“Rầm…”
Khải Minh cùng tên khù khờ kia lao thẳng vào một cái thùng rác cỡ lớn nằm phía dưới. Nhờ đống rác mềm mại trong thùng nên cả hai không bị thương gì cả. Thùng rác vì chịu một lực lớn tác động nên bị vỡ ra, Khải Minh và tên kia mỗi người lăn về một bên.
Cả hai nhanh chóng đứng dậy và nhìn nhau. Khải Minh đang tranh thủ cơ hội soi thông tin về tên này.
Tên: Trần Ngu.
Tuổi: 20.
Sinh lực: 19000/19000.
Hồn lực: 25000/26450.
Cảnh giới: Hồn Tướng tầng 1.
Thông tin thêm: Hay uống sữa bò nên ngu như bò.
“Á đù… nhìn ngu ngu vậy mà Hồn Tướng luôn… hơn mình đến ba bậc.”
Khải Minh kinh ngạc khi thấy cảnh giới của tên kia. Nếu phải đánh với Hồn Tướng thì hắn không hề muốn chút nào. Hắn không phải sợ không đánh lại mà chỉ sợ rắc rối thôi. Khải Minh trầm ngâm một chút thì nghĩ ra một ý kiến gì đó có vẻ khá hay, hắn cười tí tởn nhìn tên kia và nói: “Ê, giờ ngươi định đánh ta hả?”
“Ừm… thì sao??” Tên Ngu đáp lại.
“Hehe, hay là chúng ta dừng đánh nhau đi, ngươi để ta đi lên trên đó rồi ta sẽ chỉ cho mày… chịch!” Khải Minh vẻ mặt nham hiểm nói.
“Chịch? Là việc ba mẹ ta làm để có tao á hả?”
“Đúng rồi! Làm cái đó hơi bị sướng luôn đó…”
“Thật… thật không… sướng như thế nào??”
“Trời cảm giác nó rất phê… như thế này nè… bla… bla…” Khải Minh sau đó kể cho tên kia cảm giác khi làm tình. Hắn kể rất chân thực và nhập tâm, tên Trần Ngu kia cũng bị cuốn theo vào những lời của hắn. Tên đó còn chảy cả nước dãi nữa, có vẻ hắn rất thích thú.
“Sao sao, có muốn ta chỉ cho cách chịch không?” Khải Minh cười dụ dỗ.
“Có… nhưng mà chỉ bằng cách nào.”
“Hehe, ngươi có bạn gái không? Để ta chỉ ngươi cách gạ địt nó!”
“Hmmm, không…”
“Vậy cũng không sao… ngươi lấy tiền đi với ta đến lầu xanh là được thưởng thức ngay!”
“Nhưng… ta không có tiền!”
“Đù, vậy cũng không sao, ta bỏ tiền ra bao ngươi là được mà! Vậy nhé, giờ để cho ta đi nha!” Khải Minh định bước đi thì tên Trần Ngu lên tiếng ngăn lại:
“Không được, ta tuy làm giang hồ nhưng phải sống có đạo lí. Không dùng tiền của người khác, chỉ dùng tiền của chính bản thân mình kiếm thôi!”
“Đạo với chả lý!” Khải Minh mắng thầm trong lòng. Hắn đang vội nên đành nói: “À ừm sao cũng được, nếu vậy ngươi kiếm tiền đi rồi khi nào rảnh ta dẫn đi!”
“Kiếm tiền hả? À… hình như đại ca có nói với tao là giết được một người trong nhóm tụi mày thì sẽ được thưởng tiền…”
“Ặc cái gì… Khoan đã…” Khải Minh hoảng hốt.
“Hay bây giờ ngươi để ta giết đi rồi ngươi dẫn ta đến lầu xanh gì đó!!”
“Cái gì… chết rồi thì làm sao dẫn được!!” Khải Minh hét lên nhưng tên Trần Ngu kia có vẻ không quan tâm. Hắn đưa cây sắt lên tay và truyền hồn lực vào đó. Từ cây sắt có một luồng năng lượng lớn màu trắng không ngừng tuôn ra.
“Yaaa!” Trần Ngu hét lên cùng lúc hắn vung cây sắt đập mạnh xuống đất. Cú đập rất uy lực, nó phá hủy một mảng đất lớn dưới chân của Trần Ngu, không những thế nó còn tạo ra một cơn lốc “cày” trên mặt đất. Cơn lốc đi đến đâu liền cày nát mặt đất đến đó. Và nó đang tiến đến Khải Minh với một tốc độ rất nhanh.
“Á đù… bình thường trong truyện mới vào là đánh nhẹ nhàng trước, sao thằng này chơi luôn tuyệt chiêu vậy? Nhưng mà… anh đây cũng không vừa đâu!!”
Khải Minh đưa Xích Kiếm lên cao. Hắn tập trung dồn hồn lực vào lưỡi kiếm. Ngay lập tức có một luồng gió xoáy quanh lưỡi kiếm. Khải Minh sau đó vung mạnh kiếm chém về phía trước.
“Phong Trảm.”
Một lưỡi dao gió phóng ra từ lưỡi kiếm bay đi và va chạm với cơn lốc của Trần Ngu. Những tiếng “ken két” chói tai liên tục vang ra. Lưỡi dao gió của Khải Minh và cơn lốc của Trần Ngu không hề nhượng bộ nhau. Sau vài giây thì cả hai hòa vào nhau và tạo thành một vụ nổ.
“Ầm!!”
Vụ nổ làm sập một mảng tường ngay bên cạnh, khói bụi mù mịt khắp nơi. Trần Ngu ở phía bên kia chạy xuyên qua đám khói, vung cây sắt tấn công Khải Minh. Trần Ngu làm việc đó rất nhanh, dường như chỉ trong vài giây. Nếu là người thường thì chắc đã không tránh kịp. May mắn cho Khải Minh rằng hắn đã học Đặng Gia Bộ Pháp. Và lúc cây sắt gần chạm vào đầu mình thì hắn đã nhanh chóng xoay người điệu nghệ né tránh.
Cây sắt vừa chạm đất đã tạo nên một mảng nứt lớn. Khải Minh nhìn vào đó kinh ngạc nghĩ thầm nếu mình bị đánh trúng thì chắc vỡ sọ rồi.
“Ngươi đứng im cho ta đánh coi!” Trần Ngu lao đến chỗ Khải Minh.
“Có ngu mới đứng im!!” Khải Minh hét lên. Hắn vung kiếm chém ngang ngực Trần Ngu. Tên Trần Ngu nhanh như cắt đưa cây sắt lên đỡ đòn. Lưỡi kiếm chạm vào cây sắt phát ra những tia lửa chớp nhóa. Trần Ngu cùng Khải Minh đang cố đẩy đối phương lùi về sau. Bình thường thì kẻ mạnh hơn sẽ chiến thắng, thế nhưng trong trường hợp này lại khác. Trần Ngu đã có thể đẩy lùi được nếu như Khải Minh không cầm một bảo vật trung cấp, Xích Kiếm.
Lưỡi của Xích Kiếm rất bén, nó đã dễ dàng cắt đôi cây sắt của Trần Ngu và tiếp tục thực hiện một nhát chém vòng cung như quỹ đạo ban đầu đã định. Trần Ngu rất bất ngờ, hắn tuy đã nhanh chóng lùi về sau nhưng vẫn bị nhát chém sượt ngang qua ngực và làm rách một đường.
Nhát chém không phải là chí mạng nhưng nó vẫn khiến Trần Ngu đau rát. Hắn tức giận quăng thanh sắt trên tay và nói: “Ta bực rồi, chơi tay không luôn đi!!”
“Ặc… ta đâu có ngu!!” Khải Minh chĩa kiếm về phía Trần Ngu. Lòng hắn thầm nghĩ: “Phải xử tên này nhanh để còn lên giúp Thất Hứa giải cứu Bách Huệ nữa!”
Trần Ngu bẻ tay một cái sau đó đạp chân xông đến, tay giơ sẵn nắm đấm. Khải Minh ngay lập tức sử dụng chiêu Phong Trảm. Kiếm hắn vẽ ra một đường kiếm khí vòng cung xé gió lao đến Trần Ngu. Thế nhưng tên đó đã nhanh chóng nhảy lên né tránh.
Trần Ngu sau đó xoay người trên không, đưa cơ thể bay đến Khải Minh. Tay phải của hắn vung mạnh đấm về phía Khải Minh ngay khi vừa chạm đất. Thế nhưng cú đấm của hắn chỉ đấm trúng không khí. Khải Minh không biết từ bao giờ đã xuất hiện phía sau Trần Ngu. Nhờ vào những thứ như Giày Siêu Tốc, kĩ năng Tăng Tốc, Đặng Gia Bộ Pháp nên hắn đã dễ dàng làm được điều đó.
“Nên chém vào chân hắn để hạn chế di chuyển của tên này!” Khải Minh suy nghĩ trong khoảng một giây, sau đó hắn vung kiếm nhắm vào khuỷu chân của Trần Ngu mà chém. Tuy nhiên thật không ngờ rằng tên Trần Ngu bỗng hạ thấp người xuống và quay đầu lại. Lí do của việc này là vì tên Trần Ngu đã dồn quá nhiều lực vào tay khi tung đấm trong khi hai chân lại không dồn lực vào. Kết quả là hắn bị mất thăng bằng và ngã chúi về phía trước. Tuy nhiên khi cảm nhận Khải Minh đang ở phía sau mình hắn đã vội xoay người lại. Và bây giờ cổ hắn đang nằm trên quỹ đạo cú chém của Khải Minh.
Đây rõ ràng là một cơ hội cho Khải Minh để kết liễu Trần Ngu. Thế nhưng không hiểu sao khi lưỡi kiếm của hắn gần chạm vào cổ của Trần Ngu thì dừng lại. Không phải là do Trần Ngu làm, não hắn đến giờ còn chưa xử lý kịp tại sao lại có lưỡi kiếm kề bên cổ. Vậy tại sao thanh kiếm lại đột ngột dừng lại?
Câu trả lời là do chính Khải Minh đã dừng chém lại. Lúc đầu hắn chỉ muốn chém vào chân của Trần Ngu, tuy nhiên hắn thật không ngờ Trần Ngu lại vô tình tự đưa đầu cho hắn chém. Khải Minh vốn dĩ không muốn giết người, dù gì cũng là một sinh mạng, hắn không thể dễ dàng tước đoạt như vậy.
Tuy nhiên cũng vì lòng nhân từ này mà hắn đã hại chính mình. Tên Trần Ngu ngay lập tức chớp lấy cơ hội khi khoảng cách cả hai rất gần như thế này, hắn tung thẳng một đấm vào ngay xương ức của Khải Minh. Cú đấm tuy không phải mạnh nhưng đủ để đánh bay Khải Minh.
Khải Minh văng xa ba mét thì đáp xuống đất. Hắn đưa tay đặt lên lồng ngực đau nhói sau cú đánh. Chưa kịp thở hết một hơi, Khải Minh lại bị Trần Ngu bất ngờ áp sát. Tên Trần Ngu tung một cú đá sấm sét vào bụng khiến hắn bay thẳng vào bức tường sau lưng.
Bị trúng hai đòn liên tiếp, cơ thể Khải Minh như muốn nhão ra. Xích Kiếm trong tay cũng rớt ra khỏi tay hắn. Trần Ngu như không để dư một giây nào, hắn một lần nữa xông đến Khải Minh. Tay hắn nắm chặt lại, nhắm thẳng vào đầu Khải Minh mà đánh. Trần Ngu tưởng rằng cú đánh của mình sẽ trúng đích và Khải Minh sẽ bị nát sọ, nhưng hắn đã lầm…
“Rầm!”
Cú đấm của Trần Ngu làm bức tường phía sau nát ra, thế nhưng nó lại không trúng Khải Minh. Tên Khải Minh đã nhanh chóng cúi người xuống né tránh trước khi cú đấm chạm vào mặt mình. Hắn sau đó tung chiêu đáp trả ngay.
“Bát Chưởng.”
“Bạo.”
Tám cú chưởng liên tiếp đánh vào Trần Ngu. Mỗi cú đều có uy lực đáng sợ. Nhất là cú đánh vào đầu Trần Ngu, nó phát ra một tiếng “binh” nghe rõ to. Bị trúng chưởng pháp, Trần Ngu lùi lại về sau chục bước. Đầu hắn vẫn còn choáng váng sau cú hồi nãy.
Khải Minh dùng Đặng Gia Bộ Pháp chạy lên tường sau đó đạp mạnh vào tường, mượn lực bay đến tung cước vào mặt Trần Ngu.
“Dám đánh anh nãy giờ à! Giờ anh buôn hành lại nè! Giáng Long Cước.”
Khải Minh đưa chân trái tung thẳng một cước đầy uy lực vào mặt Trần Ngu. Bàn chân của hắn dường như lún sâu vào khuôn mặt của Trần Ngu, đủ cho ta thấy cước đó uy dũng thế nào.
Khải Minh chắc mẫm trong đầu rằng Trần Ngu sẽ phải gục sau cước này. Thế nhưng vài giây sau thì hắn đã nhận ra mình sai lầm. Chân phải của hắn bất ngờ bị hai tay của Trần Ngu nắm lại.
“Cái gì…?” Khải Minh hoảng hốt. Hắn không ngờ Trần Ngu lại lì đòn đến vậy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138