Lão nhị lên phòng giam thằng Hồi, cũng đã hơn 2 tuần nó bị bắt cóc về đây
Thấy Lão vào, nó xếp cuốn sách lai, thằng lão tứ đâu mà ông vào, tôi muốn gặp nó
– Nó tàn phế phải 1 tháng nữa mới đi lại được, lấy gì gặp mày
– Nó bị bên mày đánh gãy tay gãy chân gãy xương ngực, thấy nó chưng hửng lão nhị giải thích tiếp
– Ra là vậy, nó cười ha hả, vậy ba tôi và mấy lão tướng cũng biết làm việc đó chớ
– Biết chó gì, 4 thằng bắt 1 thằng mà không xong, bí quá thì đập cho tàn phế. Mày về nói Tám Thiên về đuổi gà đi, biết nhà lão tứ, nó lại không có cận vệ, mà Tám Thiên đéo bắt được, bất tài, vô tướng
Lão nhị đánh tâm lý nó về sự bất tài của Tám Thiên, ngu gì nói ra lúc đó thằng lão tứ nằm với 2 con… Sư tử cái.
– Giờ tụi mày muốn sao, mới thả tao về
– Ăn miếng trả miếng, tao đập mày tàn phế cho giống thằng lão tứ rồi thả mày, y như tụi mày chơi bên tao, được không?
Thăng Hồi lùi xa lão nhị theo phản xạ đề phòng
– Mày sợ ah, nói cho mày biết, ngày 7/7 này thằng bố mày nghị hòa, mày nghỉ bọn tao giữ mày là có lợi hay có hại cho nghị hòa?
Thằng Hồi im lặng, nó tự hiểu câu trả lời
– Bố mày chỉ còn mình mày, bọn tao thịt mày luôn thì bố mày thần kinh luôn, có thể bố mày phản đòn làm tụi tao thiệt hại, nhưng rồi bố mày cũng tanh banh, lão nhị giáng đòn thứ 2, đúng không? Mày như tụi tao, mày làm không?.
Thằng Hồi vẫn im lặng, mà sự thật là thế, nói gì bây giờ, dù bố mình có diệt bọn này được, thì cũng tổn thất nặng, huống hồ mình cũng chết con mẹ nó rồi.
– Nói cho mày biết thế thôi, để mày bớt tinh tướng, chứ mày còn non lắm, các anh không chấp, vừa nói lão nhị vừa tháo xích cho nó
– Giờ mảy muốn đánh tay đôi không, tao với mày làm một trận, mày thắng thì mày tự do về, mày thua thì ở đây tiếp, nhưng gọi điện về nhà nói mày thua rồi, nên tự ở lại, chứ bên này không giữ, dám không?
Thằng Hồi nó sợ thật, chẳng thà giam nó, chứ nó mà thua, thông báo về X là thua nên ở lại, thì sao này về chỉ huy ai nữa, nên nó im.
Thoáng thấy bóng lão nhị chồm tới, nó tính phản công thì đã muộn, chỉ qua 2 đòn lão đã điểm huyệt cổ nó làm toàn thân nó tê cứng, đè vai nó xuống, lão bẻ 2 tay nó ra sau.
Thực ra nó cầm cự cũng được với lão lâu, chứ không thua nhanh vậy, bằng vào bản lỉnh nó, nhưng nó suy sụp ý chí từ nãy giờ rồi, đánh đấm gì nữa.
– Cho mày nếm 1/10 những gì mà tụi hèn Tám Thiên gây ra cho lão tứ, nói xong lão miết 4 ngón tay, 2 tiếng cắc cắc vang lên, lão bẻ gãy xương 2 ngón út của nó, cho nó nghỉ đánh võ ít tháng.
Người ta, trong thân thể, dây thần kinh ngón tay ăn thấu vô tim, bởi vậy mới có câu “thập chỉ liên tâm” lão nhị phế 2 ngón út nó, khác nào rứt 2 miếng thịt ở tim nó
Nó đau quá, hộc lên một tiếng rồi ôm hai bàn tay lăn lộn
Còng nó lại, chở nó xuống bến xe X, vứt nó ở đấy. Lão vẫy tay gọi thằng Bình vào.
Sau khi lão Bạc đón thằng Hồi về trước hòa đàm trong tình trạng tàn phế và thảm hại từ bãi rác bến xe X, giang hồ phố biển xi xào là phe lão già 4 không coi phe lão Bạc ra gì nữa hết. Chính vì không coi ra gì mà họ không thèm giữ con tin khi đàm phán, còn bẻ tay nó, là ăn miếng trả miếng, bình thường. Nhưng họ thắc mắc là, dù không có thằng Hồi, hai bên cũng chỉ tương đương, vậy thì bằng cái gì mà lão già 4 chơi như vậy?
Và chính lão Bạc, cũng tự mình đặt ra câu hỏi này, không lẽ… Họ chắc thắng rồi, nên mới coi 1 con tin bự như thằng Hồi là không có giá trị, và nội bộ lão từ trên xuống dưới, cũng tự hỏi và trả lời như thế
Đòn tâm lý của lão tứ, đã thắng nước trung cuộc đầu tiên
Anh 4 về rồi mà Hương còn vui mừng chưa dứt, cô thấy mình… Bớt sốt, có lẽ là hiệu ứng của thuốc uống và tâm trạng vui vẻ. Cô đi ra đi vào dọp dẹp bàn ăn mà lầm thầm ca hát, nhảy nhót như con chim sẽ.
Gã nằm đó ngắm cô, tự hỏi sao chưa bao giờ Ngọc vui như vậy khi gã làm thành công cái gì đó?
Hương dọn dẹp xong, cô gối đầu lên đùi gã, rồi ngước nhìn gã nửa nằm nửa ngồi, cầm tay gã áp vào ngực mình
– Em yêu anh rồi đó, và yêu nhiều nữa, anh có biết chưa?
Gã chầm chậm gật đầu.
– Em không cần anh chung thủy với em về xác thịt, em chĩ cần trong tâm hồn anh, có em, vậy là đủ, anh làm được không?
Gã chầm chậm gật đầu.
– Lúc nào làm tình với con nào, thích thì kêu em tham gia, em cũng thích, nhưng cấm yêu thêm con nào nữa, được không?
Gã gật đầu rồi… Lắc đầu
– Sao lại gật đầu rồi lắc đầu, Hương ngồi dậy, nhìn thẳng vô gã hỏi
– Gật đầu vì cái vụ làm tình với con khác mà thích thì kêu em, là ok, còn không yêu con nào nữa, nó xa xôi quá, sao mới là yêu, không rõ yêu là gì, sao gật được, nên lắc.
Hương vừa tức… Vừa buồn cười trước lý luận lập lờ láu cá của gã.
– Ý em là anh đi đâu đi, nhưng ở sg, thì chỉ được ăn ngủ ở nhà em, nhà này, hoặc cùng lắm là con Hạnh, tối là về ngủ nghỉ 1 trong 3 nơi này thôi, cấm đi linh tinh nữa, trừ khi về tổng bộ.
Cái này gã gật đầu cái rụp, thêm nữa chắc chết, có mấy con, với Ngọc, mà đã rối như canh hẹ rồi, thêm nữa chắc đi điện bà đu ( nhớ đọc ngược – TG)
– Ngoan vậy, mai mốt em thưởng cho
– Hôm nay ở nhà với em, hai đứa mình không bàn công việc, thoải mái tự do 1 ngày, chịu vậy không
Gã lại gật đầu, gã hiểu ý cô, gả lấy tay lành lặn vuốt mái tóc cô
– Anh thích ăn gì, rau câu, chè…. Em đi chợ mua về nấu mình ăn
– Em khỏe chưa mà nấu, còn nóng sốt này, gã âu yếm cô.
– Khỏe khỏe rồi, rau câu hén. Đãi chị em con Hạnh chút chiều tụi nó về ăn luôn. Với lại em đi chợ mua cho anh xi đánh giày, cái giỏ laptop mới, mấy cái áo thun cho anh mặt ở nhà, mua mấy con búp bê, đồ chơi con gái, mai mốt anh đem về cho bé gái, anh ở nhà ngủ chút đi, mua nhiều đồ nên em đi lâu, hồi sáng anh dậy sớm đó, giờ ngủ đi
Nhìn cô cười lỏn lẻn hạnh phúc, lui cui dắt xe đi chợ, gã trầm ngâm nhìn theo, đúng là nhân chi sơ tính bản thiện, không ngờ một đứa con gái như Hương, lại có lúc quay về được là chính mình, là cô sinh viên ngơ ngác ngây thơ năm xưa mới vào SG. Con người không ai tự nhiên xấu cả, ai cũng muốn khao khát quay về cái tốt đẹp, hướng về chân thiện mỹ, nhưng quan trọng là có ai định hướng cho họ không, có đủ bao dung và lòng tin để thông cảm và chào đón họ không? Hay là vì những lợi ích của mình, mà đẩy người ta vào sâu trong cái sai lầm đen tối, rồi quy kết luôn là đó là kẻ xấu, là phải tránh xa, phải chôn vùi nó đi.
Chí Phèo không tự nhiên sinh ra, Chí phèo chỉ sinh ra khi có Bá Kiến và sự hùa nhau hắt hủi của cả làng Vũ Đại, trừ Thị Nở với bát cháo hành nổi tiếng trong văn học ẩm thực, một bát cháo hành ngang giá với một linh hồn được cứu chuộc và đánh thức nó lại, so ra bát cháo hành đó đáng giá nghìn vàng.
Gã mỉm cười, tự thưởng cho mình 1 ngụm café ngọt ngào do Hương pha trước khi đi, sự cố gắng, sự cứng rắn nhiều lúc đến tàn nhẫn với cô, và sự bao dung nữa, hôm nay đã có kết quả, tâm hồn cằn cỗi vì tham vọng, vì tiền, vì bon chen giành giựt mưu mô thủ đoạn, đã sống mạnh khỏe lại.
Hạnh ra quán nước trước cổng ngân hàng đợi con Liên đón, để bảo vệ đóng cửa, và những suy nghĩ trong cô cũng quay cuồng như dòng xe hối hả của giờ tan tầm trên đường Hoàng Văn Thụ.
Cô đã biết vì sao Hương cố ý làm tình cuồng dại với anh trước sự chứng kiến của cô. Cô biết nó muốn khẳng định anh là của nó, dù ai nhìn ra nói vào, hay chứng kiến cũng được, nó giống như một con người hạnh phúc muốn khoe với mọi người là mình đang hạnh phúc
Hạnh nhớ lại lời gã nói với cô, con người chúng ta có 2 cái không giấu ai được, đó là lúc say rượu và lúc đang yêu. Và quan hệ giữa nó, anh, và cô, đủ sâu để nó tự nhiên thể hiện mình khi có cô.
Đúng là nó không điên, mà chỉ có mình điên khi mình ngồi đó chứng kiến, háo hức không bỏ qua bất kỳ phút giây nào, mà còn rạo rực. Ham muốn như chưa bao giờ biết thèm tình dục.
Mình biết giá như lúc đó anh xông tới xé toạt mình ra, mình cũng cong người lên hưởng ứng như nó. Hạnh không thấy xấu hổ khi nghĩ mình có thể như vậy, vì con người cô trước giờ luôn thẳng thắn với mình và mọi người, Có thì nhận, thích thì gật, không loanh quanh viện cớ.
Nhưng cái làm cô thương anh, là anh luôn đo được cảm xúc của cô với anh, cô chỉ mới tiến đến mức cho anh ngắm nhìn cô khêu gợi, hấp dẫn, và anh dừng ở đó, không lui lại, không tiến xa hơn, không để cô thất vọng, nhưng không để cô tổn thương, chính xác đến từng milimet
Cô tự hỏi anh không muốn tiến xa, hay anh chờ cô chủ động tiến xa, để anh đi theo. Anh không như đàn ông khác, được 1 thì đòi 2, nên cô không nhìn nhận được. Thôi vậy, mình cứ cư xử bình thường, cái gì đến thì đến, còn không đến mà mình bắt nó đến, thì khi xong việc nó cũng… Bỏ đi.
Tâm của cô giống anh, tùy ngộ nhi an, trung dung chi đạo.
Nhưng cô còn một ý muốn nữa, trước giờ cô hiểu hết Hương, chỉ có tâm lý tình dục hôm nay nó làm cô bất ngờ quá, cô muốn tìm hiểu xem, cái sâu nhất trong bản năng tình dục của con gái, đâu là giới hạn. Nhìn người để hiểu mình, cũng là dịp tốt. Để có khi buông thả mình vào khoái lạc như bạn cô, hoặc giới hạn bản năng khi cần thiết.
Cô thẳng thắn thừa nhận, nếu có cơ hội tốt, thì tận hưởng như Hương là tốt chứ, mình có quyền tận hưởng mà. Và cẩn thận với nguy cơ xấu, để đè nén bản năng lại. Nhưng muốn kiểm soát, bất kỳ cái gì, không chỉ bản năng tính dục, đều phải nhìn thấu, phải đi đến tận cùng, có thấu hiểu mới kiểm soát tốt được.
Cô biết mình muốn làm điều này, thì nên tham gia nhiều sinh hoạt riêng tư của anh và Hương, đây là 1 cơ hội tốt, vì mình tin cậy được họ, nên hôm nay cô kêu con Liên soạn thêm đồ cho cô, mai mốt cô sẽ thường ở bên Hương và anh.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178