ít những Độc Tu có máu mặt trong giới luyện Độc.
Bất quá lúc này tất cả đều không có tâm tình để ý lẫn nhau, ngược lại từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm về một hướng.
Đó là một thác nước khô càn cao chót vót dựng thẳng bên vách núi đá, có lẽ bởi vì đã quá lâu chưa từng có một giọt nước nào chảy qua, thác nước đã phủ đầy bụi bặm và rêu phong theo năm tháng, cằn cỗi vô cùng.
“ỰC…”
Toàn bộ Độc Tu đều nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy Độc Lực trong cơ thể mình đang sôi sùng sục.
Bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm lên phía trên, bởi vì tất cả đều cảm ứng được vô vàn dòng chảy mang theo độc tính tinh khiết từ dưới lòng đất leo lên đỉnh núi cao, điên cuồng dồn về nơi đỉnh thác.
Rốt cuộc…
BÙM…
Theo một thanh âm nổ tung, Chí Tôn Độc Tuyền như đại hồng thủy từ trên đỉnh tháp ầm ầm đổ xuống trong ánh mắt nóng rực của toàn trường.
Chí Tôn Độc Tuyền tuôn xuống như thác lũ…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237