Trên trời, một vầng thái dương đỏ ối trôi dần về cực tây.
Tôi ngồi trên bờ đá trước ngõ, mắt nhìn đăm đăm qua những thửa ruộng tốt tươi. Đâu đó xa xa còn nghe rõ từng tiếng ‘nghé ơ’ vọng lại. Những người nông dân xóm bên đang từng bước trở về nhà sau 1 ngày đồng áng mệt nhọc. Từng cụm khói tỏa nhạt nhòa bốc lên trên những mái nhà lác đác nằm lưng chừng đồi.
Ở quê tuy đã có bếp ga, ấm nước và truyền hình chảo vệ tinh, nói chung đầy đủ không thiếu thứ gì, nhưng nhiều nhà vẫn giữ nguyên bếp củi truyền thống. Đối với họ mà nói, bếp củi đóng 1 vai trò không gì thay thế được, đôi khi lại tiết kiệm kha khá tiền so với dùng bếp ga, nhất là mỗi khi cần dùng nguồn nhiệt liên tục. Cây rừng thì sẵn đó, cánh đàn ông chỉ cần 15 phút bổ củi là đủ dùng cho cả ngày.
Khung cảnh đồng quê dung dị mà thật mộc mạc, phải chi nơi đâu cũng như nơi đây thì hay biết mấy, lúc đó tôi đâu cần phải suy nghĩ những chuyện phiền não. Haiz, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể thoát khỏi nỗi buồn.
Tôi đang chán nản mò đường đứng dậy thì cái bóng đèn treo trên cành cây thình lình bật sáng. Chắc ai đó ở trong nhà thấy tối trời nên với tay bật điện. Nhờ ánh sáng trắng khi đó, tôi phát hiện ra… có một con rắn nãy giờ vẫn nằm ngay sau lưng tôi, đến khi tôi động đậy ngồi dậy nó mới trườn đi nơi khác.
Tôi giật mình thầm nghĩ “không ngờ mình ngồi đây ngẫm nghĩ cả buổi chiều, người ngợm im như tượng, đến cả con rắn cũng không kinh sợ.”
Nghĩ đến đó lại thấy 1 trận phiền não trỗi dậy, bèn tặc lưỡi leo xuống trước ngõ.
Lúc này bên tai nghe mấy tiếng xích xe đạp lách ca lách cách chạy ngang qua. Tưởng ai, hóa ra chị Xê hàng xóm. Chị Xê ngày nào cũng lách cách đạp xe chở hàng ra chợ bán, ngang qua nhà tôi. Chị thấy tôi đang đứng ngây như phỗng thì gọi giật giọng: “Răng bây chừ còn đứng đây? Chừng nớ tuổi đầu rồi còn thất tình hả mi?”
Tôi cười ngượng nghịu nói “răng chị lanh kinh rứa hè!”
Chị Xê thắng xe đạp lại, với tay ra trước giỏ đưa cho tôi cái cà mèn “nè, ta tính đem qua cho mi với mấy đứa nhỏ ăn. Thịt ta mới làm ăn ngon lắm.”
“Thịt chi trong ni?”
“Thịt mèo.” – Chị Xê cười – “ăn vô yêu đời liền. Mi ăn thử đi.”
Tôi gật đầu cảm ơn chị hàng xóm, tay xách túi đựng cà men vô trong nhà. Ở trong nhà mọi người đều đang dọn cơm lên. Hạnh Nhi mắt dán vào tivi, thấy tôi xách đồ ăn trong tay liền mừng rỡ nói: “Cha chả cái gì đây? Ngửi mùi thơm phức hà.”
Ồ, Búp Bê nói câu này tôi mới nhớ, nếu nàng mà biết đây là thịt mèo chắc chắn sẽ bỏ cơm bỏ cháo cho mà xem. Thế là tôi kéo ghế ngồi xuống nói “đặc sản vùng này. Thơm ngon tuyệt luân.”
Vừa dứt câu Búp Bê đã thò tay bóc 1 miếng lủm vô miệng. Nàng gật gù khen ngon, còn đưa ngón cái nói: “Tuyệt cú mèo!”
Cả nhà ngồi vào bàn ăn. Bánh Đậu Ngọt thành thục bới cơm ra chén cho mọi người, Hạnh Nhi cầm đôi đũa lên sà vào bàn ăn gắp lia lịa. Vì nàng thích ăn cá nên Bác gái toàn nấu món cá.
Hạnh Nhi ăn hết mấy miếng thịt mèo rồi liếm mép hỏi tôi: “Thịt gì đây anh? Ôi mẹ ơi ngon quá.”
Tôi đưa mắt dõi quanh, phát hiện con mèo Số Hưởng đang nằm liếm cái phản ngon lành bèn đưa tay chỉ về phía nó, nó thấy tôi đang chỉ cũng buông bỏ cái phản trợn mắt nhìn ngược lại tôi.
Đúng lúc đó Bác gái nói: “Thịt ni là thịt mèo, con mèo ni chắc thịt ghê.”
“Ối ối ối, đồ thất đức! Đồ thất đức!” – Hạnh Nhi bỏ ngang bữa tối, ôm số hưởng chạy biến lên trên nhà.
Cả nhà tôi thế là được dịp cười rũ rượi. Ngay cả em gái tôi ngồi bên cũng vừa ăn vừa tủm tỉm.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-nu-quay-bar-2/
Chúng tôi rút về quê cố thủ được khoảng 2 tuần thì đột ngột xuất hiện một chuyện chẳng ngờ. Chuyện là sau cái đêm ăn thịt mèo ấy, em gái tôi bỗng nhiên sinh ra chứng thấp khớp, đau nhức khắp người. Những giờ phút kinh hoàng tràn tới với con bé, cả người nó cứ đau râm ran, càng về đêm bệnh càng thêm nặng.
Tắc Kè Bông hoảng loạn đi vòng vòng trong buồng ngủ tìm giải pháp khắc phục, cả bác sĩ cũng được mời tới, nhưng ông ta chỉ kê vài toa thuốc uống, một ít cao dán, sau đó đi luôn. Từ đó đến nay đã được 3 ngày Bánh Đậu Ngọt sống trong đau đớn.
Cái tính từ “đau đớn” dùng ở đây rõ ràng là nói quá. Bởi vì trong căn phòng kín chẳng hề nghe thấy một tiếng kêu la nào. Em gái tôi bản tính quật cường, tuy nó đau nhức vẫn chỉ rên rỉ trong cuống họng. Mà tôi quan sát thấy cảm giác của em giống cái tình cảnh “kiến bò dưới da” hơn là đau nhức thấu xương, cho nên chuyện nó cứ nằm co quắp thoi thóp thở cũng là phản ứng dễ hiểu.
Bác gái tôi và mấy bà hàng xóm thấy cảnh này kinh dị la lên “hắn trúng bùa, trúng ngải đó mi! Nấu nước lá xông, bằng không thì chết.”
Vậy là, có bệnh thì vái tứ phương, tôi đành phó mặc cho bác gái và Hạnh Nhi lo việc nấu nước xông và tắm cho Bánh Đậu, bản thân mình tìm cách liên lạc với Nước Mắm Nhĩ và vài người anh em có kiến thức.
Đêm đầu tiên không liên lạc được với ai, trong lòng dấy lên bao phiền muộn.
Đêm hôm đó em gái tôi nằm sấp trên giường để bác gái cạo trứng gà, đây là một cách thức kiểm tra bùa ngải theo dân gian. Khi tôi bước vào thấy bác gái không ngừng lầm rầm chi đó. Tôi cố lắng tai nghe, thì ra đang chửi rủa cái người đã ếm bùa lên người em tôi.
Thấy tôi bước vào, bác gái chìa quả trứng về phía tôi nói “đây nì, mi coi, lòng trong đen thui.”
Thấy lòng đỏ hiện màu đen tức là bị ngải. Da mặt tôi tái hết cả lại.
Bùa ngải ư? Lẽ nào chừng đó rắc rối còn chưa đủ?
Tôi không thể tin được, trong mơ cũng không tin được có ngày mình lại đối mặt với hiểm họa về ma quỷ tâm linh. Chắc chắn đây là chiêu bài sau cùng của mụ Lý dành cho em gái tôi.
Buổi tối hôm đó ruột gan tôi quặn thắt, đưa mắt nhìn nhan sắc nhợt nhạt của Bánh Đậu Ngọt sau khi qua “liệu trình” thứ nhất. Con bé quấn khăn trắng bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt thất thần. Bác tôi bước ngay theo sau, tuy già nhưng vẫn còn khỏe chán. Bác gái nhìn tôi châm chọc:
“Ta chà thuốc lên người hắn, chà tới chỗ mô, da dẻ trắng ngần chỗ nứ, mịn màng lắm. Chu cha ta nói, mi mắm dố được con bé ni ngon kinh?”
Tôi bối rối không biết đáp sao, đành chối: “Em gái con đó. Bác đừng hiểu lầm.”
“Hiểu lầm con khỉ! Mới khi nãy ta hỏi hắn, hắn gật đầu kìa.”
“Gật đầu gì? Bác đã hỏi nó chuyện gì?”
“Hứ! Thui kệ cha mi, ta lên cạo trứng gà tiếp cho hắn.”
Còn đang tần ngần thắc mắc câu nói đầy ẩn ý vừa rồi, đột nhiên thấy mái đầu búp bê lù lù từ trong nhà tắm bước ra dội xô nước to tổ chảng, nghe “ào” 1 cái bắn hết cả lên quần tôi.
“Ôi mẹ ơi, ai bảo anh đứng đây. Vừa nãy chà thuốc lên người anh có thấy không, eo ơi, phòng tắm bây giờ dính toàn dịch màu xanh, kinh lắm! Tại em gái anh đấy, còn bắt em dọn dẹp. Lúc nào cũng là em thôi.”
Cô nàng mắng 1 lèo rồi lại lom khom trở vô xả nước tiếp tục chà phòng tắm. Kể cũng tội Hạnh Nhi thật. Nhưng mặc kệ, làm việc nhà cho quen, không thể cứ nuông chiều nàng này mãi được.
Dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy, Hạnh Nhi nằm ườn ngoài phản gỗ xem tivi, còn tôi đứng lấp ló ở cửa buồng nhìn bác gái cạo gió cho Bánh Đậu. Bác gái tôi làm rất kỹ, tôi có thể yên tâm giao trọng trách này cho bác ấy. Mà hình như những lá cây thuốc cũng có nhiều tác dụng. Khi tôi tiến vào giường hôn khẽ lên mái tóc em, con bé mở mắt nhìn tôi nói được mấy chữ “khá hơn rồi” đoạn ngủ thiếp đi. Thôi thì đành vậy, miễn sao ăn được ngủ được, tất có sức khỏe chống chọi căn bệnh quái ác này thôi.
Trời về khuya thật khuya, vầng trăng treo trên cao tít, bốn bề yên ắng đáng sợ, thi thoảng trong đêm đen vọng lên tiếng cú rúc len lỏi, rồi tiếng chó sủa đứt đoạn mãi tận xóm bên. Tôi ngồi trên giường ngủ của các cô nàng tính ra đã được 3 tiếng đồng hồ, vừa ngồi vừa luôn tay xoa bóp tay chân cho em gái.
Cái tay tôi hình như nắn bóp, sờ mó phụ nữ thành quen, cho nên khéo léo có nghề, tôi mà xoa bóp thì y như rằng Bánh Đậu rất thoải mái. Con bé cảm thấy bệnh tình thuyên giảm mỗi khi có tôi bên cạnh, cho nên người làm anh này lúc nào cũng túc trực bên em.
Nhìn kim đồng hồ miệt mài quay, tôi vẫn ở nơi đó yên tĩnh giúp em gái làm dịu cơn đau. Cứ mỗi khi tay tôi xoa đều trên các khớp, khuôn mặt con bé lại dãn ra thoải mái, xem ra trong giấc ngủ đã tiến vào trạng thái rất sâu. Tôi càng làm càng cảm thấy có động lực, cho rằng người anh này cuối cùng đã làm được gì đó cho cô em thân thương. Bây giờ Má Nuôi đã không còn, nếu tôi không bao bọc con bé thì nó biết sổng ra sao? Cho nên tôi cứ xoa, cứ xoa đều tay không biết mỏi mệt. Đến khi trời chập choạng sáng mới y nguyên tư thế mà thiếp đi.
Đến bữa ăn sáng, Hạnh Nhi dìu tôi dậy, cả người tê dại đi đứng thật khó khăn. Bác gái tôi hỏi: “Con bé đỡ chưa?”
Tôi đáp “đỡ nhiều rồi, mà hôm qua bác đã dùng những loại cây gì vậy??”
Bác gái tôi rất thích vừa nhai trầu vừa tám chuyện tầm phào ngày xưa. Tôi vừa hỏi câu đó bà ấy liền kể ra vanh vách những loại cây thuốc nam trên vườn được hái hôm qua. Tôi nghe xong lùng bùng lỗ tai, cái này không phải lĩnh vực của mình, đành chịu không nhớ nỗi.
Bác tôi kể xong đột nhiên hỏi: “Con bé em mi nớ, hắn có thù oán chi với ai mà bị họ ếm bùa rứa?”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131