Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 8

Hơn hai tiếng kể từ khi chúng tôi bị nhốt trên sân thượng, mưa có dịu đi so với lúc đầu nhưng vẫn còn năng hạt, gió vẫn thổi từng luồn lạnh ngắt vào người tôi và Phương. Công việc duy nhất của tôi bây giờ là phải liên tục phải đánh thức Phương cũng như chính bản thân mình khỏi cơn buồn ngủ chết người vẫn đang cám dỗ. Nhỏ giờ đây đã rút sát mình vào người tôi, mắt lúc nhắm lúc mở do bị tôi đánh thức.

– Phương… Không được ngủ nghe chưa! Chúng ta phải chờ người khác tới cứu.

Cứ mỗi lần như thế nhỏ lại gật đầu rồi dúi sát vào người tôi tìm chút hơi ấm nhỏ nhoi. Lúc đó tôi tự nhủ với lòng mình phải kiên cường đến phút cuối cùng, bởi vì nếu tôi ngã quỵ nhỏ cũng sẽ ngã quỵ theo.

Tùng… tùng… tùng… – Trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến.

Tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì những đứa bạn trong lớp sẽ nhanh chóng đi tìm chúng tôi, lo vì họ sẽ không để ý đến tầng thượng này mà bỏ qua, nếu đều đó thực sự xảy ra chúng tôi đành phải chấp nhận số phận thôi.

Những tiếng í ới của mấy đứa bạn hòa vào tiếng mưa đập vào tai tôi một cách tuyệt vọng, tôi giờ đây đã kiệt sức hoàn toàn, không thể đáp trả bọn nó một câu nào nữa.

“Chẳng lẽ mình phải chấp nhận số phận sao? Không… Không bao giờ! ” – Tôi nắm chặt bàn tay của mình.

Tôi đảo mắt xung quanh để tìm bất cứ thứ gì có thể sử dụng được. Chợt một vật đã đập vào mắt tôi, đó là bình hoa đang đặt trên cái bàn trên sân thượng.

Đánh thức Phương dậy lần cuối, tôi đặt cược tất cả những gì tôi có vào lần mạo hiểm này. Lấy hết sức bình sinh tôi lê từng bước đến chỗ bình hoa chỉ cách tôi vài mét mà tưởng chừng như xa vời vợi. Đến nơi, cầm bình hoa trong tay, tôi lấy hết sức cuối cùng ném nó xuống dưới lầu rồi tôi ngã quỵ xuống đất chỉ kịp nghe tiếng loảng choảng của bình hoa vỡ và tiếng mọi người bảo nhau:

– Ê! Có cái gì đó trên sân thượng kìa, lên mau!

Thế rồi tôi ngất lịm trong vô thức…

Mơ màng tỉnh dậy, tôi nhìn xung quanh với hình ảnh mở mờ ảo ảo, một lúc sau tôi dần tỉnh ra và biết mình đang năm trong phòng y tế của trường, đảo mắt sang thì thấy Ngọc Phương đang nằm trên giường bên cạnh, sắc mặt đã hồng hào hơn.

– “ Phù… Ổn rồi! ” – Tôi thở phào nhẹ nhõm.

– Mày tỉnh rồi hả? Đỡ chưa mày?

Quay sang bên thì thấy thằng Toàn ngồi bên cái ghế gần giường tôi từ bao giờ, tôi lồm cồm ngồi dậy vơ lấy cốc nước tu một hơi rồi hỏi:

– Tao ngất bao lâu rồi!

– Mày ngất năm tiếng rồi, bây giờ là ba giờ mười rồi đấy!

– Nhỏ Phương sao rồi?

– Nghe cô y tế nói nó bị sốt nhẹ, từ đây tới tối thế nào cũng tỉnh.

– …

Thấy tôi tầm ngâm không nói gì, nó lại hỏi:

– Mà sao tụi bây lên tầng thượng được vậy, tụi tao khó lắm mới dọn được đồ đạt lỉnh kỉnh chặn trước cửa ra mới lên cứu tụi bây được đó!

Thế là tôi kể hết toàn bộ sự việc từ lúc tôi lên sân thượng cho đến khi được tụi nó cứu, đương nhiên không dại gì mà kể cho tụi nó việc tôi đã làm với Phương rồi, thằng này bơm đểu vô cùng mà. Sau khi kể xong toàn bộ sự việc, thằng Toàn vuốt cằm gật gù rồi chốt một câu đúng với suy nghĩ của tôi:

– Mày bị người ta hãm hại rồi!

– Hài… tao cũng nghĩ vậy, nhưng chã biết thằng ôn nào!

– Mày nghĩ xem mày có xích mích với bọn nào trong trường này không?

– Ơ… làm gì có! Tao mới vào trường mà.

Nhưng tôi chợt nhớ ra ngay vào cái ngày tôi gặp đám học sinh côn đồ đó và giải cứu Mai. Ắt hẳn là bọn đó rồi, không ai khác vào đây được. Bọn khốn dám chơi bố à! Vừa nghĩ tôi vừa nghiến răng ken két làm thằng Toàn ng ồi kế bên cũng sững sốt:

– Ê… Mày nghĩ ngợi cái gì mà sát khí ghê thế?

– Ờ… thì tao đang thầm rủa cái bọn chơi tao đó, để tao biết là thằng nào thì có mà nhừ xương.

– Thôi mày nên lo cho mày đi thì hơn, chống không lại tụi trường này đâu! – Vừa nói nó vừa thu dọn đồ.

– Hê! Mày đi đâu vậy?

– Thì tao về! Mày khỏe rồi thì ở đây chăm sóc em Phương của mày đi!

– Thằng cô hồn! Mày mà bơm đểu với cả lớp là bố chôn sống mày đấy!

– Ý… ý! Bớt nóng, mà hỏi thật, lúc trên sân thượng mày có làm gì em nó chưa? Cô nam hỏa nữ mà!

– Thằng bệnh hoạn! Lượn chỗ khác để bố nghỉ ngơi!

Thế rồi nó chạy tốt ra khỏi phòng y tế về một mạch.

Chợt thấy Phương đang mê sảng nói ú ớ gì đó nên tôi chạy lại đặt tay lên trán nhỏ xem xét.

“Chậc… Nóng quá, sốt nhẹ mà sao nóng vậy nè… ”

Vừa định rút tay lại để lấy khăn chườm cho nhỏ thì bất giác nhỏ nắm chặt lấy tay tôi, kéo sát vào mặt rồi thở dốc từng tiếng lí nhí nhưng do không gian yên ắng nên tôi nghe rất rõ.

– Đừng… đừng đi…

Tôi lúc đó chỉ biết há hốc mồm sửng sốt, lần đầu tiên trong cơn mê sảng nhỏ đã bật thành tiếng.

Chợt tôi cảm thấy tay mình có gì đó chảy xuống ương ướt, lần này tôi thật sự ngỡ ngàng, nhỏ… đang… khóc, vừa khóc vừa hổn hểnh nói:

– Đừng rời xa con… Con nhớ… hai người… lắm!

– Ở đây họ đánh con… đau lắm… đau lắm… hức…

Càng nói nước mắt nhỏ càng ứa ra đầm đìa. Tôi thật sự rất bối rối chẳng biết làm gì, kéo dài thế nào bệnh của nhỏ sẽ trở nặng mất. Nhưng tôi sựt nhớ ra có đọc đâu đó trong một cuốn sách như thế này: “ Khi nằm mơ, các tế bào thần kinh sẽ tiếp nhận các tác động bên ngoài mà phản ánh vào bên trong giác mơ”. Cụ thể là nếu ta tác động vào người đang nằm mơ thì họ sẽ gặp những hỉnh ảnh tương tự trong mơ. Nghĩ rồi tôi ôm nhỏ vào lòng rồi thì thầm vào tai nhỏ:

– “ Yên tâm… mình sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn đâu! ”

1 Giây… 2 giây… 3 giây… nhỏ tự dưng hết khóc, sắc mặt cũng dịu lại, hơi thở đã điều hòa hơn. Đúng là cách này hiệu quả thật, giờ chắc nhỏ đang mơ những giấc mơ đẹp đây mà.

Đặt nhỏ xuống giường rồi đắp chiếc khăn chườm lên trán, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng lại dấy lên nhiều mối nghi vấn, tại sao nhỏ lại mê sảng như vậy nhỉ? Ai lại đánh nhỏ dã man đến mức phải bật khóc trong mơ chứ? Đó có phải là nguyên nhân nhỏ không muốn nói chuyện không?

Cơ mà sao cũng được, nghe tiếng nói của nhỏ như thế cũng vui vui rồi tuy không đường hoàng tý nhưng thế cũng đã thành công ngoài mong đợi! Công nhận giọng nhỏ nghe êm dịu thật cứ như chim hót ấy, trong trẻo vô cùng, chừng nào nhỏ tỉnh dậy, phải chọc vài câu mới được, hề hề…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155

Thể loại