Khải Minh đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hắn tự hỏi rằng có phải mình đang mơ hay không. Ngay phía sau hắn là hàng loạt tiếng cười nói.
“Haha, không có hồn lực, vậy mà làm ta cứ tưởng…”
“Phế nhân vẫn chỉ là phế nhân thôi.”
“Ặc tên này làm trò còn vui hơn cả Thụ Nhân nữa chứ. Haha.”
“Haha, đây là đi kiểm tra hay đi xem hài đây, tức cười quá, hahaha… ặc… ặc quá trớn rồi.”
Tên Thụ Nhân đứng nhìn Khải Minh cười hả hê, trông hắn có vẻ khoái chí. Chỉ tội Khải Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao hắn lại không có hồn lực?
“Khoan đã… là máy hư… cỗ máy đó bị hư rồi.”
Khải Minh liền la lên, tên đứng cạnh hắn liền lại xem xét gì đó rồi quay sang nói: “Cỗ máy này vẫn xài tốt, chỉ có ngươi mới là kẻ bị “hư”.”
Tên đó vừa dứt lời liền ra hiệu cho người kéo Khải Minh xuống. Hắn bị đem xuống mà không có chút phản kháng nào, có vẻ vẫn còn bị sốc nặng. Đám con cháu kia đứng thành hai bên nhường đường, chúng cùng nhau đưa ánh mắt khinh bỉ cực độ nhìn hắn.
Ở trên khán đài, Văn Nghĩa nhìn Khải Minh với ánh mắt suy tư. Còn đại trưởng lão thì cười một nụ cười đểu, cực đểu. Lão trông có vẻ rất thích khi thấy Khải Minh bị mọi người chê cười.
Vài giây sau, mọi người lại trở về với kỳ kiểm tra, không quan tâm đến Khải Minh đang đứng như trời trồng.
“Hệ thống, chuyện này là sao?” Khải Minh tức giận hỏi. Ngay lập tức hệ thống trả lời:
“Đó là do kĩ năng Ẩn Hồn Lực của ngươi.”
“Ẩn Hồn Lực?”
“Đúng vậy, kĩ năng này tự động kích hoạt kể từ khi ngươi nhận được. Bởi vậy nên cỗ máy kia không thể cảm thấy một chút hồn lực nào của ngươi.”
“Đệt cái kĩ năng mắc dịch này hại tao bị lũ kia cười. Có cách nào tắt nó đi không?”
“Đéo.” Câu trả lời vô cùng nhanh và súc tích của hệ thống.
“Đệt.”
Khải Minh cố nuốt cơn tức giận kia, bỗng Thiên Thư từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn.
“Chị hai, chuyện này…” Khải Minh đang cố giải thích thì Thiên Thư liền đưa tay quàng lấy cổ hắn.
“Ta hiểu mà, ngươi thật thâm sâu nha, cố tình làm vậy để cho bọn chúng lơ là mất cảnh giác rồi bụp đúng không?”
Có vẻ Thiên Thư đã hiểu sai về chuyện lúc nãy, cơ mà Khải Minh thấy chị mình nói vậy cũng có lý liền “à ừm” theo.
“Nhưng mà người làm sao cho cỗ máy đó hiển thị sai vậy?”
“Ặc, là… em mua chuộc tên đứng đọc để hắn nói sai đó mà.”
“Ồ, ra là vậy. Quả không hổ danh là em trai chị. Haha.”
Thiên Thư cười khoái chí không để ý rằng Khải Minh đang lén nhìn qua cổ áo xem ngực nàng. Nàng chúc hắn vài ba câu rồi quay lại khán đài. Khi nàng đã an tọa thì Văn Nghĩa lên tiếng hỏi: “Chuyện này là sao?”
Thiên Thư nhìn xuống phái dưới rồi cười: “Chú cứ xem đi rồi biết. Sẽ bất ngờ lắm đấy!”
Văn Nghĩa khó hiểu nhưng cũng không hỏi nữa, ông nhìn xuống Khải Minh rồi nghĩ thầm: “Thằng nhóc này đúng là không còn ngốc nữa, có khi nào…”
Vài phút sau, tất cả đều đã được đo đạc hồn lực. Theo ghi nhận được thì tất cả đều trên Hồn Sĩ tầng 4 ngoại trừ Khải Minh. Quả là con cháu của Huỳnh gia.
Lũ đó vào trong nghỉ ngơi một tí để mấy tên người hầu dọn sân chuẩn bị cho phần 2 của kỳ kiểm tra. Huỳnh gia tộc kiểm tra gồm có hai phần. Phần đầu là kiểm tra, đo đạc hồn lực. Phần hai là cho con cháu tỉ thí với nhau. Đặc biệt ở vòng hai, những đứng đầu thì sẽ được gia tộc ban thưởng rất hậu hĩnh.
Bọn người hầu làm rất nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã xong. Ở trên sân bây giờ là một sàn gỗ cao hơn mặt đất nửa mét, đó chính là sân thi đấu. Đứng ở trên đó là tên làm nhiệm vụ đo đạc lúc nãy, hắn hắng giọng rồi dõng dạc nói:
“E hèm, bây giờ tôi sẽ kể sơ lược về thể thức của phần 2 này. Rất đơn giản, 33 người ở đây sẽ được xếp thành 16 nhóm, trong một nhóm, người đánh bại những người kia sẽ được đi tiếp vào vòng trong và tiếp tục đấu với những người chiến thắng khác.”
Tên đó dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Còn đây là nội quy của giải đấu:
1. Cấm sử dụng các loại vũ khí.
2. Không được đánh vào điểm yếu.
3. Những trường hợp xử thua là bị đánh rớt khỏi sàn đấu, bị bất tỉnh, đầu hàng. Hết.”
“Cuối cùng là danh sách thứ tự các nhóm thi đấu, đây là do hội trưởng lão cùng nhau sắp xếp. Xin mời xem qua.”
Nói rồi hắn bước sang một bên để lộ tấm bảng đằng sau. Ở trên tấm bảng là thứ tự các cặp đấu. Khải Minh rướn người lên tìm tên mình.
“Mình ở đâu nhỉ… ở trận đầu tiên, đối thủ là… Huỳnh Thụ Nhân.”
Huỳnh Thụ Nhân hất tóc nhìn tấm bảng, hắn cũng đã biết đối thủ của mình là Khải Minh, đúng hơn là biết từ trước. Tất cả đều do nhị trưởng lão dàn xếp, ông cố tình xếp cho cháu mình đánh với đối thủ dễ, và đối thủ dễ nhất không phải là Khải Minh sao.
“Haha, xui cho ngươi rồi.”
Thụ Nhân và Khải Minh cùng nhìn nhau, cùng cười đểu và đặc biệt là cùng chung một suy nghĩ.
Vài phút sau khi danh sách được công bố, mọi người đứng xa ra để trận đấu đầu tiên được bắt đầu. Ở trên sân là Khải Minh và Thụ Nhân đang đứng đối diện nhau. Ở giữa là một trọng tài, cũng là người của Huỳnh gia. Tên trọng tài giơ tay lên rồi vẫy xuống, ra hiệu cho trận đấu chính thức bắt đầu.
“Hmmm, Thụ Nhân hên thật gặp ngay tên này.”
“Ngươi phải nói là tên Khải Minh xui xẻo gặp phải Thụ Nhân. Lần này hắn chết chắc.”
“Thụ Nhân đại ca cố lên, đánh chết bầm hắn đi.”
“Tên phế nhân kia đầu hàng luôn đi cho nhanh, ngươi thì đánh đấm được gì.”
Khải Minh định quay xuống chửi cho bọn dưới kia một trận, chợt Thụ Nhân lên tiếng nói với hắn:
“Khải Minh, ngươi khôn hồn quỳ xuống lạy ta ba lạy thì ta sẽ tha cho mi.”
“Vậy cũng được hả?” Khải Minh ra vẻ ngạc nhiên hỏi. Hắn liền từ từ quỳ xuống. Tên Thụ Nhân thấy vậy liền đắc chí cười, hắn cũng muốn đập cho Khải Minh một trận lắm nhưng thôi tốt nhất nên để dành sức cho trận sau.
Khi đầu gối của Khải Minh gần chạm xuống sàn, hắn bỗng dồn lực vào chân phóng nhanh đến chỗ Thụ Nhân. Tên này vẫn đang lầm tưởng Khải Minh sẽ chịu đầu hàng nên lơ là cảnh giác và…
“Bốp!”
Một tiếng “bốp” vang to dữ dội, mọi người đều há hốc mồm khi thấy Thụ Nhân ăn trọn một đấm của Khải Minh vào mặt. Từ miệng tên đó có thứ gì đó cùng với một chút máu bay ra. Một tên ở dưới chụp được liền đưa lên xem thử.
“Là… RĂNG.”
Thụ Nhân lùi lại mấy bước, hắn kinh ngạc khi thấy cú đấm của Khải Minh có uy lực mạnh đến vậy. Thụ Nhân chưa kịp hoàn hồn thì Khải Minh lại áp sát một lần nữa.
“Bát Chưởng.”
Khải Minh tung 8 chưởng liên tiếp đánh bật Thụ Nhân. Tên đó ôm người kêu la đau đớn. Phải biết Khải Minh đã dùng điểm khoái lạc nâng cấp Bát Chưởng lên lv5. Đánh max thốn.
Một lần nữa hắn cho mọi người chứng kiến một phen kinh ngạc. Văn Nghĩa ngồi ở phía trên cũng vậy, ông thật không ngờ thằng cháu của mình lại có thể làm được như thế. Nhìn sang Thiên Thư định hỏi chuyện này là sao thì chỉ thấy nàng tung đấm liên tiếp vào không khí reo hò cổ vũ:
“Đánh! Đánh chết nó luôn đi em trai.”
Phía bên kia, các trưởng lão cũng ngạc nhiên. Người ngạc nhiên nhất có lẽ là đại trưởng lão, mặt ông có vẻ gì đó khá lo sợ.
Khải Minh tiếp tục công kích Thụ Nhân, hắn dùng Đặng Gia Bộ Pháp vòng qua phía sau tên đó rồi tung cước. Lần này Thụ Nhân không lơ là, hắn liền đưa tay đỡ đòn, khi chân Khải Minh chạm vào tay Thụ Nhân, một âm thanh phát ra rõ to.
“Binh!”
Cứ ngỡ cú đá sẽ bị chặn lại nào ngờ Thụ Nhân một lần nữa bị đánh bay. Hắn ngã xuống, lăn trên sàn đấu thêm mấy vòng nữa. Thụ Nhân ráng gượng dậy, hắn nhìn sang cánh tay mình đang run lên bật bật sợ hãi nói:
“Sao… sao ta KHÔNG DÙNG ĐƯỢC HỒN LỰC.”
Câu nói của hắn làm mọi người xung quanh thắc mắc. Các trưởng lão ở trên cũng bàn tán với nhau:
“Thật kì lạ, ta vẫn cảm nhận được hồn lực của Thụ Nhân mà.”
“Kì lạ là tên nhóc kia mới đúng, ta không thấy nó có chút hồn lực nào trong cơ thể, nhưng ta lại cảm nhận được hồn lực trong đòn đánh lúc nãy.”
Một cô gái xinh đẹp cũng ngồi chung hàng ghế với các trưởng lão chăm chú nhìn Khải Minh. Thật khó tin nếu nói nàng ta chính là thất trưởng lão, khác với những vị trưởng lão khác đều già nua, thất trưởng lão nhìn giống như một cô gái chỉ mới 17 tuổi, trông rất trẻ trung. Nàng chống cằm suy tư:
“Tên nhóc này thật thú vị.”
Có vẻ vị trưởng lão này cũng nhận ra lý do tại sao Thụ Nhân không dùng được hồn lực. Đó là bởi vì Khải Minh đã dùng một loại thuật phong ấn khi đánh vào người Thụ Nhân.
Thuật phong ấn là loại thuật rất khó học và sử dụng, trên cả hành tinh này số người dùng được chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì thế nên ít ai được thấy qua thuật phong ấn. Các vị trưởng lão cũng như mọi người khác đều không thể nhận thấy. Duy nhất thất trưởng lão nhận ra vì nàng là chuyên gia trong lĩnh vực này. Nàng có vẻ đánh giá rất cao Khải Minh, bởi vì loại thuật phong ấn hắn sử dụng là loại phong ấn hồn lực người khác và đương nhiên nó rất khó sử dụng, phải nói cực kỳ khó. Vậy mà hắn lại học và sử dụng được.
Ở sàn đấu, Khải Minh đang nhớ lại chuyện lúc nãy, hắn vào cửa hàng và thấy kĩ năng Phong Ấn Hồn Lực này. Tuy giá cao ngất ngưỡng, những 30000 điểm khoái lạc nhưng hắn vẫn mua. Mua xong mới biết cái này chỉ dùng cho người cảnh giới thấp hơn, tốn nhiều hồn lực, lại còn có thời hạn nữa chứ. Đối với Thụ Nhân là Hồn Sĩ tầng 9 thì chỉ có 30 giây.
“Hic tiếc quá. Nhưng mà thôi kệ, cho thằng kia nếm mùi phế nhân là như thế nào.”
Khải Minh phóng ngay tới Thụ Nhân, hắn nắm lấy cổ áo rồi đấm tới tấp vào mặt Thụ Nhân. Mỗi đấm đều mang theo hồn lực nên uy lực vô cùng mạnh. Cộng với việc Thụ Nhân không dùng được hồn lực nên đòn đánh vô cùng đau.
Khuôn mặt bảnh trai của tên đó giờ xuất hiện đầy vết bầm tím. Thỉnh thoảng lại có vài cái răng rời hàm rớt xuống đất. Khải Minh thả cổ áo hắn ra sau đó tung các chiêu thể thuật của Huỳnh gia mà hắn vừa nhận được hôm qua.
Bốp! Bốp! Binh! Bốp! Bốp! Binh! Binh! Bốp!
Thụ Nhân bị đánh đủ chỗ, thương tích đầy mình, dù bây giờ hắn đã xài lại hồn lực được nhưng hắn cũng không còn dùng nổi nữa. Lũ con cháu kia nhìn thấy Khải Minh cho Thụ Nhân ăn hành cũng cảm giác hơi sợ sợ, chúng tưởng tượng mình là người bị đánh thì chắc thốn lắm. Nhị trưởng lão ngồi nhìn đứa cháu cưng của mình bị đánh mà ruột gan sôi cả lên.
“Tha… tha cho ta.”
Thụ Nhân vừa đưa tay bảo vệ đầu vừa cầu xin. Khải Minh vẫn tiếp tục đánh và nói:
“Hừ, tha cho ngươi. Lúc trước các ngươi cột hắn(ta) lại rồi cũng đánh dữ lắm mà, cầu xin các ngươi có tha không. Bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm cảm giác của hắn(ta) lúc trước.”
Khải Minh điên loạn ra đòn mặc cho hồn lực đang dần cạn kiệt, hắn quyết đòi lại món nợ cho “Khải Minh đã khuất”. Nhị trưởng lão không chịu được nữa nhảy từ khán đài xuống tung đòn vào Khải Minh. Ông ta là một Hồn Hoàng, nếu dính đòn Khải Minh với tình trạng bây giờ chỉ có chết. Bỗng xuất hiện trước mặt hắn là một bóng hình quen thuộc, chú hắn Huỳnh Văn Nghĩa. Ông đưa tay đỡ đòn từ nhị trưởng lão. Hai luồng hồn lực cực lớn va vào nhau tạo nên một cơn chấn động.
“Nhị trưởng lão, bọn chúng đang thi, ông xen vào làm gì vậy?” Văn Nghĩa hỏi nhị trưởng lão. Ông ta thu hồn lực lại rồi nói:
“Hừ, hắn dám đánh cháu ta…”
“Vậy ông cũng đâu có quyền xen vào, đây là cuộc thi mà.” Không đợi nhị trưởng lão nói hết lời, Văn Nghĩa liền chen ngang. Ông sau đó quay sang nhìn Khải Minh rồi nói:
“Còn ngươi nữa, hắn đã xin tha rồi, không nhất thiết phải đánh nữa đâu.”
Khải Minh gật đầu trừng mắt nhìn sang Thụ Nhân làm hắn sợ đến nổi tè ra quần. Sau đó Khải Minh ném hắn về phía nhị trưởng lão rồi lạnh lùng bỏ đi. Để lại sau lưng là ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Hắn… Làm sao hắn làm được vậy.”
“Tên đó làm gì có hồn lực nhưng sao…”
“Ta thấy hắn cũng… ngầu thật đấy.”
Khải Minh vẫn cứ bước đi, không hề quay đầu nhìn lại. Hắn không biết rằng Như Ngọc cũng đang nhìn theo hắn với ánh mắt tò mò. Khải Minh bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại và…
“Ôi phê quá đi, cuối cùng cũng trả thù được rồi, sướng quá. Há há há.”
Khác hẳn với dáng vẻ cool ngầu lúc nãy, Khải Minh bây giờ mặt như một thằng đang phê thuốc, hai tay tự ôm chính mình rồi xoa xoa trên bờ vai. Sau đó mặt hắn bỗng trở nên nghiêm túc, Khải Minh nhìn vào gương rồi nói:
“Người anh em, coi như ta đã đòi được món nợ đầu tiên cho ngươi. Ta vẫn sẽ tiếp tục đòi cho bằng hết, kể cả lão đại trưởng lão, người đã giết ngươi.”
Chợt hắn ngã quỵ xuống, có vẻ hắn đã cạn kiệt hồn lực lắm rồi. Khải Minh lấy vài viên thuốc hồi hồn lực sơ cấp cho vào uống. Tuy thế với lương thuốc bây giờ vẫn chưa hồi đủ hồn lực cho hắn, Khải Minh liền đi kiếm Quỳnh Anh kéo vào một căn phòng trống nào đó rồi làm tình. Tuy chịch nàng hắn nhận được rất ít hồn lực nhưng mà kệ thôi, nàng là phương án tốt nhất bây giờ.
“Uh… uh… uh… ah.”
Quỳnh Anh đang nằm úp trên bàn, chổng mông cho hắn “nện”. Nãy giờ cả hai đã chơi nhau hơn 4 lần rồi.
“Chàng này, không để sức đi thi mà… uh… uh.”
Khải Minh vịn chặt eo nàng vừa nhấn vừa nói: “Làm thế này ta có nhiều sức hơn nữa hehe.”
“Chàng thiệt là… ah… ah… ah… đau… đau quá.”
Khải Minh đẩy mạnh cường độ khiến nàng rên la thảm thiết. Hắn sau đó gồng mình phun tinh, bơm căng tử cung Quỳnh Anh. Có vẻ hắn đã hồi thêm được một ít, dù sao như vầy cũng đủ xài nếu hắn biết dùng tiết kiệm.
Quỳnh Anh lẹ làng cuối xuống liếm dương vật cho hắn, nàng cho nó vào miệng rồi mút sạch dâm thủy lẫn tinh dịch còn dính trên đó.
“Hmmm, chàng cố gắng lên nhé.”
Quỳnh Anh ngước lên nhìn hắn. Khải Minh đưa tay xoa đầu nàng cười rồi đi ra ngoài. Hiện tại đã đến trận đấu cuối cùng của vòng đầu tiên. Đây là nhóm đấu được trông chờ nhất vì trong đó có Huỳnh Như Ngọc, đặc biệt hơn, đây là nhóm ba người, chỉ một người được vào vòng trong, vì thế nên phải đánh bại đến hai đối thủ lận.
Khải Minh đưa mắt nhìn lên Như Ngọc, hắn lập tức chảy dãi trước sắc đẹp cuả nàng. Lúc nãy không để ý, giờ mới nhận ra. Đặc biệt khi thông tin của nàng được Tinh Thông Nhãn truyền về, Khải Minh mới biết đây là em họ mình.
“Ặc, em họ mình xinh dữ.”
Khải Minh trầm trồ, hắn bắt đầu nhớ đến những cuốn truyện hentai nói về chuyện làm tình với em họ.
Trọng tài hô lên một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Khải Minh tập trung quan sát trận đấu. Đối thủ của Như Ngọc gồm hai người một nam một nữ, nam là Hồn Sĩ tầng 6, nữ là Hồn Sĩ tầng 5, cả hai đều thua xa Như Ngọc. Có vẻ cả hai đang liên thủ lại để đánh bại nàng trước.
Cả hai xông lên tấn công, Như Ngọc vẫn rất bình thản, nàng đưa ngón tay lên, ngay trước ngón tay nàng bỗng xuất hiện một giọt nước. Giọt nước ngày càng lớn lên, đến khi to bằng quả trứng gà thì nó phóng đi đến chỗ hai đối thủ kia.
Giọt nước đó đi vào giữa hai người đó. Chúng cứ tưởng nàng bắn hụt, nào ngờ giọt nước tách ra hai bên bắn vào hông của cả hai.
Ầm!
Giọt nước chạm vào liền phát ra một vụ nổ kinh thiên, hai đối thủ của nàng bị đánh văng ra hai bên. Như Ngọc giơ tay lên cao, ngay sau nàng xuất hiện hàng loạt mũi tên nước.
“Thủy Tiễn.”
Nàng hét to lên, những mũi tên phóng đến chỗ hai đối thủ kia, chúng ghim vào quần áo rồi đâm thẳng xuống sàn, giữ cho họ không nhúc nhích được. Như Ngọc bước đến nhìn cả hai, bọn chúng rời vào tình thế này thì hết cách thoát, đành chịu đầu hàng.
“Người chiến thằng là Huỳnh Như Ngọc.”
Trọng tài hô to lên, mọi người ở dưới reo hò dữ dội. Nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn lướt qua Khải Minh một chút. Hắn cũng nhận thấy ánh mắt của nàng. Khi nàng đã rời sân đấu, hắn bỗng chạy lên trên.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Hiện tại hắn đang là nhân vật được quan tâm nhiều nhất. Mọi người không biết hắn đang định làm gì.
Khải Minh bước đến trước mặt trọng tài rồi nói: “Trọng tài…”
“Chuyện… gì?” Trọng tài cũng có vẻ hơi e sợ trước ánh mắt đáng sợ của hắn.
“SAO LÚC NÃY NGƯƠI KHÔNG TUYÊN BỐ TA CHIẾN THẮNG. ĐỜ MỜ!”
“Trời!” Mọi người xém tí té ngửa.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138