Ông bố cưng chiều xoa đầu con bé rồi quay sang gật đầu chào người phụ nữ.
“Cô giáo về trễ thế? Cậu bạn trai ban nãy nhìn được đấy. Định khi nào thì cưới đây, già lắm rồi nghen.”
“Ôi trời, em đâu phải giảng viên nữa, nghỉ dạy từ lâu rồi mà. Còn chuyện cưới thì cứ từ từ năm sau anh ơi”.
“Năm sau, năm sau, mấy cái năm sau rồi đó”.
“Hi hi, em để tùy duyên”.
Tôi nhận thấy nét bối rối thoáng qua trên gương mặt đang cười, rồi tay cô run run quay sang tra chìa khóa vào ổ.
Người phụ nữ vận bộ váy đầm màu xanh dương – màu ưa thích của cô, chắc hẳn đêm nay dự 1 bữa tiệc trang trọng ở cơ quan.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ, tôi biết ngoài tiệc tùng với bạn bè, cô cũng đang trong quá trình tìm hiểu gã đàn ông ban nãy.
Hôm nay cô đi đôi giày khá cao, chắc chắn đã gặp gỡ đối tác, vì đối với cô chiều cao rất quan trọng trong việc đàm phán.
Cuối cùng là nét bối rối và đôi tay hơi run. Bởi trong ký ức, người bố đáng kính chưa từng có cơ hội dạy cô tập xe đạp.
Tôi biết hết tất cả những điều này, vì người phụ nữ kia suýt chút nữa gọi tôi là ‘chồng’.
Nói ra thì bi đát, nhưng quả thực vết thương lòng không phải thứ mà 2 năm có thể chữa lành.
2 năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Lòng người đổi thay, cuộc tình đổ vỡ là chuyện thường tình.
Một ngày chủ nhật trời xanh lộng gió, ánh dương chiếu rọi xa xa nhuộm cho nước biển một màu trong vắt.
Taxi đưa tôi thong thả tiến vào sân bay quốc tế Đà Nẵng. Ngày hôm đó vừa vặn hoàn tất chuyến công tác 5 ngày, mục đích chiêu mộ 3 người đẹp miền trung vào nam lập nghiệp.
Chuyến đi thành công tốt đẹp, mãi về sau người ta vẫn còn nhắc đến danh tiếng của tôi vì kỳ tích đạt được khi đó.
Người ngoài đều ngưỡng mộ, chỉ có người trong cuộc như tôi rơi vào cảnh bất đắc dĩ.
Giờ đây hồi tưởng, chuyến về thăm quê Đà Nẵng ngày đó, đáng lý nên dời lại vài ngày hoặc thư thả một thời gian hãy trờ về Sài Gòn mới phải. Nếu như tôi không mãi mê vuốt ve âu yếm các người đẹp miền trung thì sáng chủ nhật đó đã không tới sân bay trễ.
Và cũng bởi vì trễ chuyến bay 8h40 nên tôi được chuyển đến chuyến kế tiếp, vài phút trễ nãi đưa tôi đến với người phụ nữ mà sau này âu yếm gọi 1 tiếng ‘vợ lớn’.
“Phi trường Đà Nẵng thời tiết lý tưởng, nhiệt độ lý tưởng, độ ẩm bình thường, gió nhẹ không đáng kể. Một ngày đẹp trời để các bạn ra khỏi nhà, lưu ý nhanh chân vì cave Đà Nẵng đang mùa bão giá” – tôi có thói quen lẩm nhẩm câu nói chế lại từ đài radio.
Lòng đang vui phơi phới vì thành tích đạt được trong chuyến công tác vừa qua, bỗng nhiên da đầu tôi ngấm ngầm run lên vì một người phụ nữ thình lình xuất hiện ở lối lên máy bay.
Người ta nói “duyên từ kiếp trước, kiếp này khó từ” cho nên chuyện tôi gặp được tình nhân định mệnh cũng chẳng phải điều chi hoang đường. Nay ngoảnh mặt nhìn lại khó tránh khỏi lòng đau tê tái.
Cảm giác đầu tiên khi tôi nhìn thấy người kia chính là cảm giác vô cùng quen thuộc. Tự nhiên đôi mắt dõi nhìn người ta cũng chăm chú hơn. Người phụ nữ cũng y vậy mà sững sờ nhìn lại tôi đôi ba giây.
Chuyến bay lúc 9h, theo thứ tự ghế, người phụ nữ nhẹ nhàng tiến tới ngồi sát cạnh tôi.
Lúc này như 1 cổ máy lập trình sẵn khi thấy gái, tôi nhanh chóng làm mặt thờ ơ nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Nắng mai hắt vào bên trong, ánh sáng xiên xiên góp phần khiến người bảnh bao hơn 3 phần.
Người phụ nữ làm như vô tình liếc sang bên cạnh, để ý thấy tờ tạp chí tiếng Pháp nằm gọn trên đùi tôi.
Lạy trời tôi nào có rành ngoại ngữ! Cũng may còn có hình vẽ, nếu không tôi cũng khó xác định là trang giấy ngược hay xuôi.
Người phụ nữ thành thục lôi những vật dụng thiết yếu từ giỏ xách, nào là gối dựa, kính mát… cho đến chiếc khăn len đắp ngang hông che phần váy ngắn. Điệu bộ này khiến người ta liên tưởng đến 1 cô gái biết hưởng thụ nhưng cũng không kém phần tất bật trong công việc.
Nhìn và đánh giá xung quanh 1 chặp, cô thu tất cả ấn tượng vào tầm mắt, từ từ khép mi lại và sụp kính mát.
Điều làm tôi thích thú lẫn nghi hoặc là cái cô này chưa chi đã ngã đầu tựa lên vai tôi (!?)
Có lẽ tình yêu kiếp trước như người ta vẫn nhắc đến là như vậy. Về sau nghe người đó giải bày mới vỡ lẽ, cả 2 người chúng tôi đều tìm thấy điểm tựa bình yên nơi đối phương, và không ngần ngại bỏ qua lề lối thông thường.
Chắc từ đây, tôi nên gọi người phụ nữ là Vợ Lớn.
Vợ Lớn dĩ nhiên lớn tuổi hơn tôi, hơn một chút.
Năm tôi còn lấn cấn ở hà nội theo Thầy lần mò khắp chốn phong trần thì Vợ Lớn đã lấy bằng thạc sĩ.
Năm tôi thành tài và tỉnh táo nhận ra sai lầm của 2 thầy trò thì Vợ Lớn đã có bước đầu tiên vào việc giảng dạy các thế hệ học sinh.
Năm tôi chân ướt chân ráo lập nghiệp đất Sài Thành thì Vợ Lớn đã là ban giám đốc điều hành cả ngôi trường quốc tế.
Năm tôi đã có chỗ đứng vững vàng ở sài gòn phồn hoa, cùng năm đó Vợ Lớn tìm được 1 “chiếc ghế” khác nhàn hạ hơn đồng thời nhận tấm bằng thạc sĩ thứ 2.
Tôi không dám tin hôm đó mình vô tình câu được con cá nặng ký đến vậy.
Càng không ngờ người quyền lực và có học thức như Vợ Lớn lại là người ngã vào vòng tay tôi trước.
Nhắc đến kỳ tích này phải cảm ơn “công ơn dưỡng dục” của Thầy.
Để trở thành 1 người như tôi, bắt buộc phải có kiến thức phong phú về tình dục. Nếu 1 bố mì không thể làm tình đúng kỹ thuật cũng giống như cô giáo cấp 1 viết chữ xấu vậy.
Nói như trên, vừa là để nhấn mạnh mức độ quan trọng của tình dục, vừa đề tỉnh mọi người rằng nghề này không hề đơn giản.
Trên độ cao 9000m, 2 cơ thể nóng bỏng tiếp xúc da thịt. Người cổ đại phát minh ra nước hoa, quả là sáng suốt. Vợ lớn dùng nước hoa hương nhẹ, đủ khiến tôi say túy lúy.
Cơ thể chạm nhau, cùng với độ cao 9000m làm thần kính thăng hoa, thêm vào chút tâm sự của 2 kẻ xa lạ. Người phụ nữ nhanh chóng sa ngã kể cũng phải.
Ngày xưa người Thầy kia đã truyền cho tôi những mánh khóe bậc nhất trong việc kích thích hưng phấn ở phụ nữ.
Hơi thở tôi lúc nặng lúc nhẹ phả vào cổ vợ lớn, làm những sợi lông tơ dựng đứng. Bờ vai tôi vững chải nhất có thề, làm điểm tựa cho mái đầu mỏng manh cần được che chở. Tôi lại cố tình nghiêng ngươi rất khẽ để 2 cơ thể thêm tì sát vào nhau, cặp đùi cũng song song với đùi đối phương.
Nói thì nhanh nhưng thực chất cả quá trình hao tốn khoảng 15 phút đồng hồ.
Lúc bấy giờ tất cả hành khách đều đinh ninh rằng đôi nam nữ này là tình nhân đi nghĩ dưỡng.
Tiếp viên phát khăn lạnh, nước uống đều đưa cả cho tôi nói rằng “kính mời anh chị”.
Thậm chí đến tôi cũng hồ nghi, lẽ nào người phụ nữ trên vai mình là món quà dc ông trời gửi xuống?
Đến đây mạn phép hỏi, nếu quả thực tình yêu từ cái nhìn đầu tiên có tồn tại. Và đối phương có đủ biện pháp quyến rũ bạn. Liệu trong 1 thời khắc bì mật nào đó, ở 1 nơi cách xa mặt đất, bạn có dám liều mình ngã theo?
Tình cảnh vợ lớn lúc đó là vậy, phụ nữ thường không có chính kiến trong tình yêu.
Cô ấy “đổ” là chuyện sớm muộn chỉ là điều tôi không ngờ tới lại là vợ lớn táo bạo hôn môi tôi trước.
Lần đầu tiên gặp nhau, môi tình chớp nhoáng theo kiểu tình một đêm vô tình khiến tôi mặc định vợ lớn là gái chơi hạng nhất. Đây là bước đánh giá con người sai lầm nhất trong cuộc đời, kéo theo biết bao dông bão.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131