Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 60

“Ba nữ người mẫu Lollipop bị tạt axit tại Liên hoan phim Quốc tế Busan 2017”

“Ba người mẫu an toàn, nhưng nam diễn viên trẻ Việt Nam bị thương nặng”

“Vụ tạt axit tại Liên hoan phim: Hung thủ là người Việt Nam định cư phi pháp”

“Vụ tạt axit tại Liên hoan phim: Hung thủ được thuê với giá 30 triệu won”

“Đối tượng tấn công là người mẫu đến từ Việt Nam”

Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyensex68.com/thuy-chi/

Sự kiện kinh hoàng xảy ra trong Lễ khai mạc Liên hoan phim Quốc tế Busan được hàng loạt báo chí Hàn Quốc và quốc tế đưa tin. Vấn đề an ninh được thắt chặt tối đa, nhưng một số diễn viên nổi tiếng các nước đã mất niềm tin bỏ về sớm.

Hung thủ bị bắt ngay tại chỗ, là một người đàn ông người Việt nhập cư phi pháp. Ông ta khai mình mắc bệnh ung thư sắp chết, được người ta thuê để hủy đi khuôn mặt Thùy Chi… Ông ta được cấp một chứng nhận phóng viên giả để qua cổng an ninh. Và nhận túi axit trong bọc nilon từ một người phụ nữ không rõ mặt… Vấn đề là người phụ nữ đó đã đưa vật nguy hiểm như vậy qua hàng rào an ninh như thế nào ?! Cảnh sát tìm được ít dầu bánh bông lan trên mẫu túi nilon chứa axit. Truy từ đầu mối này, họ tìm ra một lổ hổng lớn từ công tác nhập thức ăn nhẹ teabreak cho buổi lễ. Người ta đã nhét bịch axit lỏng vào trong một cái bánh bông lan và đưa vào khu vực an ninh. Cảnh sát tiếp tục truy ngược đến nhà hàng cung cấp bánh… Thì phát hiện ra nhà hàng này vì tiết kiệm chi phí lao động, đã sử dụng một số nhân lực giá rẻ có tay nghề bakery, nhưng không có giấy tờ rõ ràng… Trong số những người đó, một người thợ bánh mì gốc Việt Nam đã đột nhiên nghỉ làm sau ngày xảy ra vụ tấn công. Mọi đầu mối đều mất dấu.

Mọi việc không dừng ở đó. Vì Liên hoan phim Quốc tế Busan có tầm ảnh hưởng lớn trong khu vực, nên chính phủ Hàn Quốc đã yêu cầu phía Việt Nam và Interpol cùng hợp tác điều tra.

Những việc bên ngoài đó không còn liên quan gì đến Thùy Chi nữa… Một tuần nay, Thùy Chi ở lại bệnh viện Busan chăm sóc cho Hào Phong. Đoàn Long vì công việc bay về trước, chỉ còn lại Ngọc Hà túc trực bên nàng. Phía đối tác Dong Yong cũng ra vào bệnh viện thăm hỏi Thùy Chi nhiều lần. Nhưng nàng ở lại Hàn Quốc với lý do cá nhân, nên kiên quyết từ chối họ giúp đỡ thêm. Dù phía Dong Yong không nói ra, nhưng Thùy Chi cảm nhận được họ đang bất mãn… Có lẽ vì rất nhiều lý do. Vì nụ hôn bất ngờ ngoài kịch bản của Thùy Chi và Hào Phong, vì sự âm mưu tấn công nhằm vào nàng lại diễn ra trong sự kiện của họ, có thể cũng vì hai cô diễn viên kia sợ hãi đến vỡ mật đang yêu cầu bồi thường… Nhưng một điều có thể khẳng định rằng, vị trí đại sứ Lollipop Châu Á sẽ vĩnh viễn không lọt vào tay Thùy Chi. Điều đó không thành vấn đề, vì bản thân nàng đến giờ phút này vẫn không hay biết gì…

Một ngày sau vụ tấn công, ông Đỗ Hạnh lập tức cử Nico bay sang Hàn Quốc tháp tùng Thùy Chi về nước. Ông khuyên nàng đem Hào Phong về Việt Nam chữa trị… Nhưng nàng không có lòng tin…

Mỗi lần nhìn Hào Phong lòng Thùy Chi đều đau đớn muốn chết đi… Anh bị dính axit vào mặt… Làn da rám nắng khỏe mạnh ngày nào giờ có thêm nhiều vết lỗ chỗ sâu hoắm đỏ au. Đó vẫn không phải là vấn đề lớn, vì phẫu thuật thẫm mỹ ngày nay không khó để khôi phục làn da cho Hào Phong. Nhưng điều Thùy Chi lo lắng là đôi mắt của anh. Những giọt axit đậm đặc đã tàn phá giác mạc, theo bác sĩ khả năng hồi phục thị lực của Hào Phong là bằng không.

– Anh dậy rồi… Khát nước không ?!

Thùy Chi vội đỡ Hào Phong dậy, nhẹ nhàng đưa cốc nước vào tay anh. Hào Phong băng kín hai mắt, quay sang hướng nàng… Tay anh run run sờ lên mặt nàng… Thùy Chi ứa nước mắt ngồi yên để anh sờ khắp mặt mình. Ngày nào anh cũng vậy… Anh muốn kiểm tra chắc rằng nàng không bị tổn hại gì… Vì hai mắt anh không thấy được gì nữa.

– Em không sao mà… – Thùy Chi nghẹn ngào cầm lấy tay anh.

– Không sao là tốt rồi… Khóc gì chứ ? Anh cũng có sao đâu… – Hào Phong đưa lại ly nước cho Thùy Chi.

– Lại đây với anh…

Thùy Chi áp mặt lên ngực Hào Phong, hai mắt nhắm lại vẫn không ngăn được dòng nước mắt chảy dài xuống má. Tại sao nàng và Hào Phong phải chia cắt ?! Chia cắt rồi hàn gắn lại vẫn mãi mãi không trọn vẹn như xưa… Nàng là người mang đầy tội lỗi, lẽ ra hình phạt này ông trời phải dành cho nàng.

Hào Phong đang học bên Pháp, lại được thư mời của Hiệp hội Điện ảnh Việt Nam tham dự Liên hoan phim. Thế là anh bay thẳng sang Busan, gặp gỡ đoàn Việt Nam. Để rồi anh biến thành một thiên thần cứu rỗi, che chở cho Thùy Chi. Đây là duyên nợ sao ?!

Cuộc đời này, nàng đã nợ anh quá nhiều. Anh mù lòa thì đã sao ?! Nàng sẽ lo cho anh đầy đủ. Chỉ cần mỗi sáng được gối đầu lên ngực anh, được bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc… Như vậy đã quá đủ.

Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyensex68.com/thuy-chi/

Trong phòng làm việc của ông Đỗ Hạnh. Ông ngồi trên ghế làm việc, xoay lưng hướng vào trong, chỉ lộ ra mái tóc bạc phất phơ.

“Số điện thoại của ông Chước hai tuần trước có gọi sang Hàn Quốc… Cụ thể là ngày 14/08/2017, trước khi Thùy Chi đi Hàn Quốc ba ngày.”

– Có truy ra được số Hàn Quốc là của ai không ? – Giọng ông Hạnh trầm trọng kềm nén.

“Xin lỗi ông Hạnh, điều đó vượt quá khả năng của chúng tôi…”

Không nghe ông Hạnh nói gì. Giọng nói bên kia điện thoại hơi ấp úng hỏi tiếp:

“Có cần… ?!”

Ông Đỗ Hạnh vẫn không trả lời như suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Vài giây sau ông nói:

– Không cần làm gì hết… Tôi muốn anh truyền tin tức này cho Interpol… Họ sẽ có cách làm của họ.

“Nhưng… Nhỡ ông ta có quen biết kịp thời xóa dấu vết thì chúng ta công cốc…”

– Quen biết cũng vô dụng… Việc này đã động đến vấn đề ngoại giao hai nước… Thằng ngu đó đã vuốt phải râu hùm rồi.

Tắt điện thoại, ông Hạnh xoa xoa trán, mở hộp thuốc trợ tim uống vào. Mấy ngày nay thật mệt mỏi. Hay tin Thùy Chi bị ám hại, ông suýt không ngã quỵ… Lại đau đầu tìm người điều tra, thật không dễ dàng gì.

Chợt có tiếng còi xe ngoài cửa, ông Hạnh mỉm cười đứng lên. Hôm nay, cuối cùng Thùy Chi cũng về.

Để Nico xách hành lý lên phòng, Thùy Chi đi thẳng vào phòng làm việc của cha nuôi. Nàng nghe Nico nói tình trạng sức khỏe của ông không tốt khi hay tin nàng gặp nạn. Vừa đáp máy bay xuống, Thùy Chi đưa Hào Phong về nhà anh. Vì chuyện này, anh phải tạm thời ngưng khóa học điện ảnh tại Pháp. An bài cho anh xong, nàng lại về nhà thăm ba mẹ để ông bà yên tâm. Nàng cũng vội về đây, vì cần xin ý kiến cha nuôi về một việc rất quan trọng đối với cuộc đời nàng. Việc này, Thùy Chi cũng đã xin ý kiến Ba Mẹ và được ông bà ủng hộ.

– Con gái…

Vừa thấy Thùy Chi bước vào, ông Đỗ Hạnh mừng rỡ bước đến nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

– Cha…

Thùy Chi kêu khẽ, nàng thấy lòng ấm áp thoải mái. Từ khi nàng lớn lên, ba nàng cũng rất ít khi ôm nàng như vậy.

– Con nghe nói cha không khỏe ?! – Thùy Chi ngẩng đầu lên hỏi ông.

Ông Hạnh ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp, xanh xao mệt mỏi của Thùy Chi, gật gù hài lòng nói:

– Cha không sao ! Ngồi xuống đây… – Ông kéo tay Thùy Chi ngồi xuống sofa.

– Cậu Hào Phong thế nào rồi ?!

– Dạ, anh Phong khỏe… Đã phẫu thuật thẫm mỹ cấy ghép da đùi lên những vết bỏng trên mặt… Nhưng hai mắt của ảnh… giác mạc bị hỏng…
có lẽ… – Thùy Chi bùi ngùi. – Có lẽ… không hồi phục được…

– Ừ… Đáng tiếc… Một diễn viên trẻ tài năng… Con nên thường xuyên thăm hỏi chăm sóc cậu ta… – Ông Hạnh nói.

– Dạ… Thật ra…

Thùy Chi thấy tim mình đập thật nhanh. Nàng nhìn cha nuôi, hít sâu một hơi nói:

– Con muốn lấy anh Phong…

Ông Đỗ Hạnh sững người nhìn Thùy Chi, hàng lông mày ông nhíu chặt… rồi lại nhìn nàng như muốn xác định.

– Con đang muốn làm cái gì ?! Trả ơn sao ?! – Ông âm trầm hỏi.

– Không phải là trả ơn đâu cha ! Con yêu anh Phong. – Thùy Chi kiên quyết nói.

Ông Đỗ Hạnh thở dài đứng lên, đi qua đi lại trong phòng. Thùy Chi nhìn theo ông lòng chợt lo lắng bồn chồn… Nàng dường như đã dự đoán được chuyện này không dễ dàng đối với cha nuôi. Dù chính nàng vẫn không thấy được lý do.

– Thùy Chi… Con năm nay chỉ hai mươi tuổi… Con còn cả một tương lai phía trước… – Ông Đỗ Hạnh lại ngồi xuống, nhưng là ngồi đối diện nàng. – Nếu con muốn trả ơn… Cha sẽ cho người tìm nguồn hiến tặng giác mạc để cấy ghép cho cậu ta… Sau đó còn cho cậu ta một số tiền bằng 10 năm, thậm chí 20 năm làm diễn viên… Thế nào ?!

– Không… Cha không hiểu con… – Thùy Chi nhìn sâu vào mắt cha nuôi, lắc đầu. – Nếu tìm lại được ánh sáng cho Hào Phong, con sẵn sàng hy sinh bằng mọi giá…. Còn nếu không được, con vẫn sẽ lấy Hào Phong… Không phải vì trả ơn mà vì con yêu anh ấy… Trước đây…

– Nhưng con có biết là… hình tượng của con sẽ mất hết… sau khi công chúng biết con lấy chồng sớm không ?! Lollipop sẽ thiệt hại không thể đo lường nổi.

– Con… Con cũng không muốn chuyện đó xảy ra… Có thể cha không biết… Con và Hào Phong trước đây… – Thùy Chi mím môi áy náy, nói.

– ĐỪNG NÓI ĐẾN TRƯỚC ĐÂY… TA CÓ GÌ MÀ KHÔNG BIẾT CHỨ ?!

Ông Đỗ Hạnh chợt gầm lên, làm Thùy Chi sợ hãi tái mặt. Nàng chưa bao giờ thấy cha nuôi giận dữ như vậy.

– Trước đây khác, bây giờ khác… Trước đây, cô có cái gì hả ?! Ngay cả vai diễn đầu tiên cũng phải đổi chác thân thể mà có… Sau còn chụp hình, biểu diễn đồ lót… Đúng, cái “trước đây” của cô rất xứng với Hào Phong.

– Còn bây giờ, cô là người có rating cao thứ ba toàn quốc… Nó có còn xứng với cô không ?! Dù nó không mù lòa vẫn không xứng…

Thùy Chi sững sờ nhìn ông Đỗ Hạnh thay đổi cách xưng hô lạnh lùng với nàng. Nàng còn ngạc nhiên hơn, nhưng không phải vì lời lẽ cay nghiệt, mà là sự hiểu biết đáng ngờ của ông về quá khứ của nàng. Chuyện nàng dùng thân thể mình đổi vai diễn, dường như rất ít người biết…

– Ngạc nhiên vì ta biết nhiều chuyện về cô sao ?! – Ông Đỗ Hạnh cười nhạt. – Ta không thể đầu tư mà không hiểu món hàng có nguồn gốc thế nào !?

– Cô qua lại với tên bác sĩ Minh Kha mấy lần, ta cũng biết… Cô dùng thân thể mình giao dịch với thằng Nico để thủ tiêu thằng Minh Cảnh sát tôi cũng biết…

– Cha…

Thùy Chi rưng rưng không tin vào nổi tai mình. Bí mật tội lỗi mà nàng cố che giấu cũng bị ông dễ dàng nhìn thấu. Nico đã phản bội nàng sao ?!

– Gã Minh kia, nếu không phải đã chết… Ta cũng không để hắn sống thêm bao nhiêu ngày… – Ông lẩm bẩm một mình, vẻ mặt đau đớn khổ sở.

– Cha… Cha biết cả chuyện… – Thùy Chi che miệng, giọng run rẩy.

– Sao không biết ?! Hắn đi khoe hết cả đám cảnh sát trong ngành là đã ngủ với mẹ cô… – Ông ta nghiến răng trèo trẹo. – Ta hận… Ta hận thằng cha bất lực của cô… Hắn bất lực mới để vợ mình đi ngủ với thằng khác…

– ÔNG KHÔNG ĐƯỢC NÓI NHƯ VẬY ! Đó không phải lỗi của ba tôi…

Thùy Chi đứng phắt dậy hét lên. Nước mắt nàng chảy dài dàn dụa trên mặt. Cha nuôi, người nàng thương yêu kính trọng lại có lời lẽ miệt thị ba ruột của nàng. Hai người họ không phải là bạn thân chí cốt nhiều năm sao ? Thùy Chi nhận ra tất cả đã sai lầm ngay từ giây phút đầu tiên. Nàng không nên nhận ông ta làm cha nuôi… Càng không nên dọn về đây ở. Thùy Chi mím môi bước ra khỏi phòng.

– Cô đừng nghĩ mình rời khỏi đây đơn giản như vậy !

– Ông muốn gì ?! – Nghe lời ông ta nói, Thùy Chi mím môi quay lại.

Ông Đỗ Hạnh nhếch mép cười, bước đến nâng cằm Thùy Chi lên nhìn ngắm như đánh giá giá trị còn lại của nàng. Thùy Chi mím môi, nín nhịn cảm giác khó chịu.

– Cô nghĩ xem… tất cả những điều tôi đã làm cho cô và gia đình cô… tính ra bằng bao nhiêu vai diễn nhỏ nhoi kia ?!

Thùy Chi rùng mình kinh sợ. Nàng không bao giờ tưởng tượng có một ngày người đàn ông nàng kính trọng như ba ruột lại nói với mình những lời khinh bạc như thế. Thùy Chi lùi người lại, đôi mắt đỏ hoe cười chua chát:

– Ha ha… Ông sau cùng vẫn là vậy thôi… không khác gì những kẻ khác… muốn thân thể tôi sao ?!

Thùy Chi ánh mắt khinh miệt nhìn ông Đỗ Hạnh, nàng kéo dây váy lệch xuống lộ ra nửa bầu ngực căng tròn trắng muốt. Ông ta nhíu chặt hàng lông mày, im lặng nhìn Thùy Chi một lúc. Ánh mắt ông cũng không nhìn chằm chằm vào ngực nàng, cũng không bước đến vồ vập lấy cơ thể nàng như nàng nghĩ.

– Tôi không muốn thân thể cô… – Ông Đỗ Hạnh quay người đi. – Tôi muốn cô vẫn như trước đây…
Đi học, đi làm… ít ra cho đến hết hợp đồng với Lollipop.

Ông bước ra khỏi phòng làm việc, chợt nói vọng lại:

– Muốn Hào Phong sống yên lành thì cô tốt nhất đừng liên hệ với hắn… Tôi có tai mắt khắp nơi… Đừng thử tôi…

Thùy Chi đứng yên thất thần một lúc lâu. Tay nàng run run kéo dây váy lên vai. Hai chân nàng chao đảo. Chợt cả người nàng quỵ xuống bưng kín mặt, nức nở.

Thể loại