Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 142

Trên đường đi đến chỗ cha tôi, tôi không ngừng giãy giụa trong nội tâm, chẳng lẽ thật sự phải như vậy sao? Chỉ là cho dù tôi nguyện ý, hai người có nguyện ý không? Có lẽ tôi là một người đàn ông quá kỳ lạ, muốn cha tôi làm tình với vợ tôi, nhưng lại sợ hai người không muốn. Chiếc xe đi đến nơi, tôi đậu xe bên bờ sông, nhìn dòng sông đang dâng cuồn cuộn và mấy chiếc thuyền, thật lâu không thể dời bước chân…

“Quên đi, ít nhất cũng nên đi thăm ông ta, đã lâu mình cũng không thấy ông?” Ở trong lòng tôi nghĩ như vậy, tựa hồ như cũng đang tìm cho mình một lý do để đi đến chỗ cha tôi. Tôi lên một chiếc thuyền, thuyền bắt đầu hướng về đảo nhỏ nơi cha tôi ở, trong một thời gian dài như vậy, dì Trương cũng đã rời đi, không biết ông như thế nào rồi. Nếu như không phải thời gian trước cha vợ nhận được một cú điện thoại của ông ta, có lẽ tôi đã sớm lo lắng cho ông ta rồi.

Dần dần, hòn đảo của cha tôi xuất hiện trước mắt tôi, trên chiếc thuyền nhỏ, tôi lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của ông ta, nhưng hồi lâu cũng không có gọi. Đi lên bờ, nhìn cây cối quen thuộc, cánh cửa quen thuộc, tôi đi theo con đường nhỏ về phía ngôi nhà nhỏ của cha tôi, khi ngôi nhà nhỏ hiện ra trong tầm nhìn của tôi, tôi không thể không dừng lại, ánh mắt lướt qua lướt lại, từng cảnh xuất hiện trong tâm trí của tôi, đêm trên đảo hoang, con đường nhỏ này, bụi cỏ bên cạnh, căn nhà quen thuộc và cổng…

Đi trên bờ, nhìn cỏ cây và cánh cổng quen thuộc, tôi đi dọc theo con đường về phía ngôi nhà nhỏ của cha tôi, khi ngôi nhà hiện ra trong tầm mắt, tôi không thể không dừng lại. Tôi lướt tới lướt lui, mắt đảo qua đảo lại, trong đầu hiện lên những cảnh tượng, đêm đó trên đảo, trên con đường này, trên bãi cỏ bên lối đi, ngôi nhà và cánh cổng quen thuộc… Tôi lắc lắc đầu, cố gắng ném những điều mà tôi không muốn đối mặt và nhớ lại ra khỏi đầu tôi. Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu và từ từ đi về phía nhà của cha tôi.

Đến trước cửa, tôi gõ cửa, không biết tại sao, phải đối mặt với cha tôi, tôi lại trở nên lịch sự như vậy. Chỉ là sau khi tôi gõ cửa, trong phòng không có tiếng phản hồi, bất đắc dĩ tôi lại gõ cửa. Chỉ là vẫn không có phản ứng, hết cách thôi, tôi trực tiếp kéo cửa ra bước vào. Vừa mở cửa, một mùi tanh hôi đập vào mặt, giống như phòng đã lâu không có người ở. Tôi đi về phía phòng ngủ của ông ta, chỉ thấy tất cả các phòng đầy tàn thuốc với chai rượu không, khiến cho tôi không có chỗ đặt chân, như thể đây là một bãi rác.

Tôi nhìn về phía cái giường, chỉ thấy đồ lễ cưới bây giờ đã bẩn, mà ở giữa cái nệm chăn bẩn thỉu, một người đàn ông đầu tóc bù xù và khuôn mặt bẩn thỉu đang nằm ở giữa, tôi nhìn người kia giống như ăn mày. Hình như ông ấy ngủ say, nồng nặc mùi rượu. Tôi ở bên ngoài gõ cửa nửa ngày ông cũng không nghe, sau khi tôi đến gần, phát hiện tựa hồ như ông đang say, trên người mùi rượu rất nồng. Sau khi quan sát gần một lúc, tôi thở phào khi thấy ông ta không gặp nguy hiểm gì. Người sa đọa giống như khất cái này chính là cha tôi, người cha “Sinh Long Hoạt Hổ” kia lúc đầu, bây giờ đã mất đi phong thái nguyên thủy.

Tôi thở dài một hơi, rồi lặng lẽ rút một điếu thuốc bắt đầu hút. Sau khi hút thuốc xong tôi cầm cây chổi không biết đã bao lâu không dùng kia bắt đầu giúp cha tôi dọn dẹp nhà, bỏ hết tàn thuốc với chai rượu không ra ngoài, tôi mất cả tiếng đồng hồ để dọn dẹp. Khi tôi đi vào nhà sau khi đổ rác xong, tôi thấy ông ta đã dậy, đang ngồi trên giường, ngáp dài và vươn vai, tôi chưa bao giờ thấy ông suy đồi và lười biếng như vậy.

“Ách…” Khi cha tôi duỗi lưng nhìn ra cửa, miệng ngáp một cái cũng không đóng lại. Ông ta nhìn thấy tôi, trong mắt lộ ra một tia khẩn trương và khiếp đảm, đương nhiên còn có rụt rè. Tưởng như mình đang nằm mơ, ông ta đưa tay dụi dụi mắt. Khi chắc chắn đó là tôi, ông vội kêu lên rồi lại chui vào chăn, như thể vừa nhìn thấy ma quỷ. Đúng vậy, bây giờ tôi là ác quỷ trong mắt ông ta, ông ta có thể thẳng thắng với dì Trương, có thể thẳng thắng với bất luận ai, nhưng duy nhất không thể đối mặt với con ruột của mình. Là một người cha, ông đã mang lại cho con trai mình một cái mũ xanh không bao giờ cởi ra được.

“Ài… Nếu hôm nay tôi không tới đây, nhìn thấy bộ dáng này của ông, có phải là ông chuẩn bị say sống mộng chết đọa lạc hay không?” Tôi thở dài, lấy ra một điếu thuốc, nói với người cha đã trở nên xa lạ này. Tôi hút thuốc, nhìn ông run rẩy trong chăn, chờ. Thời gian trôi qua từng phút, ngoại trừ thời gian, dường như tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng.

Sau khi yên lặng một hồi lâu, tựa hồ như cha tôi biết ngày này sẽ đến, không cách nào lẩn tránh. Ông từ từ bỏ chăn ra, sau đó ngồi dậy, hướng bên giường sờ soạng, tôi biết ông ta đang tìm cái gì. Tôi không nói gì, trực tiếp đưa cho ông ta một điếu thuốc. Ông ta lại tìm cái gì đó, ông không dám nói chuyện với tôi, cũng không dám nhìn tôi. Tôi đưa cái bật lửa lại, ông châm nhanh điếu thuốc và hít một hơi thật sâu, như hút hết khói vào phổi, không một chút khí thừa, lúc này người cha chẳng khác nào một “con nghiện”.

“Bố biết con sẽ lại đây, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy…” Đây là câu đầu tiên cha tôi nói với tôi, thanh âm đã có chút khàn khàn, tựa hồ như đã lâu không có nói chuyện, trong thanh âm có rất nhiều tạp chất. Quả thật, nếu như không phải vì Tiểu Đình, tôi tuyệt đối sẽ không tới tìm ông ta.

“Tôi đến nãy giờ rồi?” Tôi chỉ vào chai rượu trắng đã sắp chạm đáy trên sàn nhà.

“Ừ, như vậy trong lòng bố thấy thoải mái hơn…” Có lẽ cha muốn dùng từ “mượn rượu giải sầu” để hình dung mình, chỉ là “sầu” của ông không quang minh lắm, làm sao có thể nói ra miệng được.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm nay tôi không đến?” Toàn bộ gian phòng yên tĩnh đáng sợ, mỗi một câu nói của chúng tôi đều vô cùng rõ ràng, quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng này.

“Cứ tiếp tục như vậy, kéo dài được bao lâu thì…” Cha tự giễu cười, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, ông không có liếc mắt nhìn tôi một cái, cũng không có mặt mũi và can đảm nhìn tôi.

…”Bố có lỗi với con, bố có lỗi với dì Trương, bố có lỗi với… Bố xin lỗi mọi người…” Xin lỗi thứ ba của cha tôi là Tiểu Đình, nhưng bây giờ nàng là một vấn đề rất nhạy cảm giữa tôi và ông ta, cho nên lúc sắp nói ra miệng, ông vội vàng dừng lại.

“Tại sao ông không tự tử?” Đây là lời tức giận trong lòng tôi, tôi nghĩ tới cảnh cha tôi bảo Tiểu Đình mặc váy cưới, một màn kia tựa hồ như là nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa trong lòng tôi. Tuy rằng những lời này của tôi có chút đại nghịch bất đạo, thế nhưng coi như là tôi phát tiết một chút đi.

“Kim Thành, bố đã từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng bố không yên tâm các con, bố thường xuyên gọi điện cho cha mẹ vợ con, hỏi tình hình của hai đứa, quan hệ của hai người vừa mới hòa hoãn, còn chưa hoàn toàn khôi phục, ít nhất gia đình này còn chưa khôi phục bộ dáng ban đầu. Bố đang chờ, chờ đến khi các người đều bình an vô sự, gia đình một lần nữa khôi phục lại bộ dáng ban đầu, vậy là bố có thể yên tâm… Mặt khác, bố cũng thừa nhận, ngay cả dũng khí tự sát bố cũng không có, bố sống trong sợ hãi, chết càng sợ hơn, sợ đi gặp mẹ con, bố sợ mình xuống mười tám tầng địa ngục, sợ mình bị ông trời trừng phạt và không bao giờ được siêu sinh. Haha, có lẽ hiện tại trong Tam Giới Ngũ Hành đều không có chỗ dung thân của bố… Khụ khụ khụ khụ.”

Cha vừa nói, vừa cười, chỉ là lúc cười trong mắt lại chảy ra nước mắt, nói đến cuối, tựa hồ như tần suất nói chuyện và hút thuốc không nắm giữ tốt, ông bắt đầu lớn tiếng ho khan.

“Tiểu Đình xảy ra chuyện, dì Trương đã bỏ đi, cả gia đình đã phải trả một cái giá rất đắt. Tôi không muốn nói về những chuyện khác. Hãy để cho tất cả trôi qua đi…” Nghe cha nói, tôi cũng nhớ tới những lời dì Trương nói với tôi qua điện thoại, vô luận cuộc sống sau này như thế nào, dù sao ông ấy cũng là cha tôi, trên người tôi chảy dòng máu của ông ấy, tôi có nghĩa vụ cấp dưỡng cho ông ấy. Hơn nữa, biết nguyên nhân và hậu quả của sự việc, tôi biết, lỗi của ông ta có hạn, không thể đổ sai lầm trên người ông ta quá nhiều, tôi nên hận bản thân mình nhiều hơn mới đúng.

“Còn có thể quay về quá khứ được sao?” Cha nghe lời của tôi, đình chỉ động tác hút thuốc, sau đó quay đầu nhìn tôi một cái, trong mắt mang theo vui mừng và nhẹ nhõm, nhưng cảm giác tội lỗi trong mắt ông ấy dường như cũng càng sâu.

“Tôi có thể tha thứ cho ông…” Tôi vứt bỏ tàn thuốc trong tay và nói.

“Nhưng bố không thể tha thứ cho bản thân mình…” Cha tôi cũng vứt bỏ tàn thuốc, sau đó nằm ngửa trên giường, có vẻ uể oải.

“Chẳng lẽ ông không muốn chuộc lỗi với những việc mình đã làm sao?” Nhìn thấy bộ dáng này của cha tôi, dường như ông đã hạ quyết tâm sa đọa đến cùng.

“Chuộc tội? Bố còn có cơ hội chuộc tội sao?” Sau khi cha tôi nghe tôi nói, mở mắt nhìn trần nhà, như là đang nói chuyện với tôi, cũng giống như đang nói chuyện với mình.

“Đứng lên đi, thu dọn đồ đạc…” Tôi không tiếp tục rối rắm về đề tài này với cha tôi. Nhìn thấy bộ dáng sa đọa này của ông, tôi thật sự không có dũng khí để tiếp tục nói chuyện, đồng thời cũng tạm thời đem ý nghĩ ban đầu kia đè xuống.

Sau khi cha tôi nghe tôi nói, đứng dậy và đi xuống đất, lảo đảo đi tới nhà bếp. Tôi nhìn theo bóng lưng của ông ta, có lẽ trong thời gian này ông sống bằng thuốc lá và rượu và hầu như không dùng thức ăn để dằn bụng. Rửa mặt xong, ngoại trừ vẻ mặt, những thứ khác tựa hồ như đều khôi phục lại trạng thái ban đầu. Tôi nhìn cha tôi thu dọn đồ đạc xong, sau đó xoay người đi ra ngoài phòng, ông nhìn tôi với vẻ mặt giống như Tiểu Đình, có chút rụt rè. Có lẽ họ có một điểm chung là dường như họ nghĩ rằng người họ có lỗi nhất chính là tôi.

Vừa đi ra cổng thì tôi phát hiện phía sau tôi không có tiếng bước chân, tôi quay đầu lại thì thấy cha tôi đang đứng ngơ ngác nhìn tôi không nói tiếng nào, ông không biết là tiếp tục theo tôi, hay quay trở lại.

“Tôi đưa ông đi ăn nhé… Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…” Tôi nhìn cha tôi nói, sau đó ông ta tiếp tục đi về phía tôi. Từ khi ông ta rửa mặt tắm rửa xong, ông vẫn mang theo biểu tình nghi hoặc, tựa hồ như ông ta không rõ tôi đang suy nghĩ cái gì. Có lẽ biểu hiện hôm nay tôi đến chỗ ông ta và những gì ông ta dự đoán tựa hồ như không giống nhau, tôi không có nổi giận, cũng không có đề cập đến những chuyện kia, những thứ này đều quá không bình thường, nhưng ông ta không có can đảm hỏi, mang theo áy náy với tôi, chỉ biết làm những gì tôi nói.

Tôi đưa cha đến sơn trang duy nhất trên đảo, thực ra là một ngôi nhà gỗ tương đối lớn và là một quán ăn bình dân trên đảo. Tôi yêu cầu một phòng đơn nhỏ, gọi một số món ăn và một ít rượu. Sau khi gọi món ăn, cha tôi và tôi im lặng với nhau, ông không dám chủ động nói chuyện với tôi, chỉ nhìn vào thực đơn một lúc lâu, tôi biết ông đang giấu sự áy náy và xấu hổ trong tim mình. Mà tôi cũng vì nội tâm rối rắm, nói thật, vào giờ khắc này, tôi cũng chưa có quyết định có nên làm như vậy hay không. Từ sau khi chúng tôi xảy ra chuyện, tôi trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, tôi không thể không suy nghĩ nếu làm như vậy, có thể sẽ mang đến hậu quả gì, tôi phải chuẩn bị tốt.

Lúc ban đầu tác hợp cha tôi và Tiểu Đình, đối với chuyện này tôi tràn đầy tự tin, chỉ là đến cuối, nó không có khả năng vượt qua sức đựng của tôi. Nếu như tôi lại quyết định muốn ông ta trở lại bên cạnh nàng, vạn nhất… nhưng nếu tôi không làm như vậy, điều gì sẽ xảy ra với công việc của tôi, thân thể của nàng làm sao bây giờ, gia đình tôi làm sao đây?

Tôi lại châm một điếu thuốc, dường như nicotine có thể khiến cho tôi tỉnh táo hơn một chút, làn khói dày đặc từ từ bao trùm căn phòng đơn vô cùng yên tĩnh này…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227

Thể loại