Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 104

“Tìm được Bánh Đậu Ngọt rồi! Lần này đây tuyệt đối không để cho con bé biến mất!”

Tôi không có cơ hội được chăm sóc đến khi Bánh Đậu Ngọt trở thành thiếu nữ duyên dáng, không có cơ hội trông thấy con bé mặc áo dài nữ sinh, cũng không có cơ hội chứng kiến ngày đầu tiên nó đi làm. Khi gặp lại con bé đã là chuyện của rất lâu về sau, đến nỗi tôi suýt nữa không nhận ra Bánh Đậu Ngọt.

Bánh Đậu Ngọt của hiện tại không còn chút nào giống với trong ký ức 10 năm của tôi. Bây giờ tôi nên gọi con bé là Bánh Đậu Ngọt hay Geisha đây?

Kể cũng lạ, khi Bánh Đậu Ngọt đeo mặt nạ tôi vẫn có thể trông thấy rõ đôi mắt và đôi môi nhưng lại không có nhận thức rõ rệt. Đến khi chiếc mặt nạ được gỡ bỏ tôi mới bàng hoàng thảng thốt vì vùng chữ ‘T’ phơi bày rõ ràng. Đôi mắt đó, chân mày và làn môi kia, quen thuộc vô cùng. Cả khuôn mặt không quá giống Má Nuôi nhưng đủ kéo tôi trầm luân vào dĩ vãng.

5 năm về trước, Bánh Đậu Ngọt lọt vào tay Lee Phong Lưu sau khi ông ta hại Má Nuôi. Đối diện đứa con rơi của người mình yêu thương, rốt cuộc ông trùm khu đèn đỏ không giữ nổi bình tĩnh, vậy nên làm ra loại chuyện của cầm thú. Cuồi cùng còn ép Bánh Đậu Ngọt vào con đường dơ bẩn nhất. Tắc Kè Bông tôi ở trong nghề này bao nhiêu năm, tưởng như đã chai sạn cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy đứa em gái thân thương nhất cũng rơi vào nghiệp này, bỗng dưng trong lòng đau đớn vụn vỡ.

Chuyện gì xảy ra với tôi thế này, đây là nghiệp chướng của gia đình tôi ư!?

Dường như trong chốn u minh có 1 bàn tay âm thầm sắp đặt tất cả. Dường như Má Nuôi đã làm chuyện gì đắc tội với bàn tay ấy, để giờ đây anh em tôi phải đi vào con đường gian truân nhất. Số phận thật trêu ngươi.

Bây giờ tôi đã rõ vì cớ gì Geisha luôn luôn đeo mặt nạ. Hóa ra Lý Ma Ma kị nhìn mặt đứa cháu gái vì cảm thấy tội lỗi chứ thực ra chẳng phải do mê tín dị đoan gì xấc. Cái gì mà “hồng nhan họa thủy, gái quá đẹp phải che kín mặt” thật đáng chê cười. Lý Ma Ma không muốn hàng ngày đối mặt Geisha – đứa cháu ruột của mình đó thôi.

Còn Lee Phong Lưu? Geisha ít nhiều có vài nét giống Má Nuôi, Lee cảm thấy tội lỗi nếu cứ nhìn mãi khuôn mặt của người xưa vậy nên ngay từ đầu Geisha đã định phải che kín mặt. Chuyện này dần trở thành quy luật. Dần dà chẳng mấy ai biết mặt Geisha, gây ra biết bao hệ lụy.

Tôi dám chắc Trang Trắng đã từng trông thấy Geisha, nhưng ở khoảng cách xa và con bé luôn đeo mặt nạ nên cô ả chẳng thể nhận ra đứa bé năm nào chính mình đem về Làng Cung Nữ. Chỉ là ở nhà thổ trá hình này, xác suất Geisha chính là đứa bé năm xưa là rất lớn, Trang Trắng bèn hướng tôi tìm đến con bé khi Lý Ma Ma đãi ngộ tôi 1 đêm cùng Vương Phi. Cả Gái Hư nữa, Gái Hư dĩ nhiên không biết 100% sự thật nhưng trong đầu ít nhiều đã có dự cảm. Chỉ là chuyện này quá phức tạp, các cô không dám nói thẳng ra đó thôi.

Nhắc tới chiêu bài “ném đá chỉ đường” này càng không thể quên được công ơn của Nước Mẵm Nhĩ! Chẳng phải gã nắm rất rõ tình hình Làng Cung Nữ sao? Trước đây Nước Mắm Nhĩ luôn biết chút gì đó về Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt nhưng cạy miệng thế nào gã cũng không thèm hé răng. Có lý nào gã lại không biết Geisha chính là người tôi đang tìm kiếm chứ?

Có một sự thật như thế này, Nước Mắm Nhĩ nhiệt tình đề xuất để tôi gặp mặt Vương Phi tức là muốn ra tay nghĩa hiệp giúp tôi tìm ra đứa em bị thất lạc, nhưng hắn ta không thể bất trung với Làng Cung Nữ thành thử đành phải dùng phương thức ném đá chỉ đường. Việc còn lại hoàn toàn trông cậy ở tôi. Chỉ cần tôi lựa chọn sai 1 lần trong quá khứ, như vậy sẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại Bánh Đậu Ngọt.

Trong vụ việc này, Nước Mẵm Nhĩ là người có ơn lớn nhất đối với tôi.

Ơn của Nước Mắm Nhĩ trả sao cho hết đây!?

Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-nu-quay-bar-2/

Bánh Đậu Ngọt! Geisha! Em gái đáng thương của tôi. Vì cớ gì số phận đẩy em vào đây?

Tôi không biết phải làm thế nào hết, đứng cả nửa ngày trời đối diện em cũng không biết phải xử trí ra sao. Thực sự đầu óc đã đi vắng cả rồi.

Trong cuộc đời tôi xuất hiện toàn là biến số, những điều mà tôi không bao giờ ngờ đến lại xảy ra liên tục.

Tôi cảm thấy cuộc sống này quá bất bình thường. Liệu đã có ai trải qua những việc như vậy chưa? Liệu rằng đã có ai coi sự bất bình thường này là một món quà chưa?

Trong trường hơp không thể tránh khỏi thực tại tàn khốc, Tắc Kè Bông tôi đành phải lựa chọn đối mặt mà thôi.

Rồi tôi lại nghĩ, lại chiêm nghiệm, nhiều năm về trước tôi đã có 1 quá khứ sóng gió, lăn lộn. Và rồi đột nhiên Má Nuôi từ đâu xuất hiện.

Má xuất hiện chính là vì đang mang thai Bánh Đậu Ngọt.

Có nhiều khi tôi tự hỏi chính mình, nếu ngày đó tôi không nằm trong sự ghẻ lạnh của ba mẹ, không được Má Nuôi cưu mang thì có bao giờ gặp được Lee Phong Lưu hay không? Và nếu ngày đó tôi không tự mâu thuẫn với bản thân mình thì đã không tìm đến Lee Phong Lưu, không làm việc cho hắn. Nhưng nếu tôi không lựa chọn con đường trở thành bố mì, liệu tôi có được như ngày nay? Hay bây giờ đang lang thang ở đâu đó?

Không biết! Sự thật là sự thật. Người ta chỉ có thể chấp nhận và sống với sự thật mà không được phép nghi ngờ.

Trên đời này, 2 con người tôi thương nhớ nhất, giờ đây 1 người đã ra đi, 1 người quá hẩm hiu. Sự thật bắt tôi phải sống với nỗi dằn vặt suốt đời.

Hai khóe mắt tôi trào nước, không thể ngăn nổi dòng lệ chảy. Lúc đó bản thân hoàn toàn lạc lối, tôi không biết phải ứng xử thế nào cả, chỉ biết ôm cứng lấy Geisha, miệng lầm bầm khấn những câu “anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Con bé đứng im không đáp lời, chỉ cầm lấy chiếc khăn tay khẽ lau mặt cho tôi. Lúc này trông nó giống Bánh Đậu Ngọt làm sao, chỉ khác là không hề nói 1 lời!

Tôi ôm cứng Geisha trong lòng, vòng tay ghì chặt dải vòng eo thon, khuôn mặt nó thoáng nét ửng hồng, nhịp hô hấp chậm hẳn lại. Tôi nghe thấy tim đối phương đập loạn nhịp. Tuy vậy, con bé vẫn không có phản ứng, cứ ngây dại như vậy lau má cho tôi.

Tôi tức giận! Tôi ấm ức! Tôi thù hận! Tất cả cảm xúc đau đớn nhất trên đời trong vòng 1 ngày tập trung đầy đủ trên người tôi. Mỉa mai thay tôi đã từng “xiêu lòng” trước vương phi này. Mỉa mai hơn nữa, nàng ta là em gái tôi!

Anh em tôi đã xa cách nhau những 10 mùa xuân. Cho dù đến cuối đời tôi cũng chẳng thể nào đền bù đủ cho em gái. Trong đầu tôi bỗng hiện lên những khung cảnh chạy xuyên suốt 10 năm vừa qua. Quãng thời gian này hẳn là khó khăn nhất trong cuộc đời con bé, để lại vết đau đến cuối đời khiến tâm tính con bé thay đổi hoàn toàn. Đặc biệt là biến cố đối với Má Nuôi 5 năm về trước, rõ ràng chuyện xảy ra năm đó trực tiếp tác động mạnh đến tâm hồn mỏng manh của đứa bé 14 tuổi.

Cảnh sắc dần dần đổi thay, hết hè lại sang thu, hoa tàn hoa nở lại tàn, trong tích tắc ngày tháng qua mau.

Cả buổi chiều anh em tôi lẳng lặng bên nhau, không một câu trao đổi.

Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-nu-quay-bar-2/

Đã tới tháng bảy rồi ư? Mưa ngâu giăng trời heo hắt lạnh.

Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-nu-quay-bar-2/

Những ngày tháng kế tiếp sống trong Làng Cung Nữ, tâm trạng tôi lại trở về thấp thỏm lo âu hệt như ngày đầu tiên đặt chân đến đây. Cánh cửa dẫn vào khu Nghìn Lẻ Một Đêm được tôi lượn qua lượn lại không dưới vài chục lần. Tôi cứ hết đi rồi lại đứng, hết vòng ra rồi lại vòng vô, đầu bâng khuâng ngẩng nhìn căn phòng số 7.

Tôi và em gái chỉ cách nhau vài chục mét, nhưng thật ra xa xôi lắm. Nhất là trong thời điểm hiện nay khoảng cách đó lại càng dài thêm.

Thấy tôi cứ đi ra đi vào khu nhà lớn, Nước Mắm Nhĩ tiến lại ân cần hỏi hai. Tôi cảm kích ơn cứu mạng của gã, nên đáp lại hết sức nhiệt tình bất chấp mối thù hận đang dâng lên trong lòng.

Cái khu nhà khốn nạn này! Tôi căm hận Làng Cung Nữ đến tận xương tủy. Tôi ghét cay ghét đắng từng gờ tường, từng tấm rèm hoa ở đây.

Nước Mắm Nhĩ tinh ý nhận ra tâm trạng tôi không được vui bèn vờ vịt hỏi: “Ủa? Gần đây nghe nói có dịch đau mắt. Bộ Tắc Kè cũng đang bị hả?”

Tôi lắc lắc đầu ra vẻ không hiểu ý gã.

Nước Mẵm Nhĩ bèn ý nhị nói “vậy mau đi rửa mặt đi. Ánh mắt đó mà để bà chủ thấy thì phiền lắm.”

Tôi giật mình, ngó nhìn khuôn mặt gã. Lúc này hình tượng gã trông mới to lớn làm sao. Chẳng hề giống với trước đây – lúc nào cũng xuề xòa đồng bóng.

Nước Mắm Nhĩ nói câu vừa rồi chính là để cảnh tỉnh tôi phải ổn định tâm trạng, chớ nên vì thù oán nhất thời mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn. Tôi giật mình ngẫm nghĩ, may mà mấy ngày nay Lý Ma Ma vắng mặt ở đây, bằng không, nếu tôi mà gặp bà ta chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Mà nhắc mới nhớ, dạo gần đây con mụ Già Làng thường xuyên đi vắng. Thi thoảng mới thấy mụ xuất hiện dùng bữa tối với cả nhà, khi xuất hiện cũng chẳng hỏi han gì chuyện kinh doanh lỗ lãi. Tôi biết bà ta đã tạm thời chuyển giao quyền lực cho Nước Mắm Nhĩ, nhưng cứ bỏ mặc không nói lời nào xem ra cũng không hợp với phong cách quản lý của mụ.

Nhưng mặc kệ chuyện gì đang diễn ra, thực tế là tôi hiện đang được thơm lây. Từ ngày Nước Mắm Nhĩ nắm quyền trong tay, tôi mặc sức theo hắn ta làm vương làm tướng. Tôi và Mắm quản lý nhân viên và tiếp khách vô cùng ăn rơ. Giang hồ kháo nhau, Tắc Kè và Mắm Nhĩ là 1 cặp bài trùng. Nhờ gã, tôi có diễm phúc gặp mặt biết bao chân dài nổi tiếng đang “làm hợp đồng” tại đây. Có bước vào Làng Cung Nữ mới biết, đằng sau ánh hào quang là một thế giới rất khác.

À, tiện đây cũng than thở luôn, từ ngày biết được tung tích Bánh Đậu Ngọt không hiểu sao mọi triết lý về mại dâm trong tôi đổ sập hẳn. Mọi lý luận tôi xây dựng suốt nhiều năm qua bỗng chốc chắp cánh bay mất chỉ trong 1 đêm. Từ lúc nhìn thấy Bánh Đậu Ngọt, tâm hồn tôi treo ngược cành cây.

Bây giờ tôi đang tự mâu thuẫn với chính mình. Tất cả những gì tôi làm thời gian qua là đúng hay sai? Môi giới mại dâm là đúng hay sai? Phải chăng tôi đã bị quả báo rồi ư? Phải chăng ông trời muốn tôi trả giá cho những việc làm trong quá khứ?

Bây giờ Má Nuôi đã mất, tôi chính là người chịu trách nhiệm với em gái. Tôi sẽ nuôi em gái cả đời, tôi phải đem đến cho nó cuộc sống hạnh phúc nhất. Nhưng, tôi biết nuôi con bé bằng gì đây? Bằng đồng tiền kiếm được nhờ mại dâm sao? Có lẽ, con đường vinh hoa của bố mì Tắc Kè Bông đến đây là chấm hết.

Tôi phải thoát khỏi tình trạng này thôi! Tôi phải đưa Bánh Đậu Ngọt rời khỏi đây ngay thôi! Tôi chỉ biết không thể để em gái mình tiếp tục ở lại cái ổ chó này nữa. Nhất định phải trốn thôi! Mục đích của Tắc Kè Bông đã đạt được rồi, tôi không ham hố cái thứ vinh hoa phú quý chó chết của Làng Cung Nữ, vậy nên mấy ngày tiếp theo đó nhanh chóng bắt tay vào kế hoạch đào thoát đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Tôi dự định đem theo Geisha trà trộn vào đám gái bị thôi việc đợt này.

Cứ 4 tháng một lần, Làng Cung Nữ lại tiến hành thanh lọc nhân viên. Mấy chuyện nhỏ nhặt này đều do tôi trực tiếp chỉ đạo, cho nên xác suất rủi ro rất thấp. Cái chính là làm sao qua mặt Nước Mắm Nhĩ và Lý Ma Ma, bởi vì không thể đưa Vương Phi đang ngồi phòng số 7 đi nơi khác được.

Điểm may mắn nhất trong trường hợp này là gương mặt Geisha. May mà ngoài tôi và 2 người cầm quyền kia, chẳng có ai biết Geisha trông ra làm sao.

Bộ óc kỳ tài của tôi dự trù thật tỉ mỉ. Sau khi đã vạch ra kế hoạch tạm thời rồi, tôi đồng thời làm 2 việc chính đó là thu dọn 1 ít vật dụng quan trọng và làm báo cáo chuyển nhượng 6 Cung Nữ mới cho một cơ sở hạng sang của người nhà Lý Ma Ma. Chờ đến khi bản báo cáo này được gã quản gia phê duyệt rồi, liền có thể liều mạng một phen.

Tôi ráng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Lee Phong Lưu có thể nhẫn nại mấy năm trời bên cạnh Lý Ma Ma thì Tắc Kè Bông này cũng có thể.

Có điều, như tôi đã nói, cuộc đời Tắc Kè Bông chứa đầy những biến số.

Tôi mãi mãi không ngờ đến được, người đàn bà quyền lực trước nay chưa từng quan tâm đến ai, lại đột nhiên gõ cửa phòng tôi với một nụ cười ngọt ứa nước.

Đó là 1 đêm thu tối mịt, không trăng.

Giữa trời gió to, Lý Ma Ma khoác nhẹ chiếc áo lông thú, khoanh tay đứng đợi tôi trước cửa phòng. Mụ đến lặng lẽ như 1 cơn sóng ngầm giữa đêm khuya, khiến tôi giật mình bật ngửa. Những lần trước đây mụ đi đến đâu cũng có tiền hô hậu ủng, chỉ riêng đêm nay một thân một mình đứng trước cửa phòng tôi.

“Cậu em đang làm gì trong đó mà lâu vậy?” – Mụ Lý là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

“À à, tại vì bất ngờ quá. Bà chủ vào phòng chơi!”

Cuối cùng Tắc Kè Bông cũng lấy lại phong độ, nồng nhiệt đón tiếp khách không mời mà đến.

Thú thật mà nói thì tôi hơi giật mình rồi, bởi vì con mụ Lý không bao giờ rảnh rỗi đến thăm ai hay tám chuyện với ai cả. Chí ít thì không thể làm chuyện đó với tôi.

Và dĩ nhiên tôi đoán đúng, khi tôi rót nước mời mụ. Mụ đón lấy tách nước từ tôi, đi thẳng vào mục đích chính.

“Tắc Kè chơi thân với Gái Hư, Lão Tướng và cả Lee Phong Lưu nữa, chắc cũng là dân nhậu thứ thiệt?” – Nói rồi tay phải mò vào trong túi áo ngoài lấy ra 1 chiếc li nhỏ màu xanh ngọc.

Tôi lại bị bất ngờ đợt hai! Chiếc li này tôi vừa nhìn liền nhận ra ngay. Giống loại li phỉ thúy ở nhà Lee Phong Lưu, hắn ta có 1 cặp giống như thế này.

Tôi vừa kinh ngạc thốt ra khỏi miệng, Lý Ma Ma nổi nóng mắng chửi luôn:

“Thằng khốn đó đoạt từ tay Lý chứ ở đâu ra. Mẹ kiếp, tức nổ cặp mắt mà.”

Rồi mụ thở dài, cái lưỡi uốn lượn liên tục: “Chắc Tắc Kè cũng biết, thực ra Nương từng có qua lại với Lee Phong Lưu. Haiz, bây giờ ngẫm lại ê chề lắm, lúc đó Nương còn trẻ người non dạ, suy nghĩ bồng bột người lớn 2 nhà thì quan hệ thân thiết với nhau, mọi chuyện tiến triển tốt đẹp, nào có ngờ đâu…”

Con mụ già này không biết tôi đã rành tình huống về mụ nên ráng sức ‘mị dân’ bằng chuyện cổ tích đêm khuya cho tôi nghe. Càng nghe càng ứa lá gan, giọng điệu mụ ưỡn ẹo chẳng khác cái đêm chung chăn gối với Hoàng Tử là bao. Nếu tôi không sớm biết mưu đồ của con đĩ già này, chắc đã vào hùa với mụ từ lâu. Miệng tôi thành kính mà trong lòng chỉ muốn vả lật mặt mụ tại chỗ.

Lý Ma Ma xoay xoay chiếc li quý 1 chặp, kể đến đoạn “bán tống bán tháo đồ cổ trong nhà để giúp người tình, không ngờ về sau lại bị hắn đâm 1 dao sau lưng.” Liền dừng lại. Ngưng đọng giây lát, hỏi tôi:

“Ở chỗ Tắc Kè có rượu không?”

Tôi bèn lấy chai rượu vang trong túi xách đặt lên bàn nói “vừa hay hôm trước có ông khách biếu.”

Lý Ma Ma rót rượu vào chiếc li xanh ngọc, tay uyển chuyển lắc, chẳng mấy chốc rượu đã hóa thành thể nóng. Mụ già Làng tủm tỉm cười “thấy không? Hàng Tàu cái nào cũng dởm, chỉ có đồ cổ là xịn thôi.”

Mụ đưa li rượu đến cho tôi, miệng nói mấy câu chua chát: “Hôm nay ta mời cậu em li này, vì mình có chung kẻ thù, chung mục tiêu.”

Rượu vào miệng tôi đắng ngắt, cả hơi nóng cũng chẳng làm tôi ấm hơn.

Uống xong li rượu đầu, mụ Lý đột nhiên mỉm cười, nụ cười của mụ quyến rũ mê người, nồng nàn hơn cả men say:

“Tắc Kè thích rượu thì đúng y bài, chơi với nhà Lý là đúng 1 tụ đẹp đội hình luôn. Có Nương ở đây, cậu em sẽ sớm thành đại gia rượu thôi. Hà hà, chẳng là thế này, Nương có quen một ông thầy chuyên nghề ủ rượu nổi tiếng nhất Việt Nam. Cách đây không lâu có hẹn với lão rằng sẽ lên nhà lão ăn nhậu 1 bữa thả ga, đến hôm đó nhất định cậu em phải đi với Nương. Lão ở trên Lạng Sơn, muốn rượu gì cũng có. Uống, uống thêm 1 li nào.”

Mụ nói đến đây, tôi như người mê bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Bậc thầy ủ rượu? Gã nấu rượu? Là cái người mà mụ tính gả Trang Trắng cho đó sao?

Thì ra mục đích của mụ buổi tối hôm nay là muốn dẫn dụ tôi đi gặp người đàn ông đó. Ái chà chà, trong vụ này có âm mưu gì đây?

Tôi chưa kịp đáp lại câu nào thì mụ Lý đã lên tiếng trước: “Này, rượu đây thế còn mồi đâu?”

Trong tủ lạnh còn 1 ít đồ nhắm cách đây mấy hôm tôi mới dùng để xã giao với Nước Mắm Nhĩ, bấy giờ tiếp tục lấy ra phục vụ công tác chiêu đãi bà chủ.

Thể loại