Sau một khoảng thời gian đủ lâu, nhỏ mới bắt đầu mở lời:
– Phong à, lúc trước Phong đã từng nói rằng một chàng trai có bạn gái rồi thì Phương cũng có quyền thích phải không?
– Ừ, phải… phải!
– Vậy Phương có được quyền… thích Phong không?
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensex68.com/doi-hoc-sinh/
Dân gian khi xưa có câu: “Kẻ ăn không hết, người lần không ra. ” Tức dùng để ám chỉ những người dư giả về một thứ gì đó mà trong khi những người khác vẫn chưa có được.
Chắc chắn quý đọc giả đây sẽ tự hỏi tại sao tôi lại đưa câu nói này vào đây phải không? Đơn giản thôi, bởi lẽ tình cảnh của tôi hiện nay có khác câu nói đó là bao đâu, hồi năm cấp 2 tôi chẳng có lấy một mồi tình vắt vai thế mà lên cấp 3 vận mệnh xoay chuyển như thế nào mà tôi lại dính vào biết bao nhiều rắc rối, thậm chí có những lúc tôi tưởng mình sắp chết đến nơi rồi.
Ấy vậy mà người ngoài lại bảo tôi sung sướng, có số đào hoa, phong lưu, nhưng đâu ai biết được rằng, đằng sau cái vẻ hào nhoáng đó là những vô vàng rắc rối khiến tôi có lúc phải điêu đứng và tưởng chừng như buông xui tất cả.
Hoàng Mai, em rất tốt, rất chu đáo dịu dàng và là một cô gái đảm đang, lo lắng cho tôi đến từng bữa ăn, từng giấc ngủ, thế nhưng mãi cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được rằng Hoàng Mai chính là bạn gái của mình, dường như giữa tôi và em vẫn còn một rào chắn vô hình nào đó ngăn cách, nhưng tôi lại không muốn làm em phải đau khổ, tôi vẫn muốn Hoàng Mai sẽ gặp được những điều tốt nhất.
Lanna, nàng là người tôi yêu thương và là người tôi say nắng từ cái nhìn đầu tiên cho đến nay, không thể phủ nhận được rằng Lanna là người có sức ảnh hưởng to lớn nhất đến tôi, có nàng bên cạnh tôi cảm thấy mình phải đường hoàng, chính chắn hơn nữa để không bị nàng chê cười là một thằng con trai trẻ con, sốc nổi.
Thế nhưng với bé Phương, tôi chẳng biết mình phải làm gì bây giờ nữa với tôi, nhỏ chỉ là một cô bé ngây ngô cần được bảo vệ mà thôi, từ đó đến giờ dù không ít lần tôi cảm thấy rung động trước nhỏ nhưng đó chỉ là nhưng xúc cảm nhất thời của một thằng con trai mới lớn, hoàn toàn không giống cái cảm giác rưng rưng mà tôi dành cho Lan.
Thế nhưng tại sao vận mệnh lại bắt tôi phải chịu nhiều thử thách đến thế cơ chứ, tất cả những điều tôi muốn chỉ là một cuộc sống bình thường bên người mình yêu thôi mà, thậm chí nếu bị phế bỏ võ công để đổi lại cuộc sống đó thì tôi cũng chẳng ngần ngại mà bằng lòng ngay lập tức.
Nhưng đời là thế, không tốt đẹp và suông sẻ như những giấc mơ mà ta mơ thấy. Cuộc sống thường ngày của tôi đã đủ rắc rồi lắm rồi, vậy mà hôm nay Ngọc Phương đã cho tôi một cú sốc quá lớn, nó lớn đến nỗi đã có lúc tim tôi như muốn ngừng đập ngay tại chỗ.
Còn nhớ khí trời lúc đó lạnh lắm, từng cơn gió lạnh buốt cứ táp vào bé Phương khiến nhỏ ôm tôi đã chặt nay lại càng chặt hơn, nhưng điều khiến tôi phải bận tâm lúc này chính là cố gắng suy nghĩ một điều gì đó để trả lời cho bé Phương, cũng như mở khóa giải phóng hết toàn bộ rắc rối giữa tôi với nhỏ.
Mà quý đọc giả biết không, tình cảnh của tôi bây giờ là bất khả kháng, tôi có thể yêu ai được trong khi Hoàng Mai đang là bạn gái của tôi chứ. Chỉ cần tôi trò chuyện với một cô gái khác thôi thì em đã giãy nãy lên rồi, vậy mà giờ đây bé Phương nhỏ nhắn đang chờ một câu trả lời thật lòng của tôi, nhưng phải trả lời làm sao đây?
Tôi chỉ sợ một điều rằng, nếu nói ra câu trả lời thì chắc nhỏ sẽ sốc lắm, chưa kể bệnh cũ của nhỏ sẽ lại tái phát khiến nhỏ sẽ phải im lặng một lần nữa, như vậy chẳng phải tôi là tội nhân thiên cổ hay sao?
Nhưng tôi cũng biết một điều rằng, thà đau một lần rồi thôi còn hơn là cứ dây dưa để cả hai cùng khổ. Đúng vậy, tôi là một thằng con trai chả ra gì, hơn nữa xung quanh tôi là biết bao nhiêu hiểm nguy, rắc rối. Nếu Phương theo tôi, nhỏ sẽ phải chịu khổ thậm chí là gặp nguy hiểm bởi tụi thằng Vũ lúc nào cũng hăm he, tìm cách hãm hại tôi cho bằng được.
Phương là một cô bé ngây ngô, thánh thiện chắc chắn một điều rằng, tôi sẽ chống trả lại bất cứ ai làm ô uế đi sự thánh thiện của nhỏ, nhưng biết làm sao được khi tôi giờ đây lại chính là kẻ đó, thế nên cách tốt nhất là buôn lơi để Ngọc phương để nhỏ có thể tìm được một chỗ dựa vững vàng hơn, rắn chắc hơn.
– Phương à!
– Phương đây! – Nhỏ bẽn lẽn.
– Phong rất tiếc nhưng bây giờ Phong không thể đáp trả tình cảm của Phương được!
– Hi, đúng như Phương dự đoán mà! – Nhỏ đột nhiên cười khì.
– Chuyện gì vậy, tại sao Phương lại…
– Phong biết không, Phương đã nhận ra một điều rằng: “Yêu một người không nhất thiết chiếm được người đó mà chỉ cần người đó cảm thấy vui là mình đã hạnh phúc lắm rồi”
– Nhưng tại sao…
– Phương chỉ cho Phong biết tình cảm của mình ra sao thôi, không cần Phong phải đáp lại đâu!
– Phong xin lỗi, nhưng Phong chẳng còn cách nào khác…
– Đã bảo không sao đâu mà, Phong về đi!
– Ơ, sao lại bảo Phong về, Phương về nhà bằng cách nào chứ?
– Phương muốn ở lại đây thêm một chút nữa, Phong cứ về đi một lát Phương sẽ đón taxi về mà!
– Như vậy có được không?
– Được mà, mau về đi kẻo Hoàng Mai lại lo lắng đó!
Bị đánh trúng yếu điểm là Hoàng Mai, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài ngậm ngùi ra về mà chẳng nói lại được một lời nào nữa cả.
Nhưng tại sao, tại sao bé Phương lại chẳng có một chút phản ứng gì sau khi nghe câu trả lời của tôi chứ, chẳng lẽ đúng như nhỏ nói là chỉ để tôi biết tình cảm của nhỏ thôi sao, nghe khó tin quá, thật khó mà tưởng tượng được một cô bé ngây ngô lại có suy nghĩ táo bạo đến thế.
“Bé Phương ơi, em có còn là trẻ con ngày nào nữa không… ”
Vừa đến chỗ giữ xe, bỗng những hạt nước từ đâu rơi xuống người tôi đến lạnh buốt cả da thịt, ban đầu chỉ vài hạt lấm tấm, một lúc sau thì nặng dần, nặng dần và trở thành một cơn mưa phùn tháng 12.
– Chậc, thời tiết bây giờ khó suy đoán thật, muốn mưa lúc nào là mưa à! – Ông chủ bãi giữ xe càu nhàu dọn đồ vào trong nhà.
Người ta có nói rằng mưa tháng 6 khiến mọi vật trở nên xanh tươi, khiến cho người ta có nhiều cảm xúc. Còn mưa tháng 12 thật lạ, khiến cho lòng cứ man mác buồn làm sao. Nhìn những hạt mưa rơi, tôi lại nghĩ đến số phận của mình hiện giờ và càng thấm tháp hơn câu nói của thằng Toàn đã từng nói lúc trước:
“… một lời khuyên chân thành từ bạn bè nhá, đừng có dính dáng đến nhiều đứa con gái! ”
“… mày tự trải qua đi rồi biết, chẳng tốt lành gì đâu, trừ khi mày là thằng sáng suốt nếu không thì có mà ở giá con ạ! ”
Liệu nếu tôi không sáng suốt thì sẽ phải cô đơn suốt đời thật hay sao?
– Khổ ghê, đã mưa lại còn gió! Ướt hết cả nhà rồi! – Ông chủ bãi lều bều lấy nùi giẻ lau chỗ mưa tạt.
Cũng chính tôi đây mặc dù đã đứng nép sát vào trong rồi cũng không tránh khỏi những cơn gió mạnh cứ thổi táp nước mưa vào người đến ướt cả áo quần.
Bất giác, tôi chợt nghĩ đến Phương giờ này cũng đang trú tạm ở một chỗ nào đó và đang bị mưa tạt giống như tôi đây, nhưng bé Phương có bao giờ chịu lạnh được đâu, căn cứ theo tình hình như thế này thì chắc nhỏ đang co rúm vì lạnh rồi, áo khoác thì nhỏ đã trả cho tôi lúc ra về nên trên người nhỏ bây giờ chẳng còn vật dụng gì để tránh lạnh cả.
Vậy nên theo bản năng, tôi chạy vút đi về chỗ cũ nơi mà tôi đã bỏ mặc bé Phương lúc nãy bất chấp tiếng gọi í ới của ông chủ bãi giữ xe.
Có dầm mưa mới biết nó lạnh cỡ nào, nhất là những cơn mưa tháng 12 thì vô cùng lạnh buốt, cái ướt giá băng của những hạt mưa, cái lạnh thấu xương của những cơn gió cứ hòa hợp vào nhau đánh vào người tôi như những đòn nội công ác liệt chỉ muốn kết liễu đối phương ngay từ những chiêu đầu.
Nhưng chạy đến nơi thì chẳng còn ai nữa ngoài cái cổng công viên lạnh ngắt, xám xịt, tôi dáo dát tìm xung quanh với hy vọng có thể thấy nhỏ đang trú tạm ở đâu đó, chỉ cần như vậy thôi thì tôi đã mãn nguyện rồi, nhưng giờ đây một manh mối của nhỏ tôi còn chẳng có thì biết kiếm nhỏ ở đâu được.
Bất giác, tôi trông thấy người phụ nữ bán hột vịt lộn đứng gần chỗ trúng tối lúc nãy, chắc chắn rằng bà ấy sẽ biết một ít thông tin gì đó của Phương vì lúc tôi đi thì bà ta vẫn còn ngồi bán ở đó, chắc rồi!
Nghĩ đoạn, tôi liền chạy đến chỗ trú của bà ấy mà hỏi han như chưa từng được hỏi:
– Dì ơi dì có thấy một cô bé, nhỏ con mặc váy xòe, cái người mà đừng gần dì lúc nãy không? Cô bé đó ở đâu rồi, có khóc gì không?
– Từ từ dì trả lời đã, mà con có phải là người lúc nãy đi chung với cô bé đó không?
– Dạ, con đây! Cô ấy sao rồi, giờ đang ở đâu ạ?
– Việc này thì dì cũng không rành nữa, chỉ biết lúc nãy sao khi con đi rồi thì con bé ấy khóc dữ lắm, thậm chí còn ngồi bệch xuống đất mà khóc luôn, đến khi trời mưa thì con bé ấy lủi thủi đi đâu thì dì không rõ.
– Khóc, khóc ư? – Tôi thì thầm trong miệng.
– Sao thế, bộ hai đứa có chuyện gì hả?
– Không có gì đâu, tạm biệt dì? – Tôi vùn chạy đi không để dì kịp gọi với.
Chạy, chạy và chạy là hành động duy nhất của tôi lúc này, chạy để tránh xa khỏi cơn mưa, chạy để trốn tránh thực tại và chạy để hy vọng có thể đuổi kịp được Ngọc Phương. Tôi đã mắc một sai lầm chăng, một khi Ngọc Phương đã khóc thì chắc phải là một cú sốc lớn lắm, nhưng sự thật là tôi chẳng còn cách nào khác ngoài lựa chọn cái sai lầm đó để đi.
Dù gì thì tôi chỉ là một thằng còn trai bình thường, ngoài việc đánh đấm giỏi ra thì tôi chẳng còn một ưu điểm nào cả, nói đúng hơn thì tôi chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt như bao thằng con trai khác mà thôi, được Hoàng Mai làm bạn gái là phúc đức bao đời tôi để lại rồi, thế nên tôi chẳng cầu mong gì hơn nữa.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155