Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 121

Từ sáng đến giờ mỗi đội đã trải qua 3 lần bóc câu hỏi rồi, chỉ còn một lần bóc câu hỏi cuối cùng để kết thúc vòng thi lý thuyết mà thôi. Điểm số của đội tôi hiện giờ là 30, đang cách đội dẫn dần đầu A1 là 15 điểm, và bọn họ đã qua lượt trả lời thứ tư của mình rồi còn đội tôi thì chưa, nên nếu như đội tôi trả lời đúng câu hỏi này thì sẽ rút ngắn khoảng cách lại với lớp nó.

Và người trả lời câu hỏi cuối cùng này không ai khác hơn đó chính là tôi, mặc dù không chắc ăn lắm nhưng đã đến lượt rồi không muốn lên cũng không được:

– Rán lên nha anh haiiii! – Bé Phương nheo mắt động viên tôi.

– Ờ, rán lên nhoa anh haiiiii! – Toàn phởn cù nhay nhái lại bé Phương.

– Dẹp mày đi, đừng có làm tao cụt hứng!

– Lên mau đi, ông mà không trả lời được câu này thì chết với bọn tôi đấy! – Lam Ngọc trừng mắt de dọa.

Thế rồi tôi anh dũng cất bước ra đi mang theo một sứ mệnh nặng nề trên vai là phải lấy được trọn điểm câu hỏi này, nhưng làm sao được đây, ngoài anh văn ra thì tôi không chắc môn nào cả, họa chăng là chỉ có môn vật lý hơi đơ đỡ tý thôi.

Kì kèo mãi tôi cũng thò tay bóc lá thăm câu hỏi được ví như định mệnh của cuộc đời mình, lá thăm quyết định…

Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensex68.com/doi-hoc-sinh/

Sau khi mở câu hỏi ra tôi liền thấy tấm hình có chụp một người đàn ông đang chạy, cùng với đó là một yêu cầu ngắn gọn:

“Em hãy miêu tả hành động của người đàn ông trong bức hình bằng tiếng anh! ”

Dứt câu cả đám lớp tôi hò reo như ông vỡ tổ, bởi lẽ bọn nó ai cũng biết tôi giỏi về môn tiếng anh, vả lại còn bắt trúng câu hỏi tiếng anh nữa, chẳng khác nào chuột sa hũ nếp, 10 điểm chắc trong lòng bàn tay.

Ngay cả tôi còn tự tin về mình nữa cơ mà, miêu tả một người đang ông chạy bộ thì có gì là khó khăn đâu, “người đàn ông” là “man” nhưng ở đây lấy ngôi thứ ba nên xưng bằng “he” sẽ hợp lý hơn, còn chạy bộ là “run”, do “he” số ít nên “run” sẽ thêm “s” thành “runs”, vậy người đàn ông chạy bộ là “he runs” quá dễ.

– Đáp án của em là “he runs” ạ!

Nhưng có một điều lạ là ngoài những tiếng hò reo đồng tình của đám bạn thì lại có một ý kiến không đồng tình với đáp án của tôi, đó không ai khác chính là bé Phương, em giờ đây đang lắc đầu, hua tay lia lịa như ra hiệu cho tôi rằng đáp án đó không đúng.

Tại sao chứ, đáp án của tôi hoàn toàn chính xác mà “he runs”, về mặt ngữ pháp thì chẳng sai chút nào, động từ số ít thì phải thêm “s”. Còn về mặt nội dung thì quá ư là hợp lý, “he runs” – “ông ta chạy”, chả sai chỗ nào cả, họa chăng là bé Phương đã nhắc sai rồi, đành rằng là nhỏ học rất giỏi ở tất cả các môn nhưng về môn anh văn thì nhỏ vẫn còn thua tôi một tí, thế nên không lí nào mà tôi sai được, chắc chắn là không sai.

– Em đã chốt đáp án chưa? – Anh phụ trách hỏi lại.

– Dạ, em xin chốt đáp án đó là “he runs”!

– Nếu em đã chốt đáp án thì anh xin công bố kết quả, đó là một đáp án… sai!

– Sao… sai á! – Tôi thất kinh.

– Đáp án sai rồi, mời em về chỗ ngồi để đồng đội bổ sung!

Tại sao chứ, đáp án đó sao lại sai được, ngữ pháp nội dung đều đúng mà, ban tổ chức có nhầm lẫn gì không vậy? Không thể nào tôi trả lời sai một câu hỏi dễ như thế được, chắc chắn có nhầm lẫn rồi!

– Mày sao thế Phong, câu hỏi dễ thế mà! – Thằng Toàn trố mắt nhìn tôi.

– Tao trả lời đúng chứ có sai gì!

– Phong, rõ ràng anh đã sai rồi!

– Có gì để mà sai, ngữ pháp, từ vựng anh đều đúng sai đi đâu được!

– Nhóm 10A4 có bổ sung gì không?

– Anh xem em sửa nhé – Rồi nhỏ quay lên dõng dạc – Đáp án là “he is running” ạ!

– Ồ, đây mới là đáp án chính xác, 8 điểm dành cho nhóm 10A4!

– S… sao lại thế! – Tôi bàng hoàng như không tin vào tai mình.

– Phong, anh chấp nhân đi, bức ảnh đó là một người đàn ông đang chạy bộ, chứ không đơn thuần là “he runs” giống như anh nghĩ đâu.

– Em nói đầu óc anh là đơn thuần à?

– Ơ, em…

– Phải, đầu óc anh đơn thuần, anh ngu, anh thua em về mọi mặt, ngay cả môn anh văn anh cũng thua nốt, thế thì 3 người thi một mình đi, tôi vô dụng ở đây rồi!

– Ê, Phong! Mày bỏ đi đâu thế, anh phụ trách còn chưa tuyên bố kết thúc cuộc thi mà!

– Mặc tao, thi xong rồi tao ở lại đây làm gì! – Tôi gằng giọng bực bội rồi bỏ ra ngoài một mạch.

Từ trước đến nay khi học ở lớp nào tôi đều đứng đầu điểm số anh văn lớp ở lớp đó, với tôi ở môn anh văn không bao giờ có định nghĩa thất bại, càng không bao giờ thất bại trước một cô gái nhỏ điểm hơn mình cả, thế mà hôm nay, trong cuộc thi hái hoa học tập này, trước hàng trăm con người, tôi lại trả lời sai câu hỏi dễ như ăn cháo này một cách nhục nhã, đau đớn.

Quả thật đây là một thảm bại ê chề trong cuộc đời học sinh của tôi mà tôi không thể nào quên được, từng ánh mắt xỉa xói, từng cử chỉ chế giễu từ mấy đứa lớp khác vẫn còn in đậm trong trí óc của tôi cho đến bây giờ, nó như hàng ngàn cây kiếm nhục nhã xuyên thẳng vào tim tôi đến nhói đau, nhói đớn.

Hết rồi, môn mũi nhọn duy nhất giúp tôi có động lực đề cố gắng học tập cũng đã tan biến theo mây khói. Đau quá, ức quá, bây giờ tôi phải làm gì đây:

– Chó chết, mày là một thằng vô dụng ahhhhh! – Tôi điên nhặt những cục đá dưới đất mà chọi vào thân cây bàng đến ứa cả nhựa.

Tôi cứ chọi, rồi lại chọi, nén nhưng uất ức, phẫn nộ vào từng cục đá mà chọi, tôi chẳng thể đếm hết được mình đã chọi bao nhìu lần vào cái gốc cây đó nữa, chỉ biết được rằng khi tôi mệt lả người ngồi bệch xuống đất thì cái thân cây đó đã chi chít lỗ lớn, nhựa từ cây cứ chảy ra thành từng dòng quến đặc lại trông như máu.

– Ô, nhục nhã chưa kìa! – Một giọng chế giễu cất lên từ sau lưng tôi.

– Tao không có tâm trạng để tiếp tụi mày, biến đi khuất mắt tao, nếu không mày sẽ lãnh đủ đấy Vũ ạ!

– À, nhục nhã đến nỗi không có tâm trạng luôn sao, chậc!

– Mày nói tiếng nữa xem! – Tôi hùng hổ xông lại hắn.

– Dừng lại! – Hai tên đàn em án ngữ trước mặt tôi.

– Hai tụi bây tưởng có thể ngăn cản được tao à?

– Thôi thôi, hôm nay chắc có lẽ mày đã đủ nhục rồi nhỉ? Hẹn ngày mai nhục nữa nhé, hê hê hê! – Nó lỉnh kỉnh bước đi cùng đám đàn em không quên để lại cho tôi những tiếng cười khinh bỉ.

Tôi lúc đó ức lắm, nhưng cũng phải kìm nén sự bực bội của mình lại vì nếu đánh bọn chúng chẳng khác gì tự hạ nhục bản thân. Cứ đợi đấy, rồi một ngày nào đó tao sẽ hạ nhục mày gấp trăm, gâp nghìn lần mối nhục mà tao phải gánh hôm nay đấy, cứ chờ đi.

Thế rồi tôi lại ngồi bệch xuống đất mà nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra.

“Chắc bây giờ mọi người đang cười thầm vào cái bản mặt nhục nhã của mình đây, bé Phương, thằng Toàn và cả nhỏ Ngọc nữa, giờ chắc đang hả hê lắm, lúc trên bục bóc thăm tôi còn ngố hơn cả sạc – lô nữa cơ mà, nào là “he runs” rồi lại “he is running”, mày là cái thá gì chứ Phong, mày tưởng mày học giỏi anh văn lắm sao, mày chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. ”

“Kết thúc rồi, từ nay kết thúc rồi, cả một niềm đam mê anh văn giờ chả là gì nữa, chức cán sự anh văn của mày sẽ vào tay của con Tiên vượn đáng ghét kia, nó sẽ chọc quê mày, đay nghiến mày, thậm chí còn xỉa xói mày trước mặt bao nhìu người nữa, chằng còn cơ hội gì nữa sấc”

– À, anh đây rồi! Làm em tìm mãi! – Lại một giọng nói nữa cất lên từ sau lưng của tôi, nhưng lần này giọng nói đó quen thuộc lắm, hẳn là…

– Hoàng Mai đấy à, sao không ở trong hội trường đi, ra đây làm gì thế?

– Ngộ chưa, anh ở đâu em phải ở đó chứ!

– Ê, đừng ngồi xuống đất, dơ đồ em đó! – Tôi hốt hoảng khi em dự định lết bộ đầm búp bê trắng tinh của mình xuống đất.

– Nhập gia tùy tục mà – em khẽ cười choàng lấy tay tôi!

– Uầy, em có thấy anh vô dụng lắm không?

– Hi, Phong của em lúc nào cũng tài hoa mà vô dụng gì chứ!

– Thật sao?

– Chỉ ngoại trừ một điều… – Em đột nhiên ngập ngừng.

– Nói đi xem nào!

– Thôi, chắc có lẽ em không nên nói, dù gì sự việc cũng đã qua rồi!

– Cứ nói đi, việc gì phải úp úp mở mở thế?

– Um… Nếu như lúc nãy anh chịu nghe lời Phương thì không đến nỗi như bây giờ rồi! ’

– Sao, em cũng cho là anh sai nữa à?

– Ơ, em…

– Thằng Toàn, Ngọc Phương, Lam Ngọc và cả mọi người xung quanh chê cười anh sai thì không sao cả, nhưng tại sao đến em cũng cho là anh sai vậy?

– Em không cố ý!

– Chính miệng em đã nói ra rồi mà, còn cố ý với không có ý gì nữa chứ? Em có biết là anh đau đến chừng nào không? Em chả hiểu anh gì cả!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155

Thể loại