Một thời gian sau ngẫm lại mới thấy hành động khi đó của mình thật kỳ quặc. Tôi không biết lý do Hạnh Nhi xuất hiện trong đời, nhưng luật trời có được có mất. Được Hạnh Nhi, tôi suýt mất vài điều quan trọng.
Khoảng chừng 5 ngày sau đó, kết thúc quãng thời gian ngụp lặn trong bể dục.
Tôi mới tỉnh táo nhận ra mình vừa đi xa đến đâu và mỗi 1 ngày bê trễ chẳng khác nào vết dao khắc sâu vào tim.
Đúng buổi sáng thứ 6 ngày 13 của năm đó, bầu trời xám xịt như thể 1 cơn mưa đang chực đổ xuống.
Rùng mình thoát khỏi đám chăn mền hỗn độn, tôi vội vã phi thân vào nhà tắm vì thân dưới nhầy nhụa nhớp nháp. Ở trên giường Búp Bê Hà Thành vẫn say sưa như 1 khúc củi tròn lẳn. Dư âm từ cuộc truy hoan đêm qua dường như khiến nàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Bất chợt tôi đứng sựng nơi cửa toilet vì trông thấy 1 hình ảnh hãi hùng.
Chắc hẳn bất kỳ ai cũng từng trải qua hiện tượng Dejavu, nói đơn giản là “cảm giác quen thuộc”, nghĩa là bạn bắt gặp 1 sự việc nào đó rồi đinh ninh rằng mình đã từng nhìn thấy điều này ở một nơi khác.
Tôi nhìn thấy dáng dấp mập ú ù quen thuộc như 1 cuộn len 2 màu nằm trên bệ cửa sổ.
Con mèo Số Hưởng sở hữu đôi mắt to giống hệt chủ của nó. Trong điều kiện ánh sáng yếu ớt lại còn mở lên thao láo. Hôm nay con thú này rất kỳ lạ, từ cái nhìn quái dị dành cho tôi đến việc thức dậy quá sớm so với ngày thường.
Ánh mắt này, chẳng phải rất giống con mèo tôi đã thấy trong mơ sao?
Con mẹ nó, giấc mơ không phải là điềm báo trước chứ?
Tôi nhớ cứ mỗi khi gặp mặt mẹ con má nuôi là con mèo trong mơ lại trừng mắt ra chiều không tán thành.
Con súc vật đáng ghét, tôi bèn túm cái quần đập vào đầu nó, kêu ‘méoo’.
“Ơ ư… gì đấy? Kêu gì đấy?” – Bằng 1 phản ứng đáng ngạc nhiên, Hạnh Nhi từ trong giấc ngủ từ từ hồi tỉnh.
Búp Bê đưa tay vò mái đầu hơi xù, miệng vừa ngáp vừa ngồi thẳng dậy, nhưng chắc vì không đủ sức lực nên cựa quậy mãi vẫn chưa ngồi lên được.
“Ôi ư… ái ái… cái bụng nặng quá”.
Ngẩn ngơ chuyển ánh mắt ngắm nghía cơ thể lõa lồ mũm mĩm trước mắt, lương tâm tôi đột nhiên kêu gào thảm thiết.
Không đúng, con mèo dễ thương trắng muốt trong mơ phải là hiện thân của Hạnh Nhi mới phải. Hạnh Nhi mới là người chi phối mọi quyết định của tôi!
Ngày hôm đó không nói 2 lời, tôi nhanh chóng bàn giao hết căn nhà lại cho Hạnh Nhi và Số Hưởng.
Thấy tôi tràn ngập quyết tâm ra đi, Búp Bê chỉ còn cách thở dài, đơn giản nói “em không giữ được anh.”
Tôi mặc quần áo chỉnh tề, xách hành lý bước vào thang máy, đột nhiên cửa phòng bật mở, mái đầu búp bê thập thò ló ra:
“Nếu anh gặp được Má Nuôi nhất định sẽ về bên cạnh bà ấy. Bỏ rơi bọn em, đúng không?”
Cửa thang máy đóng sập, không một ai trả lời câu hỏi vừa rồi.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-nu-quay-bar-2/
Trên chuyến bay từ Sài Gòn tới Hà Nội, tôi và Gái Hư ngồi cạnh nhau không tình nguyện.
Gái Hư với tay lấy nước hoa trong giỏ xách, xịt lên người:
“Không ở nhà với Đẹp Mà Ngu nữa à? Chắc cô nàng giờ đang chiễm chệ ở khách sạn nào đó nhỉ?”
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay – 2h chiều. Khóe môi tự nhiên mỉm cười “giờ này đang tắm cho con mèo”.
Ở cùng Hạnh Nhi một thời gian tôi đã nắm được thời gian biểu hàng ngày của nàng. Cả những thói quen trong cách ăn ngủ cũng tường tận. Thậm chí lúc nàng đói bụng tôi chỉ liếc qua là biết ngay.
Con người Hạnh Nhi trái ngược với Gái Hư, có sao biểu lộ ra vậy, chưa bao giờ giấu diếm được tôi. Đó cũng là nét đặc trưng khiến tôi ưa thích Búp Bê. Vậy cho nên mỗi lần nghe Gái Hư gọi nàng là Đẹp Mà Ngu hay Búp Bê Không Có Não thì tôi lại cảm thấy không bằng lòng lắm.
“Anh sống cùng Hạnh Nhi như vợ chồng vậy không sợ mấy đứa em út khác bàn ra tán vào hả? Anh thì dễ rồi, còn cái cô Đẹp Mà Ngu ấy thì sao?” – Gái Hư lại tiếp tục giọng điệu chanh chua.
“Ủa, trên đời có luật cấm Bố Mì và Gái Gọi ở cùng sao? Nam thanh nữ tú gắn bó nhau, có chi lạ?”
Gái Hư làm mặt thản nhiên “chỉ đang thay lời mấy cô kia thôi. Tôi đâu có quan tâm”.
Kỳ thực, lời cảnh báo vừa rồi của Gái Hư không phải không có lý. Nên biết Tắc Kè Bông tôi có hàng tá em út bu theo, nhưng bản thân luôn đặt ra nguyên tắc riêng, vì thế chưa bao giờ dẫn cô nào về nhà chung sống.
Hạnh Nhi lại là người có tính tự ái nghề nghiệp cao. Cô nàng vốn không ưa kiểu tiến thân dựa vào mối quan hệ với bố mì nên chuyện sống cùng nhau nàng là người khổ tâm nhất.
Chỉ là Búp Bê quyết tâm đạp lên dư luận dù cho những cô gái khác luôn đồn thổi rằng cô nàng bỏ bùa Tắc Kè Bông.
Nhắc tới Hạnh Nhi mới thấy thương thật thương. Cô gái này luôn muốn góp mặt trong mọi việc liên quan đến tôi.
Chẳng hạn khi dọn dẹp bài trí lại nhà cửa, Hạnh Nhi là người lên kế hoạch còn tôi đảm nhiệm vai trò khênh vác kiêm công nhân. Cô nàng luôn miệng nhiệt tình la “để em giúp anh! Để đó đi, để đó em làm cho.” – Nhưng thật ra tôi là người làm mọi chuyện.
Vào mỗi buổi tối, Hạnh Nhi thường hào hứng đề nghị tôi đi ăn tối với nàng ở những địa điểm khác nhau. Nhưng y như rằng đến giờ xuất phát nàng lại e thẹn “ơ, thôi anh ạ. Lúc chiều e lỡ tiêu hết tiền rồi.”
Hạnh Nhi còn vạch ra kế hoạch làm việc hết năm nay sẽ mua tặng tôi chiếc xe máy mới. Nhưng tôi đoán ý định này rồi sẽ đổ vỡ. Đơn giản vì các cô gái điếm luôn gặp khó khăn trong việc quản lý chi tiêu.
Sống ở Sài Gòn một thời gian, cô nàng đã lên kế hoạch “tiêu pha và tích góp”. Nhưng chưa biết có đem ứng dụng vào thực tiễn được hay không.
Thời gian bên nàng dù ngắn ngủi nhưng cũng thầm cảm ơn ông trời đã trao thêm 1 món quà quý giá vào tay tôi. Thế mà sáng hôm nay bước ra khỏi nhà tôi cũng không thèm hứa với nàng 1 câu nghiêm túc.
Còn nhớ, Hạnh Nhi đã hỏi “nếu anh gặp được Má Nuôi nhất định sẽ về bên cạnh bà ấy. Bỏ rơi bọn em, đúng không?”
Câu hỏi này không có hồi đáp. Vì bản thân tôi cũng không biết trả lời thế nào. Nhưng tôi dám chắc, chỉ cần Má Nuôi nói 1 câu, tôi sẽ vứt bỏ tất cả để trở về bên bà. Chỉ cần 1 câu nói thôi!
Nhìn ra ngoài khung cửa sổ tròn, những dải mây dài vô tận cứ chạy mãi chạy mãi không có điểm dừng. Cảm giác được miền bắc đang gần kề, nội tâm tôi nhộn nhạo khó tả.
Một trong những lần hiếm hoi Tắc Kè Bông lo sợ!
Tôi sợ hiện thực tàn khốc rằng Má Nuôi đã cưới ông chồng uy nghiêm lẫm liệt nào đó, còn tôi đối diện với họ chỉ như 1 con chuột.
Tôi sợ hoàn cảnh nghề nghiệp hiện giờ của mình. Thuở nhỏ vốn dĩ vô dụng không ngờ đến năm 30 tuổi cũng chẳng khá hơn. Tôi biết giải trình thế nào về cái nghề của mình đây? Ôi, nếu má biết sự thật chắc sẽ thất vọng ghê gớm, thậm chí là khinh bỉ.
Sau những suy nghĩ dằn vặt không lối thoát, mi mắt tôi dần dần khép chặt lại chìm vào giấc ngủ trong trạng thái lâng lâng.
Trong giấc ngủ này tôi lại nhìn thấy Má Nuôi, nhưng đây tuyệt không phải ác mộng!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131