“Nguyên Khí cũng khá nồng đấy…”
Lạc Nam nhảy khỏi Đông Hoa Cung, cảm nhận mật độ nguyên khí trong thiên địa xung quanh, trong lòng đưa ra đánh giá.
Bởi vì yêu cầu Tiểu Hoa đưa đến nơi vắng vẻ một chút tránh rơi vào địa bàn của các đại thế lực, Lạc Nam được thả xuống ngoài rìa một khu rừng rậm nguyên thủy…
Đảo mắt quan sát một vòng, đây có lẽ là một khu rừng hoang, vạn dặm xung quanh không có bất kỳ dấu hiệu của thế lực nào tọa lạc.
Một nơi hoang vu đã có được Nguyên Khí nồng đậm như thế, vậy những phong thủy bảo địa… nơi các đại thế lực tọa lạc sẽ càng khủng khiếp hơn.
Trung tâm Tây Châu, nơi này cũng cực kỳ rộng lớn, là địa phương tụ hợp nhiều thế lực đỉnh cấp nhất Tây Châu.
Ngoài mục tiêu Đỉnh Lôi Chí Quốc của Huyền Lôi Đế Tôn lần này, trung tâm Tây Châu còn là địa bàn của Vạn Linh Tộc và Thất Thập Tông, đây đều là những thế lực mà Lạc Nam muốn đến một chuyến với mục đích khác nhau, bất quá hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp.
Ngược lại với đó, Tu La Giáo lại không lựa chọn vùng đất trung tâm làm địa bàn, mà lại chọn một nơi hoang vu vắng vẻ như bờ bên kia của Hằng La Đại Hải, Lạc Nam suy đoán có lẽ với thói quen hành sự cẩn trọng và bí mật, Tu La Giáo không muốn ở quá gần với nhiều Chí Tôn Thế Lực như thế, sẽ rất dễ sơ suất bại lộ các loại hành tung.
“Vị đạo hữu này, ngươi cũng định vào Vạn Độc Lâm tìm kiếm cơ duyên sao?”
Trong lúc Lạc Nam đang suy nghĩ, một thanh âm cười khẽ đã vang lên bên tai.
Lạc Nam đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một nhóm người gồm hai nam hai nữ đang nhìn lấy mình.
Bốn người này đều là thanh niên thiếu nữ, tuổi tác còn trẻ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp…
Trong đó hai tên thanh niên đều là Thánh Hoàng Sơ Kỳ, hai nữ nhân một là Thánh Tôn Hậu Kỳ, một là Thánh Tôn Trung Kỳ.
“Vạn Độc Lâm?” Lạc Nam nghi hoặc hỏi: “Là khu rừng phía trước này sao?”
“Ngươi không biết?” Thiếu nữ Thánh Tôn Trung Kỳ chớp chớp mắt:
“Vậy ngươi đến nơi này làm cái gì?”
“Ta từ xa muốn đến trung tâm Tây Châu, tình cờ đi lạc rồi đến tận đây.” Lạc Nam vuốt vuốt mũi nói.
Hắn vừa dứt lời, trong mắt hai tên thanh niên rõ ràng đều hiện lên vẻ xem thường.
Thì ra là một tiểu tử nhà quê, ngay cả Truyền Tống Trận của Trân Bảo Lâu cũng không đủ khả năng sử dụng nên phải lặn lội đường xa, kết quả còn đi lạc.
Hai thiếu nữ lại cảm thấy thú vị, ngay cả nàng Thánh Tôn Hậu Kỳ cũng che miệng cười khẽ:
“Vậy thì ngươi đi nhầm chỗ rồi, Vạn Độc Lâm này bên trong chứa đựng đủ loại kịch độc, là tử địa nhưng đồng thời cũng là mỏ cơ duyên của Độc Hệ Tu Sĩ, bốn người chúng ta đang kết đội để thám hiểm đấy.”
“Các vị là Độc Tu sao?” Lạc Nam hứng thú nói.
“Không sai.” Thiếu nữ Thánh Tôn Trung Kỳ gật đầu.
“Hai vị sư muội đi thôi, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ.” Một tên thanh niên mất kiên nhẫn nói.
“Được rồi.” Hai thiếu nữ nhẹ gật đầu, trước khi đi còn không quên hướng Lạc Nam căn dặn:
“Muốn vào trung tâm Châu Châu ngươi chỉ cần rời khỏi nơi này và đi về phía bắc ba nghìn dặm là an toàn.”
Chợt Lạc Nam thấy cả bốn người khi đến gần bìa rừng đều lấy ra một loại Đan Dược màu trắng bỏ vào trong miệng, sau đó mới an tâm bước chân vào rừng.
Hắn nhếch miệng cười, nhận ra Đan Dược mà bọn họ vừa uống là Kháng Độc Hoàng Đan, có tác dụng ngăn cản tất cả độc tố cấp Thánh Hoàng trở xuống.
Hiển nhiên bốn người đều là Độc Tu nhưng lại không tự tin vào khả năng của mình trước Vạn Độc Lâm, cần dùng đến Kháng Độc Hoàng Đan hỗ trợ.
Lạc Nam hơi suy nghĩ một chút liền âm thầm lặng lẽ đi theo phía sau.
Đừng quên hắn cũng là một độc tu, đã lỡ đến nơi này cũng mong muốn tìm kiếm một chút tài nguyên về luyện độc.
Dù sao thì Độc Hệ Tài Nguyên cũng tương đối khan hiếm, lần trước ở Trung Đông Động Thiên đã bở lỡ đám nấm Độc Cô Tộc một lần, hiện tại liền không muốn lãng phí cơ hội.
Hơn nữa hai thiếu nữ này cũng khá tốt bụng, cũng không thể nhìn thấy các nàng bị ngộ hại được.
Một đường tiến vào Vạn Độc Lâm, hắn nhìn thấy không ít các loại độc vật như bò sát, côn trùng, thực vật ẩn chứa độc tố, nhóm bốn người thanh niên nam nữ cũng phải chật vật ra sức chống lại mới có thể đi tiếp về phía trước.
Bất quá Độc Đỉnh trong đan điền của Lạc Nam chẳng có chút dấu hiệu phản ứng nào.
Điều này chứng minh các loại độc ở đây không đủ sức hấp dẫn đến Độc Đỉnh…
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Độc Đỉnh được tạo thành từ Thượng Cổ Dị Độc, sau đó vài lần thôn phệ những loại độc vật nổi danh như Mang Cổ Cáp Vương, nó kén chọn những loại độc vật ở nơi này là điều dễ hiểu.
Lạc Nam không vội, Vạn Độc Lâm vẫn còn rất sâu, hắn có dự cảm càng vào sâu bên trong sẽ xuất hiện vật mình cần.
Bất quá hai tên thanh niên kia cũng không có ý định vào sâu mạo hiểm…
Chỉ hai ngày tiến vào rừng rậm tách biệt với ngoại giới, cả hai đã cùng bạo phát tu vi Thánh Hoàng, bất chợt đem hai thiếu nữ đè ép xuống mặt đất.
Biến cố xảy ra đột ngột làm hai nữ nhân hoảng sợ, một người ra vẻ trấn định quát:
“Hai vị sư huynh, các ngươi muốn làm gì? Đừng quên chúng ta là người cùng một thế lực.”
“Khà khà, chính vì đều là người cùng thế lực nên chúng ta mới phí công dẫn dụ các ngươi vào tận đây.” Một tên thanh niên cười đắc ý:
“Sau khi hành sự xong, chỉ cần nói với trưởng bối hai ngươi đã xui xẻo chết trong Vạn Độc Lâm, ai sẽ vì hai nữ Thánh Tôn như các ngươi là lấy lại công đạo?”
Vừa nói chuyện, bọn hắn đã cực kỳ thành thục cởi xuống quần áo, chuẩn bị làm chuyện cầm thú.
“Súc sinh, các ngươi còn định giết chúng ta?” Thiếu nữ Thánh Tôn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
“Ai kêu các ngươi hấp dẫn như thế đây?” Một tên thanh niên liếm liếm môi:
“Hai huynh đệ bọn ta vẫn luôn có hứng với những tiểu sư muội ngây ngô như các ngươi, chơi xong cũng không thích chịu trách nhiệm.”
Lạc Nam âm thầm lắc đầu, hắn đã sớm ngửi ra mùi vị bất thường, ai đời hai tên Thánh Hoàng sẽ cùng Thánh Tôn yếu ớt kết làm đội ngũ đi thám hiểm? Trừ khi là cực kỳ thân thiết bằng không chính là có âm mưu.
Nể mặt hai thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên có hảo ý nhắc nhở mình, hắn quyết định ra tay.
Mắt thấy hai tên thanh niên sắp xách thương lên ngựa, hai luồng Vô Ảnh Thần Lôi phá không bay ra.
PHỐC… PHỐC…
Hai cái đầu cùng lúc nổ tung, linh hồn bị nghiền nát, Thánh Hoàng Sơ Kỳ không chịu nổi một kích.
“Hả?”
Máu tươi rơi xuống thân thể, hai thiếu nữ ngơ ngác nhìn hai tên súc sinh biến thành hai cổ thi thể.
Các nàng rùng mình một cái, sau đó thiếu nữ Thánh Tôn Hậu Kỳ đầy mặt cảm kích, thánh thót quát nói:
“Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ.”
Thiếu nữ còn lại vội vàng giật mình, cũng biểu lộ mừng rỡ như điên nói vọng theo:
“Xin tiền bối cho biết cao danh quý tính!”
Lạc Nam cũng lười xuất hiện, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, trực tiếp đem hai thiếu nữ và hai chiếc Nhẫn Trữ Vật của hai tên thanh niên ném văng ra khỏi khu rừng.
Với thực lực của hai nàng, ở lại nơi này chẳng khác nào tự tìm đường chết cả.
Tiện tay làm một chút chuyện cho đỡ chướng mắt, Lạc Nam tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Xích Nha Hắc Ám được thả ra, mang theo Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn bắt đầu quan sát bốn phương tám hướng.
Hắn muốn đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm tài nguyên…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237