Chỉ trong nháy mắt, thân thể Độc Giác Thú và động tác của Điền Quang rõ ràng khựng lại.
Nhưng cũng chính trong một nhịp ngắn ngủi đó, đã có kịch hay để xem.
Lạc Nam cánh tay ném ra Trấn Ma Đài, cuồn cuộn lực lượng tinh khiết tiến vào trong nó.
ẦM ẦM ẦM…
Trấn Ma Đài cấp tốc biến lớn, chỉ thoáng chốc đã sánh ngang Sơn Nhạc Ấn của Điền Quang, hung hăng va chạm.
“Cuồng Thú Quyền – Thiên Thạch Cước!”
Chưa dừng lại ở đó, gân xanh nổi lên cuồn cuộn sau lớp áo bào, Lạc Nam một quyền một cước cùng lúc tung ra…
Vạn Thú Quyền mang theo sự phẫn nộ của muôn loài, không hề dây dưa dài dòng mang theo sức oanh tạc dữ dội đấm thẳng vào mồm Điền Quang.
Bên dưới chân, Thiên Thạch Cước chẳng khác nào thạch phá thiên kinh, hung hăng hướng đầu của Độc Giác Thú đạp mạnh xuống.
PHỐC!
Trong ánh mắt trợn tròn của vô số người…
Trấn Ma Đài nện nát Sơn Nhạc Ấn của Điền Quang.
Cuồng Thú Quyền đấm Điền Quang răng rơi đầy đất, miệng phun máu tươi, cơ thể như giẻ rách bay thẳng ra ngoài.
ẦM ẦM…
Độc Giác Thú bị Thiên Thạch Cước dẫm xuống, cơ thể khổng lồ tiếp xúc trực diện, đem mặt đất nện thành hố to, lún sâu vào trong đó, trên đầu hình thành một cái lỗ máu như bị Thiên Thạch va phải.
Óng tay áo tung bay, Lạc Nam thản nhiên đứng ở nơi đó…
“Ực…”
Thanh âm nuốt nước bọt khô khóc vang lên trong cổ họng vô số người, từng ánh mắt như muốn dại ra.
Thiên địa trở nên im ắng lạ thường, từng đôi mắt bắt đầu thay đổi thái độ nhìn về hướng Lạc Nam.
“Làm sao… làm sao có thể?” Hoài Niệm đờ đẫn, ánh mắt như muốn dại ra.
“Có chút bản lĩnh!” Hoành Kiệt, Kiêu Hách và Chiến Cuồng bình tĩnh nhếch miệng.
“Hồn… Thể và Tiên tam tu?” Mộng Chi Tiên ánh mắt lóe lên, với tầm mắt và kiến thức của mình, nàng đã nhận ra tất cả những gì Lạc Nam vừa làm trong khoảnh khắc.
Điều này khiến Mộng Chi Tiên cũng phải kinh ngạc đôi chút.
Trong thời gian cực ngắn dùng Hồn Lực định trụ đối thủ, ném ra Pháp Bảo hóa giải công kích của đối thủ, lại thi triển thế công mạnh mẽ đem đối thủ đánh bay.
Kinh nghiệm chiến đấu của nam tử này rốt cuộc lão luyện đến mức nào?
Ở trong hàng ngũ Vương giả, thiên phú chiến đấu như vậy đã đủ sánh vai một số nhân vật Tiên Vương trên Thiếu Đế Bảng rồi.
“Người này rốt cuộc đến từ đâu?” Mộng Chi Tiên bắt đầu có chút hứng thú.
Nàng dám khẳng định Lạc Nam không phải người của Kiêu Hoành Giới, bởi vì nếu hắn là một thiên tài của Kiêu Hoành Giới, với khả năng chiến đấu kinh nghiệm như vậy không thể thoát khỏi tai mắt Mộng gia được.
Nàng không biết hắn, chứng tỏ hắn đến từ một nơi khác, trăm phần trăm.
Đây chính là lòng tự tin của Đế Cấp Thế Lực thuộc Thiên Địa Hội.
Đối diện với Mộng Chi Tiên, thiếu nữ váy tím che mặt cùng hai mỹ nữ ngồi bên cạnh chưa biểu hiện kinh ngạc quá lớn, bởi vì các nàng biết người nam nhân kia thực lực xa xa không chỉ như vậy.
Có thể thoát khỏi Tinh Không Thú truy sát trong một khoảng thời gian, có thể phá giải một kích của Tiên Tôn… làm sao sẽ bị một kẻ như Điền Quang làm khó dễ?
“Khốn nạn, ta muốn ngươi chết!”
Điền Quang từ trong đống đổ nát bật người đứng dậy, diện mục dữ tợn như lệ quỷ.
Nhục nhã… vô tận nhục nhã bao trùm tâm linh của hắn.
Cục diện tưởng chừng là nghiền ép, nhưng chỉ sau lượt giao phong đầu tiên… hắn đã bị đánh bay toàn diện.
Hôm nay chỉ có giết chết Lạc Nam, mới thỏa được cơn phẫn nộ trong lòng hắn.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Chỉ là Điền Quang chưa kịp xuất chiêu, giữa thiên địa bỗng nhiên có thanh âm Kiếm Ngâm vang vọng, tám thanh Hư Không Kiếm thần bí xuất hiện bên cạnh Điền Quang, không nói hai lời toàn lực đâm về phía hắn.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Sáu thanh Kiếm đâm chia ra đâm vào bụng và ngực Điền Quang, y phục của hắn rách nát, một kiện Bảo Giáp bên trong lộ ra ngoài… chính nó đã cứu mạng hắn.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, vẫn còn hai thanh Hư Không Kiếm một trước một sau, nhắm ngay đầu Điền Quang đâm đến.
Hư Không Kiếm, từ lúc trở thành Khí Vương… Lạc Nam đã đem nguyên liệu để nâng cấp chúng nó.
Lúc này cả tám thanh đều là Vương Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo, xem như không tồi chút nào.
Trước hai thanh Hư Không Kiếm quỷ dị tập kích, Điền Quang mồ hôi lạnh chảy rồng.
Trong tay bỗng chốc xuất hiện một thanh Đại Đao, Cửu Tầng Đao Ý hung hăng nghiền ép ra bốn phía xung quanh, đem hai thanh Hư Không Kiếm trên đầu đánh bay.
Tám thanh Hư Không Kiếm ám sát thất bại, nhanh chóng lẻn vào hư không.
“Kiếm Pháp thật quỷ dị, Điền Quang xém chút nữa đã chết!” Vô số người âm thầm rùng mình.
Đổi lại là bọn hắn gặp phải tám thanh Hư Không Kiếm vừa rồi, chỉ có con đường chết.
“Cửu tầng Đao Ý!” Lạc Nam lẩm bẩm, Điền Quang này quả nhiên cũng là một nhân vật.
“Có thể ép ta sử dụng đế Phá Cương Đao và Cửu Tầng Đao Ý, ngươi chết cũng có thể mãn nguyện rồi!” Điền Quang nghiến răng, thân thể bay vọt lên không trung.
RỐNG!
Độc Giác Thú từ dưới đất trồi lên, nhanh chóng tiếp đón chủ nhân…
Một người một thú, lần nữa giẫm đạp thiên không hướng Lạc Nam đánh tới, lần này thi triển thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ.
“Sát Ý Thao Thiên!” Điền Quang ngửa đầu gào thét, Đao Ý cuồn cuộn tỏa ra như hóa thành thực chất, một trảm mang theo sức mạnh của Tôn Cấp Vũ Kỹ rồi.
RỐNG!
Độc Giác Thú há to cái miệng rộng như chậu máu, vô tận Tiên Khí bị nó hút vào, chỉ thoáng chốc đã hình thành một cột năng lượng khủng bố.
“Lần này lấy gì chống đây…” Đám người âm thầm nín thở.
Bọn hắn hiểu rằng, Điền Quang thật sự đã bung hết sức, sát khí kia của hắn rõ ràng là muốn giết người, ai cũng cảm nhận được…
Và Điền Quang, thật sự có bản lĩnh để làm việc đó.
Lấy tu vi Đại Vương sử dụng Tôn Cấp Đao Pháp, kết hợp Cửu Tầng Đao Ý… có thể thấy thiên phú kinh người của hắn.
Mà Độc Giác Thú cũng ngưng tụ công kích mạnh nhất của nó để hỗ trợ chủ nhân của mình.
Đối diện với hai loại công kích này, thủ đoạn vừa rồi Lạc Nam thi triển không đủ sức chống lại.
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía hắn, muốn xem Lạc Nam sẽ sử dụng thủ đoạn gì… hay là chịu chết.
Không để bọn hắn chờ đợi, trên tay Lạc Nam bất chợt xuất hiện một thanh Cự Kiếm màu đỏ rực như máu tươi lưu chuyển.
Kích thước lớn như cơ thể Lạc Nam, lưỡi Kiếm sắc lẹm đến mức rợn người…
“Thanh kiếm này…” Đám người bị vẻ ngoài kích thích thị giác của nó thu hút lấy.
Lạc Hồng Kiếm…
Tay cầm Lạc Hồng Kiếm, ánh mắt Lạc Nam tương đối hờ hững, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn theo dõi nhất cử nhất động của Điền Quang cùng Độc Giác Thú…
“Chết đi!”
Điền Quang ánh mắt lấp lóe, Đao Pháp Sát Ý Thao Thiên hung hăng trảm xuống đầu Lạc Nam như muốn đem hắn chẻ thành hai nửa, Cửu Tầng Đao Ý khóa chặt mọi đường lui.
RỐNG!
Độc Giác Thú há to mồm, cột năng lượng như tia hủy diệt bắn thẳng đến Lạc Nam, như muốn thôn phệ hắn vào trong đó.
Chỉ là, đối mặt với hai luồng công kích dữ dội đến như vậy, Lạc Nam chỉ nhẹ nhàng nâng Lạc Hồng Kiếm lên.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Lạc Hồng Kiếm ngạo khiếu vang trời, thanh âm như muốn chấn thiên liệt địa…
Một cổ khí thế sắc bén bá đạo, ngang tàng kiệt ngạo không cách nào để hình dung cấp tốc tràn lan…
RĂNG RẮC…
Trước cổ khí thế này, Cửu Tầng Đao Ý của Điền Quang như giấy mỏng, hoàn toàn không chịu nổi một kích toàn diện băng liệt…
“Phốc!”
Điền Quang hung hăng phun ra một ngụm máu, Cửu Tầng Đao Ý băng liệt khiến hắn bị phản phệ trọng thương, ngay cả công kích đang thi triển cũng ảm đạm tiêu tán.
Mà Độc Giác Thú càng là chịu tác động dữ dội, toàn thân nó rung lên cầm cập, mồ hôi lênh láng như thác đổ, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cột năng lượng trong miệng cũng vì quá mức khiếp đảm mà bắn trượt về nơi khác, uy lực cũng chẳng còn đủ mạnh để tạo nên lực công phá quá lớn.
“Đây là…” Hàng loạt người đứng bật dậy.
“Kiếm Vực!” Mộng Chi Tiên cùng thiếu nữ váy tím nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Kiếm Vực thật khủng khiếp!” Kiêu Hách, Hoành Kiệt cùng Chiến Cuồng ánh mắt triệt để thay đổi, nhìn về phía Lạc Nam từ xem nhẹ đã xuất hiện một phần ngưng trọng.
Lạc Hồng Kiếm bùng nổ Kiếm Vực, Lạc Nam thân là chủ nhân… người khác lập tức cho rằng Kiếm Vực là của hắn.
Kiếm Vực vừa ra, Điền Quang như cá nằm trên thớt.
“Muốn Thân Pháp của ta? Ngươi chưa có bản lĩnh này!” Lạc Nam nhàn nhạt cười, trong mắt không hề che giấu sát khí.
Điền Quang đã muốn giết hắn, đâu có lý do nào để tha mạng cho tên này?
ONG ONG ONG…
Lạc Hồng Kiếm hưng phấn rung lên, chiến ý điên cuồng kích nộ.
“Ngục Thần Kiếm Pháp – Hộ Ngục Trảm!” Lạc Nam cười tà lên tiếng.
HÚ UUUUU…
Thanh âm tru dài tang thương cô tịch, hư ảnh Địa Ngục Tam Đầu Khuyển khổng lồ như ẩn như hiện sau lưng Lạc Nam.
Hộ Ngục Trảm vô tình chém xuống, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển thô bạo lao vọt theo đường Kiếm, muốn xé lấy mục tiêu thành ngàn mảnh.
“Hắn muốn giết ta… hắn vậy mà dám giết ta…” Điền Quang trong lòng hoảng sợ, chứng kiến Địa Ngục Tam Đầu Khuyển ở khoảng cách gần, đũng quần hắn đã sớm ướt đẫm.
Ở Kiêu Hoành Đế Đô này, không ngờ có kẻ chẳng nể mặt Hoành Quốc mà dám hạ sát thủ với hắn.
Điền Quang sắp điên rồi… ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, muốn tìm ngọn cỏ cứu mạng.
Không để Điền Quang phải thất vọng, một âm thanh trầm thấp mà uy nghiêm, vang vọng toàn trường đã xuất hiện:
“Động thủ ở Đế Đô trước khi Nhập Đế Hội diễn ra là trọng tội, còn không mau hạ Kiếm xuống?”
Vừa nói, bàn tay hắn vừa ngưng tụ lực lượng…
Chỉ thấy Tôn Lực từ trong cơ thể tiến ra hóa thành Quyền Kình nện vào Hộ Ngục Trảm.
ẦM!
Không gian chấn động, cả Lạc Nam và người vừa xuất thủ đều bị lùi lại vài bước, hư ảnh Địa Ngục Tam Đầu Khuyển tiêu tán, mà người kia cánh tay cũng đau nhức dữ dội, bất quá hắn đã nhanh trí giấu vào ống tay áo không để ai phải nhìn.
Lạc Nam trong lòng khó chịu đưa mắt nhìn người vừa đến.
Hắn đã đoán được đối phương là ai.
Đại Hoàng Tử của Hoành Quốc – Hoành Kiệt.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300