Thùy Chi đứng thấp thỏm trước con hẻm chờ đợi, lòng ngổn ngang lo lắng.
Sau cuộc điện thoại của mẹ, Thùy Chi chần chừ một lúc rồi quyết định gọi cho Hào Phong. Nàng gạt bỏ lòng sĩ diện của mình để gọi hỏi mượn tiền anh. Nàng yêu Hào Phong và nàng tin anh yêu nàng cũng nhiều như vậy. Đặt bản thân mình là anh, nếu gia đình anh có chuyện khó khăn, Thùy Chi sẽ hết lòng giúp đỡ… Vậy thì ngược lại, nàng cũng không cần xấu hổ khi gọi điện nhờ vả anh. Nhưng suy xét kỹ càng bao nhiêu thì Thùy Chi càng thất vọng bấy nhiêu khi Hào Phong không nghe máy… Nàng gọi đi gọi lại anh mấy lần không được… Cuối cùng Thùy Chi cũng phải chấp nhận gọi một người khác. Một người mà nàng không bao giờ muốn gặp mặt, ngoài công việc.
Chiếc Mercedes E240 đen bóng xuất hiện từ đầu đường, lao đến thật nhanh. John Trần đánh tay lái thật nhanh, quay đầu xe đỗ lại ngay trước Thùy Chi. Nàng mím môi, mở cửa bước lên.
– Bệnh viện nào ?! – Ông hỏi gấp.
– Vĩnh An… – Thùy Chi nói nhỏ.
John Trần không nói dư một lời, nhấn chân ga, chiếc xe lao vút trên đường. Ông rút điện thoại bấm số.
– Alo… Ừ tôi đây… Tôi có một bệnh nhân đang ở chỗ anh… Tên là Đỗ Ngọc Hải… Bốn mươi sáu tuổi… Anh lo chu đáo dùm tôi… Mười phút nữa tôi có mặt.
Thùy Chi ngẩn người nhìn sang John Trần. Nàng biết ông ta vừa dùng mối quan hệ cá nhân để gửi gấm giúp đỡ cho Ba nàng. Nhưng John Trần còn biết cả tên và tuổi của ba nàng sao ?! Dĩ nhiên, ký hợp đồng Thùy Chi phải kèm theo bộ hồ sơ lý lịch đầy đủ… Nhưng việc ông ta nhớ được chi tiết như vậy, làm nàng thấy lòng có chút ấm áp.
– Đừng nhìn anh như vậy… Anh hay bị ngượng lắm đó… – John Trần cười tủm tỉm nói.
– Hi hi… – Thùy Chi bật cười nhỏ, rồi cúi đầu nói nhỏ. – Cảm ơn anh.
– Không… Không cần cảm ơn…
– Em mở ngăn chứa đồ trước mặt ra đi… Trong đó có cái phong bì…
Thùy Chi rút chiếc phong bì dầy cộp ra khỏi hộc chứa đồ. Nàng chỉ chạm nhẹ cũng biết bên trong là một cọc tiền dầy cộp.
– Gấp quá, anh chỉ kịp lấy đưa em năm mươi triệu… Nếu cần, mai anh rút thêm cho em… – John Trần không nhìn Thùy Chi, vừa lái xe vừa nói.
– Dạ, số tiền này… Em nhận được catse quay phim sẽ trả lại cho anh. – Thùy Chi nói.
– Em không cần quan tâm đến chuyện đó… Lo chăm sóc ba khỏe lại là được rồi…
Mười phút sau, trước cổng bệnh viện đông nghịt người, xe John Trần lại được bảo vệ đặc cách cho chạy thẳng vào trong. Thùy Chi chưa kịp hỏi đường để vào khoa cấp cứu thì đã có một người bác sĩ khá trẻ bước đến đón hai người.
– Giám đốc bệnh viện có dặn tôi ra đón ông John… – Anh ta bắt tay John Trần.
– Cảm ơn, Bác sĩ Kha… nhờ anh dẫn đường giúp… – Ông nhìn thấy tên anh ta trên ngực áo.
– Vâng…
Ba người hối hả đi dọc hành lang của bệnh viện. Thùy Chi nhìn lối đi trống trải trước mặt, lại nhìn sang khu vực đông nghịt người bên kia làm nàng khá tò mò. Tại sao bên này lại vắng vẻ hơn, mà những người kia không qua bên này nhỉ ?!
– Bên này là khu VIP dịch vụ… – Bác sĩ Kha như đoán được ý nghĩ của Thùy Chi giới thiệu cho nàng biết. – Giá cả khá đắt đỏ đối với mặt bằng chung của mọi người…
Thùy Chi gật đầu như đã hiểu. Bác sĩ Kha mỉm cười, không tránh được phải nhìn lén nàng vài lần. Đi với ông John Trần không ngờ là một cô gái tuyệt đẹp… Chắc hẳn là diễn viên… Nhưng tại sao anh ta thấy nàng không quen mặt lắm. Không kềm được lòng Bác sĩ Kha chìa tay ra giới thiệu:
– Tôi là Bác sĩ Minh Kha – Khoa Nội tiết… Cho hỏi quý danh của em là… ?!
Thùy Chi nhìn gương mặt sáng sủa thông minh của người Bác sĩ trẻ, lại nhìn bàn tay đang chìa về phía mình, nàng ấp úng.
– Tình hình ông Hải thế nào rồi ?!
Không biết John Trần vô tình hay cố ý… Không đợi Thùy Chi trả lời, ông bước đến khoác vai Minh Kha. Câu hỏi của ông lại càng làm Thùy Chi quên khuấy đi màn giới thiệu của anh ta.
– À… Ông Hải bị hôn mê, đường huyết tăng 6 lần trung bình… – Thấy vẻ mặt tái nhợt thản thốt của Thùy Chi, anh ta nói nhanh. – Tuy nhiên, không nguy hiểm đến tính mạng… Chỉ cần nằm viện điều trị vài ngày là có thể về… Nhưng sau này gia đình phải chú ý hơn về chế độ ăn uống và thuốc của ông ấy…
– Em là con của chú Hải ?!
Minh Kha không ngăn được mình, ngoái đầu lại hỏi Thùy Chi. Anh thấy nàng rất giống người phụ nữ túc trực bên giường bệnh của ông ta.
– Em là Thùy Chi… Ba em là Đỗ Ngọc Hải… – Nàng gật gật đầu, đôi mắt đã đỏ hoe.
– Thùy Chi… Thùy Chi… Tên đẹp quá…
– Em có số điện thoại không ?!
– Sao ạ ?!
– À không… Ý anh là… Vào bệnh viện em nên tắt tiếng điện thoại đi… Đó là quy định… Quy định thôi.
– Bác sĩ có thể đi nhanh hơn không ?!
– À… Phải phải…
John Trần vẻ mặt hơi đen lại, đi xăm xăm phía trước để mặc gã bác sĩ trẻ cứ bám riết lấy Thùy Chi.
Bác sĩ Kha sau một lúc bồi hồi xúc động đã lấy lại bình tĩnh dẫn hai người đến một căn phòng bệnh khang trang sạch sẽ. Vừa mở cửa vào, Thùy Chi liền thấy tấm lưng gầy gò quen thuộc của mẹ đang gục trên giường. Bà mệt mỏi thiếp đi, đôi mắt nhắm nghiền còn ươn ướt. Ánh mắt nàng chết sững nhìn người đàn ông trên giường. Mái tóc ông bạc trắng lòa xòa trên trán. Đôi mắt ông sâu hoắm nhắm nghiền, hai gò má hốc hác trơ xương, miệng ông ngậm ống trợ hô hấp… Tim Thùy Chi thắt lại đau đớn như có cả ngàn mũi dao đâm xé.
– Ba… – Nàng kêu lên, nước mắt dàn dụa, lao đến bên giường.
Thùy Chi nắm chặt bàn tay ba. Nó không còn ấm áp như ngày nào mà lạnh lẽo gầy guộc. Làn da căng bóng cũng trở thành nhăn nheo nổi rõ các mạch máu còn thâm tím những vết kim truyền dịch.
– Chi… Con đến rồi… – Thùy Vân bừng tỉnh, đứng lên.
Bà yêu thương vuốt mái tóc đen bóng run rẩy của con gái. Chợt Thùy Vân nhận ra ngoài Bác sĩ Kha, còn một người đàn ông ăn mặc sang trọng lịch thiệp đứng yên lặng.
– Tôi là John Trần. – Ông ta không đợi bà hỏi, bước đến tự giới thiệu. – Tôi là Đạo diễn bộ phim sắp ghi hình mà Thùy Chi nhận vai…
– Oh… Chào ông… – Thùy Vân vội vuốt thẳng chiếc áo nhăn nhúng, lúng túng cúi chào.
Thùy Vân biết sự hiện diện của John Trần có ý nghĩa rất nhiều đối với tình hình hiện tại. Khi nảy, người ta chuyển ba Thùy Chi từ ngoài hành lang khu công cộng vào căn phòng riêng này, chính bà cũng không hiểu tại sao… Bà còn lo lắng không biết Thùy Chi có thể mượn đủ tiền để thanh toán hay không ?! Bây giờ thấy John Trần đến đây, Thùy Vân đã hiểu ra nhiều chuyện. Nhưng tại sao ông ta lại sốt sắng giúp đỡ Thùy Chi ?! Chỉ vì nàng là diễn viên trong phim của ông sao ?! Dường như lý do đó chưa đủ sức thuyết phục.
Thùy Chi không ngăn được nước mắt, vuốt ve gương mặt gầy gò của ba. Ông nằm thiêm thiếp nét mặt còn vương vấn một nỗi khuất nhục cam chịu. Mẹ đứng bên cạnh, siết chặt tay nàng.
– Ba không sao nữa… Chỉ cần thời gian hồi phục… Con đừng lo nhiều… – Mẹ nói.
– Nhưng tại sao lại như vậy ?! Thuốc của ba… – Thùy Chi lau nước mắt, quay lại nhìn mẹ.
– Thuốc của ba con…
Thùy Vân nắm tay con gái kéo ra gần cửa sổ. Trong phòng có người ngoài, có một số chuyện bà nói ra không tiện.
– Là do mẹ… – Giọng bà run run kềm nén. – Mẹ đã nhờ gã Minh đưa thuốc vào trại giam cho ba… Còn dặn dò hắn rất kỹ… Nhưng…
– Thằng khốn nạn…
Thùy Chi rít lên qua kẽ răng. Thùy Vân cũng sửng sốt nhìn con gái. Lần đầu tiên bà nghe con gái mắng chửi tức giận như vậy. Ánh mắt lạnh lẽo của Thùy Chi làm Thùy Vân bất giác rùng mình sợ hãi.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyensex68.com/thuy-chi/
Trên đường về Thùy Chi không nói gì với John Trần. Nàng còn mãi theo đuổi những suy nghĩ trong đầu.
Tình trạng sức khỏe của ba tạm thời không quá lo ngại, chỉ cần thời gian hồi phục và xuất viện. Mẹ ở lại chăm sóc ba, cũng được nàng mua đầy đủ thức ăn để lại. Số tiền khi nảy mượn John Trần, Thùy Chi để lại hết cho mẹ. Ánh mắt Thùy Chi lạnh băng nhìn qua ô cửa xe, từng cây đèn đường lao ngược lại vùn vụt trước mắt nàng. Trí não nàng hiện lên một khuôn mặt đàn ông… Kẻ mà nàng không bao giờ quên… Một ngày nào đó… Một ngày nào đó… Nàng sẽ cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này…
Thùy Chi chợt quay sang John Trần, nói:
– Anh không nên thanh toán viện phí… Em sẽ gửi lại cho anh…
– Không sao… Có bao nhiêu đâu… – John Trần tươi cười nhúng vai.
– Không… Em sẽ cộng vào năm mươi triệu kia, gửi đủ cho anh. Em đã mang ơn anh rất nhiều… Em không muốn nợ thêm nữa…
John Trần nhìn thấy ánh mắt kiên quyết không nhúng nhường của Thùy Chi có một sức hấp dẫn kì lạ. Không phải chuyện giới tính nhục dục mà là một sự thu hút hoàn toàn khác. Hôm nay John Trần đã hiểu ra lý do vì sao Thùy Chi ban đầu từ chối quyết liệt, sau lại chấp thuận lời đề nghị đánh đổi của ông. Chắc hẳn vì một biến cố lớn của gia đình. Nếu Thùy Chi là một cô gái theo đuổi danh vọng, ông sẽ thoải mái tiếp nhận thân xác của nàng không chút áy náy… Nhưng khi hiểu ra lý do của nàng, làm ông thấy mình thật đốn mạt ti tiện. Ông mỉm cười nhìn Thùy Chi, nói:
– Không… Anh sẽ không nhận lại khoản phí đó… và cả lời cảm ơn của em… Trừ phi tối nay…
Nhìn thấy Thùy Chi nhíu mày căng thẳng, ông đặt tay lên bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đùi nàng, vỗ vỗ nhẹ trấn an:
– Anh muốn tối nay em đi ăn tối với anh thôi… Đừng căng thẳng như vậy chứ ?!
Thùy Chi thoáng thả lỏng, gương mặt hơi đỏ lên vì sự võ đoán của mình. Nàng gật đầu.
Chiếc xe đi một vòng gần nửa chiều ngang thành phố hướng về Quận 2, sau cùng đỗ lại trước bến tàu sáng rực ánh đèn. John Trần lịch thiệp bước vòng qua, mở cửa xe cho Thùy Chi. Nàng bước xuống. Trước mặt nàng là một lối dẫn lên thuyền trải thảm đỏ xa hoa sang trọng. Những nơi như thế này, dù trước khi gia đình khánh kiệt, Thùy Chi cũng chưa một lần bước chân đến. Hôm nay, đi bệnh viện thăm ba, nàng mặc trên người bộ quần jean áo thun đơn giản gọn nhẹ nhất. Dù bộ đồ vẫn ôm sát tôn lên những đường cong cơ thể tuyệt đẹp của Thùy Chi, nhưng đứng trước một nơi lộng lẫy như thế nàng vẫn thấy mình lạc lõng. John Trần như hiểu suy nghĩ của nàng, ông siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng như trấn an. Hai người bước vào giữa hai hàng lễ tân cúi rạp chào đón.
Vừa qua cổng chào, quan cảnh trước mắt Thùy Chi làm tim nàng đập thật nhanh. Bên bờ sông rộng bát ngát lộng gió một chiếc du thuyền rất lớn chễm chệ uy nghi. Màu trắng tinh của nó làm cả bờ sông ít đèn sáng rực lên. Hai chân nàng vô thức dừng lại. John Trần quay lại mỉm cười, nói:
– Chỉ ăn tối thôi… Anh hứa với em mà.
Ánh mắt ông ta rất chân thành như mở hẳn hai cánh cửa sổ tâm tư cho Thùy Chi nhìn rõ tất cả suy nghĩ bên trong. Nhưng nàng chần chừ không phải vì sợ hãi John Trần hay những điều ông ta có thể sẽ làm với mình trên chiếc du thuyền đó… Thùy Chi đang sợ chính mình. Nàng ngàn vạn lần không phải là một cô gái tôn thờ vật chất. Nhưng cảnh tượng lãng mạn ngây ngất trước mắt làm nàng run rẩy e ngại… Nếu người đang chờ đợi để dắt tay Thùy Chi là Hào Phong, nàng sẽ không chút đắn đo đi theo anh.
– Nhìn anh đáng nghi ngờ như vậy sao ?! – John Trần đưa tay về phía nàng kiên nhẫn chờ đợi.
Thùy Chi gật gật đầu, rồi che miệng cười, nhưng vẫn đưa tay cho John Trần dắt đi.
– Thật sự là… em nghĩ anh như vậy ?!
Đi được vài bước, ông hỏi tiếp… Thùy Chi lại gật đầu.
– Không phải đâu… Anh… Haizz…
Chiếc du thuyền từ từ rời bến. Thùy Chi tựa người lên thành tàu, mái tóc đen óng tung bay. Chiếc tàu chậm rãi rẽ nước, nhẹ nhàng đến mức nàng không cảm nhận được mình đang lênh đênh giữa con sông Sài Gòn rộng lớn. John Trần bước đến, cầm trên tay một chiếc hộp vuông vức:
– Anh có chuẩn bị cho em một món quà…
– Quà ?! Cho em ?! – Thùy Chi tròn mắt nhìn hộp quà gói gém đẹp mắt, lại nhìn lên ông thắc mắc hỏi. – Nhưng tại sao ?!
– Tại sao ?! – John Trần nhăn nhó, cười khổ. – Món quà nhỏ thôi mà… Cần phải có lý do sao ?!
– Em vào trong kia… Thử lên xem… Anh nghĩ là nó sẽ rất đẹp trên người em… – Không cho Thùy Chi hỏi thêm, ông nhẹ nhàng đưa nàng vào buồng trong du thuyền.
– Nhưng…
Thùy Chi còn ấp úng chưa nói xong thì John Trần đã đứng ngoài đóng cửa lại. Trước mặt nàng là một gian phòng ngủ tuyệt đẹp. Nội thất bọc da nâu bóng loáng, chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết. Nàng chần chừ một chút, bước lại trước bàn trang điểm với tấm gương lớn, ngồi xuống mở gói quà. Từ lời nói của John Trần, Thùy Chi đã đoán biết món quà là một loại trang phục gì đó… Nhưng khi ướm thử lên người, nhìn mình qua gương, nàng cũng phải thất thần tự mỉm cười một mình. Món quà là một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp. Đẹp nhất trong tất cả món quần áo mà nàng có… Không, nên nói là đẹp nhất trong những chiếc váy mà nàng đã từng nhìn thấy. Nàng không kềm được lòng mình, ngay lập tức muốn mặc thử.
Giữa phần deck lót gỗ sáng bóng sau du thuyền, một chiếc bàn tròn phủ khăn trắng tinh. Trên bàn, đã bày biện sẵn hai bộ đồ ăn mạ vàng sang trọng, một cây nến trong lọ thủy tinh và một đóa hoa hồng đỏ thắm rực rỡ. John Trần vừa nhắm nháp rượu vang vừa chờ đợi. Đột nhiên, ông đứng bật dậy, ánh mắt thất thần nhìn về phía cửa buồng. Một bóng hình yểu điệu tuyệt đẹp hiện ra trước mắt ông. Thùy Chi mặt ửng đỏ e ấp trong bộ váy dài mỏng manh óng ánh ôm sát từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể nàng. Một đường sẻ kéo dài từ gần hông xuyên suốt đến dưới để lộ một bên đùi thon dài trắng muốt. Trước ngực hai mảnh vải bắt xéo nhau thắt sau cổ, ôm gọn hai bầu vú căng tròn của nàng. Để phù hợp với chiếc váy trống trải phần lưng, Thùy Chi phải tháo bỏ chiếc nịt ngực cất đi. Giờ đây, đứng trước ánh mắt chiêm ngưỡng say mê của John Trần, nàng thấy có thể mình trống trải nhộn nhạo.
– Em đẹp lắm Chi ơi… – John Trần bước đến đưa tay đón nàng.
Thùy Chi mỉm cười, hai gò má ửng đỏ. Nàng túm nhẹ bên váy bước đến. Chiếc váy rũ mềm mại phủ đến chân, có vẻ hơi dài vì nàng không mang theo giày cao gót. John Trần vỗ trán bật cười ha hả, ông bước nhanh lại góc tàu, lấy ra một chiếc hộp khác. Trở lại bên nàng, ông cúi xuống đón lấy bàn chân nhỏ nhắn của nàng, nói nhỏ:
– Là anh sơ ý quên mất…
Thùy Chi há hốc chết sững nhìn ông quỳ xuống một gối. Bàn tay ấm áp nâng niu nhẹ nhàng mang lên chân nàng một đôi giày cao gót. Đôi giày cũng có màu bạc óng ánh như cái váy nàng đang mặc, vừa khít với chân như chính nàng là người thử đi thử lại hàng trăm lần. Thùy Chi mỉm cười, để ông dìu nàng đến bàn ăn.
Một ăn tối trước không gian lãng mạn tuyệt đẹp như thế, bất cứ người con gái nào cũng mơ ước. Thùy Chi cũng không ngoại lệ. Nàng vừa ăn, vừa mê say nghe những câu chuyện thú vị vui vẻ của John Trần. Đối với Thùy Chi, ông như một bách khoa toàn thư. Không điều gì không biết. Những câu chuyện qua lời nói khéo léo hóm hỉnh của ông càng hấp dẫn thu hút hơn bất cứ cuốn sách nào. Thùy Chi đã cười thật nhiều, đã lâu lắm rồi nàng mới được cười thoải mái vui vẻ như vậy.
Sau lưng John Trần là muôn ngàn ánh đèn li ti của thành phố như bầu trời đầy sao. Mái tóc ông đen nhánh bồng bềnh trong gió mát, ánh mắt ông lấp lánh ánh nến lung linh… Thùy Chi chợt thấy tim mình nhộn nhạo. Nàng cúi đầu, mặt thoáng đỏ ửng.
Chiếc du thuyền nhẹ nhàng cập bến Bạch Đằng, không quay lại bến cũ. John Trần nhẹ nhàng dìu Thùy Chi bước xuống. Nàng nhận ra chiếc xe ô tô đen bóng quen thuộc của ông đã đậu sẵn chờ. Chắc hẳn đã có người lái xe ông đến bến đỗ này.
Trên đường về, Thùy Chi vui vẻ hoạt bát hơn hẳn lúc đầu. Nàng gần như không nhớ gì đến chuyện đã xảy ra giữa hai người trước đây. Đối với nàng John Trần giờ đây như một người bạn tâm đầu ý hợp, gần gũi chia sẻ không chút nghi ngờ đề phòng.
Chiếc Mercedes của John Trần chậm chậm rẽ vào con hẻm nhỏ, vô tình lướt qua một chiếc mô tô đen đậu sát bên lề đường. Ánh mắt Hào Phong thoáng sững sờ ngạc nhiên nhìn theo. Dĩ nhiên anh nhận ra người đàn ông đang chở Thùy Chi là ai. Buổi chiều, Hào Phong đi tập GYM, bỏ điện thoại vào locker, không nhận được cuộc gọi Thùy Chi gọi đến. Anh đã gọi lại rất nhiều lần, nhưng nàng có lẽ tắt âm thanh điện thoại trong túi xách nên không nghe máy. Anh thoáng lo lắng, chạy qua nhà Thùy Chi thì phát hiện khóa trái bên ngoài. Anh đã chờ nàng ở đây rất lâu… Hào Phong nhíu mày nhìn theo.
Chiếc xe đỗ lại, đèn đỏ phía sau sáng lên. John Trần bước ra, tươi cười vui vẻ mở cửa bên ghế phụ. Khi Thùy Chi bước xuống, cả con hẻm nhỏ như sáng rực lên. Từ xa Hào Phong cũng thất thần ngơ ngác. Nàng hôm nay thật đẹp, từ cử chỉ nhẹ nhàng thanh thoát, đến nụ cười tươi thắm nở trên môi. Thùy Chi thật khác thường ngày… vì nàng không phải ở bên anh… nụ cười đó cũng không dành cho anh.
– Cảm ơn anh vì tất cả mọi chuyện… vì cả món quà rất đẹp… Em rất thích… – Thùy Chi mỉm cười, nói nhỏ.
– Không cần cảm ơn… Em chịu đi ăn tối với anh là anh vui rồi… – John Trần tựa lưng vào xe, giọng trầm ấm.
– Anh về… Lái xe cẩn thận…
Thùy Chi quay người mở cửa nhưng lòng nàng lại ngổn ngang phức tạp. Tối nay, nếu John Trần tán tỉnh đùa cợt hoặc sử dụng thủ đoạn để chiếm đoạt thân xác nàng, ngược lại Thùy Chi sẽ thấy lòng nhẹ nhõm hơn hiện tại. Nàng sẽ đơn giản gạt bỏ tất cả hình ảnh mờ ảo của ông trong tim mình, không bao giờ phải vương vấn điều gì nữa. Nhưng không… John Trần đã rất lịch thiệp, ôn hòa, chu đáo… Chính Thùy Chi cũng không nhận ra, ông đã gieo rắc vào lòng nàng một hạt giống… một ngày nào đó sẽ nẩy mầm.
John Trần quay người định mở cửa xe. Chợt ánh mắt ông lướt về hướng đầu hẻm, nhận ra từ xa một bóng dáng cao lớn vạm vỡ khá quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào mình. Ông hơi lúng túng, quay lại vừa định nói với Thùy Chi, thì bất ngờ miệng ông bị trám kín bằng một đôi môi mềm mại thơm ngát. John Trần chết sững, vô thức ôm ghì lấy cơ thể mềm mại mê người của Thùy Chi. Chiếc lưỡi đáng yêu của nàng chỉ trao cho ông một chút hương vị mà ông nhớ nhung hàng đêm, rồi vội vã rụt lại như vụng trộm. Thùy Chi mặt ửng đỏ cúi gằm, bước nhanh vào nhà đóng cửa lại.
John Trần gãi gãi đầu mỉm cười bước vào xe. Trên đường lái xe ra, ông cũng không né tránh ánh mắt hừng hực lửa của Hào Phong. Dù sao cũng không phải do ông… cậu ấy cũng chứng kiến tất cả, giấu giếm đã không còn ý nghĩa. Ông chỉ gật đầu chào Hào Phong, rồi lái xe ra ngoài.
Hào Phong nhíu chặt hàng lông mày, nắm tay siết chặt răn rắc… Anh thấy trong lòng mình hừng hực một ngọn lửa như muốn thiêu đốt cơ thể mình thành tro tàn. Suy nghĩ tất cả điều mình vừa chứng kiến và những cú điện thoại lúc chiều… Hào Phong chợt bình tĩnh lại. Anh không muốn mình nông nỗi quyết định điều gì trước khi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Thẫn thờ một lúc lâu… Hào Phong nổ máy xe, chạy thẳng đến trước nhà Thùy Chi.
“Reng”
Thùy Chi vừa thay quần áo xong, chợt có tiếng chuông cửa làm nàng giật bắn mình. Gia đình nàng từ lúc chuyển về đây, không có một người khách ghé thăm. Tại sao giờ này lại có người bấm chuông ?! Lại ngay đúng đêm mẹ trong bệnh viện không có ở nhà. Thùy Chi rón rén đi xuống lầu, không quên ghé qua nhà bếp, lấy một con dao cầm chắc trên tay. Tim nàng đập thình thịch, bước lại công tắc đèn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79