Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 53

Tôi thấy thái độ vô tâm của A Nhất, thì không mấy chạnh lòng. Bởi xã hội mặt trái này, chuyện văn minh lịch sự là xa vời. Có thể cảm ơn hay không, thì cũng chưa hẳn quan trọng, nên tôi không giận hắn ta tí nào. Ngược lại tôi thấy A Nhất hình như đầy vẻ đau đớn sau trận đòn đó, vì thế tôi cũng lặng lẽ đi theo hắn ra sân sau của biệt thự.

Nhà của chú Bạch khá rộng lớn, nên lái xe sẽ ở căn phòng trong sân sau vườn nhà, tôi biết A Nhất có thể thay hình đổi dạng, nhưng sao chú Bạch cho hắn làm một chân quèn như vậy? Há chẳng phải là bạc đãi một kẻ, đã từng là đệ nhất chấp pháp đường như hắn sao? Thậm chí để cho người khác tự do đánh đập, mà A Nhất hắn nửa lời cũng không nói, không phản kháng để cam tâm chịu đòn, như một kẻ phế vật thực sự. Nếu không có vụ chui rúc, xem lén ở tầng hầm với Tiểu Yến, chắc tôi cũng không biết hắn từng là đệ nhất chấp pháp điện thật…

Nhưng vì sao cần ẩn thân? Vì sao lại trốn tránh tất cả, hắn là loại quân bài gì trong tay chú Bạch? Hoặc giả hắn bị phế bớt, hoặc hoàn toàn bộ võ lực đang có chăng? Đôi khi bọn Huyền Vũ cũng có thể làm nên chuyện lắm chứ? Nên tôi vừa nghĩ, vừa đi theo hắn đến tận chỗ gốc cây cuối vườn, thấy hắn ngồi xuống đó, để tự băng bó cho bản thân, thì tôi mải nghĩ… nên cứ ngây ra nhìn hắn làm thôi. Hắn xé cái áo đang mặc để tự băng bó, thì bỗng nhiên hắn chồm lên đẩy tôi ra…

– Vèo!

Một lưỡi dao lá lúa phi vọt ngang qua tôi và hắn, rõ ràng có ai đó nấp ở bụi cây sát tường biệt thự, đã muốn giết tôi trong lúc tôi còn đang ngáo ngơ nhìn. Nhưng chưa dừng ở đó thêm lưỡi dao nữa, từ phía bụi cây rậm rạp kia lao tiếp về phía tôi và hắn. Tôi nhìn thấy nhưng chẳng kịp phản kháng nổi, tốc độ dao quá nhanh mà tôi đâu phải võ lâm cao thủ như phim, tôi chỉ là thằng du côn ăn cắp vặt bình thường. Tôi chẳng kịp nghĩ gì hơn, chỉ trơ mắt mà chịu trận trong bàng hoàng, mà rõ ràng kẻ nào đó chắc chỉ muốn thịt tôi, chứ nếu muốn giết A Nhất, thì phải phi vào hắn ta chứ…

– Xoẹt… xoẹt… phập…

Lưỡi dao bị A Nhất đá văng đi lệch hướng, cắm vào thân cây lộc vừng cảnh cạnh tôi, chuyện xảy ra quá nhanh ngoài sức tưởng tượng. Để đá trúng được lưỡi dao, thì nghề của A Nhất hắn hẳn không tầm thường. Cái giày của hắn cũng bị lưỡi dao xé rách, nhưng may là giày da khá dày, nên chân hắn chỉ hơi rớm máu do vết cứa. Còn bụi cây chỉ rung lên nhè nhẹ, cái kẻ muốn thịt tôi chắc đã phắn rồi. Sự việc quá bất ngờ với tôi, trong khi tôi còn đang ngơ ra như con ngan đứng đó. Thì A Nhất đã rút con dao trên thân cây ra, lầm bầm hỏi tôi rằng:

– Mày có thù oán gì với Thiên Địa Hội à? Chúng nó tính thịt mày chắc mày cũng khó sồng rồi!

Á đù! Thế này là thế đéo nào chứ, mẹ tôi vừa chào mừng tôi ra nhập cái Thiên đia hội quái quỷ nào đó, thì giờ đã có người đến thịt tôi là sao? Thật sự mọi việc càng ngày càng khó hiểu, nên tôi lại càng muốn hỏi A Nhất:

– Làm… làm sao anh biết đó là Thiên Địa Hội…

– Con dao kiểu này chỉ có sát thủ Thiên Địa dùng thôi…

A Nhất thủng thẳng đáp lời tôi như vậy, tôi khá là bất ngờ nhưng vui vì hắn chịu mở miệng, nên tôi gạn hỏi tiếp:

– Thế làm sao anh biết… Thiên Địa Hội là ai? Ở đâu sao họ muốn giết tôi chứ, tôi đâu biết họ?

– Biết nhiều khó sống, mày nên để cái mồm đi chơi ít thôi, mà còn lo giữ cái mạng chó của mày…

Hắn trả lời tôi như vậy rồi im lặng, dù tôi hỏi thêm mấy câu nữa hắn cũng coi như điếc, tự mình chăm sóc vết thương của mình. Tôi thất vọng vì biết hỏi gì thêm thì hắn cũng không mở mồm, nên tôi đành bước đi vào nhà, thì hắn lại nói với theo:

– Cầm lấy!

Hắn nói và tung con dao cho tôi, tôi quay người bắt lấy nó và đút vào túi rồi vào nhà, tôi cũng hiểu rằng có hỏi hắn chẳng thèm mở miệng. Dù lý do gì nữa thì cũng rõ ràng là không thể moi được thêm gì hết từ hắn, nhưng hắn đưa tôi con dao hẳn là có hàm ý rồi. Vào đến nhà tôi nghĩ nát cả óc, cuối cùng thì A Nhất thực sự là ai… sao hắn phải nhịn nhục, và sao hắn lại ngầm giúp đỡ tôi.

Hình như hắn còn hiểu rất rõ về tôi, hơn là tôi hiểu về hắn. Bởi đám đệ của chú Bạch ít nhiều còn kính trọng tôi, một câu ” tổng tài ” hai câu là ” tổng tài “. Đây hắn ta ” mày, tao” với tôi luôn, thậm chí bình thường gặp tôi, hắn cũng giương pha lên soi tôi trừng trừng. Cũng đéo thèm chào hỏi tôi lấy một câu, dẫu có cả chú Bạch đứng bên chăng nữa. Hơn nữa Thiên Địa Hội là cái hội chó má gì? Sao họ lại muốn giết tôi, một thằng bù nhìn lom dom chứ? Hay là ly gián tôi với Thiên Địa Hội của mẹ tôi?

Nhớ con dao hắn tung cho tôi, tôi mở ra xem thì thấy quả nhiên có sự khác biệt, lưỡi dao lá lúa bằng thép tốt, mảnh và nhẹ ánh lên xanh biếc. Chuôi dao làm bằng thứ gỗ gì đó màu vàng nhạt, mùi rất thơm như trầm hương thoang thoảng. Giữa cán dao có khắc một hình tam giác, trong trổ một con rồng nhỏ. Con dao lá lúa chỉ dài chưa đến một gang tay nhưng rất bén, tôi tò mò đưa dao lên mũi ngửi kỹ mùi hương vương vất.

Thì tôi cảm nhận mùi hương đó, không hẳn là từ gỗ… Nước hoa… là nước hoa thì phải, mà mùi này tôi đã ngửi thấy đâu đó rồi mà không nhớ. Có vẻ mấy con dao này được giấu trong người, và chắc chắn hơn là trong người một đứa con gái, nên mới thơm tho vậy. Vậy sao nó muốn giết tôi chứ, và nhà chú Bạch đâu phải là chỗ dễ đột nhập…

Hay là chú Bạch chơi tôi, việc thằng A Nhất bị đánh, chỉ là một khổ nhục kế mà thôi. Để dụ tôi ra đằng sau mà thịt tôi? Tuy vậy giả thiết này không khả thi, vì muốn cho tôi chết chẳng phải quá dễ sao, việc gì chú Bạch phải điều tôi ra sau mà giết kiểu đó, nhưng cái kẻ giết tôi hẳn liên quan chú Bạch, hoặc hiểu rõ ngôi nhà này mới có thể ở đó.

Tôi lại rùng mình, nghĩ đến Tiểu Yến và con găng tơ Hàn Quốc Tiểu Mỹ ấy, vì sau một năm tôi trở lại, hai em ấy đã trở nên rất dửng dưng với tôi. Hay tôi về đây cản mũi kỳ đà, phá vỡ kế hoạch của họ đoạt Thanh Tử nên giết tôi? Có thể không? Khi mà tôi đã từng yêu đương với hai em ấy, cục diện ngày một khó hiểu và đau đầu…

Nhưng không thể không thử được, nên tranh thủ việc chú Bạch cho gọi tôi qua phòng đọc sách, tôi cầm cả con dao đi theo tính dò hỏi chú. Tôi vào phòng thấy chú Bạch đang ngồi ở cái bàn mọi khi, còn thằng A Nhất chắp tay sau đít đứng cạnh, mặt nó vẫn còn vết thâm của việc ăn đòn. Hắn hình như là một vệ sĩ thân tín của chú thì đúng hơn, có lẽ sau một năm què lê, què lết ở xó vườn ấy, tôi trở về đây, thì ngôi nhà này đã càng ngày, càng kỳ quái. Chú đăm chiêu nhìn tôi bảo:

– Thế nào con giai? Việc chuẩn bị thi đấu có tính toán gì chưa, sợ là không thắng nổi người những bên đó đâu…

– Dạ! Con cũng có để tâm thưa chú, nhưng mà hiện tại con chưa biết bắt đầu từ đâu… chú có thể cho con thêm thông tin được không ạ!

– Được! Đây cầm đi về đọc dần…

Rồi chú quay lại chỗ A Nhất hất hàm bảo hắn:

– Đưa mấy bộ hồ sơ về bọn sát thủ bên ứng thí của Tam đường cho cậu chủ…

– Dạ vâng thưa ông chủ!

A Nhất đáp và quay lại cái tủ sách sau lưng hắn lấy giấy tờ, khi hắn quay lại định đưa cho tôi, thì tôi cũng tính lấy con dao ra hỏi dò chú Bạch, thì A Nhất hắn thấy trước, liền khẽ lắc đầu với tôi. Rồi xô nhanh chú Bạch ngã xuống đất và nói:

– Ông chủ! Cẩn thận bên ngoài hình như có sát thủ dùng súng ngắm…

Tôi cũng không quá đầu đất, mà không biết dấu lại con dao theo ý hắn. Việc diễn ra rất nhanh có vẻ chú Bạch nhìn không ra, hơn nữa ở góc nhìn đó chỉ A Nhất là thấy, còn chú Bạch đang cúi xuống nhìn quyển sách. Dĩ nhiên chẳng có thằng đéo nào bên ngoài cả, nhưng tôi cũng cố phụ họa cho hắn rằng:

– Con cũng thấy ở phía cái nhà đối diện cửa sổ phòng chúng ta, nó có bất thường chú ạ… Thật may hình như chúng nó nhận ra té rồi…

– Hừ… Xem chừng bọn Kang Fe đó mất kiên nhẫn rồi chăng? Hoặc là Thiên Địa Hội có kẻ muốn tạo phản… nhỉ, ta cũng chủ quan khinh xuất không kéo rèm!

Trong lúc ngồi dậy, bất cẩn chú Bạch buột miệng nói ra, chắc do tình huống nguy hiểm bất ngờ quá, nên một bố già như chú mới lòi đuôi ra chăng? Hoặc giả là một cái bẫy chú gài sẵn cho tôi đây? Đúng là giây vào ma túy thật sự mệt mỏi, họ buôn bán lớn như vậy, thì chẳng phải kẻ đầu đất, như mấy thằng du côn vặt vãnh trên phố như chúng tôi.

Khả năng nào cũng có thể xảy ra hết, nhưng cái việc thằng A Nhất hắn không muốn cho chú Bạch biết về con dao, nhất định là có ẩn ý sâu xa rồi. Không thì hắn lại chẳng ném nó cho tôi, tuy nhiên chắc hẳn chú Bạch không phải chỗ để hỏi. Mà chính chú cũng vừa nói rằng: “… hoặc là Thiên Địa Hội có kẻ muốn tạo phản… nhỉ…”, thì chú ấy không là trùm sò, thì cũng là nhân vật cao cấp của hội đó rồi…

Như vậy chú Bạch và mẹ tôi cùng ở Thiên Địa Hội, nên họ có giao tình chẳng thể nói ra? Mà như ông trùm có đề cập là: “Có thù nhưng không thể trả”, liệu mẹ tôi và chú Bạch có phải huynh muội đồng môn, tương tâm luyến ái? Càng nghĩ tôi càng thấy ly kỳ như phim kiếm hiệp vậy, nhưng có vẻ hợp lý hơn vì có Thiên Địa Hội chống lưng, chú mới không ngán lão Trùm chứ, hơn nữa cái lão già trong hầm ngầm đêm đó, tôi khẳng định đéo phải lão Trùm luôn. Có khi nào lão ta là nhân vật bí ẩn đứng sau hậu trường, giáo chủ của cái Thiên Địa Hội kia nhỉ?

Càng ngày càng rối tung nên tôi hiểu, chỉ có thể “giả chết bắt quạ”, nếu không tôi sẽ còn chết sớm hơn tôi nghĩ. Im lặng là vàng, nên tôi không thể hiện ra gì nữa, chỉ nghe chú Bạch dặn dò mấy việc nữa, rồi đi về phòng với Tiểu Linh bé nhỏ của tôi. Sáng hôm sau khi tôi xuống ga ra để đánh xe đi làm, thì tôi đã thấy thằng A Nhất đang lù lù ở đó, hắn đang mở nắp ca – pô xe tôi xem xét, tôi cũng nảy số ngay lại gần hắn, vì tôi hiểu là xe tôi vốn của Linh Linh dùng đi học, con xe này ngon lắm hỏng sao nổi, lại còn là xe sang chứ. Khi tôi lại gần hắn, thì hắn khéo léo dúi cho tôi mảnh giấy nhỏ vào tay, rồi nói với tôi:

– Xe ổn đã kiểm tra xong cậu có thể đi Tú Tổng Tài!

Hắn nói rất to như để cho ai đó nghe thấy vậy, mà là câu đầu tiên hắn lễ phép với tôi. Như vậy hắn ta khiếp sợ ai trong cái nhà này? Chắc không phải chú Bạch chứ? Nếu không phải chú Bạch thì trong căn nhà bí ẩn này, thật là ngọa hổ tàng long vô cùng, còn một kẻ ngôi cao hơn chú Bạch ẩn thân ở đây chăng? Tôi cũng gật gù cho xong rồi vào xe đi vội, khi đi đến một chỗ khá an toàn rồi, tôi mới mở tờ giấy hắn viết ra để xem.

Trong đó chỉ có một đoạn ngắn gọn, y như là tính cách của hắn vậy, chẳng bao giờ nói dài dòng. Hắn viết có mỗi câu: “Im lặng nếu muốn sống, dao đó phòng thân, không được cho ai biết”. Thế là thế đéo nào chứ? Cuối cùng hắn là thành phần gì? Là người của ai đây? Nhưng chắc chắn là hắn không muốn giết tôi là được rồi…

Tôi đến Hoa Cát Bạch Hổ làm như mọi khi, nhưng cũng chẳng có sự vụ gì nhiều, toàn công việc ký tá nhàm chán. Sau đó chỉ ngồi ngắm mỗi cặp chữ “Nhẫn, Tâm” trong phòng, khi để lại bộ chữ này ở đây, thì chú Bạch muốn giáo huấn tôi cái gì nhỉ. Tôi cũng không tham gia chuyển hàng, hay các phi vụ hiệp ước ma túy nữa, là chú cho tôi nghỉ ngơi sau một năm mất tích, hay là chú đã bắt đầu đề phòng tôi? Cũng vì thế buổi hôm đó, tôi cũng ngồi chơi xơi nước trong phòng. Nhưng tôi chỉ là không biết, đó là thời gian nhàn nhã cuối cùng của tôi, ở trên ghế cái Tổng Tài này. Sóng gió cũng chuẩn bị nổ ra đến nơi rồi, hơn nữa cương vị Huyền Vũ một trong Tứ Đại lão chủ, của tập đoàn tội ác này thật không dễ để ngồi.

Đối tượng mà tôi phải tranh đấu trong cuộc thi không chỉ là một, vì theo hồ sơ chú đưa cho tôi xem lúc trước, thì Huyền Vũ tự ứng cử có một nhân vật. Thanh Long ứng một, và Chu Tước cũng ứng cử một người. Dĩ nhiên Bạch Hổ thì là tôi đây rồi. Để mà nói thì bí ẩn nhất chính là tôi, và đối thủ bên Thanh Long, cả hai chúng tôi đều là kẻ mù mịt về thông tin, vì tôi là một tay giang hồ mới nổi. Còn kẻ ứng cử bên Thanh Long là một cô gái, cô gái này thì bên Bạch Hổ cũng chẳng đánh hơi được nhiều thông tin. Bởi trong cuộc đấu này, chỉ có ông Trùm mới biết đích danh các nhân vật ứng cử, còn lại Tứ đường là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước đều bí mật với nhau…

Nhưng cũng đúng thôi để tránh cạnh tranh bẩn, thì dĩ nhiên chưa đến ngày thi tranh chức Huyền Vũ Chủ Đường, chả ai dại gì nói ra danh tính người ứng thí bên mình. Bởi vì súng ống đâu có mắt, chỉ “đòm” phát là hẹo ngay nhân vật tinh anh của đường đó. Việc ám sát đã có lần xảy ra rồi, nên kể từ đó việc ứng cử một trong mấy vị trí tứ Chủ Đường là bảo mật. Gian nan như vậy mới hiểu, để lóp ngóp bò lên được Chủ đường, của một trong ba đường: Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ là nổ máu mắt rồi. Chỉ vị trí Chu Tước đường có thể là dễ ăn nhất, chính là dùng lồn mà ứng cử thôi… Bởi vị trí ấy chỉ dành cho bọn đàn bà trong Chu Tước Đường là chính…

Còn Tam Đường còn lại đa phần đực rựa, hơn nữa giờ ở lâu hơn rồi tôi mới hiểu ra, nếu Tam Đường là công cụ chiến đấu của lão Trùm, cũng tương ứng ba miền đất nước, thì chính bọn Chu Tước đường kia, chỉ như cái lầu xanh để giải trí mà thôi. Cứ phân theo cao thấp mà dùng, vị trí trong Chu Tước càng cao, thì càng phải xinh đẹp, và chỉ phục vụ các lão đại.

Mấy con làng nhàng bên dưới ở Chu Tước Đường, cũng không khác đéo gì con phò, để chơi miễn phí cho anh em ba đường còn lại… Nên tôi thấy chắc vì thế, thì chị Hương lên mới dễ dàng, chứ như tôi biết hiện tại, cái chân Chủ Đường ba đường này, muốn lên còn khó hơn lên trời. Nhất là nội quy ứng cử thì vào Chủ Đường Chu Tước, thì dĩ nhiên nhất thiết ứng viên phải là có hai vú, một lồn mới được. Còn Tam Đường thì phải là tinh anh được chọn, có thể khoai to cả rổ, hay bóng chìm, bóng nổi, hoặc ba vú một lồn cũng được hết luôn…

Cho nên ẩn số của Thanh Long là tôi thấy đáng sợ nhất, vì đột nhiên lại là con gái… mà đàn bà thì khỏi nghĩ, chiêu dùng lồn ứng cử với lão Trùm là ngon rồi. Nếu con ôn vật bên Thanh Long đó, nó là người lão trùm gửi gắm, hoặc nhân tình thì sao? Bởi chỉ có như vậy nó mới có thể biết tôi là kẻ ứng cử, nên đến thịt tôi lúc ở sau vườn chăng?

Hoặc là Thanh Long bí mật thỏa ước với lão trùm, nên mới lòi tòi mói ra ứng viên nữ, mà từ trước tới nay chưa có tiền lệ ở Thanh Long Đường. Việc này khác chút với lần đầu chú Bạch nói với tôi, khi đó tôi chỉ nghĩ lão Trùm tự đưa người ra, nhưng giờ nó có thể ở tại Thanh Long luôn. Dữ liệu về đối thủ dùng dao, chỉ có duy nhất ứng viên Thanh Long là có, lại còn là một con đàn bà mới oải…

Độ chính xác của hồ sơ này đến đâu, tôi không rõ… và vì sao Chú Bạch có, nhưng hẳn là nó đã là khổ tâm của chú ấy, bởi nếu Chủ Đường Huyền Vũ là ai của ba đường còn lại, dĩ nhiên sẽ là một thế mạnh cho đường đó, cũng chính là có một liên minh ngầm, để cho lão đại còn ba đường kia đi đến tham vọng lớn. Thậm chí là lật nhau để lên thành trùm, giờ thì tôi hiểu vì sao mấy đường đấu đá nhau rồi. Vụ ngày trước ở Bạch Hổ Đường, lý do lão Vũ cà khịa Chú Bạch tôi đã hiểu, có lẽ chỉ là lão Vũ không hiểu, chính lão sẽ là quân cờ bị loại đi. Để phục vụ cho một âm mưu nào đó lớn hơn, và tôi chỉ là gia vị cho đại âm mưu đó…

Giang hồ thật hiểm ác khôn lường, đúng là càng ngồi cao, ghế càng nóng thật… tranh đoạt nhau bất chấp thủ đoạn, chưa kể bây giờ lòi ra một bọn Thiên Địa Hội nào nữa, mà mẹ đẻ của tôi cũng nhúng tay vào, thậm chí còn kiên nhẫn ẩn thân bao năm, dưới lớp vỏ một người thiếu phụ thôn quê. Trong cái Thiên Địa Hội đó Đại Kiều Thu Giang mẹ tôi ấy, làm chức vụ quái quỷ gì đây… tôi còn hoài nghi về Thanh Tử có khi mẹ tôi biết gì, hay có vai trò gì đó, nên họ mới lôi tôi vào cuôc chơi chăng?

Và mẹ lại còn có thể tự thu nạp tôi vào Thiên Địa Hội chứ, chẳng phải mẹ tôi nói chào mừng tôi gia nhập đó sao? Mẹ Giang của tôi thật gớm măt, vậy nội bộ họ là những ai, có bè phái gì không mà lại có kẻ muốn giết tôi nhỉ? Còn Tiểu Kiều Diễm Uyên có vai trò gì? Họ biết hoặc không biết về mẹ tôi và tôi, hay là giết tôi chỉ vì để loại đi một ứng viên trong cuộc đua? Tóm lại thì trong cái bàn cờ đời này, tôi là quân gì và nằm chỗ nào còn chẳng rõ, tôi thấy tôi thật thảm thương vô cùng…

Thể loại