“Alo, Tắc Kè. Sao chú em không nói gi với anh vậy? Ôi trời không ngờ đó nghe, chúc mừng chúc mừng!”
“Ủa anh Long, chuyện gì vậy? Anh gọi em để hỏi về Lee Phong Lưu hả?”
“Đúng rồi! Ê, cái tay bắc kỳ đó lai lịch ra sao vậy? Nghe nói Tắc Kè Bông mày mà còn là đệ tử của hắn hả?”
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-nu-quay-bar-2/
Điện thoại của Tắc Kè Bông tôi từ ngày ăn nên làm ra với đám gái bắc liên tục đổ chuông, các cuộc hẹn thâu đêm suốt sáng diễn ra liên miên từ ngày này qua ngày khác, mục đích chính là hỏi thăm về Lee Phong Lưu.
Người trẻ cũng Lee Phong Lưu, người già cũng Lee Phong Lưu, đàn ông phụ nữ đều nhắc tới Lee Phong Lưu, vô hình trung cả miền nam sôi sục vì ông trùm miền bắc Lee Phong Lưu.
Ví như người đàn ông đang gọi cho tôi đây, anh ta vốn là chủ nhà thổ có tiếng ở miền tây, đại gia buôn gái lớn tại miền nam. Đây có thể coi như là 1 trong những ông lớn đứng sau lưng tôi. Tuy nhiên, trước đây hiếm khi nào anh ta chủ động gọi điện cho tôi. Không ngờ đến nay lại bị động tĩnh của Lee Phong Lưu thu hút. Hiện Long Thiếu Gia này đang liên tục ngõ ý muốn liên lạc với Thầy để bàn chuyện làm ăn.
Biết tỏng ý định của anh ta nên tôi nói luôn 1 lèo:
“Số điện thoại cần thiết em sẽ gửi cho anh ngay. Qua hết tháng 2 này tức là sau mùng 10 tết Thầy sẽ tổ chức cuộc gặp mặt nho nhỏ gọi là giao lưu 2 miền nam bắc, nếu anh và ông lớn nào đó muốn tham gia thì cứ gọi cho em.”
Câu này tôi đọc hoài thành quen, cả ngày nói cả chục lần không hề vấp.
Lại nói người Thầy đáng kính của tôi dự trù thật xuất sắc, hắn đã tính đến trường hợp các tay chơi và bố mì trong nam sẽ tìm cách lân la tiếp cận mình, vậy nên đặt con bài chiến lược là Tắc Kè Bông tôi đây thay Thầy quảng bá hình tượng gái bắc.
Đã vậy lại còn khôn khéo biến tôi thành phông nền để hắn nổi bật lên chính giữa, vì là Thầy của Tắc kè Bông nổi tiếng.
Trước nay trong nam vốn không rành về Lee Phong Lưu, dĩ nhiên cũng hiếm người biết tôi có quan hệ với hắn. Vậy mà chỉ sau vài tuần dẫn gái vào nam, coi như toàn bộ anh em chiến hữu đều đã biết trọn vẹn thông tin. Những người hâm mộ Tắc Kè Bông cũng không tránh khỏi bàng hoàng xúc động.
Tôi dự tính, sau cuộc họp 3 miền sắp tới đây, cái tên Lee Phong Lưu sẽ vang dội khắp đất nước, đúng như mong ước của gã 10 năm về trước.
Than ôi, cuộc đời này!!!
Tôi từng cho rằng mình rất thông minh, rằng mình đã có thể xử lý mọi chuyện nhưng khi gặp sóng gió vẫn không tránh khỏi vấp ngã.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/yeu-nu-quay-bar-2/
Chuyện phiền phức chưa dừng lại ở đó, tham vọng của Thầy làm tôi chướng mắt bẩn tai nhưng chưa thật sự làm cho tôi đau lòng, chuyện đau lòng nhất tôi phải chịu đó là vẫn chưa biết tung tích mẹ con Má Nuôi.
Lão Tướng liên tục điện vào thông báo tình hình mới, cứ như vậy cả tháng trời trôi qua dài đằng đẵng vẫn chưa thu được chút tin tức nào.
Ngày từ nhà Thầy trở về, cả tôi và tướng đều cho rằng có thể Má Nuôi đang ở đâu đó trong biệt thư rộng rãi của hắn.
Nhưng tin tức từ nằm vùng của Tướng thu về báo rằng không có người phụ nữ nào như tôi mô tả. Lee Phong Lưu cũng không có phòng bí mật hay bắt giữ trái phép người nào trong nhà.
Trong quá trình đào tung từng ngóc ngách này, nằm vùng của Tướng cũng thu hoạch được chút tin tức lý thú rằng, cách đây khoảng chừng 4 đến 5 năm từng có 1 người phụ nữ xinh đẹp và 1 đứa bé gái làm khách ở nhà Thầy khoảng thời gian dài. Có điều, kỳ lạ là, chẳng mấy khi kẻ ăn người ở được giáp mặt 2 người họ. Mãi về sau mới nhìn thấy Lee Phong Lưu dẫn theo đứa bé gái đi đâu không rõ. Về sau này không còn ai nhìn thấy 2 mẹ con kỳ lạ đó nữa.
Như vậy, với những chứng cứ trên tôi đồ rằng, mẹ con Má Nuôi đã được Lee Phong Lưu đón về nhà hắn. Nhưng tôi vẫn chưa xác định được, Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt ở Làng Cung Nữ trước hay là ở nhà Lee Phong Lưu trước? Điểm này xem ra khó tìm được chứng cứ xác thực, chỉ có thể tiếp tục mò kim đáy bể mà thôi. Dù sao, Tắc Kè Bông này cũng may mắn hơn người nhờ có những người thân, bạn bè luôn hết lòng giúp sức.
Ngày cận tết tôi nén lòng dặn dò Tướng: “Biết mày là anh em liền tay liền chân rồi, nhưng tao vẫn phải cảm ơn mày. Cảm ơn mày nhiều lắm Tướng! Tết đến rồi, nhớ chăm sóc vợ mày cho tốt. Sau tết tao sẽ trở về hà nội cùng mày tìm cho ra Má Nuôi thì thôi. Dù cho tao phải trở mặt với Thầy cũng phải làm. Chúc mừng năm mới!”
Ngày tết không biết đối với dân làm ăn kinh doanh ra sao, nhưng riêng gia đình Tắc Kè Bông sắm mâm tất niên rất hoành tráng, tất cả do 1 tay tôi đạo diễn. Chúng tôi nấu 10 mâm. Bàn thờ ông địa, ông thần tài, quét tước gọn gàng đâu ra đấy bài bản lắm.
Năm nào tôi cũng khấn cầu cho gia cảnh bình an, mẹ con Má Nuôi ở nơi xa sống tốt, công việc làm ăn thuận lợi, các cô em hết thảy được phúc. Năm nay tôi khấn thêm cho công cuộc tìm kiếm người xưa sớm thành công tốt đẹp.
Năm nào cũng có vài cô em út đến phụ tôi 1 tay. Năm nay có thêm người mới là Hạnh Nhi và Gái Hư, nhưng người cũ thiếu vắng khá nhiều.
Đêm 30 các người đẹp tụ tập ở nhà tôi dùng bữa tất niên cuối năm, đếm đi đếm lại vẫn thấy thiếu sót, thiếu nhiều quá.
Na Cộng Hòa lấy làm kỳ nói “bọn nó về quê cả rồi mà anh, đi từ sớm kia mà.”
Tôi ngẩn ra đáp “còn quê là mừng rồi, thôi mình vào ăn.”
Dịp cuối năm bề bộn công việc cả việc công lẫn việc tư khiến đầu óc tôi không thể nào tập trung như trước, cả đám em gái xin phép về quê mà cũng quên bẵng đi mất.
Tiệc tàn, tôi giành quyền rửa đống bát đĩa để mấy đứa em nuôi có thể về nhà cho kịp giờ giao thừa.
Giao thừa cứ thế lặng lẽ trôi qua, năm nào thời khắc này đối với tôi cũng yên ắng lạ.
Duy chỉ có năm nay vẫn còn 2 cô gái ở lại bên tôi, 2 cô gái như chó với mèo – Hạnh Nhi và Gái Hư.
Đêm Sài Gòn trời se se lạnh, ngoài đường tiếng người tiếng xe vẫn còn vọng vào trong căn phòng lầu 4. Ngoài kia, người ta vẫn đang ăn mừng giao thừa rất tất bật, đôi lứa ôm nhau chạy vù vù trên những chiếc xe phân khối lớn.
“Rửa bát gì chậm chạp thế? 1 h sáng rồi cha nội”.
Giọng nói nhàn nhạt bất chợt cất lên giữa bầu không khí cô đọng. Gái Hư luôn biết cách làm người khác giật mình.
“Chúc mừng năm mới, Gái Hư.”
Đây là thời khắc đầu tiên của năm mới, coi như gái hư đã xông đất nhà tôi năm nay.
Gái Hư vẫn một bộ dáng bất cần không thay đổi, tóc hung đỏ chẻ ngôi giữa, da trắng như tuyết, môi luôn tô đỏ. Cô nàng này có nét đẹp kiểu ma mị, nếu bỏ được cái tính khí đáng ghét trời sinh, dám cá cả khối đàn ông phải chết đứ đừ.
Nghĩ đến điều đó bất giác khóe miệng cứ cười tủm tỉm:
“Hạnh Nhi đâu? Tưởng 2 người đang đánh bài xem tivi?”
“Ôi dào, búp bê tình dục của anh ngủ khò khò rồi, đánh bài với cô ta chán chết.”
“Haha, cô lại thua bài cháy túi chứ gì, đừng tưởng dễ bắt nạt búp bê của tôi nhé.”
Gái Hư tức thì cãi: “Chẳng qua đợi cô ta suy tính lâu quá, tôi suốt ruột nên nhường quách cho xong.”
Trong số những cô gái thường tụ tập ở nhà tôi bài bạc dịp tết, Hạnh Nhi được tính là 1 trong những cao thủ hàng đầu.
Ngạc nhiên phải không? Đừng cho rằng thường ngày hạnh nhi ngu ngốc mà nhầm nhé. Thật ra cô nàng có 1 biệt tai đó là nhẩm bài rất giỏi, một khi quân bài nào hạ xuống chiếu bạc, nàng sẽ cố gắng ghi nhớ kỹ trong đầu. Dù sao, điều kiện tiên quyết để chiến thắng là bài của nàng thường lên rất đẹp nếu không muốn nói là hên quá mức quy định.
Trong dịp tết này tôi thường dẫn theo Thần Tài Hạnh Nhi tới gõ cửa từng nhà thách đấu. Búp bê thắng như chẻ tre, tiền thắng được sau mỗi ván đều cẩn thận nhét vào túi xách nhỏ đeo bên hông.
Càng ở gần Hạnh Nhi càng nhận thấy búp bê có nhiều nét đáng yêu không thể chối bỏ.
Chẳng hạn tiền tết kiếm được, nàng không chia cho tôi xu nào mà đem bỏ cả vào 1 nơi bí mật. Chìa khóa chỉ có độc nhất một chìa do nàng nắm giữ.
Tài năng đánh bạc của Hạnh Nhi thì khỏi phải bàn, chẳng qua việc nàng tính bài quá lâu khiến người đối diện cảm thấy phát nản. Đánh lâu mà thua thì cũng đành, đã rề rà lại còn thắng đậm bảo sao người khác không ức chế!?
Như chuyện với Gái Hư đây là một ví dụ, 2 người cứ thế chơi bài thật là tẻ nhạt. Chẳng mấy chốc gió thổi hiu hiu, ti vi rè rè, Búp Bê đã ngã lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Tắc Kè Bông và Gái Hư, một người bận bịu rửa chén, dọn dẹp bếp, 1 người tựa lưng vào tường đốt thuốc giết thời gian.
Điếu thuốc trên tay vừa cháy hết, Gái Hư cười khà khà nói “con mẹ nó, không biết bà Thắm làm thế nào nhai thuốc như phỉ được. Kể cũng là cái tài.”
Nghe Gái Hư nhắc tới Thắm Đĩ trong Gia Đình Đĩ Điếm tôi cũng thấy trong lòng vui vui, có lẽ đây là một trong những điểm chung hiếm hoi giữa tôi và ả.
Nghĩ tới mấy nhân vật kỳ cựu của Sài Gòn này, tôi bèn hứng thú hỏi: “Thắm đĩ vẫn chưa cai nghiện thuốc thành công à? Dạo này chắc cô nàng cũng bớt hung dữ đi 1 chút rồi.”
“Giờ người ta có người yêu rồi, thay đổi và hiền từ hẳn ra.”
Tôi cũng thở dài 1 tiếng đầy cảm khái: “Tình yêu đúng là có thứ sức mạnh thay đổi bản thân.” – Bất giác nói xong câu này lòng hướng về phương xa.
“À phải rồi Gái Hư, sao chưa bao giờ nghe nói về người yêu của cô? Nhìn mặt mũi cũng đâu đến nỗi nào.”
Tôi biết cô ả thay người tình như thay áo, có thời điểm mỗi ngày 1 người, có thời điểm vài anh 1 lúc nhưng tuyệt nhiên Gái chưa công nhận bất kỳ ai là người yêu của mình. Cũng như chưa từng nghiêm túc tình cảm với bất kỳ ai.
Để giải đáp nghi vấn kim cổ này, Gái Hư chỉ trả lời bằng chất giọng nhạt nhẽo nhất có thể:
“Chết rồi.”
“Sao???”
“Mấy thằng dám yêu tôi đều bị tôi hiếp đến chết cả rồi. Thế thì lấy ai làm người yêu chính thức được nữa. Hahaha”.
Cô ả buông 1 câu vô thưởng vô phạt rồi bật cười sảng khoái, xem chừng đó là việc thích thú lắm.
Cũng không biết lời này có mấy phần là thật. Nhưng với bản tính của ả, dám cá mấy anh chàng ngu ngốc kia không chết cũng thành tàn phế cho xem.
Còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ tới điều lý thú trên, bỗng nghe Gái Hư đi vào chủ đề nhạy cảm hơn, cô ả nhẹ nhàng hỏi:
“Anh ngoài mặt luôn xem tôi là bạn, nhưng trong thâm tâm không bao giờ xem trọng lời tôi nói, đúng không?”
Ả thốt lên những lời này, thật tôi không biết phải đáp lại ra làm sao. Những câu như thế này chỉ nên để trong lòng, ai lại nói ra như Gái bao giờ.
Dĩ nhiên tôi không bao giờ thừa nhận chuyện xấu, càng không ngu ngốc đi phủ định những gì Gái Hư đã nắm chắc. Vậy nên sau một hôi nhăn mày nhăn trán mới thận trọng đáp:
“Gái Hư nè, bởi vì lúc nào cô cũng đi trước tôi 1 bước, cô còn nhỏ mà đã lọc lỏi như vậy tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm lắm. Không riêng gì tôi mà bất kỳ ai cũng sẽ cảnh giác thôi.”
Gái Hư không tỏ rõ quan điểm chỉ điềm nhiên nói: “Thì anh cũng biết rồi đó, người ở thế chủ động là người làm chủ cuộc chơi.”
Ý của cô ả là sẽ không bao giờ nhường ai đi trước, chỉ có ả kiểm soát mọi chuyện chứ không bao giờ để ai nắm giữ đằng chuôi. Hay nói cách khác, ả không hại người ta thì thôi, đừng mong có ai chơi xấu ả.
Tiện bàn tới vấn đề này, chuyện nọ quàng chuyện kia, Gái Hư lại nói:
“Chắc nhiều khi anh cũng hận tôi vì tôi luôn đứng về phía Lee Phong Lưu gây trở ngại cho anh phải không?”
Lần này tôi lắc đầu: “Không phải, ngược lại mới đúng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nếu không có cô tôi đã không biết được tin tức gì về Má Nuôi, sẽ hối hận cả đời. Việc đương đầu với Lee Phong Lưu là dựa trên tính toán của cô nhưng đó là chuyện không tránh khỏi, đem so 2 việc này dĩ nhiên công lao lớn nhất phải thuộc về cô rồi.”
“Vậy à…”
Đây là một trong những lần hiếm hoi trông thấy Gái Hư biểu lộ sắc thái ngạc nhiên. Chỉ thấy giữa đôi lông mày ả giãn ra. Đôi mắt mang theo thứ ánh sáng mờ mịt nhìn ra phía xa. Chốc lát sau, từng câu từng chữ mới chầm chậm vang lên:
“Tôi nghĩ anh có 1 tình cảm với Má Nuôi thật là đẹp, Tắc Kè ạ.”
“Cô không nghĩ tôi là kẻ điên à?”
“Không, không hề”.
“Ừm, trên đời này phép màu vẫn còn xảy ra đối với những kẻ như tôi mà Gái Hư.”
Tôi toan nói “phép màu đó một phần cũng xuất phát nơi cô” – nhưng ngẫm lại thấy sến quá mức cho phép, đành thôi.
Lúc này cũng đã lau dọn bếp xong xuôi. Ngày mai, sáng mùng 1 thức dậy Hạnh Nhi sẽ hài lòng lắm đây.
Khi tôi tháo tạp dề treo lên cao nhìn sang phía Gái Hư thì thấy… ả đang cúi đầu.
Chính xác là cúi đầu để vân vê nếp áo!
Tôi không hiểu vì sao cô ả lại đột nhiên có hành động như vậy, nhưng đôi khi con người ta vẫn vô thức làm những điều kỳ lạ. Cũng chẳng có gì để quan tâm!
Còn đang tính rủ ả làm vài ngụm bia ngủ cho khỏe thì đã nghe tiếng Gái Hư cất lên:
“Tôi say rồi.”
“…”
Tôi đến ngớ ngẩn mất – cô ả không uống mà say?
Gái Hư ngập ngừng rồi nói thêm: “Đi ngủ thôi, hẹn anh sáng hôm sau. Tôi chờ tiền mừng tuổi à quên tiền lì xì của anh đấy.”
Cái cô này đúng là kỳ lạ, dạo gần đây thường xuyên kỳ lạ. Không hiểu đang suy tính điều chi trong đầu nữa?
Thế nhưng đứng ở cương vị một chàng trai, Tắc Kè Bông tôi lại thích kiểu hành vi này.
Chờ cho bóng lưng cô đi tới góc phòng, lúc này đây tôi mới ấm áp gọi:
“Gái Hư!”
Cô ả không hề dừng chân: “Chuyện gì? Phiền phức thế?”
“Tôi thay mặt Hạnh Nhi cảm ơn cô.”
“Hả?” Lần này thì Gái Hư đứng sững lại – “vừa nói gì? Có bệnh hả?”
“Thôi đừng vờ vịt nữa Gái, còn bày đặt giấu diếm đồng nghiệp làm chi? Chuyện Hạnh Nhi được phong verdet nếu không phải do Lee Phong Lưu trực tiếp truy phong thì chỉ còn cách thông qua tiến cử, mà ở miền bắc ai vừa đủ năng lực tiến cử, vừa kết thân với Hạnh Nhi đây? Còn ai ngoài cô?”
“Lạy bố! Con người anh rửa bát nhiều quá lú lẫn rồi. Gái này không có đủ năng lực đâu. Đều do Lee Phong Lưu muốn chọc tức anh nên làm ra đấy.”
“Kế li gián dĩ nhiên là chiêu ruột của Thầy tôi, nhưng Tắc Kè Bông này đâu đến nỗi quá ngu. Nếu không có cô tiết lộ, chắc chắn Lee chẳng ngờ Hạnh Nhi sống cùng tôi, cũng chưa chắc đã biết đến búp bê nữa kìa.”
Gái Hư xẳng giọng quát: “Anh bị dở người rồi.”
Cô ả đã nổi nóng như vậy thì tôi đây sao có thể không hiểu tâm ý ả? Thế là tôi cười cười nói:
“Được rồi. Coi như tắc kè bông chưa nói gì đi. Chúc ngủ ngon.”
Con người Gái Hư dở dở ương ương thật kỳ lạ, cô ta ghét nhất những ai dám đi guốc trong bụng ả. Phàm những chuyện Gái đã quyết định lẳng lặng làm thì tốt nhất đừng nên lật tẩy. Trong trường hợp này là một minh chứng! Gái Hư rủ lòng tốt giúp đỡ Hạnh Nhi, nhưng bản thân ả chỉ thích làm người xấu, vậy thì cứ để cho ả đóng vai phản diện đi.
Trước lúc leo lên ghế sofa ngủ, Gái Hư như thường lệ cởi bỏ hết quần áo. Cô ta có 1 thói quen bất di bất dịch là luôn luôn khỏa thân khi đi ngủ. Nàng ta thoát y nhanh gọn rồi lẹ làng rúc vào chăn nằm ấm ru. Lát sau hình như mới nhớ ra việc gì bèn lên tiếng nhận xét:
“Hạnh Nhi là Búp Bê Tình Dục, 4 chữ này dành cho danh hiệu verdet hợp lý lắm. Thật ra con bé cái gì cũng tốt mỗi tội hơi đần độn và làm biếng thôi. Hạnh Nhi có sắc, có tài (tài làm tình), thái độ dễ chịu, service tốt, thời gian thoải mái không ước thúc… trước nay chưa thấy ai phàn nàn gì. Chẳng qua không được verdet vì thiếu mối quan hệ. Làm điếm ở miền bắc mà không có ai đỡ đầu thì cầm chắc thất bại rồi. Tôi nhận thấy, bây giờ mới là thời đại của Búp Bê.”
Một khi Gái Hư đã ban ra đạo lý không thể chối bỏ đó, mọi chuyện tất chính xác và linh ứng. Nhưng chuyện này tạm thời gác lại đợi dịp sau hãy bàn đến.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131