Khung cảnh cuối cùng đọng lại trong ký ức là 1 đêm tối mịt mùng, mưa thu ti tách, khóm hoa góc sân nhà lẳng lặng tỏa hương trong mưa.
Khóm hoa này lung linh trắng muốt, bên trên còn đọng nguyên giọt nước trong veo vất vưởng, diễm lệ bội phần.
Bỗng đâu cánh hoa rung rinh, nhụy hoa ái ngại ngã rạp xuống, từ xa có tiếng chân người bước tới.
Một cô bé xinh xắn hai má hồng hồng cúi đầu chạy về hướng này, mặt cô bé đỏ rần, môi mím lại. Lúc gần tới nơi, cô bé đột nhiên dừng chân, đứng sững người trước bông hoa trắng muốt, rồi như một thói quen, từ từ ngồi xổm xuống ngắm nghía hoa.
Con bé cứ nhìn mãi, nhìn mãi như vậy, 2 má chống cằm bộ dáng trầm tư. Tất nhiên lúc này nó không biết được phía bên sân nhà, đang có một đôi mắt lặng lẽ dõi theo.
Qua một lúc lâu vuốt ve cành lá, Bánh Đậu Ngọt thình lình mở miệng thốt: “Anh cả đang buồn, anh cả buồn Bánh Đậu chẳng thấy vui.” – Giọng điệu của nó thực buồn rầu dễ làm tan nát cả trái tim sắt đá nhất.
Ông trời an bài thế gian sinh ra thật nhiều sinh linh kỳ lạ. Con bé Bánh Đậu chẳng hiểu vì cớ gì từ khi sinh ra đã đặc biệt yêu quý tôi. Trong mắt nó tôi chẳng khác nào người cha vĩ đại. Lẽ dĩ nhiên, tôi hài lòng với vị trí bánh đậu phong tặng cho mình.
Còn nhớ ngày hôm đó tôi đang buồn bực vì chuyện trường lớp, Bánh Đậu đọc được tâm ý tôi, trên con đường quen thuộc trở về nhà lẳng lặng ôm lấy eo lưng tôi.
“Anh cả đừng buồn. Rồi anh cả sẽ vượt qua mà. Anh cả của bánh đậu là giỏi nhất, không chuyện gì không làm được.”
Con bé nói rồi dùng cái mặt phúng phính của nó dụi lên dụi xuống trên lưng tôi, vòng tay nhỏ bé của nó ôm người tôi thật khó khăn, 2 bàn tay bé xíu nắm lại như cái bánh bột tròn.
Trên chiếc xe đạp đen quà tặng của Má, tôi đèo Bánh Đậu ngọt trở về nhà đúng thời gian quy định. Ngày nào cũng vậy, kể từ khi có xe tôi đều lãnh trách nhiệm đưa đón, chăm sóc em.
Tôi co chân co cẳng đạp xe về nhà, đạp nhanh để quên đi mối sỉ nhục ngày hôm nay, đạp nhanh để quên đi tương lai mờ mịt của chính bản thân mình.
Bánh Đậu Ngọt ngồi sau lưng tôi, nó thấy tâm trạng tôi không dc tốt bèn ôm sát tôi, cả người rúc vào áo mưa coi rất gọn gàng.
Trên trời đổ xuống cơn mưa phùn.
Buổi chiều hôm đó tôi có xảy ra xô xát với mấy đứa nhóc trong lớp. Gọi là đứa nhóc vì tất cả chúng nó đều nhỏ hơn tôi vài tuổi. Cô giáo thường bảo, là thành viên già nhất trong trường đáng lý ra tôi nên làm gương cho các bạn, học giỏi siêng năng mới phải, đằng này tôi lại dẫn đầu các thành phần quậy phá, lấn áp cả các lớp trên, còn ra thể thống gì!?
Lớp tôi học là lớp chọn, thành tích nhiều năm liền xuất sắc nhất trường. Trong lớp không là thủ khoa các môn thì cũng thuộc thành phần miệt mài đèn sách, chỉ có tôi là ngược lại, thường xuyên giao du với đám quậy phá ở các lớp yếu hơn.
Bọn nhỏ nói sở dĩ tôi vào được lớp này là vì có bà Má Nuôi giàu sụ đầy quyền lực. Bản thân tôi cũng chẳng phải con ông cháu cha gì, chẳng qua chỉ là thân ở đợ được đi học, “chó sang cậy chủ” mà thôi.
Tính tôi vốn ngược ngạo, lại thêm nỗi đau thân phận xoáy vào tận tâm, thế là trong 1 phút không tự chủ đã ra tay đánh mấy thằng “giáo sư” của lớp bò lê bò càng.
Học sinh trong trường chẳng biết từ đâu ra, kéo tới xem vui đông nghìn nghịt.
Bánh Đậu Ngọt rẽ gạt đám đông, chạy lại níu lấy tay tôi: “Anh cả, về thôi. Đừng ở đây nữa!”
Vụ án này nhanh chóng trở thành tiêu điểm, Má Nuôi đang bận rộn ở nơi xa cũng phải bớt chút thời gian ghé qua dàn xếp.
Tôi vừa ngu ngốc lại còn nóng tính, ngoài thất vọng chỉ còn thất vọng.
Chiều tối, Má Nuôi giao phó bữa cơm tối cho tôi vì Má sẽ về trễ. Tôi ăn cơm cùng bánh đậu chẳng cười nổi một tiếng. Bánh Đậu thấy anh cả nó u uất cũng vừa ăn cơm vừa mếu máo nhìn tôi. Tôi lấy khăn lau đi mấy hạt cơm vãi ra trên cằm Bánh Đậu. Con bé nói: “Anh cả đừng học ở đó nữa. Đi trường khác là được rồi.”
Tôi nhìn mặt Bánh Đậu Ngọt cười hiền từ “đây là trường thứ 2 rồi. Gần đây đâu còn trường nào khác.”
Con bé em sụ mặt xuống, đăm chiu.
Cũng phải nói thêm, trước đây tôi từng chuyển trường 1 lần, do nguyên nhân Bánh Đậu Ngọt bước vào tiểu học, trường nó lại ở gần 1 trường cấp ba danh tiếng nọ.
Tôi muốn chăm sóc cho nó, vừa hay Má Nuôi sang năm mới bận bịu công việc, thế là xin rút học bạ chuyển sang gần trường Bánh Đậu để tiện bề coi sóc. Đối với tôi, không có gì ngoài Má Nuôi quan trọng hơn con bé.
Mỗi buổi sáng đi học tôi đều đèo em gái đến tận cổng trường, lo cho nó từng đồ ăn thức uống, dặn dò học tập. Mỗi buổi chiều tan học, có khi tôi đứng đón nó trước cổng trường, có khi nó ngồi im trong sân một mực chờ đợi tôi.
Tình cảm anh em tôi khi đó gắn bó với nhau chẳng khác nào người sống ta sống, người chết ta chết. Ngày nào anh em tôi không gặp nhau, ngày đó bánh đậu ngọt thấp thỏm không yên.
Ấy thế nên có một lần tôi xông xáo thế nào băng ngang qua đường, bị ngay 1 chiếc xe tải nhỏ máng trúng, người bay đường người xe bay đường xe. Tôi may mắn chỉ bị xây xát ngoài, còn chiếc xe cong niềng nằm rúm ró.
Chiều hôm đó Bánh Đậu Ngọt có linh tính chẳng lành, nó đợi một lúc không thấy tôi đến, bèn rời ghế đá tự thân tới trường tìm tôi.
Nhưng vừa ra khỏi cổng được mấy bước đã thấy tôi thở hồng hộc từ xa chạy tới, bộ dạng lúc đó hết sức chật vật, đầu gối thì thủng 1 lỗ, máu tươi tươm ra đỏ lòm, cùi chỏ và tay áo đồng dạng rách te tua. Hai mắt con bé ầng ậng nước.
Tôi xoa mái đầu con nhỏ, hài hước thay kẻ bị nạn mới là người an ủi.
“Hôm nay không có xe, anh em mình đi bộ nha.”
Bánh đậu ngọt đứng chôn chân khóc 1 trận ngon lành.
Những ký ức của tôi và Bánh Đậu Ngọt luôn luôn phủ kín bởi màn mưa và giá rét. Có lẽ thời tiết khắc nghiệt của miền bắc đã tô đậm thêm cho tình cảm anh em tôi. Từ trong gian khổ mà hình thành, anh em tôi yêu thương lẫn nhau, chăm lo lẫn nhau như thể 1 phần máu thịt của nhau.
Tôi buồn, con bé càng buồn hơn. Đêm khuya tối mịt, nó lén Má Nuôi chạy sang phòng tôi. Đẩy cửa bước vào thấy tôi đã ngủ say như chết, chăn trùm kín đầu.
Bánh Đậu Ngọt biết mỗi khi tôi gặp áp lực thì trong giấc ngủ sẽ có phản xạ như thế, bất giác lồng ngực nó đau nhói không rõ nguyên do.
Sau bữa cơm tối hôm đó, Má Nuôi trở về kết thúc 1 ngày tất bật với công việc. Má nhìn tôi khẽ lắc đầu, bà thở dài 1 tiếng làm tôi suýt tí vỡ tim.
“Lần sau còn đánh nhau nữa thôi?”
Tôi lí nhí: “Tại vì bọn nó nói xấu về con, còn dám nhắc tới má.”
Hàng lông mày của Má chau lại.
“Bất kể thế nào, con đánh người ta là sai rồi.”
Mỗi khi Má nuôi biểu thị tình thái đó, tức là bà đang giận ghê gớm lắm. Để bà nổi trận lôi đình, cả họ nhà tôi có chết cũng không bù lại được. Thế nên tôi hoảng sợ vội vàng thưa:
“Má tha lỗi cho con, con sai rồi, lần sau không dám nữa…”
Cuối cùng, Má Nuôi vẫn là người phụ nữ hết mực dịu hiền. Má là người hiền hậu nhất trên thế giới, đẹp đẽ nhất trên thế giới. Bởi vậy sau khi trách cứ tôi vài câu, đâu lại vào đấy.
Bây giờ có thời gian ngẫm lại, tôi cảm thấy ngày đó Má Nuôi đúng là có hơi chút nuông chiều tôi và Bánh Đậu Ngọt. Rất may đều không có chuyện đáng tiếc xảy ra với anh em tôi. Bánh Đậu Ngọt và tôi cho đến trong mơ cũng cảm thấy cảm kích.
Đêm khuya, đã quá giờ đi ngủ. Bánh đậu ngọt lẻn sang phòng, thấy tôi đã ngủ vùi vì hối hận. Dường như con bé nghĩ đến chuyện ban chiều, nghĩ đến đám học sinh đáng ghét trong trường, thế là đôi mắt nó sáng rực, bực tức chạy băng ra ngoài sân.
Nó phát tiết nỗi hận bằng cách chém lấy chém để vào gốc cây, mỗi một lần đánh tượng trưng cho 1 cú đón trúng vào kẻ thù. Đến khi mỏi tay, Bánh Đậu Ngọt bèn dừng lại bên khóm hoa trắng mà nó ưa thích, ngồi xổm xuống chống cằm ưu tư.
Bông hoa đó rất đẹp, Bánh Đậu Ngọt ngồi 1 bên soi mình vào, trong nhất thời chẳng biết là người đẹp hay hoa đẹp?
Bánh Đậu không biết mọi hành động của nó đều bị tôi thu vào tầm mắt.
Tôi phát giác lúc nó đẩy cửa bước vào phòng, giật mình tỉnh dậy vì nghe tiếng nó mở cửa trước chạy ra sân. Cảm thấy vừa buồn cười vừa hơi sờ sợ vì mối căm ghét của trẻ nít không ngờ lại khắc nghiệt như thế.
Băng qua khoảng sân hẹp, đứng ngay sau lưng con bé, tai tôi nghe rõ mồn một mấy câu Bánh Đậu Ngọt lầm bầm trong miệng:
“Ai dám bắt nạt anh cả thì người đó là kẻ thù của Bánh Đậu. Kể cả hoa nếu làm anh cả buồn, Bánh Đậu cũng ghét hoa!”
“… nhưng mà hoa này, Bánh Đậu có cảm giác kỳ lạ lắm. Có phải sau này Bánh Đậu cũng giống như hoa, rất xinh đẹp, ở 1 góc nhỏ tỏa hương thơm, nhưng lại chả có ai ngó ngàng đến?”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131