Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 63

Sau khi tin tức Tắc kè Bông dẫn đội gái bắc vào miền nam tràn ra ngoài, Sài Gòn gánh chịu cơn bão giá. Gái bắc từ đội của Lee cũng có, mà các gái điếm tự do bên ngoài nhanh chân chạy theo cũng có, tất cả đều lấy Sài Thành làm điểm tập kết.

Thời điểm trước và sau giáng sinh Gái Hư khôn khéo ra tay ếm hàng làm bao nhiêu tay chơi miền nam khát khô cuống họng. Các khách hàng này vừa nghĩ đến service tuyệt vời cùng bộ ngực căng tròn của gái bắc đã động lửa nhục dục, rạo rực xuân tình, cả ngày ngồi văn phòng như ngồi trên đống lửa. Nay đột nhiên nhận được tin báo Tắc Kè Bông đem gái trở lại, toàn thảy tay chơi trên dưới ào ào điện thoại đặt chỗ.

Giới công chức – văn phòng Sài Gòn cứ thể nở rộ nào là làm việc tăng ca, nào là công tác đột xuất, nào là tham dự họp hội nghị đêm khuya. Ấy chà chà, chẳng hiểu bọn họ lo việc cơ quan thế nào mà Tắc Kè Bông tôi lại đau đầu vì kín khách.

Mấy cô gái này chỉ cần làm mối cho khách sạn nào, nơi đó lập tức cháy phòng. Vậy nên ngày tôi trở về được lũ lượt khách sạn vây quanh chào mời.

Dĩ nhiên đây là chuyện tốt, tôi bèn lựa lấy 3 khách sạn bên Lê Hồng Phong, 2 cái ở Trần Hưng Đạo và 1 ở khu dân cư Trung Sơn làm chốn dừng chân cho phái đoàn người đẹp.

Thời điểm đông khách, người dưới ngồi đợi người trên, gái chỉ cần nằm 1 phòng tiếp lần lượt vài khách không phải chuyện hiếm.

Có cung ắt có cầu, đám gái bắc cứ như thế ra sức sinh lời, lãi mẹ đẻ lãi con.

Chỉ có người trong nghề mới thấm thía, mại dâm đích thị là ngành công nghiệp, ngành công nghiệp xác thịt!

Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-nu-quay-bar-2/

Ba ngày sau các verdet, trong đó có Hạnh Nhi đồng loạt đặt chân xuống Sài Gòn.

Ngày trở về cô nàng đứng lấp ló ngoài cửa không dám vào nhà, mãi lúc lâu mới e dè bấm chuông.

Tôi vẫn đón nàng như thường lệ, nấu những món ngon cho búp bê ăn.

Trong khi hì hục chiên cánh gà trên chảo, Hạnh Nhi lúc bấy giờ vừa mới vệ sinh cá nhân xong, bước ra từ phòng tắm.

Nàng rụt rè hỏi tôi: “Khi nào… em có lịch ạ?”

“Ờ, đầu tuần sau.”

“Sao lâu thế ạ?”

“Verdet mới, cần phải bàn với ngoài bắc rồi định giá, tiếp sau đó lọc bớt khách đăng ký, ưu tiên khách quen.” – Ngữ điệu của tôi khi nhắc tới verdet rất lạnh nhạt, ngay cả tôi cũng nghe ra chứ đừng nói là Hạnh Nhi.

Bởi vậy cô nàng sợ co vòi, hồi lâu mới dám lí nhí thốt: “Ôi mẹ ơi, em chẳng thể biết được mấy cái điều lệ rắc rối của verdet.”

Búp Bê Tình Dục vừa “đăng cai” trước mặt đây không nhắc thì thôi, nhắc tới là tôi lại không vui chút nào vì nghĩ đến Lee Phong Lưu.

Tại sao thế nhỉ?

Bởi vì tôi hận và ghen tức với Thầy? Tôi hận vì hắn chẳng phải người anh em tốt như tôi vẫn nghĩ? Tôi ghen tức vì hắn có tất cả, có mọi cô gái mà hắn muốn, trong đó đặc biết tính cả Má Nuôi?

Nhưng công bằng mà nói, trên hết là tôi bất mãn.

Verdet là danh hiệu cao quý, là chuẩn mực mà mọi gái bán dâm cần phải có, không được phép biến nó thành công cụ của riêng mình! Đáng buồn thay người lập ra chuẩn verdet lại chính là người làm nhơ nhớp nó.

Trên đời này, có 1 người khiến tôi ngưỡng mộ vì đưa ra lý lẽ đường đường chính chính về nghề bán dâm chính là Thanh Vân – huyền thoại trong giới cave – verdet đầu tiên.

Ngày xưa, khi tôi được Thầy bàn giao cho Thanh Vân Verdet, chị ta từng dạy tôi rất nhiều thứ. Thứ đầu tiên tôi được học là nhân cách của gái bán dâm.

Người chị cả đó nói với tôi: “Sau này nếu số trời không bạc, lấy được 1 tấm chồng như ý, con cái nên người, chuyện đó dĩ nhiên là thứ mà đến nằm mơ chị cũng ao ước, nhưng tuyệt nhiên chưa phải điều chị tâm đắc nhất.”

“Điều chị tâm đắc nhất đã hoàn thành rồi, từ khi bước chân vào cái nghề này trải qua biết bao chuyện, chị đã nghĩ đến cái gọi là nhân cách của những người như chị. Thứ đó giờ đây được Lee Phong Lưu hợp thức hóa thành danh hiệu verdet.”

“Verdet là danh hiệu mà bất cứ ai sa chân vào con đường này cũng thèm muốn. Em biết không, người đạt được 1 chữ này cũng giống như bông sen, gần bùn mà không hề hôi tanh.”

“Trước hết, verdet phải đẹp, đẹp – để đường hoàng đạp lên tất cả, đẹp – để cái lý thuộc về mình vì bọn chị kiếm tiền dựa trên nhan sắc.”

“Thứ hai, verdet phải dịu dàng, tế nhị, duyên dáng. Để làm chi? Để người ta không thể khinh thường, không cho rằng phường bán dâm thì đều là loại gái đầu đường xó chợ.”

“Thứ ba, verdet phải hiểu thế nào là tốt, thế nào là xấu, phải đối nhân xử thế đâu ra đấy. Bọn chị có thể không được học đàng hoàng, làm cái nghề hạ đẳng nhưng cái tối thiểu của con người chính là đạo đức – phải giữ cho bằng được.”

“Thứ tư, verdet phải hiểu thế nào là gái bán dâm, rằng gái bán dâm là 1 ngành nghề, tiền chao cháo múc, không có cường quyền, không có bất công. Verdet là gái bán dâm chuyên nghiệp theo đúng nghĩa, không bao giờ được phép vượt quá thân phận. Em có hiểu điều này không?”

Khi đó Tắc Kè Bông tôi như người u mê trong bóng tối, bất chợt nhặt được cái gọi là bản tuyên ngôn của các gái bán dâm chuyên nghiệp, mừng rỡ không biết đâu mà kể hết.

Bỗng dưng Thanh Vân verdet hỏi 1 câu thật đường đột, cũng may tôi đây đã sớm thấm nhuần tư tưởng của chị nên mạnh dạn đáp:

“Em không rõ lắm về điều lệ”không được phép quá phận”. Nhưng chắc chắn gái bán dâm nào cũng được chuẩn verdet chị nêu ra thì Việt Nam ta sớm công nhận mại dâm là ngành nghề. Thậm chí còn vinh quang hơn các ngành nghề khác nữa kia.”

Thanh Vân lắc đầu cười: “Ôi, cái thằng nhỏ này. Em biết không, chẳng hạn chị và em nếu có quan hệ riêng cũng không sao… bởi lẽ những người như chúng ta là 1 loại người.” – Đến đây liếc tôi đầy ẩn ý.

“Nhưng nếu là người khác, một người khách mua dâm bình thường thì cho dù đại gia tử tế cách mấy chị cũng quyết không dính lứu, nhất là khi người ta đã có gia đình. Bởi vì sao ư? Vì nếu mình xen vào cuộc sống người ta, sẽ làm đảo lộn tất cả, đó không phải đạo đức của người làm gái. Em thử đặt mình vào địa vị của vợ con ông khách kia mà xem. Cho nên chị chỉ dừng lại ở mức mua bán dâm thôi. Và chị cũng chỉ theo đuổi hạnh phúc riêng chừng nào thoát khỏi trói buộc ngành nghề.”

Truyền đạt hoàn toàn 4 nguyên tắc vàng của verdet cho tôi, đôi mắt Thanh Vân sáng ngời, nở nụ cười như trăm hoa đua sắc.

Thế nhưng Thanh Vân không lường được người chủ hào hoa rất mực đàng hoàng của chị lại là người đầu tiên phá hỏng tất cả.

Huyền thoại verdet dĩ nhiên cao quý, song lý lẽ vẫn nằm trong tay kẻ mạnh.

Vài năm sau, khi Tắc Kè Bông đã thành tài và nhận thức rõ ràng những việc sai trái của Thầy, tôi có dịp gặp lại Thanh Vân Verdet. Người tình dạo trước lại mở cho tôi thêm 1 con đường sáng:

“Tắc Kè, em đang băn khoăn giữa đạo đức nghề nghiệp và Lee Phong Lưu phải không? Có 2 con đường, được cái này mất cái kia, vậy thì mau tránh đi, tìm tới nơi ở mới. Ở đó em có thể tiếp tục lý tưởng của chị em mình. Nhớ là phải giữ được đạo đức, làm người cho tốt.”

… Sau tám năm, quay trở lại, nghe đâu Thanh Vân Verdet đã tìm được 1 tấm chồng xứng đáng, có lẽ đã đi xa, đến 1 chốn định cư mới, nói không chừng con cái cũng đã nên người.

Tôi trở về Hà Nội cùng với những kỷ niệm xưa, cảnh còn, người đã đi mất.

Bài học mà chị em tôi tâm đắc giờ đây được tôi tái hiện, từng chút từng chút một truyền lại cho Hạnh Nhi không sót chữ nào.

Búp Bê Tình Dục cả bữa ăn chăm chú lắng nghe những lời Thanh Vân từng dạy, cũng không nuốt được muỗng cơm nào trọn vẹn.

Trời đánh còn tránh bữa ăn, kể cũng tội.

Hạnh Nhi hiểu ẩn ý trong lời dạy của tôi, hai má đào đỏ hây lên nói:

“Không đúng, anh nói sai rồi, em vốn không hề để ý đến danh hiệu đó. Nhưng bỗng dưng đến một ngày mọi người đều công nhận em. Ôi mẹ ơi, ngoài chuyện vui mừng nhận lấy em còn dám ý kiến gì thêm nữa đây?”

“Anh nói em đi đường tắt qua Lee Phong Lưu là sai rồi. Em không thèm cái danh hão đó đâu. Đồng ý là em ngu ngốc nhưng không bao giờ em chơi bẩn như Quỳnh La La.”

Búp Bê ngẫm nghĩ 1 chặp rồi e thẹn nói thêm:

“Còn về việc lần đầu em gặp anh ư? Lúc đó đúng là em có dùng khổ nhục kế để tiếp cận anh… à ừm, nhưng không hề theo lệnh Lee Phong Lưu đâu nha. Lúc đó em còn chưa bao giờ gặp Lee nữa kia. Bọn em chỉ điều tra và được khách sạn cho biết ở Sài Gòn này có 1 bố mì rất tốt nên tìm cách…” – đến đây giọng cô nàng lí nhí.

Ái chà, nghe câu cuối mới vỡ lẽ, nhóm của Hạnh Nhi cũng lắm trò thật.

Thì ra bọn họ đã sớm vạch ra kế hoạch tiếp cận Tắc Kè Bông, sau đó cử kẻ có diện mạo phù hợp và diễn kịch tài tình nhất – Búp Bê xuất hiện trước mặt tôi. Chẳng trách ngày đó tôi cứ kỳ lạ băn khoăn liệu trên đời thật có chuyện trùng hợp như vậy không? Khá lắm, khá lắm, mấy cô này dàn cảnh hay thật, Tắc Kè Bông cũng mắc lõm rồi.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng thôi vì các cô vốn không người nâng đỡ mà dám tự thân vào kiếm ăn ở miền nam, tất nhiên phải có tài trí hơn người. Chuyện các cô này tính kế với tôi xuất phát từ lợi ích đôi bên, hoàn toàn vô hại vậy nên tôi có thể bỏ qua.

Có điều, lúc đó bọn họ nào có biết. Nếu không nhanh chân đi trước 1 bước – tạo quan hệ với Tắc Kè Bông tôi đây thì đã sớm bị cave trong Sài Gòn tìm tới tận cửa rồi.

Còn 1 điều nữa, theo như lời Búp Bê thì cô nàng cũng chẳng rõ nguyên nhân vì sao danh hiệu cao quý Verdet lại bỗng dưng rơi trúng đầu mình.

Tôi vốn là người rất sáng suốt nên không vội kết luận trong chuyện này. Chỉ là không nói ra nhưng trong lòng đã tin tưởng Hạnh Nhi đến 7 phần.

Trên đời này có 1 người tôi không nguyện ý tin, 1 người ngược lại tôi rất tin cậy. Trước sau là Gái Hư và Hạnh Nhi.

Thái độ của Hạnh Nhi lúc ở Hà Nội lại hiện về trong đầu tôi, còn nhớ lúc đó cô nàng búp bê run rẩy thật đáng thương. Điều này cũng đã minh chứng cho lời trần tình trên kia là có thật.

Tôi biết những người như nàng phải chịu cảnh trên đe dưới búa hết sức éo le, ngoài nỗi lo về khách còn nơm nớp mối họa từ những kẻ bề trên như Lee Phong Lưu. Đúng là làm nghề này không hề dễ thở. Chỉ có người ngoài mới dám nói “việc nhẹ lương cao” thôi.

Chẳng trách đêm hôm đó Hạnh Nhi buồn bã thổ lộ với tôi:

“Anh biết tính em nhát gan mà. Hôm đó Lee Phong Lưu bất ngờ gọi, em đâu dám trái lời ông ta. Nếu em được như anh thì đã tốt rồi, anh không sợ Lee nhưng em sợ lắm.”

Thể loại