Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt Thùy Chi đẹp đến mức làm tim John Trần thổn thức. Nàng ăn thật từ tốn, cắt miếng beefsteak thành từng mảnh thật nhỏ, rồi đưa lên miệng. Đôi lúc, nàng nhìn ông mỉm cười. Nụ cười thật đẹp. Một nụ cười chỉ có những người đang yêu mới có thể trao cho nhau.
– Sao anh không ăn đi… Cứ nhìn em như vậy ? – Thùy Chi đỏ mặt, gắt khẽ.
– Ngắm em ăn anh thấy đủ rồi… – John Trần nâng ly rượu vang trắng hướng về nàng.
Thùy Chi mỉm cười, khăn chậm nhẹ lên môi, nâng ly của mình. Hai người như đang đóng một phân đoạn phim tình cảm, nhưng từ hoàn cảnh đến lời thoại đều tự diễn viên nghĩ ra. Điều kiện tiên quyết là Thùy Chi chỉ còn hơn hai ngày để thuyết phục John Trần rằng ông đã thay thế Hào Phong trong tim nàng.
– Ngon không ? – John Trần đưa tay lau nhẹ khóe môi nàng, nhẹ hỏi.
– Ngon lắm… Thịt rất mềm…
Thùy Chi mỉm cười, choàng tay qua cổ ông, bất ngờ đặt lên môi ông một nụ hôn.
– Mềm như môi anh vậy…
Lời nói như mật ngọt lọt vào tai John Trần như một âm điệu đến từ thiên đường. Ông ngất ngây đón lấy đôi môi mềm mại đỏ hồng của Thùy Chi. Lưỡi nàng thơm ngát hương vị ngọt lịm thấm sâu làm tâm hồn ông rung động. Dĩ nhiên, John Trần biết nàng đang diễn với mình. Nhưng lí trí ông mờ nhạt yếu ớt không cưỡng lại được trái tim cứ thổn thức chờ mong.
Thùy Chi cũng thấy mặt mình nóng ran. Nàng đang hôn thắm thiết người đàn ông thứ hai trong đời, không phải là Hào Phong. Mùi rượu vang nồng nàng vươn vấn trên đầu lưỡi ấm áp của John Trần làm cơ thể nàng nhột nhạo. Nàng nhắm mắt, tưởng tượng về Hào Phong, về những bộ sofa giăng rèm trắng phất phơ, về những nụ hôn bất tận của anh dành cho nàng… Cơ thể nàng rạo rực mềm nhũng tựa sát vào người John Trần.
– Chi ơi… Em đẹp lắm…
John Trần hôn nhẹ vành tai nàng, hôn khắp chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp. Thùy Chi nhắm mắt nghiêng đầu đón nhận. Nàng luôn thích Hào Phong làm như thế. Những nụ hôn của anh làm cả cơ thể nàng râm ran tê dại. Hơi thở Thùy Chi dồn dập ham muốn. Nhưng nàng vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng người đàn ông đang hôn nàng không phải là anh.
– Anh… Anh kể chuyện cho em nghe đi… – Thùy Chi gối đầu lên vai John Trần, thủ thỉ.
John Trần mỉm cười, nắm tay Thùy Chi đứng lên, đặt nàng ngồi lên đùi mình. Không hiểu sao từ buổi trưa hôm nay, ông mê mẩn cảm giác cặp mông mềm mại của nàng trên đùi mình. Ông không khách sáo vòng tay đặt nhẹ lên bờ mông tròn trĩn của Thùy Chi.
– Em muốn nghe chuyện gì nào ?! – Ông hỏi.
– Thì… Chuyện chị Hoàng Lan… – Thùy Chi càng nói càng nhỏ, mặt ửng đỏ. – Tại sao hai người chia tay ?
– À… Chuyện này. – Ánh mắt John Trần thoáng buồn, nhìn ánh nến lung linh.
– Là do anh… Anh làm nghề này… Hàng ngày đều tiếp xúc với nhiều phụ nữ đẹp. Họ lại sẵn sàng săn đón, dâng hiến. Quả thật rất khó… Rất khó…
– Hoàng Lan đã tha thứ cho anh nhiều lần… Cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần… – Giọng ông run run khàn đặc.
– Nhưng rồi giọt nước cũng tràn ly… Ngày Hoàng Lan bỏ đi… Anh đã rất tức giận… Đập nát hết đồ đạc nàng để lại… Rồi, lại ngồi cả đêm, dán lại từng mảnh từng mảnh… hy vọng nàng còn quay lại… – Khóe mắt ông rưng rưng.
Thùy Chi đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống gò má ông. Nhìn đầu ngón tay ươn ướt nổi rõ dưới ánh nến, nàng không kềm được, cúi xuống hôn lên đôi mắt ông. Bản thân Thùy Chi cũng không hiểu nổi mình, nhìn một người đàn ông khóc nàng thấy lòng mình xốn xang khó chịu. Ngày đó là Hào Phong, bây giờ là John Trần. Nước mắt của họ như những giọt axit thiêu đốt hòa tan trái tim nàng. Thùy Chi vô thức hôn lên môi ông. Nụ hôn này hoàn toàn không có chủ đích. Nụ hôn thật sự đầu tiên của Thùy Chi.
John Trần đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt của nàng. Lưỡi hai người như hòa tan vào nhau. Ông cảm nhận một mùi vị khác hẳn những nụ hôn trước. Trong nụ hôn của nàng chất chứa một tình yêu ấm áp chan hòa sẵn sàng hy sinh thân mình để trám kín trái tim trống trải của ông. Thùy Chi như đang trao cho ông cơ hội tìm đến trái tim nàng. John Trần không kềm được, ôm ghì lấy nàng. Tay ông vuốt ve dọc tấm lưng mềm mại của nàng, ôm lấy bầu vú căng tròn mân mê. Một cảm giác tuyệt vời làm hạ thể ông căng cứng.
– Ưmmm… Đừng anh…
Thùy Chi đỏ mặt, kéo tay ông đặt xuống đùi mình. John Trần mỉm cười, biết mình vừa chạm đến giới hạn thể xác mà Thùy Chi đề phòng. Dĩ nhiên, ông có thể ép nàng phải chiều mình, nhưng làm như vậy thì trò chơi không còn thú vị nữa.
– Em muốn cho anh nhịn luôn sao ? – Ông hỏi.
Thùy Chi mặt nóng ran, gối đầu lên vai ông, hơi thở nàng thơm ngát thì thầm:
– Tối nay em sẽ cho anh…
John Trần chợt nghe tim mình đập thình thịch. Ông tự cười khổ một mình. Ông thấy mình thật tệ. Đã biết rằng Thùy Chi đang diễn, nhưng hết lần này đến lần khác cảm xúc của ông cứ dâng lên không kềm được. Nàng cứ như một người có đa nhân cách, có thể quên hẳn đi bản thân mình để toàn diện nhập vào một vai diễn khác. Trước khi làm đạo diễn, ông từng là diễn viên… Ông hiểu để làm được chuyện đó khó như thế nào. John Trần chợt cảm thấy mình như vừa phát hiện ra một lục địa mới.
– Vậy… Tại sao anh từ chối thân xác Nguyệt Nhi ? Chị ấy rất đẹp mà.
Dĩ nhiên, Thùy Chi không hoàn toàn mê say đắm đuối như bề ngoài nàng biểu hiện. Nàng đang diễn, nhưng trong diễn xuất lại có cảm xúc thật của nàng… Nàng thật sự có năng khiếu diễn xuất, hơn tất cả những diễn viên trẻ nào John Trần từng tiếp xúc. Và một lý do nhỏ khác là nàng mới trở thành đàn bà hai ngày trước, cơ thể nàng còn rất nhạy cảm. Chỉ vài cái vuốt ve đụng chạm của ông ta đã làm cơ thể nàng nhộn nhạo không yên. Nên ngay cả John Trần cũng bị cuống vào mê mẩn.
– Nguyệt Nhi nào ? À… Cô gái đó… – John Trần còn say mê hít sâu mùi hương cơ thể Thùy Chi, sực tỉnh.
– Cô ta quá tham vọng, lại cực kỳ quỷ quyệt… Anh cũng không muốn mời cô ấy casting… Nhưng trong điện ảnh… có những cặp đôi mà khán giả thấy quen mắt… Nếu vai nam chính đã là…
Thùy Chi bất ngờ cúi xuống hôn John Trần, ngăn lời ông lại. Nàng không muốn nghe ông nhắc đến tên anh. Nàng có thể tự nhắc nhở rằng mình yêu Hào Phong. Nhưng tên anh được nói ra từ miệng John Trần trong hoàn cảnh này, nàng cảm thấy anh như bị xúc phạm. Thật ra, Thùy Chi dù đã chấp nhận chuyện không thể tránh khỏi, nhưng nàng muốn tranh thủ tối đa thời gian bên John Trần để khai thác các thông tin cần thiết cho con đường tương lai của mình. Nàng luôn đặt câu hỏi như quan tâm đến John Trần, để che giấu mục đích bên trong. Đáng tiếc, nàng không phải là Thủy, kiến thức về điện ảnh trong nước thật hạn hẹp.
– Thật ra, em không cần hỏi anh lòng vòng như vậy đâu ! – John Trần thoải mái cười. – Em muốn biết về ai ?
– Em…- Thùy Chi hơi ngượng vì bị phát hiện, nàng hít sâu nói. – Em muốn biết tất cả về những rào cản của mình trong tương lai.
– Tốt… Này nhé… – Bàn tay John Trần nhẹ nhàng luồn vào dưới váy mân mê bờ mông căng đầy mát rượi của nàng.
Thùy Chi thoáng rùng mình, đôi gò má đỏ ửng, nhưng vẫn tập trung lắng nghe.
– Ở lứa tuổi của em… Thoại Mỹ thì nhan sắc dù kém em một chút, nhưng gia đình giàu có đã đưa cô ấy đi đào tạo diễn xuất ở Mỹ… khi cô ấy trở về sẽ là một đối thủ đáng chú ý.
– Phương Nga… làn da bánh mật, nét đẹp đậm chất Tây Nguyên hoang dã… Cô ấy là đai đen nhị đẳng Teakwondo… vừa có thể đảm nhiệm vai hành động, vừa kiêm luôn tình cảm.
– Angela Tuyết Trinh… da trắng như tên, nét đẹp hai dòng máu Việt và Ukraine. Nếu khán giả trong nước có xu hướng thích phim Thái, sẽ dần chuyển sang yêu thích nét đẹp lai Tây của cô ấy…
– …
Ngón tay John Trần vuốt dọc mép quần lót Thùy Chi, nhẹ nhàng luồn vào trong. Chợt bàn tay ông ngừng lại, như phân tâm nhớ đến một nhân vật quan trọng:
– Helen Thanh Trúc, Hoa hậu Điện ảnh… Em phải biết cô ấy chứ ?
Thùy Chi ngượng ngùng lắc đầu.
– Haizz… Helen Thanh Trúc lớn hơn em 3,4 tuổi gì đấy… rất tiềm năng… Xuất thân người mẫu… Dáng người siêu mẫu, khuôn mặt hoàn mỹ. May mắn cho em là cô ấy đã lập gia đình, rút lui khỏi ngành giải trí… Nếu không, cô ấy sẽ là đối thủ nặng ký nhất của em.
– Dù sao cô ấy cũng đã rút lui… Anh lại nhắc đến… Không lẽ rất nuối tiếc sao ?! – Thùy Chi bĩu môi như giận hờn.
– Ha ha… Vẻ mặt ghen tuông này đáng yêu quá… Có được em, anh còn gì để nuối tiếc chứ ?! – John Trần bật cười, luồn tay sâu vào quần lót Thùy Chi, làm nàng thổn thức mặt đỏ bừng.
Ông chợt trầm giọng nói:
– Nhưng, anh phải nhắc nhở em… Nguyệt Nhi có lẽ không đủ khả năng cản đường em… Nhưng em phải luôn đề phòng cô ta.
Bàn tay John Trần úp lên phần mu mềm mại, chạm phải một vùng ẩm ướt ấm áp của Thùy Chi.
– Ư… – Nàng không ngăn được nấc khẽ.
– Sao em không cho mình một cái tên lót tiếng Anh nhỉ ?! – Nghĩ đến Helen Thanh Trúc, John Trần chợt mỉm cười hỏi.
– Ưm… Em không… thích đâu… Thùy Chi… em chỉ thích mọi người gọi em là…Thùy Chi.
Ngón tay ấm áp của John Trần đang liên tục mơn trớn hai mép âm hộ ẩm ướt của Thùy Chi làm hơi thở nàng ngắt quãng mê man gục lên vai ông.
– Mình đi nghỉ nhé.
Thùy Chi mặt đỏ như say rượu, khẽ gật đầu. John Trần bế xốc cơ thể nhẹ bẫng của nàng trên hai cánh tay, đưa nàng vào phòng.
Căn phòng ngủ rộng rãi sang trọng từ buổi trưa Thùy Chi đã bước vào, nhưng giờ đây lại mộng ảo thơ mộng như phòng tân hôn trong phim ảnh. John Trần đã tốn không ít tâm tư sắp xếp. Khắp nơi là ánh nến lung linh bao phủ cả căn phòng với một màu vàng nhẹ nhàng ấm áp. John Trần nhẹ nhàng đặt Thùy Chi xuống giường. Ông nhẹ nhàng mở nút cài trên váy nàng. Từng mảnh, từng mảnh vải rời đi để lại cơ thể nàng trống trải run rẩy.
John Trần hít thở khó khăn nhìn xuống cơ thể trần truồng tuyệt đẹp thổn trên giường. Thùy Chi khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng hai mắt nhắm chặt, hơi thở đã dồn dập thổn thức. Hai bầu vú nàng căng tròn vung cao hai bông hoa đỏ hồng khiêu khích ánh mắt ông. Vùng eo nhỏ nhắn, bờ hông uốn lượn như đồng hồ cát. Phần mu mủm mỉm hồng hào phơn phớt lông tơ mịn màn. John Trần thấy hai bàn tay run rẩy của mình tự cởi quần áo thật khó khăn.
Ông nhẹ nhàng nằm xuống bên Thùy Chi, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nàng quay người đón nhận nụ hôn của ông. Bàn tay ông chậm rãi vuốt ve dọc tấm lưng cong vòng mịn màn rồi chuyển xuống mơn trớn cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng.
Thùy Chi hôn rít lấy môi John Trần, lưỡi nàng khao khát trao cho ông. Ngay từ đầu cuộc khảo nghiệm này, nàng đã biết thử thách khó khăn nhất của mình là những giây phút này. Cơ thể nàng chỉ quen thuộc với cảm xúc anh mang lại. Nàng muốn mình chỉ nghĩ đến anh trong khoảnh khắc này. Nhưng thật khó… Anh khác với John Trần quá nhiều. Từ thân nhiệt, bàn tay, những cái vuốt ve, kiểu hôn… hầu như nàng không tìm được điều gì quen thuộc. Thùy Chi cảm nhận bàn tay John Trần đang mân mê vuốt ve nắn bóp cặp mông tròn trịa của nàng. Thùy Chi chợt nhận ra nàng rất thích cảm giác mới mẻ này. Những ngón tay ông lướt dọc khe mông nàng, từ từ đi xuống thật sâu, thật sâu làm cơ thể nàng căng cứng thổn thức.
John Trần hôn khắp chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh của Thùy Chi. Môi lưỡi ông vờn nhẹ trên làn da mịn màn của nàng. Đến hai bầu vú căng tròn phập phồng, ông chậm rãi nhấm nháp từ ly nhỏ da thịt thanh xuân mềm mại của nàng. Không chút vội vàng, lưỡi ông liếm nhẹ quanh đầu vú đỏ hồng săng cứng của nàng. Bên này, rồi lại bên kia mà không chút quan tâm mong muốn ngậm nó vào miệng. Thùy Chi há hốc, ngực vô thức ưỡn lên như chờ đợi ông ban cho nàng chút ân huệ. Bất ngờ, núm vú khao khát của nàng được ông ngậm kín, mút mạnh.
– Ưmmm… Ôi…
Thùy Chi rít lên, ôm ghì lấy đầu John Trần. Miệng ông thật nóng, mút chặt lấy núm vú nàng như muốn cướp lấy vĩnh viễn không trả lại. Đầu lưỡi ông lại đánh lên đầu vú nàng thật nhanh, nhanh đến không tưởng. Sự nhanh chậm bất thường này làm ngọn lửa âm ỉ trong cơ thể Thùy Chi bùng cháy mãnh liệt. Bàn tay bên dưới của ông úp trọn lấy âm hộ nhòe nhoẹt ẩm ướt của nàng, ngón tay ông chậm chậm tiến vào người nàng khám phá.
– Ưmmmm… Anh ơi…
Giờ phút này Thùy Chi cũng không biết mình đang gọi tên ai. Cơ thể thanh xuân mơn mởn của nàng không còn thuộc về mình. Nàng chỉ biết há hốc run rẩy dưới bàn tay điêu luyện của John Trần. Ngón tay ông vào hết trong người nàng, không ngừng ra vào móc ngoáy làm âm hộ nàng tuôn trào không ngớt.
– Em lật người xuống đi…
John Trần vừa nói, vừa đỡ lấy cơ thể lõa lồ mềm nhũng của Thùy Chi. Nàng chỉ biết nghe theo, không còn chút suy nghĩ phản kháng. Nàng quỳ mọp trên giường, hai chân chống thẳng ưỡn cặp mông tròn trịa về phía ông.
John Trần thèm thuồng nhìn hai mép môi đỏ ửng mọng nước của nàng. Ông chậm rãi cúi xuống, hơi thở hừng hực của ông làm cơ thể nàng run rẩy. Thùy Chi thở hổn hển, cắn nhẹ bờ môi chờ đợi. Chợt một vật trơn nhẩy, nóng bỏng nhẹ nhàng liếm dọc âm hộ nàng. Không ngừng lại kéo lên đến hậu môn nhỏ xíu đáng yêu của nàng.
– Ah… Ưmmm…
Thùy Chi há hốc rên lớn. Một cảm giác sướng khoái kì lạ mà nàng chưa hề biết đến. Nơi thầm kín cuối cùng của Thùy Chi ngay cả anh chưa chạm đến lại bị John Trần khám phá.
– Ưmmmm… Ư…
Ông ngậm kín lấy âm hộ nức nở của Thùy Chi, lưỡi quét sâu vào trong. Lại luân phiên đùa giỡn với lỗ hậu môn đỏ hồng làm cả cơ thể nàng co rút vì sung sướng. Cơ thể Thùy Chi mềm rũ, mặt nằm bệt trên gối, mặc ông đưa nàng lên đến chín tầng mây.
– Em cho anh vào nhé…
Nhìn Thùy Chi vô thức gật gật đầu, đôi mắt nhắm nghiền tê dại. John Trần vui sướng trong lòng. Dĩ nhiên, theo giao hẹn, nàng không có khả năng từ chối ông. Nhưng không từ chối và tự nguyện dâng hiến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Không có đường nào để chiếm đoạt trái tim một người phụ nữ nhanh bằng việc chinh phục thể xác nàng. Dĩ nhiên, trong hoàn cảnh bình thường mọi đàn ông đều lấy phương thức truyền thống làm chuẩn. Nhưng ông khác họ, ông có cơ hội đi một con đường tắt nhanh chóng hiệu quả hơn nhiều.
John Trần quỳ gối sau người Thùy Chi, cầm dương vật căng cứng của mình cọ nhẹ dọc mép âm hộ nàng. Rồi chậm chậm chèn vào cửa mình nàng.
– Ưmmmm…
– Ahh…
Một cảm giác ấm áp tuyệt vời làm John Trần bật rên khẽ cùng với Thùy Chi. Ông hít hà nhìn thân dương vật mình chèn căng hai mép môi từ từ vào hết trong nàng, lại chậm chậm kéo ra mang theo dòng nước bóng loáng trong suốt. Âm hộ Thùy Chi bó sát quanh thân dương vật ông, không chừa một khoảng trống, như tra đúng chìa khóa vào ổ. Thật trùng khớp, thật khít khao. Như thể nàng sinh ra là để dành riêng cho ông. John Trần lâng lâng sung sướng, bóp chặt bờ eo Thùy Chi, nắc mạnh.
– Ưmmmm… Ôi…
Cặp mông tròn trịa của Thùy Chi nảy tưng tưng mềm mại theo từng cú thúc sâu. Nàng há hốc, rên rỉ, siết chặt lấy drap giường. Hai bầu vú nàng căng tròn cọ sát trên mặt nệm. Một cơn sướng khoái dâng lên mãnh liệt làm nàng mê mẩn.
– Ha…
Nhưng John Trần như có mắt trong lòng Thùy Chi, ông ngưng lại, không để nàng toại nguyện ngay. Mặc Thùy Chi há hốc run rẩy, ông kéo cơ thể nàng ngồi vào lòng mình. Cặp đùi trắng nõn của nàng gấp lại hai bên hông ông. Dương vật ông vẫn giữ sâu trong âm hộ nàng. John Trần xoải chân thẳng ra giường, nằm xuống. Để Thùy Chi chơi vơi cưỡi ngược trên người ông. Nàng như một người đứng giữa ngã ba đường, lúng túng không hiểu đi về hướng nào. Nhưng chỉ cần được mách bảo ngã rẽ, nàng có thể tự bước tới theo bản năng cơ thể mình. Thùy Chi rướn người, chống tay lên đầu gối John Trần, hạ thể bắt đầu nhấp nhỏm lên xuống.
– Ưmmm… Ôi… Anh ơi…
Mái tóc rũ phía trước, tấm lưng cong vòng để cặp mông tròn trịa ưỡn ra sau. Âm hộ nàng ửng đỏ nhòe nhoẹt liên tục đón lấy dương vật căng cứng của John Trần. Cơn sướng khoái tuyệt diệu làm nàng đánh mất bản thân mình. Nàng chỉ muốn khúc thịt nóng hổi kia ra vào thật nhanh, thật sâu trong người mình. Nhưng khi Thùy Chi rên siết mãnh liệt nhất, John Trần một lần giữ người nàng dừng lại.
– Ưmmm…
Thùy Chi thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi. Nàng theo lời ông ta, nằm ngữa lên người ông thiêm thiếp mơ màng. Hai chân nàng mở rộng hai bên, âm hộ vẫn chèn chặt với dương vật ông. John Trần gấp hai chân làm điểm tựa, chậm chậm dùng cơ lưng thúc dương vật ngược lên. Thùy Chi quen nhịp, liền tự hòa chung với ông.
– Ưmmm… Ôi…
Ông dùng cả hai tay vò nắn hai bầu vú căng tròn của Thùy Chi, vừa hổn hển hỏi:
– Em có sướng không ?
– Ưmmm… Có…
– Sướng nhiều không ?!
– Ư… nhiều… nhiều lắm… Ưmmm…
John Trần thích thú vì câu trả lời chân thật trong cơn sướng khoái của nàng. Ông le lưỡi liếm quanh cái vành tai nhỏ nhắn đáng yêu của nàng. Hai tay không ngừng xoa nắn hai bầu vú mềm mại căng tròn. Thúc lên thật nhanh.
– Ôi… Oii… Anh ơi… Em… Ưmmm…
Thùy Chi rên siết mãnh liệt như muốn ngất đi. Cơn sướng khoái bị kềm nén hai lần như trở nên giận dữ điên cuồng. Sâu trong cơ thể nàng, một dòng nước ấm tuôn trào như vỡ đê… John Trần cũng siết chặt lấy nàng, dương vật ông bật tung ra ngoài. Từng dòng tinh dịch nóng hổi tung tóe khắp cơ thể Thùy Chi. Nàng ngữa đầu ra sau, đôi môi run rẩy đê mê tìm đến ông.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79