Thanh Trúc nhìn chính mình trong gương, không nhận ra điều bất thường trên mặt Thùy Chi, giọng nói chị trầm trầm kể lại:
– Anh Hào Nam ngày xưa có tình cảm với chị, nhưng chị chỉ có một trái tim đã trao đi… Sau khi anh Nam mất, vì muốn cảm giác như anh còn sống, mỗi năm bọn chị chỉ tổ chức sinh nhật cho anh, mà không làm đám giỗ…
– Hai năm trước kỳ sinh nhật đầu tiên không có mặt anh, chị đã uống đến say mèm… rồi khóc rất nhiều… Chị đã nhớ Hào Nam kinh khủng, dù có mặt anh Bắc ngay bên cạnh… Ma xui quỷ khiến thế nào, chị cứ cho Hào Phong là anh Nam… – Thanh Trúc nhoẻn miệng cười.
– Em thấy hai người họ đúng là có nhiều nét giống nhau… – Thùy Chi gật gật đầu.
– Hào Phong cũng khá say… Và rồi… Khi anh Bắc và Hồng Phát hút thuốc ngoài ban công trở vào, thì phát hiện… chị và Hào Phong đang cuống vào nhau… – Thanh Trúc xoa xoa hai gò má đỏ ửng. – Anh Xuân Bắc không những không trách chị, mà còn… cùng anh Hồng Phát… giúp chị toại nguyện.
– Sau lần đó, bọn chị có một giao ước ngầm với nhau. Mỗi năm gặp gỡ ở nhà Hào Nam thoải mái với nhau một lần, để Hào Nam trên thiên đường cũng thấy vui vẻ… Vì khi còn sống, anh cũng có sở thích kéo bạn bè về nhà, vui chơi và làm đủ thứ chuyện nam nữ… như vậy.
– Vậy… Vậy… Hôm nay… ?! – Đột nhiên Thùy Chi rung lên, tim đập thình thịch.
– Thì vẫn phải duy trì truyền thống chứ sao ?!
– Em… Em… – Thùy Chi mặt đỏ như sắp chảy nước.
– Ha ha… Nói đùa thôi… Hôm nay là ngoại lệ… Anh Hồng Phát không tới. Em lại là người yêu của Hào Phong… Anh Bắc và chị hiểu mà. – Chị Trúc bật cười vui vẻ.
– Vì em… không phải là thành viên nhóm sao ?!
Thùy Chi buột miệng hỏi, chợt thấy mặt mình nóng rang. “Nàng cũng không sẵn sàng cho chuyện đó cơ mà…” Nhưng không hiểu sao, từ lúc thân thiết chuyện trò với chị Thanh Trúc, giờ lại bị xem như người ngoài, Thùy Chi trong lòng có chút mất mát hụt hẫng.
– Cái gì mà phải với không phải… thành viên nhóm chứ ?! Khờ quá đi… Chúng ta là chị em… Chị mượn Hào Phong được, sao không thể cho em mượn anh Bắc chứ ?! – Thanh Trúc vuốt ve gương mặt thanh tú tuyệt đẹp của Thùy Chi.
– Em không phải… không phải nói như vậy… – Thùy Chi đỏ mặt nói nhỏ.
– Không lẽ còn đòi một lúc cả hai người ?! Bỏ chị bơ vơ một mình ?! – Chị Trúc mở tròn hai mắt, giả vờ sửng sốt.
– Không… Trời ơi… Em có nói gì đâu mà… – Thùy Chi gắt lên, mặt đỏ bừng.
– Hi hi… Bây giờ như thế này… Hôm nay, mình chỉ vui vẻ bình thường thôi… Nếu em cảm thấy hòa nhập được thì tính sau… Thế nào ?! – Chị hỏi.
Thùy Chi bất giác khẽ gật đầu, nhưng chính nàng cũng đang tự hỏi “vui vẻ bình thường” là như thế nào ?! Thanh Trúc cười tủm tỉm quay sang tự cởi quần áo.
Thùy Chi không hiểu chị cởi đồ làm gì ?! Nhưng cơ thể chị thật đẹp, hoàn mỹ đến từng chi tiết. Đặc biệt là cặp đùi trắng muốt dài đến bất ngờ. Vùng mu của chị trắng hồng múp tròn với lông đen bóng được tỉa gọn sạch sẽ. Hai bầu vú chị tròn trịa khá lớn, hai núm vú săng nhỏ nâu đỏ thành thục. Ngay cả Thùy Chi là phụ nữ, cũng không kềm nén phải nhìn ngắm thật kỹ. Càng nhìn nàng càng hâm mộ đến hai mắt tròn xoe.
Thùy Chi thấy lòng mình thật mâu thuẫn. Lần trước khi chứng kiến Hào Phong hôn Nguyệt Nhi, dù chỉ đang diễn xuất, nhưng cũng làm nàng khó chịu. Nhưng nghe một người phụ nữ đẹp hoàn mỹ như Thanh Trúc kể về chuyện đã ân ái với Hào Phong, nàng lại không có cảm giác gì. Có chăng là một chút nao nao kì lạ. Chợt nghĩ đến cảnh tượng Thanh Trúc lõa lồ rên rỉ giữa ba người đàn ông, Thùy Chi thấy mặt mình nóng rang.
Thanh Trúc quay lại thấy Thùy Chi đứng bần thần thì kêu lên:
– Ơ con bé này… Sao còn chưa cởi đồ ?! Còn đứng đó tưởng tượng chuyện một nữ đấu ba nam à ?!
– Em không có… – Thùy Chi mặt đỏ tới mang tai, chợt hỏi lí nhí. – Nhưng cởi đồ để làm gì ?!
– Thì xông hơi… Chứ làm gì ?!
Thùy Chi thoáng chần chừ, nhìn thấy Thanh Trúc tuy không mặc gì bên trong, nhưng có quấn khăn tắm ngang người. Nàng mím môi bắt đầu cởi quần áo. Ngược lại, lần này Thùy Chi trở thành đối tượng bị chị nhìn ngắm. Từng mảng từng mảng da trắng muốt lộ ra trên cơ thể Thùy Chi. Đùi nàng tuy không dài như chị, nhưng thon gọn thẳng tắp tròn lẳng như tượng thạch cao. Hai bầu vú nàng to tròn núng nính, hai đầu núm đỏ hồng rực rỡ xuân sắc. Ánh mắt tán thưởng của chị làm lòng nàng có chút nhộn nhạo lẫn tự hào.
– Người em đẹp lắm… – Chị vuốt nhẹ tấm lưng cong ỏng với lớp lông tơ mịn màng như nhung của Thùy Chi, làm nàng rùng mình.
– Chị đẹp hơn em nhiều… Đứng gần chị em cứ như nấm lùn ấy… – Thùy Chi nhoẻn miệng cười.
– Hi hi… Không phải đâu… Em không thấp mà… Nhưng chiều cao của em lại làm vòng một và vòng ba càng khiêu khích hấp dẫn đàn ông hơn… – Thanh Trúc trêu đùa khều nhẹ đầu núm vú đỏ hồng xinh xắn của Thùy Chi.
– Chịiii… Không giỡn mà…
Thấy Thùy Chi đã quấn khăn tắm ngang người, Thanh Trúc bước ra cửa, bắt tay làm loa, hô lớn:
– Hai công tử ngoài kia… Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi…
– Hi hi… – Thùy Chi che miệng cười.
– Vào thôi…
Thanh Trúc dắt tay Thùy Chi, mở cửa phòng xông hơi bước vào. Hơi nóng hừng hực làm Thùy Chi hơi nhíu mày chưa thích nghi được.
“Xèo xèo” – Chị Trúc lấy gáo nước đổ lên những viên đá nóng. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn nóng bức nhấm chìm cả ánh sáng yếu ớt của căn phòng.
– Mình ngồi xuống đây… – Thanh Trúc dắt tay nàng ngồi xuống băng ghế gỗ, bên cạnh chị.
“Vui vẻ bình thường” là như thế nào nhỉ ?! Trong đầu Thùy Chi lại nhảy lên câu hỏi cũ. Nàng chưa đi xông hơi bao giờ, chỉ thấy qua phim ảnh. Quấn có mỗi chiếc khăn tắm trên người, Thùy Chi đã thấy hơi hồi hộp nao nao. Nhưng nàng tự trấn an mình, lát nữa đây còn có Hào Phong bên cạnh. Cánh cửa hé mở. Qua làn hơi nước mờ ảo, Thùy Chi thấy Hào Phong và Xuân Bắc bước vào. Hai người cởi trần, quấn khăn ngang eo. Khăn tắm trĩu xuống thật sâu. Thùy Chi còn thấy rõ một mảng lông rậm rạp trên bụng dưới của anh Bắc. Nàng đỏ mặt quay đi.
– Em nể chị Trúc thiệt nha… Sao dụ dỗ được người yêu của em vậy ?! – Hào Phong cười toe toét ngồi xuống bên Thùy Chi.
– Cái gì mà dụ dỗ… – Thanh Trúc vui vẻ nắm tay chồng, quay qua nói. – Làm như Thùy Chi là trẻ vị thành niên không bằng.
– Ha ha… – Hào Phong phá lên cười.
– Thùy Chi… – Thanh Trúc kéo tay nàng. – Nói một câu công bằng cho chị coi…
– Thì… do em muốn tham gia mà… – Thùy Chi gật đầu.
– Em thật sự tham gia ?! – Hào Phong chợt quay qua tròn mắt nhìn Thùy Chi.
– Không không… Ý em là… tham gia… vui vẻ bình thường thôi… – Thùy Chi chợt đỏ mặt sửa lại.
– Cái gì mà vui vẻ bình thường ?! Có khái niệm này sao ?! – Xuân Bắc tò mò quay qua hỏi.
– Suỵt… Im lặng… – Chị Trúc nguýt anh Bắc một cái.
Hào Phong mỉm cười một mình. Thấy vẻ lúng túng ngượng ngùng của Thùy Chi, anh biết Thanh Trúc đã kể hết mọi chuyện về quan hệ trong nhóm với nàng. Anh cũng thấy nhẹ nhõm, vì chính mình cũng chưa biết giải thích thế nào với nàng. Hào Phong cũng hiểu Thanh Trúc nói vui vẻ bình thường là gì ?! Là một chút trải nghiệm buông thả thoải mái với bạn khác giới, không nhất thiết phải thật sự quan hệ thể xác. Làm diễn viên Hào Phong không dễ ghen, đặc biệt là với anh Xuân Bắc. Anh Bắc có thể thoải mái chấp nhận chuyện giữa anh và chị Trúc… Anh còn có thể quá nhỏ nhen ích kỷ sao ?! Dù sao, Thùy Chi đi theo nghiệp diễn, không thể tránh những chuyện va chạm thể xác với người khác giới. Chỉ với kịch bản phim sắp tới đã có vài cảnh Thùy Chi phải hy sinh thân thể với bạn diễn. Mà những kẻ đó đối với Hào Phong không bao giờ có thể đặt lên bàn cân so sánh với anh Bắc. Chuyện này một góc độ nào đó sẽ có lợi cho kinh nghiệm diễn xuất của Thùy Chi. Nhưng nếu nàng thật sự bị cuốn vào và muốn tham gia thật sự thì sao ?! Hào Phong thấy tim mình chợt đập nhanh hơn bình thường.
“Xèo xèo…”
Xuân Bắc ngồi sát bên trong, tưới thêm một gáo nước lên bệ đá. Hơi nóng bốc lên hừng hực. Thùy Chi nhìn qua, chợt phát hiện, tay chị Trúc đang nằm trong khăn tắm của anh Bắc, đội lên một khối to lớn. Mặt nàng đỏ bừng, vội quay về bên này thì bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Hào Phong.
– Em cũng có một cái ở đây nè… – Anh nắm tay nàng đặt vào giữa hai chân mình.
– Anh… – Thùy Chi gắt khẽ.
Thùy Chi muốn rụt tay lại, nhưng bị Hào Phong giữ chặt. Anh choàng qua ôm lấy bờ vai trần mềm mại, hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngát của nàng. Lưỡi anh nóng bỏng thơm nồng mùi rượu vang làm Thùy Chi thấy cả cơ thể lâng lâng. Nàng mềm nhũng cả người, dán chặt cơ thể lên anh. Tay anh nhẹ nhàng mân mê bầu vú căng tròn phập phồng của nàng qua lớp khăn tắm mềm mại.
– Ưm… Anh… – Thùy Chi nhắm mắt, thì thào thật nhỏ.
– Không sao… Hai người họ cũng bận lắm, chẳng nhìn mình đâu… – Anh nói, hơi nóng phả vào bên tai nàng.
Vành tai xinh xắn của Thùy Chi ửng đỏ, rờn rợn nhột nhạt dưới môi lưỡi của anh. Nàng ngửa cổ đón lấy những nụ hôn nhẹ nhàng liên miên không dứt của anh. Qua lớp khăn lông khá dầy, Thùy Chi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Hào Phong. Nó nóng hơn thường ngày hay ngực nàng đang còn ray rứt khao khát được vuốt ve… Núm vú nàng săng cứng lại, nổi cộm dưới lớp vải bông mềm mại. Nếu không có anh Bắc và chị Trúc ở đây thì hay biết mấy. Thùy Chi sẽ bỏ ngay chiếc khăn tắm rườm rà trên người. Ngồi lên đùi anh, để anh vục mặt vào ngực, cho anh ngậm mút nó thỏa thuê… Anh vẫn không ngừng nhấm nháp chiếc cổ thon dài trắng ngần của nàng. Thùy Chi khoanh tay trước ngực, che đi hai bàn tay anh mân mê hai bầu vú nàng rạo rực… Thùy Chi khép chặt hai chân. Chưa bao giờ nàng ẩm ướt nhanh như vậy…
Chợt Thùy Chi có cảm giác như ai đó đang quan sát mình. Nàng quay đầu lại. Chị Trúc đang hôn rít lấy đôi môi anh Bắc, tay chị không ngừng khuấy động dưới chiếc khăn tắm của anh. Đôi mắt anh Bắc lại không hề nhắm lại như một người đang hôn mà nhìn về hướng bên này. Thùy Chi thấy mặt nàng nóng rang.
– Ư… Anh… Chị Trúc nhìn kìa…… – Thùy Chi rít lên thật khẽ.
Hào Phong mỉm cười, tay vẫn ôm ghì ngang ngực nàng.
– Hi hi… Ngại chị hay ngại anh Bắc nhìn đây ?! – Chị Trúc quay sang bắt bẽ.
Thùy Chi đỏ mặt không biết nói gì.
– Mà ai nhìn người đó thèm ráng chịu… Đúng không anh ?! Hi hi… – Thanh Trúc quay sang nói với chồng.
– Ừ… Đúng… – Xuân Bắc gật gật đầu, mặt thoáng đỏ.
– Chúng ta đi tắm nào… – Thanh Trúc nắm tay Thùy Chi đứng lên.
– Tắm sao… ?!
Mặt Thùy Chi nóng rang, ngoái nhìn lại Hào Phong, rồi líu ríu đi theo.
Buồng tắm quây kính khá rộng có thể chứa đến năm sáu người, ngay đối diện buồng xông hơi. Trên trần lắp đặt dàn phun nước tự nhiên rộng bằng đúng diện tích buồng. Thanh Trúc thoải mái tháo bỏ khăn tắm treo lên móc, mở cửa bước vào. Thùy Chi chần chừ nhìn cơ thể trần truồng sáng loáng của chị qua tấm kính trong suốt, lại quay nhìn cánh cửa buồng xông hơi còn đóng kín. Dĩ nhiên, nàng không ngại Hào Phong và chị Trúc, nhưng trong kia còn cả anh Bắc. Ánh mắt anh ta khi nảy, Thùy Chi còn nhớ rất rõ. Anh ta nhìn nàng nhưng không có vẻ thèm thuồng khao khát như hai gã Minh Phúc… lại có gì đó như gần gũi thân thiện.
– Ơ con bé này… Vào đây…
Thanh Trúc vừa mở nước quay lại thấy Thùy Chi còn đứng tần ngần, liền mở cửa hối thúc.
– Chị ơi… Hay là em… không… – Thùy Chi ấp úng.
– Em ngại anh Bắc à ?! Em yên tâm đi… Chồng chị định lực cực tốt… Do chị đào tạo mà…. Về điểm này, anh chàng đẹp trai của em còn thua xa… Hi hi…
– Hi hi… – Thùy Chi che miệng nén cười, mặt lại đỏ lên.
– Còn chưa chịu cởi ra sao ?! – Thanh Trúc níu chiếc khăn tắm trên người nàng.
– Nhưng…
– Thùy Chi… Em dự định sắp tới sẽ đóng phim… cảnh nam nữ ân ái với khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ như vậy à ?! – Chị Trúc trêu chọc.
– Em…
– Em nên nhớ ở phim trường, không những em phải đối mặt với bạn diễn, đạo diễn, trợ lý… còn bao nhiêu bộ phận hỗ trợ khác… Nào là ánh sáng, đạo cụ, trang phục… Nhiều lắm Chi ơi… Ai cũng nhìn chằm chằm vào em…
– Vậy em phải làm sao ?! – Thùy Chi bắt đầu lo lắng, nàng thậm chí chưa bước chân vào một trường quay thực thụ bao giờ.
– Em phải làm cho mình dạn dĩ hơn… Bớt e ngại những chuyện như thế này… Không có con đường nào là bằng phẳng, nhất là con đường em đã chọn… Chị hy vọng sau những trắc trở đã qua, đường sự nghiệp của em sẽ yên lành suôn sẻ…
– Nhưng nếu không được như ý… Em hãy nhớ những lời chị đêm nay…. Cơ thể mình là công cụ, em chăm sóc giữ gìn, nhưng phải biết khai thác nó khi cần thiết… Không việc gì phải dằn vặt… Vì đến cuối cùng, bước chân lên thảm đỏ… dưới ánh hào quang chiếu rọi ai cũng rực rỡ như nhau thôi… – Giọng chị nói trong dòng nước rả rích như xa như gần.
“Cơ thể mình là công cụ…” Lời nói của Thanh Trúc sát bên tai, lại vang vọng lặp đi lặp trong đầu óc Thùy Chi. Không phải ngay từ đầu nàng đã sử dụng cơ thể mình như một công cụ sao ?! Nhưng sau những lần như vậy, nàng không quên được, mãi ôm theo một nỗi lo lắng dằn vặt chôn sâu trong lòng.
Thùy Chi hít vào thật sâu, cởi bỏ chiếc khăn tắm bước vào. Nàng cố ý bước sâu vào trong, nép cơ thể trần truồng sau người chị Trúc, chỉ hy vọng hai người kia xông hơi lâu hơn một chút.
Vòi sen hay nói đúng hơn dàn phun nước tự nhiên nhà anh Hào Nam thật tốt. Làn nước tỏa đều không mạnh không nhẹ, ấm áp thoải mái. Thùy Chi thấy cả người thư thái tự do như thuở con nít được ba mẹ cho phép tắm mưa ngoài sân. Chị Trúc lấy ít sữa tắm thoa đều khắp tấm lưng mịn màng tuyệt đẹp của nàng. Thùy Chi mỉm cười ngượng ngùng. Từ khi nàng lớn lên, ngoại trừ Hào Phong, chưa có ai tắm cho nàng như vậy. Bàn tay chị thật mềm mại mát mẻ xoa đều khắp lưng, cặp mông căng tròn của nàng…
– Da em đẹp lắm nha… mềm như da trẻ em vậy… – Chị vừa vuốt ve, vừa xuýt xoa làm mặt Thùy Chi đỏ ửng vì ngượng.
Đột nhiên, cánh cửa kính bật mở, gió lạnh ùa vào làm Thùy Chi giật bắn người. Nàng hoảng hốt bưng kín gương mặt đỏ bừng nép cơ thể sát vào tường…
– Hai người sao lại vào đây ?! – Dù không quay lại, nàng cũng biết là Hào Phong và anh Bắc.
– Anh vào tìm em mà…
– Còn anh vào tìm vợ anh…- Hào Phong và anh Bắc cùng trả lời, rồi bật cười ha hả.
Thùy Chi đỏ mặt nép sát vào tường, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra sau cũng không che hết được cặp mông tròn trịa trắng ngần. Một bàn tay ấm nóng đặt lên bờ eo làm Thùy Chi run bắn, nhưng giọng nói trầm ấm bên tai làm nàng thả lỏng lại:
– Không sao đâu mà… Anh Bắc không phải người lạ…
Hào Phong nói nhỏ vào tai Thùy Chi, dưới làn nước rả rít đều đều chỉ vừa đủ để nàng nghe.
– Nhưng… Chuyện này… Anh không ghen sao ?! – Thùy Chi quay lại, dán người vào ngực anh, lí nhí.
– Anh ghen chứ… Nhưng ghen với ai, chứ anh Bắc anh không ghen được…
– Vì… chuyện anh và chị Trúc sao ?! Anh định… Anh định… – Thùy Chi nhìn lên anh, cơ thể hơi run rẩy.
Hào Phong nhìn xuống, vuốt những giọt nước đọng trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Anh hôn nhẹ xuống đôi môi đỏ hồng hé mở, thì thầm:
– Phải… mà cũng không phải… Chuyện xảy ra giữa anh và chị Trúc đã là quá khứ… Lúc đó anh chưa quen em… Hiện tại đã khác… Chúng ta có thể vui vẻ thoải mái một chút, nhưng anh không có ý định trao đổi em… với bất cứ ai… vì bất cứ ai… Không ai có thể so sánh với Thùy Chi của anh hết.
Nghe lời anh nói Thùy Chi thấy nhẹ nhõm… Nàng dù chưa có kinh nghiệm gì về chuyện này. Nhưng qua những lời chị Trúc nói, nàng sợ chính mình bị cuốn vào một cuộc trao đổi tình ái… Dù cơ thể nàng vẫn đang rạo rực ham muốn bị dồn nén từ hai ngày trước. Nhưng Thùy Chi không muốn mình nằm trong vòng tay người đàn ông khác… nhất là ở trước mặt Hào Phong.
– Cứ xem như chỉ có… anh và em… – Hào Phong thì thầm bên tai Thùy Chi. – Được không ?
– Ư…
Thùy Chi nhắm mắt, cúi gằm mặt để Hào Phong nhẹ nhàng đỡ người nàng quay lại, cơ thể ấm áp của anh dán chặt sau lưng. Nàng có thể cảm nhận ánh mắt khác lạ trước mặt đang nhìn ngắm cơ thể trần truồng của nàng… Ánh mắt nóng bỏng đó không thể đến từ một người phụ nữ như chị Trúc. Nàng hơi ngẩng đầu, ngay lập tức lại gục mặt xuống. Ánh mắt nàng vừa chạm phải hạ thể lõa lồ của chị Trúc và vật lù lù to lớn đầy lông đen xoăn tít của anh Bắc. Hào Phong lại đẩy cơ thể nàng nhích tới…
– Lại đây với chị…
Chị Trúc kéo Thùy Chi sát lại, đối diện với chị. Ngực nàng đè ép lên ngực chị. Bốn bầu vú to tròn trắng ngần ép chặt vào nhau căng phồng lên. Một cảm giác mát lạnh dễ chịu làm Thùy Chi thả lỏng thoải mái. Dưới làn nước ấm áp nhẹ nhàng, bốn cơ thể trần truồng bóng loáng đứng sát vào nhau. Thùy Chi tim đập thình thịch. Sau lưng nàng là Hào Phong. Anh Bắc cũng áp sát sau lưng chị Trúc. Thanh Trúc và Thùy Chi như đã được sắp đặt trở thành trung tâm của hai người đàn ông.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79