“Thiếp muốn giúp chàng chinh phục Cửu Cảnh Chí Tôn!”
Huyết Hàn Lệ giọng điệu tràn ngập hấp dẫn nói.
“Nghe kích thích thật đấy.” Lạc Nam nhếch miệng:
“Nhưng ta từ chối!”
“Bị điên à mà từ chối?” Huyết Hàn Lệ bực tức trừng mắt nhìn hắn, chinh phục Tu La Giáo Chủ thực lực cường đại, lại có dung nhan họa quốc ương dân như thế chính là giấc mộng của vô số nam nhân trong thiên hạ.
Đây là cơ hội ngàn vạn năm chưa có một lần, nhân lúc nàng suy yếu nhất đạp đổ mọi tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của nàng, chinh phục thân xác của nàng.
Với sức hấp dẫn như thế, tên nam nhân này lại còn từ chối?
“Haha.” Lạc Nam ngạo nghễ cười dài:
“Ta cả đời mỹ nhân không ít nhưng chưa từng dùng đến thủ đoạn uy hiếp lợi dụng như vậy, nàng muốn nhắm vào Huyết Chiêu Dương để khiến Huyết Hàn Lệ khuất phục chính là xem thường ta.”
“Ta sẽ không để nàng làm như thế.”
Huyết Yêu Cơ nghe vậy liếc xéo hắn một cái, bên trong ánh mắt xuất hiện một tia hân thưởng hiếm thấy.
“Đáng giận.” Huyết Hàn Lệ nghiến răng:
“Đối phó với địch nhân làm sao có thể cư xử theo cách thông thường?”
“Nàng ấy không phải địch nhân của ta.” Lạc Nam lắc đầu.
“Hừ, chỉ mới lên giường của vài lần mà ngươi đã thương hoa tiếc ngọc rồi à?” Huyết Hàn Lệ yêu kiều hừ một tiếng, ghen tuông nói:
“Không phải địch nhân, chẳng lẽ muội muội ta chính là nữ nhân của ngươi?”
“Không sai.” Lạc Nam thoải mái thừa nhận:
“Đã ngủ cùng ta đương nhiên là nữ nhân của ta, mà đối xử với nữ nhân của mình… ta sẽ không dùng thủ đoạn.”
“Phi.” Huyết Yêu Cơ cùng Thập Khánh Huyên cùng lúc phỉ nhổ:
“Chỉ là sự cố mà thôi, ai thèm làm nữ nhân của ngươi?”
“Mặc kệ các nàng nghĩ gì, ở trong lòng ta đã xem các nàng là nữ nhân của mình.” Lạc Nam tuyên bố nói.
Tuy rằng quả thật quan hệ giữa hắn cùng Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên là sự cố ngoài ý muốn, nhưng với lòng chiếm hữu và tự tôn của một nam nhân, Lạc Nam đương nhiên đã nhận định các nàng là nữ nhân của mình.
“Có ai đối xử với nữ nhân của mình như ngươi?” Thập Khánh Huyên bất mãn kháng nghị:
“Bắt nhốt, không cho khôi phục tu vi.”
“Đây là đề phòng các nàng ám sát phu quân.” Lạc Nam cười khà khà:
“Chờ ta đột phá đến Chí Tôn, liền sẽ khôi phục thực lực cho hai nàng.”
“Ngươi nghĩ rằng đột phá Chí Tôn thì có thể thắng ta?” Huyết Yêu Cơ khinh khỉnh hỏi:
“Đừng tưởng rằng lão nương yếu như những kẻ mà ngươi từng vượt cấp đánh bại.”
“Không phục thì cược đi.” Huyết Hàn Lệ tham gia náo nhiệt, chen miệng vào nói:
“Các ngươi lấy tu vi Thánh Hoàng đối chiến, kẻ nào bại sẽ vĩnh viễn phục tùng người còn lại.”
“Hiện thời dưới Chí Tôn ta chính là vô địch.” Lạc Nam mãnh liệt tự tin nói:
“Không cần cùng cấp Thánh Hoàng, ta có thể cho nàng ấy dùng tu vi Thánh Đế để đấu với ta.”
So với dùng Huyết Chiêu Dương uy hiếp, hắn càng ưa thích tự mình dùng bản lĩnh của mình chinh phục Huyết Yêu Cơ.
Huyết Yêu Cơ ánh mắt lấp lóe, trong lòng vậy mà xuất hiện vẻ do dự và không dám chắc thắng.
Nàng mạnh miệng nói: “Phần lớn thủ đoạn chiến đấu của ta đều nằm ở cấp Chí Tôn, đừng hòng ta mắc bẫy của đôi cẩu nam nữ các ngươi.”
“Sợ thua thì nói là sợ, lý do nhiều như thế làm gì?” Huyết Hàn Lệ chế nhạo.
Huyết Yêu Cơ trực tiếp nhắm mắt lại và giữ im lặng, không thèm để ý đến đôi tra nam tiện nữ.
Thập Khánh Huyên không lên tiếng, nàng hiểu rõ về Lạc Nam hơn Huyết Yêu Cơ rất nhiều lần.
Nàng biết những bí mật lớn nhất của hắn.
Cái tên này nếu liều mạng chơi tới bến, đừng nói là Chí Tôn… ngay cả Cấm Kỵ sợ rằng cũng phải ăn quả đắng.
Rơi vào đường cùng, hắn lựa chọn tự bạo Cấm Kỵ Chi Nhãn hay Lục Đạo Luân Hồi Tâm thì Cấm Kỵ cũng phải trầy da tróc vẩy chứ không đùa được.
Cho nên Thập Khánh Huyên không chút nào hoài nghi, một khi hắn đột phá Chí Tôn thì mình sẽ không phải đối thủ của hắn, dù rằng sở hữu Vĩnh Hằng Cổ Thể cũng vô pháp so với Bất Hủ Diễn Sinh Kinh được.
Mà đừng nói là nàng, cho dù là những tồn tại đang cao cao tại thượng ở trên Chí Tôn Bảng sợ rằng đều sẽ bị hắn kéo xuống vào ngày mà hắn quân lâm Chí Tôn.
Bất quá cây cao thì đón gió, đến lúc đó hắn lại lọt vào tầm mắt của vô số lão quái vật khác, không còn tiểu đả tiểu nháo như hiện tại nữa rồi.
Đang suy nghĩ miên mang, Thập Khánh Huyên lại phát hiện có một đôi bàn tay đang cởi bỏ y phục của mình.
“Ngươi làm cái gì?” Thập Khánh Huyên giận dữ đem Huyết Hàn Lệ đẩy ra.
“Cởi quần áo.” Huyết Hàn Lệ mị mị cười:
“Đã tốn công nuôi nhốt hai vị nữ cường nhân Cửu Cảnh Chí Tôn thì phải cởi sạch y phục để các nàng trần trụi như nhộng, ngày ngày ngắm nghía thưởng thức, Lạc Nam còn chưa biết cách tận hưởng, ta sẽ dạy hắn.”
“Đừng làm rộn nữa!” Lạc Nam khóe môi giật giật đem Huyết Hàn Lệ kéo lại, bà nương này sau khi có lại cơ thể liền như yêu nữ được thoát khỏi gông cùm xiềng xích, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.
Tuy rằng hắn giam giữ Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên vì vấn đề an toàn của mình nhưng không có nghĩa là hắn xem hai nàng như phạm nhân hay chiến lợi phẩm của mình.
Hắn vẫn luôn giành cho hai nàng sự trân trọng nhất định, không thể để Huyết Hàn Lệ ức hiếp.
Sợ Huyết Hàn Lệ tiếp tục trêu chọc hai nữ, hắn trực tiếp mang nàng rời khỏi Thiên Cơ Lâu.
“Lần này thỏa mãn chứ?” Vừa tiến ra ngoài, Huyết Hàn Lệ đã nhoẻn miệng cười:
“Thiếp đóng vai ác để chàng tạo ấn tượng với hai nữ cường nhân, còn không mau ban thưởng?”
“Âm mưu quỷ kế cũng thật nhiều.” Lạc Nam đưa tay cốc lên đầu nàng.
Huyết Hàn Lệ hừ một tiếng, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
“Hiện tại đã nắm Tu La Giáo trong tay, bước kế tiếp định làm gì?”
“Đương nhiên là vận dụng tối đa quyền hạn để thu về lợi ích tối đa cho chúng ta!” Lạc Nam nở nụ cười tà:
“Ta không rành về những vấn đề này nên cần nàng làm cố vấn.”
“Tốt lắm.” Huyết Hàn Lệ nhỏ giọng:
“Tìm nơi thương nghị!”
Lạc Nam gật đầu, ôm lấy eo nàng biến mất tại chỗ.
Trong lúc những Tu La Sứ Giả khác còn đang cố gắng cạnh tranh Điểm Số để có thể trở thành Thánh Tử hay Thánh Nữ thế hệ mới… thì Lạc Nam và Huyết Hàn Lệ đã nắm giữ hệ thống tình báo và mạng lưới quan hệ khổng lồ của Tu La Giáo trong tay.
Có thể tận dụng để làm được rất nhiều thứ…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237